*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Tam là có phần thật thà, không phải là thực sự ngốc.
Y biết trong lòng Tần Tình có người, cái hạch điêu rách nát trên eo kia chính là chứng cứ tốt nhất. Tần chưởng quỹ tươm tất, chi phí ăn mặc không phải tốt nhất nhưng cũng tinh tế rất nhiều so với người khác, ngoạn ý rách nát như vậy mà đến bây giờ vẫn mang theo, tất có duyên cớ gì bên trong.
Nhưng y không dám hỏi, sợ chọc một phát như thế, đâm qua tầng giấy cửa sổ này, người trước mắt sẽ không còn.
Ngày đó cũng chẳng phải hoa tiền nguyệt hạ, lương thần mỹ cảnh gì cả. Hai người ngồi trong hậu viện Thất Bảo trai. Khí trời se sẽ lạnh, sao trời thưa thớt hiếm hoi, một vầng minh nguyệt cũng hao gầy như tàn mi.
Triệu Tam rửa sạch hai tay lột hạt phỉ cho hắn. Trước khi xuất tiêu, nói là đi ba mươi ngày nội tất về. Ráng một đêm thay hắn lột ba trăm hạt phỉ. Đựng đầy hai bát lớn, tính sẵn rồi một ngày mười hạt. Không khéo về muộn, Tần chưởng quỹ hễ không vui, liền nện vỡ đĩa.
Một đôi tay lớn, che kín vết tích quanh năm suốt tháng trèo đèo lội suối để lại. Bên trái một vết sẹo, bên phải một vết thương, trong lòng bàn tay đều kết kén dày đặc. Bây giờ dính vỏ quả đen thui đầy tay, lại có vẻ hơi bẩn. Ngẩng đầu nhìn nhìn Tần Tình, một đôi mắt như ngậm thu thủy đang gắt gao nhìn chằm chằm hạt phỉ trên tay mình. Cái đĩa trước mặt, sớm đã ăn trống không.
Triệu Tam bỏ thịt quả phỉ trên tay vào trong đĩa, còn không kịp buông tay đã bị Tần Tình cầm đi. Y vỗ vỗ tay, nói, “Ta, ta lần này đi Hàng Châu, còn mang một thứ đồ cho ngươi.” Giọng nói là nho nhỏ, không dám cao giọng, nếu như Tần Tình không có nghe thấy, sợ rằng y cũng sẽ không lại nói lần thứ hai.
“Thứ gì?” Nhưng mà Tần Tình là nghe được, còn hỏi lại.
Triệu Tam lại phủi phủi tay, vói vào trong ngực, móc ra một cái bách ti tuệ tử màu đen mực, bện thành một loại nút thắt may mắn, trên đầu buộc một cái hạch điêu tròn vo.
Tần Tình liếc nhìn một cái, hỏi rằng, “Đây là cái gì?” Khuôn mặt khuất sáng, nhìn không rõ biểu tình.
“Ta thấy cái trên eo ngươi cũ rồi, bèn mua dây mới cho ngươi.” Y đặt dây bách ti tuệ tử trước mặt Tần Tình, cẩn cẩn thận thận nói, dường như cảm thấy không đủ, lại thêm vào một câu, “Chính là nhìn thấy thì mua, nếu ngươi không thích ném đi cũng được.”
Tần Tình ngước mắt, quan sát trên dưới y một phen. Mũi cao môi mỏng, lại diện mạo anh hùng hảo hán; thân thủ cũng đã từng nghe nói, nếu thả ở bên ngoài, chắc chắn một phen thành tựu; đáng tiếc lại là một ngốc tử. Đường nhìn trở xuống bách ti tuệ tử trước mặt. Nhìn như toàn bộ đen như mực, nhưng dưới ánh trăng yếu ớt này lại cũng có thể hiện lên ánh sáng mờ mờ, không cần sờ cũng biết tuyệt đối không phải tục vật. “Bao nhiêu bạc mua đây?”
Hỏi bạc, không phải tiền đồng.
Triệu Tam sửng sốt, nào biết Tần chưởng quỹ hắn thực sự có nhãn lực như vậy. Đôi môi mấp máy, kiếm đại một lời nói dối, “Nào có thể dùng bạc a, chỉ vài xâu tiền mà thôi.”
Tần Tình cầm dây tua nọ trong tay, mượn ánh trăng tỉ mỉ nhìn, miệng nói, “Ô ti thượng thừa của Hỉ Đắc bảo, cách dệt khung trang trí của Linh Lung phường, ngươi nói với ta vài xâu tiền? Cho rằng ta ngốc như ngươi?” Nhất châm nhất tuyến, trăm chuyển nghìn hồi, đều là trốn chẳng qua ánh mắt Tần chưởng quỹ hắn. “Nói đi, đến tột cùng bao nhiêu?”
Người trước mắt lúng túng cười cười, giơ ra bốn, một hồi lại duỗi ra ngón tay cuối cùng cứ cất đi kẹp vào kia. “Năm lượng, thực sự chỉ năm lượng, không nhiều hơn.”
Tần Tình hừ một tiếng, miệng đáp, “Thế nhưng cũng không bị hớ.” Đáy lòng thì nhói mạnh một cái. Bách ti tuệ tử như thế này, nào phải phụ kiện nhà người bình thường dùng. Một gã tiêu đầu như y, thay người xuất sinh nhập tử bảo một chuyến tiêu cũng bất quá bảy tám lượng. Lần này chạy một chuyến Hàng Châu, tùy tiện mua một phen cũng đã tốn không dưới mười lượng. Dừng một hồi, xoay lại hỏi, “Vậy hạch điêu thì sao? Mua bao nhiêu tiền?”
“Cái đó, cái đó không tốn tiền…” Dường như xấu hổ lắm, chà tay, đáp rằng, “Tự mình khắc.” Một khuôn mặt hàm hậu, kéo ra một tiếu dung sạch sẽ đơn thuần. Rõ ràng là hán tử hai mươi mấy, lại trông y như một hài tử vậy. Được thứ gì tốt, liền muốn đến trước mặt người mình thích khoe khoang một phen.
“Khắc cái gì? Gà rừng? Đáng yêu lắm…”
“Là, là…” Triệu Tam Nhi liên tiếp gật đầu. Một đôi môi mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, cứ thế mà không dám lại nói chữ thứ hai.
Tần Tình nhìn hai mắt y, bỗng nhiên trên mặt nổi lên một chút giận. Ném dây tua nọ lên bàn, mở miệng hỏi rằng, “Trong Thủy Loan trấn đều nói Tần Tình ta không trong sạch, ngươi cũng biết?” Đột nhiên bầu không khí nghiêm túc lên.
Ngốc tử trước mắt này không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, ngẩn người, mới khe khẽ gật đầu. Lại cuống quýt vội vã bày tỏ lòng dạ, “Ta không để ý, chỉ cần là ngươi, là ngươi là được…”
“Ta xuất thân nam quán, từng hầu hạ rất nhiều người, ngươi cũng không để ý?”
Người đối diện lắc lắc đầu.
“Trong lòng ta có người, quên không được, ngươi cũng không để ý?”
Một đôi mắt sáng trong ảm đạm đi rồi, thế mà trông có chút đáng thương, ủy ủy khuất khuất nói một câu, “Ta, ta chờ ngươi quên đi hắn.”
Một ngày sau đó, Tần chưởng quỹ đã đổi quải tuệ mới, đen lúng liếng một cái, xứng một cái hạch điêu xấu xấu. Giang đại hoa khôi thấy rồi ha hả cười không ngớt, cười là đồ hảo hạng phối với hột đào nát, Tiểu Tình Nhi phối với đại ngốc tử.
Tần Tình nhàn đến vô sự liền đặt ngoạn ý kia trên tay xoa nắn, trong lòng than thở một câu: Thực là cái kẻ ngốc mà, khắc con đại bàng trông y như con gà rừng.
Ngốc tử kia, quả nhiên là gã khờ. Hắn mang theo cái phương chu tử này, chẳng qua là mưu cầu điều gì mới mẻ. Thời gian lâu rồi cũng lười kiếm quải sức khác. Lại nói, người nọ tên Vực lại không tên Chu, một người học đòi văn vẻ nhìn thế nào mà hơn được con buôn ngoạn vật chứ?
—
* bách ti tuệ tử
* phương chu tử: hai chiếc thuyền song song (chu: thuyền) | vực: có văn vẻ -> tên Vực học đòi văn vẻ, tặng cho cái hạch điêu khắc thuyền
* Vì sao anh khắc con đại bàng? Tên anh có chữ “Bằng”, tức là đại bàng ha ha…