Cô ở lại Thượng Hải thêm hai tuần nữa, tình hình của Nguyễn
Chính Đông lúc tốt lúc xấu, vì bệnh tình tiếp tục xấu đi, không thể
không dùng thuốc giảm đau với số lượng lớn, rất nhiều lúc anh đều ngủ
hôn mê.
Bác sỹ cũng không có biện pháp gì nhiều, bệnh viện này có bác sỹ
ngoại khoa chuyên về gan xuất sắc nhất cả nước, nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức. Bởi vì là ung thư gan giai đoạn cuối, giới y học toàn thế giới cũng bó tay không có cách nào.
Chỉ có thể dùng thuốc giảm đau để giảm nhẹ sự đau đớn.
Giai Kỳ đi thăm anh, nhẹ nhàng ở lại trong phòng bệnh, Giang Tây âm
thầm rời đi, còn cô cũng chỉ ngồi đó, yên lặng nhìn giường bệnh, nhìn
dáng vẻ anh đang ngủ.
Thỉnh thoảng anh tỉnh dậy, sự đau đớn dữ dội làm cho trán anh đầy mồ
hôi, nhưng nhìn thấy cô vẫn cứ mỉm cười: "Em đi đi có được không?"
Cô biết anh không muốn để cho cô thấy, do đó luôn gật đầu, âm thầm rời đi.
Anh luôn bảo cô đi đi, nhưng cô thật sự không nỡ, cho dù ở lại thêm một ngày cũng tốt.
Anh lại cứ bảo cô rời đi.
Cô chịu đựng từng ngày, bởi vì mỗi phút, mỗi giây, đều đau khổ như thế, đều đáng quý như thế.
Lần cuối cùng cô đến bệnh viện thăm anh, tinh thần anh thật sự không tồi, rất hiếm khi xuống giường đi lại được một lúc.
Anh đã rất gầy rất gầy, thể trọng giảm đi, yếu ớt dựa vào ăn uống
bằng ống truyền để duy trì, đã mấy ngày rồi không thể xuống giường.
Nhưng hôm nay tinh thần anh tốt một cách lạ thường, đi lại một lúc trong phòng bệnh, lại mở cửa sổ để cho thoáng khí.
Giai Kỳ cùng anh đứng trước cửa sổ, anh nhìn ánh mặt trời đẹp đẽ bên ngoài, ấm ấm, dường như mùa xuân đã đến.
Anh nói: "Nhanh thật đấy, mùa xuân năm nay của Thượng Hải, dường như đến rất sớm."
Cô nói: "Đúng thế, hoa cũng sắp nở rồi."
Anh mỉm cười: "Vẫn là mùa đông mà, tháng giêng vẫn còn chưa hết, đợi qua một tháng nữa, mới thật sự là mùa xuân."
Mùa xuân của Thượng Hải đến sơm hơn Bắc Kinh.
Thời gian ở đây, luôn đặc biệt vội vã.
Mỗi phút, mỗi giây, đều vô cùng vội vã
Anh nói: "Hôm nay em đi hả, anh gọi điện cho Hòa Bình, bảo cậu ấy ra sân bay đón em."
Cô nói: "Ngày mai em mới đi."
Anh nói: "Hôm qua em đã nói rồi, hôm nay đi, tại sao lại không giữ lời thế."
Cô nói: "Ngày mai em đi."
Anh nói: "Nhất định nhé."
Cô nói: "Nhất định."
Anh mỉm cười đưa tay ra: "Ngoắc tay."
Động tác trẻ con đó, đã rất nhiều năm rồi không làm. Cô mỉm cười đưa
tay ra ngoắc tay với anh, tay anh rất lạnh, vì thể trọng giảm rất nhanh, cho nên gầy tới mức xương ngón tay lộ ra rõ ràng.
Ngón út của cô cuối cùng ngoắc vào ngón út của anh, nhẹ nhàng lay lay.
Anh nói nhỏ một câu gì đó, dường như cô không hề nghe thấy.
Ngày hôm sau cuối cùng cô cũng rời đi, Giang Tây lái xe đưa Giai Kỳ đến sân bay, trên cả đường, hai người đều im lặng.
Đến tận cuối cùng, Giang Tây mới nói: "Giai Kỳ, tôi rất vui khi được quen biết cô."
Giai Kỳ nói: "Tôi cũng rất vui."
Ngược lại Giang Tây lại cười: "Cô xem, chúng ta cũng coi như là có
duyên, nhưng kiếp này hình như duyên hơi mỏng, cho nên không thể trở
thành người một nhà."
Cô nỗ lực mỉm cười, nhưng không khống chế nổi, dường như luôn muốn rơi lệ.
"Tôi thật sự cảm thấy rất may mắn, Hòa Bình anh ấy dạy cho tôi biết,
yêu một người như thế nào. Anh trai tôi dạy cho tôi biết, làm sao để
dùng một cách khác đi yêu một người."
"Yêu một người không chỉ là độc nhất vô nhị. Yêu một người còn hy
vọng người đó hạnh phúc hơn cả bản thân mình, vui vẻ hơn bản thân mình.
Giai Kỳ, có một dạo tôi rất đố kỵ với cô, nhưng bây giờ tôi cảm thấy,
nhất định tôi có thể tìm được người đó của tôi, yêu tôi giống như Hòa
Binh hay là anh trai tôi đã yêu cô, độc nhất vô nhị như thế, kiên định
như thế, bất kể có thể đạt được cái gì, nhưng vẫn cho đi cố chấp mà
không hối hận."
Cô cười nhẹ: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy. Anh trai tôi cũng rất kiên cường, sáng sớm hôm nay tôi đi thăm anh ấy, anh ấy
còn nói, bảo cô lúc đi đừng khóc, còn nữa, lúc kết hôn đừng quên gửi
thiếp mời cho anh ấy, anh ấy còn chuẩn bị một phong bao vô cùng đặc biệt cho hai người. Còn nữa, sau này con của hai người, nhất định phải nhận
anh ấy làm cha nuôi, còn nữa, anh ấy còn bảo hai người đừng quên anh ấy, để cho Mạnh Hòa Bình phải ghen cả đời này. Thật là phiền phức, đúng
không?
Giai Kỳ tưởng tượng Nguyễn Chính Đông nói những lời đó, cười đến mức nước mắt lã chã chảy xuống.
Giang Tây nói: "Anh trai tôi không cho cô đến bệnh viện thăm anh ấy,
cũng không có nguyên do gì khác, chỉ vì sáng nay anh ấy phải điều trị
bằng hóa chất, anh nói điều trị bằng hóa chất rất khó coi, không muốn để cho cô thấy, thật đấy."
Giai Kỳ cứ gật đầu: "Tôi biết."
Cuối cùng đã đến sân bay, Giang Tây đậu xe ở bãi đỗ xe, nói: "Tôi
không tiễn cô vào trong nữa, tôi sợ nhất là nhưng trường hợp tiễn người
khác ra sân bay, tôi sợ tôi sẽ khóc, tôi là con người của công chúng, nữ phát thanh viên nổi tiếng, khóc sẽ có thể bị đưa lên báo với thời sự."
Giai Kỳ cứ gật đầy: "Tôi biết."
Giang Tây giang hai cánh tay ra, dùng sức ôm lấy cô: "Giúp tôi hỏi thăm Mạnh Hòa Bình nhé, hai người phải bảo trọng đấy."
"Tôi biết."
"Giai Kỳ, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Giang Tây nhìn Giai Kỳ đi vào sân bay, đến tận lúc Giai Kỳ dần dần
biến mất sau tấm cửa kính, cả cơ thể cô trong chốc lát dường như bị rút
hết sức lực, mềm nhũn, dựa vào trong xe, ngay cả ngón tay cũng không thể giơ lên được. Không ngờ cô đã làm được, cô cứ cho rằng, bản thân mình
không thể làm được, bản thân mình trong bất cứ giây phút nào, sẽ không
kìm được khóc lớn.
Điện thoại cứ reo lên.
Cuối cùng cô nghe máy.
"Giang Tây, tôi là thư ký Trương. Hay là cô về bệnh viện một chuyến
đi, rát nhiều việc hậu sự cần phải bàn bạc với cô. Còn có một ít di vật
của Đông Tử, cần phải xử lý. Từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ, thủ trưởng vô cùng đau buồn, truyền thuốc không vào, tôi thật sự lo lắng cho sức
khỏe của thủ trưởng cũng sẽ trong chốc lát sụp đổ mất, hy vọng cô có thể khuyên khuyên ông ấy.
Sáng sớm nay, cô và cha mẹ ở trước giường bệnh của anh, câu cuối cùng anh nói là: "Đừng cho cô ấy biết."
Cô cứ gật đầu: "Ngày mai em đi tiễn cô ấy, anh à, em đồng ý với anh, quyết không để cho cô ấy biết, để cô ấy yên tâm ra đi."
Giai Kỳ đi váo sân bay, đại sảnh sân bay ồn ào, vô số người đi đi lại lại, đài phát thanh đang phát một thông báo, có tiếng cười của trẻ con, còn có tiếng xe đẩy lướt qua, ồn ào như thế, náo nhiệt như thế, thế
giới này, vẫn cứ ồn ào náo nhiệt như trước. Cô cúi thấp đầu đi thật
nhanh, cứ cúi thấp đầu.
Giai Kỳ làm xong thủ tục rất nhanh, sau đó lên máy bay.
Ngồi xuống ghế của mình, đợi đến tận lúc máy bay cất cánh.
Lúc tiếng bánh xe trượt đi từ chậm đến nhanh, lúc máy bay cất cánh, lúc máy bay thoát khỏi lực ly tâm, cuối cùng cô ngẩng đầu.
Người ngồi bên cạnh là một bà mẹ trẻ, và con của cô ấy, đứa bé trai
khoảng tầm 4,5 tuổi, sau khi tháo dây an toàn, liền trèo lên trèo xuống, hiếu kỳ dò xét xung quanh, không hề chịu an phận.
Cuối cùng, giọng nói non nớt của đứa bé, nói rất nhỏ, vụng trộm hỏi
mẹ của mình: "Mẹ ơi, mẹ nhìn cô kia kìa, sao cô ấy cứ khóc, cứ khóc
thế?"
Người mẹ trẻ nói nhỏ dỗ dành: "Ngoan nào, cô ấy nhất định rất đau, cho nên mới khóc."
Anh không muốn cho cô biết, cô sẽ không biết. Anh muốn cô yên tâm ra đi, cô sẽ yên tâm ra đi.
Anh muốn cô yên tâm, cô cũng muốn làm cho anh yên tâm.
Cô vinh viễn không quên, tối hôm đó ở bệnh viện, cô đứng trước phòng
bệnh. Nhìn vào từ kẽ hở rộng 2,3 tấc, khung cảnh hẹp hẹp giống như trong phim, Cả cơ thể Nguyễn Chính Đông đang chìm sâu vào trong chiếc ghế
sôpha, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của anh, chắc chắn là anh
đã ngồi đó rất lâu rồi, bởi vì điếu thuốc mà anh ngậm trong miệng đã có
một đoạn tàn thuốc rất dài, cũng vẫn chưa rơi xuống. Dường như cô không
dám động đậy, chỉ có nhìn theo ánh mắt anh ngó vào trong, trên bàn trà
nhỏ đặt chiếc bình giữ nhiệt, thân bình màu vàng nhạt, bên trên còn
trang trí hai con vịt con bằng len, dưới ánh đèn màu vàng cam, ấm áp
giống như là hai cuộn len nhỏ.
Cũng không biết là qua bao lâu, anh mới ngồi dậy, Giai Kỳ cho rằng
anh sẽ đứng dậy, nhưng anh chỉ dập điếu thuốc, lại châm một điếu nữa,
quẹt diêm châm lửa.
Đốm lửa nho nhỏ, chiếu trên khuôn mặt anh, màu xanh thậm vừa mới đung đưa, lại bị anh dập tắt.
Anh đưa tay ra, dùng ngón tay trỏ chạm vào hình hai con vịt được chạm trổ bên ngoài chiếc bình giữ nhiệt, động tác rất nhẹ, giống như đó là
hai con vịt thật sự, đầu ngón tay lần theo đường viền hai cuộn len đó,
cẩn thận tỉ mỉ. Một lúc sau, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, mỉm
cười một mình.
Lúc anh cười rất đẹp, khóe mắt chìm sâu vào trong mái tóc, đường viền môi cong lên, độ cong dịu dàng.
Giai Kỳ cúi đầu dựa vào cánh cửa, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Anh nói: "Sao em lại quay lại?"
Cô nói: "Em không đợi được anh."
Thật ra anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy anh.
Anh luôn đợi cô.
Qua thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anh.
Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát: "Giai Kỳ, cuối cùng đã đợi được em về nhà."
Anh nói: "Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ
đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút."
Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô thật sự đã yêu anh.
Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài, mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một người.
Nhưng anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho cô.
Lúc cuối cùng, anh cho ràng người cô yêu không phải là anh, cho nên, anh yêm tâm rời xa.
Như thế, cô làm cho anh yên tâm rời xa bản thân mình.
Đến cuối cùng em đã yêu anh, nhưng em vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi.
Sợ anh sẽ áy náy với em, sợ anh sẽ cảm thấy không yên tâm
Anh luôn đợi em, còn em, sẽ dùng cả đời này để nhớ anh.
Lúc ngón tay út của anh ngoắc vào ngón tay út của cô, anh nói: "Một trăm năm, không được thay đổi."
Anh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm năm.
Nước mắt giống như là con cua nhỏ, hung ác bò qua từng tấc trên mặt cô.
Cô sẽ nhớ mãi.
Một trăm năm của anh và cô.
Đứa bé không kìm được, nghiêng đầu nhìn. Một lúc lâu sau, bỗng nhiễn
nghĩ ra, lấy nửa gói khăn giấy từ trong túi, đưa cho Giai Kỳ: "Cô đừng
buồn, mẹ cháu nói, lúc cô buồn, người yêu thương cô sẽ càng buồn hơn.
Cho nên mỗi lần cháu ngã, mặc dù rất đau rất đau, nhưng cháu không bao
giờ khóc, bởi vì cháu sợ hễ cháu khóc, mẹ cháu sẽ càng đau lòng hơn."
Giai Kỳ nhận lấy túi khăn giấy, vẫn rơi nước mắt, nhưng cố gắng mỉm cười: "Cảm ơn cháu."
Cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, bởi vì nếu cô đau lòng, vậy người thương yêu cô, sẽ còn buồn hơn cô.
Cô nhất định sẽ sống hạnh phúc, bất kể là lúc nào, ở đâu, đều sẽ hạnh phúc.
Cô đã đồng ý với anh, nhất định phải làm cho bản thân mình hạnh phúc.