*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu tiêu đầu của Phúc Uy tiêu cục có người trong lòng rồi, cả ngày hướng Thất Bảo Trai kia chạy.
Thủy Loan trấn nhỏ lắm, hễ mà có cái động tĩnh bé như cây châm trong trấn thì sẽ huyên náo đến thế nhân đều biết. Ai chẳng biết thứ được bán trong Thất Bảo trai hẻm Ngô Đồng đều là dăm ba yên chi thủy phấn, vân tấn hoa hoàng ngoạn ý của các cô nương.
Tam cô lục bà cười chen mua, vén mảnh khăn xanh che miệng cười: “Vậy là cô nương nhà ai khiến tiểu tử Triệu Tam coi trọng rồi, bữa nào thím nói chuyện một chút dùm ngươi đi?” Vừa nói, vừa xoay hai cái eo già đến hoa chi loạn chiến.
Cái gã thường ngày lôi lệ phong hành, liền cương ở nơi nào, chỉ biết ha hả cười ngây ngô. Ngơ cả buổi, gãi gãi đầu nói, “Cái ngữ bát tự còn không biết này, nào dám nhọc thím quan tâm.”
Thủy Loan trấn, Thủy Loan trấn, tất có một làn thu thủy.
Tuy nói là nhỏ một chút, cũng thường có chút hàng hóa nam bắc vãng lai. Ngược dòng mà đi ba mươi dặm là Kinh Châu trọng trấn, xuôi dòng xuống bảy trăm hai mươi dặm nội chính là không còn gì khác. Thủy lộ gian nguy, thường có chút giang đạo hà tặc mượn địa thế hoành hành, thuyền bè vãng lai, không thể không thỉnh một hai tiêu sư hộ tống. Nếu là lỡ mất Kinh Châu rồi, thì Thủy Loan trấn chính là điểm đến cuối cùng, không thể không tốn một khoản lớn để mà cầu cái bùa lên đường bình an. Đường về lại bước lỡ một chân, thì chính là ba năm không khai trương, khai trương rồi ba năm liền thành công.
Tiêu sư là cái hảo tiền đồ, các cô nương Thủy Loan trấn đều thích. Nhất là giống như Triệu Tam đây, hai mươi ba tuổi, tính tình thành thực diện mạo lại tốt, nếu không phải cả ngày xuất tiêu không tin tức, cô nương trong trấn đã sớm đánh vỡ đầu đi tranh từ lâu.
“Trông thấy không, lại đi Thất Bảo Trai rồi…”
“Không biết là cô nương nhà ai, vận khí tốt như vậy.”
Tiếng nghị luận không lớn không nhỏ đáp xuống bên trong quầy hàng, nhắc đến chính là bạn hàng Triệu tiêu đầu của hắn. Kiếm mi nhập tấn, mắt sáng như sao, ngũ quan sắc nét, như là dao khắc.
Tướng mạo như vậy, nhưng cũng có thể khiến các cô nương hoan tâm.
Người ở phía sau án thai nhìn những người xung quanh, âm thầm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Một nụ cười này nếu để cho tao nhân mặc khách nhìn, tất sẽ vịnh một đoạn, “Bỉ hoa hoa giải ngữ, bỉ ngọc ngọc sinh yên”. Nếu để cho Triệu Tam nhìn, xem chừng chỉ có một chữ: đẹp.
Quả thực Tần Tình đẹp, khi cười hai má ẩn tình tựa như có thể xuân phong hóa vũ; dù cho đứng một cách bình bình thường thường mà thôi, cũng có thể song đồng tiễn nước khiến người nhìn đến mức trên đầu quả tim nhỏ ra lệ, thực sự là rất ứng với một chữ Tình của hắn.
Một kiện bố sam màu thanh lục đã giặt đến ngả vàng, mặc ở trên người hắn cũng phá lệ thanh nhã. Đai lưng thẫm xanh vừa xiết, xiết ra một thân hình mảnh khảnh, liền như thế một mảnh liễu bay trước gió. Trên đai lưng buộc qua loa một cái quải sức, tiểu hạch điêu đầu đường bán năm đồng tiền, khắc một cái thuyền buồm xiêu xiêu vẹo vẹo. Hẳn là để trên tay mân mê lâu lắm, mài đến bóng loáng phát sáng.
Hẻm Ngô Đồng hẻo lánh, ngay cả đám đá đen lót dưới chân đi cũng khác với người ta, lồi lõm mấp mô, ban đêm trơn ướt, ngày mưa đọng nước. Có người nói lúc đương kim hoàng thượng vừa tại vị, đã giết đi không ít người trên mảnh đất trống phía sau ngõ nhỏ này. Sáu bảy năm nay, hễ vừa vào đêm a, oan hồn liền đi dạo trong hẻm Ngô Đồng, nước mắt lưu lại đọng ở trên đường.
“Không tin ngươi cứ nhìn cái lỗ tròn trước cửa này mà xem. Tết Trung Nguyên năm ngoái, quỷ chết oan gõ cửa, ta không mở cho nó, nó nổi giận lên liền dùng ngón tay chọc hai cái lỗ trước hiên nhà ta…” Một đôi môi đỏ mọng khép mở, kể chuyện sinh động như thật. Trên tay cầm một nắm hương phỉ mới rang, là Lí cô nương phố sau đem đến đổi hương phấn.
Một đám cô nương cười đến ngửa tới ngửa lui ở tiền sảnh, giơ tay nhấc chân chung quy không đổi được vị đạo phong trần. Nữ tử áo hường vươn tay bóp bóp hai má Tần Tình, “Tần lang cái miệng này a, thật biết đùa người vui vẻ.” Mười móng tay sơn màu đỏ tươi dọa người.
Thất Bảo Trai là không trong sạch.
Thủy Loan trấn không hề trù phú, hẻm Ngô Đồng càng là chú lùn trong chú lùn. Từ cửa bắc đến cửa nam, không có một hộ nào là nhà giàu. Trong hẻm chỉ có hai cửa hàng, một cái là Thất Bảo Trai, chuyên kinh doanh yên chi thủy phấn, một cái khác là tiệm quan tài Vương Ký, chuyên chế áo liệm họa quyển. Hai nhà môn môn đối diện, xúi quẩy xui xẻo nói không hết. Tần Tình trước đây, tình cảnh là ngồi chơi không trọn vẹn cả bốn năm năm.
“Đối diện quan tài phô cũng hay, thăng quan phát tài không phải sao?”
Trong hẻm Ngô Đồng, phần đông nam tử là lao công khổ lực trên bến tàu, đa số tức phụ là đi giúp người ta giặt xiêm y sửa đồ gia dụng. Khoảng canh bốn canh năm, đã có thể nghe tiếng gậy nện trên phiến đá, “phanh, phanh, phanh…” mãi cho đến giờ cơm tối.
Nhưng người với người, luôn luôn phân thành ba bảy loại. Người bần cần tìm người càng bần hơn để mà xứng, tôn lên sự cao quý cho bản thân. Thế là, trong hẻm Ngô Đồng cũng phân ra giới hạn. Bọn họ là người nhà nghèo, người nhà nghèo mười mươi, mà Tần Tình của Thất Bảo trai, có vài món tiền xác thực không trong sạch. Khi đi ngang qua hẻm Ngô Đồng, thà rằng dán sát cạnh cửa quan tài phô lết đi qua, cũng không thể đến gần Thất Bảo trai một bước.
Chỉ có những hoa hoa cô nương trong thanh lâu mới dám lớn mật ngồi ở bên trong nói cười. Nếu là con gái nhà gia giáo vào Thất Bảo trai, về nhà sẽ bị cha mẹ răn dạy: “Nha đầu chết tiệt này, không tiền đồ, đến cái phường tệ hại đó, cũng không nhìn xem một chút toàn là người thế nào!” Vừa nói vừa dùng cành cây quất, xem như dùng chỗ son phấn ấy chính là thấp hèn vậy.
Nếu hỏi đến tột cùng là chỗ nào không trong sạch, tất cả mọi người sẽ phân vân một lúc lâu, nhìn chung quanh một phen, căng cổ nghiêm nghị nói một câu, “Chính là không trong sạch thôi.”
Tần Tình nhưng cũng không thèm để ý, chỉ ném hương phỉ kia vào trong miệng, giòn giã nhai hai cái, nói mập mờ, “Đồ tốt của ta chỉ để các cô nương dùng, nam nhân đi hàng trên sông đều bị các ngươi mê cho thần hồn điên đảo, không phải tốt rồi sao?” Thủy Loan trấn nhiều thanh lâu, cô nương loại nào cũng có, ở trên con phố nhỏ sau hẻm Ngô Đồng. Trong trấn người ta nói, cái này kêu là rắn chuột một ổ.
Các cô nương cười khanh khách lạc cả giọng, trên má phất phơ hai vầng đỏ ửng. Đồ của Thất Bảo Trai chính là hảo, tất cả đều là tân hương sắc từ Tô Hàng mang đến. Chỉ nói riêng một hộp phấn son, đã có thể có tám màu sắc bốn năm mùi hương. Cô nương nhà ai không thích? Cô nương nhà ai không duỗi cái cổ nhưng ở xa đố kị?
—
1, hạch điêu
2, hương phỉ
3, án thai
4, Tô Hàng: Giang Tô, Tô Châu và Hàng Châu
5, Kiếm mi nhập tấn: mày kiếm nhập tóc mai