"......đã từng sống ở đây..........cở sở giáo dục chủ nghĩa yêu nước........"
Bời vì cách quá xa, giọng nói giảng giải hơi đứt quãng, tất cả những
đứa trẻ đều nắm bàn tay bé nhỏ của nhau, vì là học sinh lớp 1, lần đầu
tiên tham gia hoạt động như thế này, nên rất hưng phấn, rõ ràng là không kìm được cứ tranh luận cứ ồn ào không ngừng. Bời vì trật tự rất tốt,
dần dần cũng theo kịp người giới thiệu đi về phía trước.
"Kỷ Niệm!" Một đứa bé trai không kìm được quay đầu lại trách móc: "Cậu giẫm vào chân tớ rồi..........."
"Xin lỗi nhé............."Kỷ Niệm là một đứa bé gái, đôi mắt to nhấp
nháy, giống như là hai quả nho mọng nước: "Triệu Tiểu Vĩ, tớ không cố
ý."
Đứa vé trai toét miệng cười: "Không sao."
Nhưng Kỷ Niệm chỉ ngẩng đầu lên, nhìn bức ảnh đen trắng trên tường một cách chăm chú: "Chiếc nhẫn này mẹ tớ cũng có một cái."
"Cái gì hả?" Đầu Triều Tiểu Vị kề sát lại gần, Kỷ Niệm chỉ cho cậu ấy xem: "Chiếc nhẫn vàng trên tay cô này nè."
Những bức ảnh cũ dán chằng chịt khắp tường, bức đó là lớn nhất, thiếu nữ với mái tóc ngắn mỉm cười nhìn vào ống kính, khoan thai ngồi ở đó,
hai tay đan vào nhau tự nhiên, lộ ra chiếc nhẫn có kiểu dáng đặc biệt
đó. Cả bức ảnh đã bị nhuốm màu lờ mờ ố vàng của thời gian, nhưng từng
chi tiết nhỏ vẫn rất rõ nét, ngay cả hoa văn khắc trên chiếc nhẫn đó
cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cách tấm kính chắn, hai đứa trẻ nhỏ
bé nhón chân lên, nỗ lực muốn nhìn rõ hơn nữa, cho nên chiếc mũi của hai đứa bé dính vào mặt tấm kính, đè bẹp xuống.
"Mẹ tớ có một cái." Kỷ Niệm nói nghiêm túc: "Giống y hệt ấy."
"Đây là di vật văn hóa," Triệu Tiểu Vĩ lắc đầu nói: "Cái của mẹ cậu
chắc chắn là mua sau này. Di vật văn hóa không có bán, đều là của quốc
gia."
Kỷ Niệm lại nhón chân lên nhìn lúc lâu, giọng nói khẳng định: "Cái
của mẹ tớ thật sự giống y hệt cái này, tớ nhìn nhiều lần rồi mà. Nhưng
mẹ không đeo trên tay, mẹ buộc vào một sợi dây đỏ, đeo lên cổ."
Triệu Tiểu Vĩ nói: "Nhưng tớ thấy các cô khác còn cả cô giáo Trương,
đều đeo nhẫn trên tay mà, sao mẹ cậu lại đeo nó trên cổ hả?"
Câu hỏi đó đúng là hỏi khó Kỷ Niệm rồi, cô bé mở to mắt nghĩ một lúc, cuối cùng nhụt chí: "Tớ không biết."
"Mấy học trò ở phía sau," Cô giáo dẫn đoàn cuối cùng đã phát hiện ra hai đứa trẻ đang nói chuyện thì thầm.
"Triệu Tiểu Vĩ, Kỷ Niệm, đừng để tụt lại phía sau, đến đây, bắt kịp đoàn."
Hai đứa trẻ trả lời một tiếng, lập tức chạy theo đuổi kịp các bạn cùng lớp.
Hoạt động của buổi chiều chỉ là thăm quan cơ sở giáo dục chủ nghĩa
yêu nước, sau khi chiếc xe của trường đưa những đứa trẻ về trường, cũng
đã sắp là lúc tan học, về phòng học điểm danh xong đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên.
Cổng trường toàn là phụ huynh đến đón con về, Kỷ Niệm vừa nhìn đã
nhận ra mẹ, gọi giòn tan: "Mẹ ơi!" Xách cặp xách chạy như bay đến. Mẹ
của cô bé cười ôm chầm lấy cô bé, sau đó dắt tay cô đến bãi đỗ xe, Kỷ
Niệm mở cửa xe vứt cặp xách vào ghế sau, bản thân mình lại ngồi vào ghế
phụ bên cạnh mẹ, người đi lại trên cả con đường đa phần đều là những đứa trẻ tan học về, bên đường lại là xe đón học sinh, trong chốc lát dường
như bị tắc nghẽn, mẹ của cô vừa chậm chậm quay đầu xe, vừa cười nghe con gái kể chuyện hôm nay ở trường.
Những học sinh đi qua đường ở phía đầu đường nườm nợp không ngớt, do
đó dừng xe lại, yên lặng chờ đợi. Con gái vừa quay đầu lại liền nhìn
thấy sợi dây màu đỏ nho nhỏ đó trên cổ mẹ, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi
lúc chiều mà Triệu Tiểu Vĩ nói, không kìm được hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại
buộc chiếc nhẫn đó vào sợi dây, đeo lên cổ ạ? Những cô khác đều đeo trên tay mà."
Mẹ cô bé sững sờ một lát, mới nói: "Bởi vì.......bởi vì trên tay mẹ đã đeo nhẫn kết hôn rồi."
"Ồ!" Kỷ Niệm cười tươi: "Con biết rồi. Nhưng mẹ cũng có thể đeo trên tay phải mà."
Mẹ cô bé kiên nhẫn giải thích cho Kỷ Niệm: "Bởi vì tay phải cả ngày
phải làm rất nhiều việc, đeo nhẫn sẽ không tiện, có thể bị vướng vào đồ, giống như đồng hồ của chúng ta vậy, đều là đeo trên cổ tay trái."
"Mẹ, còn nữa......." Giọng nói oang oang của Kỷ Niệm nhẹ nhàng như
ngọc: "Hôm nay con thấy một chiếc nhẫn y hệt cái của mẹ, là ở trong nhà
kỷ niệm cũ, trên tường có một bức ảnh rất lớn, người ở trên bức ảnh đó
đeo một chiếc nhẫn y hệt của mẹ........"
Hoàng hôn mùa hè, mặt trời dần dần lặn xuống phía sau những khe hở
giữa các tòa nhà cao tầng, dường như trái đất ngừng chuyển động, chỉ
trong một giây đó, tất cả ngừng lại, chỉ có đầu óc trống rỗng, sau đó,
trong giây lát sự nhớ nhưng dâng trào như thủy triều.
Kiếp này, kiếp này, cô chầm chậm ngẩng đầu, kiếp này cô sẽ không cho
phép mình rơi lệ nữa, bởi vì có một người, anh ấy sẽ đau lòng.
Cô sẽ sống thật tốt, sống hạnh phúc, yên ổn sống nốt kiếp này, phải
thể nghiệm tất cả hạnh phúc, bởi vì, anh sẽ biết, anh sẽ đau lòng, cho
nên, cô càng phải sống thật tốt, khiến cho bản thân mình sống hạnh phúc, sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút.
Cô đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập
cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống
như anh, mãi mãi ở đó.
Cô nhất định sẽ sống hạnh phuc, yên yên ổn ổn, thể nghiệm一一tất cả
những việc tốt đẹp nhất của kiếp này, tất cả xúc cảm trong sinh mệnh.
Cô sẽ sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút, cho đến tận lúc anh,
cười tươi từ nơi xa, cho đến tận lúc anh, nhất định đều phải biết.
Chiếc xe cuối cùng chầm chậm lướt đi, vững vàng lái qua đường, không
lâu sau chuyển vào đường chính, hòa vào dòng người cuồn cuộn.
"Mẹ, chúng ta đến sân bay à?"
"Đúng thế, đến lúc chúng ta đến sân bay, cha con chắc cũng xuống máy bay rồi."
Kỷ Niệm vui mừng hứng khởi: "Mẹ ơi, mẹ đoán xem lần này cha sẽ đem
quà gì về cho con? Cha không có sáng tạo gì cả, có khi lại là búp bê
cũng nên.........."