Ngày gia đình đoàn viên, đêm giao thừa tiễn năm cũ đón năm mới, ai đưa ai về cũng không thích hợp. Cô tìm lý do, nói là đã kiếm được vé.
Chất lượng không khí mấy ngày nay tại Thượng Hải không được tốt cho lắm, sương mù phủ kín, ẩm ướt còn lạnh lẽo. Con đường từ công viên thế kỷ đến nơi này có chút xa, bởi vì trong nhà bật máy sưởi nên không biết ngoài này lại lạnh đến vậy, lúc đi ra ngoài mới phát hiện ra lỡ mặc ít rồi. Phỏng chừng là bị lạnh, dạ dày Đường Kỳ Sâm nặng trình trịch, khó chịu.
Một khi anh khó chịu thì sẽ có chút mất nhẫn nại, trong điện thoại chỉ lặp lại một câu: "Xuống dưới, nơi này gió lớn."
Ôn Dĩ Ninh yên lặng không nói, đem toàn bộ những gì đã chuẩn bị sẵn nuốt xuống cuống họng.
Lúc cô xuống dưới, Đường Kỳ Sâm đã ngồi về xe. Xe là chiếc anh thường hay dùng khi một mình đi lại, hai người đứng cách nhau một tấm kính chắn gió, đối diện nhau mấy giây, Ôn Dĩ Ninh mỉm cười khách khí với anh. Cửa sổ xe hạ xuống, khóa cũng được mở ra, Đường Kỳ Sâm không nói lời nào, ngồi tại chỗ chờ.
Chuyện mà người ta không phải là thật lòng thật dạ muốn làm, từ trên điệu bộ của anh là có thể nhìn ra. Anh giống như một vị Phật, ít lời, nhưng cô chấp cường ngạnh tuyệt không thiếu một phần. Còn vặn ép nữa lại thành ra mình không có ý tứ rồi, Ôn Dĩ Ninh bỏ vali vào cốp sau xe, sau đó mở cửa hàng ghế phía sau định ngồi vào.
Đường Kỳ Sâm nói: "Em ngồi phía trước đi, lát nữa lấy giúp tôi chút đồ."
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, "Được." Tuy là không biết lấy cái gì, nhưng cuối cùng cô vẫn ngồi vào ghế lái phụ.
"Tìm đường đi." Đường Kỳ Sâm ấn nút ngay trên vô lăng, mở ra màn hình hướng dẫn, sau đó đưa điện thoại của mình cho cô. Xe này có định vị, app dẫn đường được anh cài trong điện thoại của mình. Ôn Dĩ Ninh cầm lấy, điện thoại đã bị khóa màn hình, Ôn Dĩ Ninh đưa lại đến trước mặt anh, "Cần mật khẩu."
Đường Kỳ Sâm đã điều khiển cho xe chạy đi, tay đặt trên vô lăng đang cho xe quay đầu. Anh nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đọc ra mấy con số, không giấu không diếm. Ôn Dĩ Ninh mất một giây ngỡ ngàng, có lẽ là do nhiệt độ từ điều hòa quá cao nên cũng hun nóng cô rồi.
Hơn 300 km, không kẹt xe cũng mất tới bốn tiếng.
Bọn họ xuất phát từ vòng xuyến phía trước, đi theo con đường trên cao Thượng Hải - cửa Nam sau đó chuyển vào đường cao tốc Thượng Hải - Côn Minh. Ngày cuối năm, đường rộng xe thưa, một đường thông suốt. Trong xe yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh phát ra từ ứng dụng chỉ đường cũng không còn gì khác.
Ôn Dĩ Ninh quay đầu nhìn ra cửa sổ, bờ sông chợt có pháo hoa bùng lên, giữa không gian mờ mịt lại càng khiến nó trở nên không chân thực. Đường Kỳ Sâm xác định phương hướng tốt, cũng nhớ đường, không lâu sau liền tắt hướng dẫn. Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, anh nói: "Quá ồn ào."
Tiếng động duy nhất không còn, chỉ còn lại chút ánh sáng từ đồng hồ đo tốc độ thi thoảng nhảy lên. Thật ra trước đây Đường Kỳ Sâm rất thích lái xe đưa cô đi loanh quanh, đến nơi nào, làm những gì Ôn Dĩ Ninh đã không còn nhớ rõ chi tiết. Ấn tượng sâu nhất chính là anh thích đổi xe, khi đó cô không ít lần chế nhạo anh là tên tư bản đại gian đại ác, cười anh không biết người ở trần gian sống khó khăn đến thế nào. Cũng cười hỏi, vì sao người khác lại sợ anh như vậy?
Đường Kỳ Sâm đuôi lông mày yên tĩnh ánh mắt cũng nhàn nhạt, khóe môi ngậm ý cười hỏi ngược lại: "Em nói xem."
"Là bởi vì anh già hả?"
"Cho em lặp lại một lần nữa."
"Bởi vì mọi người sợ chọc phải lão nhân gia anh."
Ôn Dĩ Ninh tươi cười hớn hở, trong lòng lại có mấy phần đắc ý. Khi đó tuổi còn trẻ nên mới cho rằng người đàn ông đối tốt với mình chỉ có thể là vì yêu. Hiện tại nghĩ lại, liền cảm thấy tình yêu chính là giấc mộng Hoàng Lương(*), với không tới, ngủ không tỉnh, u mê ngẩn ngơ nhạt thành khói mây.
(*) đẹp nhưng ngắn ngủi
Ôn Dĩ Ninh lúc trước cảm thấy dáng vẻ lái xe của anh là đẹp trai nhất, ung dung thoải mái, thong dong lười biếng, ngón tay đặt trên vô lăng, trong lúc chờ đèn đỏ như có như không gõ xuống, mu bàn tay hiện ra đường gân xanh dài mảnh, vô cùng gợi cảm.
Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Ninh theo bản năng nhìn về phía Đường Kỳ Sâm, khí ấm đưa hương, dây tơ quấn lòng. Cũng không biết có phải vì mùi hương này quấy phá hay không, mà khi nhìn người đàn ông trước mắt này lại có điểm trùng khớp với người trong hồi ức. Hơn ba mươi tuổi nói cho cùng không thể so sánh với khi còn trẻ, tướng mạo trở nên vô cùng anh tuấn, khí chất cũng càng mê người, chỉ là nét mặt kia lại mang theo cảm giác thê lương do tháng năm gửi tặng.
Ôn Dĩ Ninh chợt cúi đầu, tâm trạng không biết vì sao trở nên nặng nề, mãi đến khi nghe thấy tiếng động từ bên cạnh.
Đường Kỳ Sâm một tay điều khiển vô lăng, tay trái mở hộp chứa đồ trong xe tìm tòi cái gì đó, tiếng loảng xoảng va chạm vào nhau. Lúc anh thu tay về, cầm trong tay một chiếc hộp sắt nhỏ sẫm màu.
Ôn Dĩ Ninh biết anh có bệnh cũ, tưởng là bệnh dạ dày kia lại tái phát, phản ứng tự nhiên cầm bình nước vặn nắp ra, đưa tới: "Nước đây."
Đường Kỳ Sâm liếc cô một cái, nói: "Tôi không uống thuốc, đây là kẹo ngậm."
Bàn tay Ôn Dĩ Ninh run lên, đang trong lúc lúng túng Đường Kỳ Sâm lại nhận lấy chai nước này, uống một ngụm rồi trả cho cô, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Ôn Dĩ Ninh đóng nắp, "Người nói cảm ơn là tôi mới đúng, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Cảm ơn tới cảm ơn lui, bầu không khí dần trở nên đông cứng. Đường Kỳ Sâm cảm thấy vô vị đến cực độ, liền hạ cửa xe xuống, chừa ra một cái khe cho gió thổi vào. Sau đó anh tăng tốc độ, Ôn Dĩ Ninh nhìn qua tốc độ xe, đã vượt 140. Cô hơi căng thẳng, theo bản năng với tay sang vô lăng bên trái.
Đường Kỳ Sâm không lên tiếng, mắt cũng không động, lại không chút biến sắc cho tốc độ chậm lại.
Trên đường đi, Đường Kỳ Sâm nhận được hai cuộc gọi. Ôn Dĩ Ninh nghe giọng nói của anh trầm ấm, không giống như khi nói với người lạ, ngữ khí thả xuống chậm rãi, thái độ cũng trở nên kính nhường. "Ra ngoài có chút việc...... Con biết, mẹ giúp con nói lời xin lỗi với ông nội...... Hôm nay không cùng mọi người thức đón đêm giao thừa được, vâng vâng, đã nhớ rồi...... Vậy, cảm ơn mẹ, chúc mẹ năm mới cát tường."
Kết thúc cuộc gọi, Đường Kỳ Sâm nới lỏng cà vạt, thở nhẹ một hơi.
Đưa Ôn Dĩ Ninh về đến nhà đã là mười rưỡi. Nơi này là một thị trấn nhỏ, giao thừa vô cùng náo nhiệt, bởi vì sắp đến 0h nên mấy đứa nhỏ trong trấn đều cầm theo cây pháo bông chạy ra ngoài, như mấy cây kem đứng trên đất, pháo bông nổ ra trở thành những cây thông nhỏ.
Đường Kỳ Sâm lái xe len lỏi giữa đám trẻ nhỏ, ánh sáng từ cây pháo bông chớp loáng chiếu lên khuôn mặt, sáng, rồi lại tối, rực rỡ sắc màu.
"Nơi này?" Anh dừng lại trước một đám người già trẻ.
"Đúng." Ôn Dĩ Ninh nói: "Đến rồi." Sau đó đẩy cửa xuống xe, Đường Kỳ Sâm cũng xuống theo. Hai người đi về sau xe, anh giúp cô lấy va li ra, "Còn gì nữa không?"
Đường Kỳ Sâm nhịn đủ một đường, hiện tại giống như tìm được đường ra, anh nhìn cô rồi nói: "Không phải ngày làm việc, danh xưng này có thể miễn rồi."
Một đường gian nan vất vả bình an về đến nhà, lại còn sắp đến đêm giao thừa, lòng người trở nên dễ xúc động. Ôn Dĩ Ninh không nghĩ nhiều, lơ đãng hỏi anh: "Không gọi như vậy thì phải gọi như thế nào? Chú hả? Anh so với mẹ tôi cũng chỉ nhỏ hơn mấy tuổi thôi, đừng có chiếm tiện nghi chứ."
Lúc cô nói câu này trên mặt còn mang theo ý cười, cười nói xong liền lập tức hối hận đến mức muốn cắn phải lưỡi, vội vàng xin lỗi: "Ách, xin lỗi nhé, tôi không phải nói anh đã già, anh đừng hiểu lầm."
Nét mặt Đường Kỳ Sâm vốn còn bình tĩnh, chỉ là câu giải thích này càng giống như giấu đầu hở đuôi. Bốn mắt giao nhau, trong con ngươi của mỗi người đều là hình bóng đối phương, tựa như tần số thống nhất trên đường truyền, hai người đồng thời nở nụ cười.
Nụ cười này, mất một hồi lại khiến cho hai người lúng túng, cũng làm cho họ tỉnh lại, nhớ đến đoạn đường vừa rồi có bao nhiêu dáng vẻ ngay ngắn xa cách với đối phương.
Đường Kỳ Sâm hơi hất cằm, "Ở chỗ này?"
"Ừm. Chính là căn nhà sáng đèn kia." Ôn Dĩ Ninh chỉ, anh theo hướng tay cô nhìn sang, tầng bốn.
"Đi lên ngồi một chút chứ?" Ôn Dĩ Ninh lễ phép lại khách khí hỏi.
"Tay không, không thích hợp." Đường Kỳ Sâm gật đầu với cô một cái, "Đi đây."
Anh tính toán sẽ lập tức lái xe về Thượng Hải, tuy là giờ này rồi thì khó mà lái kịp về đón giao thừa. Đường lão gia tử tuổi đã lớn, đối với những truyền thống này có đôi chút chú trọng lễ nghi. Mà quy tắc cũ mấy chục năm nay của Đường gia chính là trưởng tử trưởng tôn giao thừa và mùng một đều phải ở nhà. Đường Kỳ Sâm vừa rồi đi vội vàng, đi khỏi cũng không nói với Đường Thư Vanh một tiếng khiến lão nhân gia cực kỳ không vừa lòng, vừa rồi Cảnh An Dương gọi đến cũng là vì chuyện này.
Đường Kỳ Sâm ngồi vào, hạ cửa xe xuống, gật đầu với cô rồi cho xe chạy vụt đi.
Ôn Dĩ Ninh kéo vali đi lên, Giang Liên Tuyết đang điên cuồng chiến đấu trên bàn mạt chược, nhìn thấy cô thì giật nảy mình, "Không phải là không mua được vé à? Sao lại về rồi?"
Ôn Dĩ Ninh chào từng người một, nụ cười mệt mỏi, không trả lời bà mà kéo vali đi thẳng vào phòng minh. Cửa đóng lại, tiếng mạt chược canh cách vẫn một mực truyền tới, thi thoảng còn có vài tiếng tranh luận lúc tính tiền của các cô bác dì. Ôn Dĩ Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa trên bầu trời ngày một nhiều, lượt này nối tiếp lượt kia, năm mới vậy là sắp đến rồi.
Thu dọn xong đâu đấy, Ôn Dĩ Ninh lấy tiền mặt đã chuẩn bị sẵn ra, đếm đủ năm ngàn rồi bỏ vào một phong bao lì xì. Đợi đến khi âm thanh ồn ào bên ngoài dần nhỏ lại cô mới mở cửa đi ra, nói với Giang Liên Tuyết: "Mẹ chơi bài ít thôi, đi khám mà sỏi thận lại có nữa thì đừng có gọi điện cho con."
Giang Liên Tuyết bĩu môi không vui, "Cuối năm rồi đấy, con có thể nói câu gì đó hay ho chút được không?"
Ôn Dĩ Ninh liền lấy phong bao lì xì ra đưa cho bà, "Đều là muốn tốt cho mẹ thôi."
Ước lượng độ dày một chút, Giang Liên Tuyết lập tức vui vẻ ra mặt, cái gì cũng không nói nữa. Tivi chiếu chương trình cuối năm nhưng cũng không có ai xem, trên màn hình có người vừa hát vừa nhảy, hình như chính là bài hát 《 Đêm khó quên 》, một năm nữa lại chính thức bắt đầu.
Giang Liên Tuyết vừa dọn bàn vừa nói: "Hôm trước mẹ tình cờ gặp Lượng Lượng, thằng bé này vậy mà đã là giáo viên dạy bóng rổ rồi, vóc dáng cũng cao lớn hơn. Không biết có phải vì lâu quá không gặp hay không mà mẹ cảm thấy cậu ta dễ nhìn ra không ít nha."
Ôn Dĩ Ninh vừa nghe bà thân thương mà gọi Lượng Lượng, có hai giây không kịp phản ứng, lúc hoàn hồn lại mới bình tĩnh nói: "Chỉ cần là con trai thì mẹ đều thấy dễ nhìn."
"Cậu ta còn hỏi thăm con đấy, hỏi con làm việc ở đâu, mẹ không có chút nào là không biết xấu hổ mà nói con bị đuổi việc rồi đâu nhé."
"Mẹ nói chuyện cái kiểu gì thế." Ôn Dĩ Ninh vừa cầm hạt dưa lên, mất hứng ném về, "Chỗ lì xì con vừa đưa mẹ là nhặt được trong khe đá chắc?"
Giang Liên Tuyết khinh thường nói: "Năm vừa rồi là mẹ không muốn nói với con mà thôi, nếu không phải vì con tự hành hạ chính mình thì đã kết hôn với Lượng Lượng từ lâu rồi."
Ôn Dĩ Ninh nghe bà nói vậy cũng không có mấy biến hóa, chỉ là không thích cái kiểu tổng kết sự việc này của bà. "Dù con có ở nhà thì cũng sẽ không lấy cậu ấy."
Giang Liên Tuyết thả đám mạt chược vào trong rổ, âm thanh lách cách xáo động, "Vậy thì chị xuống tóc đi làm ni cô đi!"
Lượng Lượng là nhũ danh, tên thật là Lý Tiểu Lượng, đơn giản dễ đọc, tên ra sao người như vậy.
Lý Tiểu Lượng theo đuổi cô rất lâu, từ khi còn là bạn học chung cấp ba đã thầm mến, thi đại học một Nam một Bắc không hề quên. Sau khi tốt nghiệp đại học gặp lại, Lý Tiểu Lượng càng theo đuổi dữ dội hơn, tuy là một người con trai tốt, nhưng Ôn Dĩ Ninh lại từ chối. Vậy mà thầy giáo Tiểu Lượng lại không từ bỏ, còn nói với cô, không sao cả, chỉ là tớ muốn đối xử tốt với cậu mà thôi, cậu không cần phải áp lực, nên thế nào thì cứ như thế ấy, bữa sáng tớ mang đến cậu không thích có thể ném, hoa tớ mang tặng cậu không thích có thể đặt lại ở luống hoa bên đường, nhưng xin cậu đừng cướp đoạt quyền lấy lòng cậu của tớ, trừ chơi bóng rổ, tớ cũng chỉ có một sở thích đó nữa thôi.
Lúc anh ta nói những lời này, đuôi mắt cong cong, tay ôm quả bóng rổ đứng trên sân, ánh mắt đặc biệt chân thành.
Đại khái là theo đuổi một năm rưỡi thì Ôn Dĩ Ninh đồng ý. Nói như thế nào đây, bởi vì thời gian quen biết đã đủ dài, biết gốc biết rễ, trong phần tình cảm đã có nhiều hơn phần tình bạn bè. Có một số thứ chính là như vậy, sau khi thử mới biết được tư vị trong đó, Lý Tiểu Lượng đoán chừng đã cảm nhận được tư vị này, làm người yêu nửa năm thì quyết định chia tay. Không khóc cũng không nháo, không nói đến chuyện sống chết lại càng không ai nỡ khiến ai phải trình diễn một đoạn bi thương xé ruột xé gan trên trời nào đó cho đối phương xem.
Ngày chia tay, bầu không khí trò chuyện khá hòa hợp, hai người còn cùng nhau đến quán lẩu dê ăn một bữa say sưa. Lúc đi, trong khoang miệng còn lưu lại vị cay xè, môi cũng đỏ lựng lên. Lý Tiểu Lượng cao một mét chín, hơi khom lưng xoa xoa đầu Ôn Dĩ Ninh, sau đó cười nói: "Này gì đó ơi, đi nhé."
Ôn Dĩ Ninh cũng vỗ vỗ mặt anh ta, "Đi thôi đi thôi."
Thầy giáo Tiểu Lượng còn không quên dặn dò: "Sau này một mình rồi, không được bỏ bữa sáng, tuyệt đối đừng có quên."
Ôn Dĩ Ninh thoải mái đáp ứng: "Đã nhớ kỹ."
Quay đầu một cái liền quên mất, hai năm đến Thượng Hải, cô không còn ăn được những bữa sáng quen thuộc. Lý Tiểu Lượng vẫn ở lại quê nhà dạy bóng rổ tại một trường học, thị trấn nho nhỏ quanh đi quẩn lại chỉ có từng ấy người, thi thoảng sẽ tình cờ gặp được Giang Liên Tuyết. Nhiệt tình chào hỏi, giúp xách đồ vật, nếu có lái theo một chiếc xe thì sẽ đưa bà một đoạn đường. Tình cờ cũng sẽ nhắc đến Ôn Dĩ Ninh, Giang Liên Tuyết chút nhãn lực này vẫn có, không ở trước mặt người ngoài tự làm xấu mặt người mình.
Thầy giáo Tiểu Lượng vừa nghe vừa cười, cười đến mức khóe mắt cong cong, trên mặt đều là dịu dàng, "Sống tốt là được rồi, ngày nào lên Thượng Hải có thể xin một bữa cơm của cô ấy."
Chỉ là nói đùa một câu, vậy mà lần này lại thành thật.
Giang Liên Tuyết thu dọn mạt chược xong xuôi, bỏ vào ngăn kéo, sau đó ngồi xuống ghế: "Con cũng biết mẹ của Lượng Lượng xương sống không tốt, nghe nói mùng mười tiểu tử này sẽ đưa bà ấy lên Thượng Hải khám bệnh. Lần trước cậu ấy còn giữ mẹ lại nhờ hỏi con xem nơi đó có khách sạn nào tốt một chút có thể ở hay không."
Ôn Dĩ Ninh nói: "Tất nhiên là có rồi. Mùng mười cậu ấy đến Thượng Hải hả? Mùng tám con cũng quay lại làm rồi, bệnh viện nào ạ? Mẹ nhớ hỏi lại, cái gì có thể giúp con nhất định sẽ giúp."
Ba mẹ của Lý Tiểu Lượg đều là công chức đã về hưu, mẹ anh ta khi đó cực kỳ thích Ôn Dĩ Ninh, sau khi chia tay bọn họ còn mất một thời gian dài không dám nói với hai người họ. Sau khi biết được, mẹ Lý Tiểu Lượng lén lút lau nước mắt, cho rằng nhất định là con trai mình không biết nâng niu Ôn Dĩ Ninh nên cô gái nhỏ mới không cần anh ta nữa.
Hàng xóm láng giềng quen biết đã lâu, Giang Liên Tuyết cũng cảm thấy có thể giúp thì giúp, bầu không khí nói chuyện của hai mẹ con ban đầu còn không thoải mái cho lắm, hiện tại rốt cuộc đã êm dịu lại. Việc của ai người nấy làm, hòa hòa hợp hợp, lúc này mới có bầu không khí cần có của ngày Tết.
- ------
Kỳ nghỉ Tết âm lịch kết thúc.
Tuy là nói ngày mùng tám bắt đầu đi làm, nhưng cũng chỉ là đến gặp mặt nhau, sau đó mỗi người nhận một phong bao lì xì trở về. Đến mùng chín, toàn bộ tập đoàn Á Hối mới coi như chính thức bắt tay vào công việc.
Liền lúc mở ba cuộc họp, buổi chiều Đường Kỳ Sâm mới có thời gian rảnh rỗi. Phó Tây Bình căn thời gian chạy tới, quan hệ của anh ta và Đường Kỳ Sâm đủ tốt, không cần quá nhiều quy củ. Trước khi vào còn trêu chọc mấy người đẹp bên ngoài một hồi, sau đó mới mang theo khuôn mặt tắm gió xuân bước vào văn phòng.
Kha Lễ đang báo cáo lại lịch trình trong tuần này cho Đường Kỳ Sâm, anh lên tiếng, nói đẩy đi hai bữa tiệc xã giao, để cho tối thứ năm trống lịch. Sau khi sắp xếp lại đâu vào đấy, Kha Lễ mới ngẩng đầu chào hỏi Phó Tây Bình: "Đến rồi đấy à."
"Hai người cứ tiếp tục đi." Phó Tây Bình nâng tay xoay lòng bàn tay xuống dưới, sau đó tự mình ngồi xuống bàn tiếp khách.
Gần mười phút sau Đường Kỳ Sâm mới đi ra, ngồi xuống ghế sô pha rồi chậm rãi xoa bóp cổ, "Đến đúng lúc lắm, anh nhớ ngày mai là sinh nhật của ba chú, có chuẩn bị chút quà. Ngày mai anh còn phải tham gia một buổi họp của hội đồng quản trị, không thể đích thân đến."
Phó Tây Bình bắt chéo chân, châm một điếu thuốc, sau đó ném hộp quẹt lên bàn, híp mắt lại: "Anh quả nhiên có lòng, so với đứa con trai máu mủ này còn được lão già ấy thích hơn nhiều."
Đường Kỳ Sâm liếc anh ta một cái, "Ba chú có đuổi chú ra khỏi nhà anh cũng không thấy lạ đâu."
Phó Tây Bình gẩy gẩy tàn thuốc, anh ta vốn là tiện đường nên vào đây xem thử, hiện tại nhìn thấy người, xem ra lại có chuyện mà nói rồi. "Chuyện xảy ra cuối năm vừa rồi là sao vậy? Vậy mà lại dám đắc tội với anh, anh *** hay là giết người xả hận rồi?"
Kha Lễ đứng cạnh đáp: "Một cô trợ lý nhỏ bị khai trừ, đã giải quyết xong."
Phó Tây Bình hừ một tiếng, ý tứ sâu xa, "Dĩ Ninh so với trước đây càng xinh đẹp."
Đường Kỳ Sâm lườm anh ta một cái, rất mờ nhạt.
"Anh đừng có nhìn em như thế, ý tứ của em là gì anh hẳn là hiểu." Giọng điệu của Phó Tây Bình vẫn bình bình, "Buổi họp báo kia ai cũng xem được, lúc em nhìn thấy người, liền cảm thấy anh thế là xong."
Đường Kỳ Sâm khụ một tiếng, lông mày hơi nhíu lại, giọng hơi khàn nói: "Đừng có bám theo anh nói xong hay chưa xong, chuyện bao nhiêu năm rồi có ai còn nhớ nữa? Cũng chỉ có chú thôi."
Phó Tây Bình tựa lưng về sau, hai tay đặt trên tay vịn, sắc mặt không mặn không nhạt, "Trong lòng anh hiểu rõ là được. Nếu anh thật muốn có cái gì, nên giải quyết liền giải quyết cho xong, nên chấm dứt thì chấm dứt đi."
Lời này người khác không hiểu, Kha Lễ hiểu. Anh ta không tiện phát biểu, cũng không dám nói.
Phó Tây Bình đột nhiên nổi ác ý, cố ý quay đầu hỏi Kha Lễ: "Cậu cảm thấy anh ấy có cái gì không?"
Kha Lễ lắc đầu một cái, thật thà nói: "Tôi không biết."
Phó Tây Bình cười ha hả, đánh hòa một trận với Đường Kỳ Sâm có thứ cảm giác thỏa mãn không thể nào nói được thành lời. Đường Kỳ Sâm quét mắt sang Kha Lễ, trầm mà đanh thép, mang theo cảnh cáo và không vui. Kha Lễ hơi cúi đầu, tránh đi ánh mắt đó.
Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, Trần Táp đẩy cửa đi vào, "Đường tổng."
Đường Kỳ Sâm gật đầu với cô ấy, Trần Táp đi vào trong, lúc này mới nhìn thấy Phó Tây Bình, "A, Phó tổng."
Hai người đã có quen biết, Phó Tây Bình phất tay chào một cái coi như đã nghe thấy, sau đó lại không cần mặt mũi tiếp tục trêu chọc Đường Kỳ Sâm. Trần Táp đã thường thấy mặt phong đãng lại hạ lưu này của anh ta, cũng không có gì quá bất ngờ.
Đường Kỳ Sâm nghiêm mặt không để ý, ra hiệu cho Trần Táp lên tiếng. Trần Táp bắt đầu báo cáo: "Người tham gia hội nghị ngày mai có chút thay đổi, tôi sẽ mang theo Tôn chủ quản cùng đến."
Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu, "Sao lại đổi?"
"Ôn Dĩ Ninh xin tôi cho nghỉ phép một ngày mai." Trần Táp qua loa giải thích: "Bạn trai của cô ấy đến đây."
Căn phòng trong chớp mắt yên tĩnh.
Kha Lễ trợn mắt, Phó Tây Bình cũng run rẩy. Sau mấy giây, như là màn hình đột nhiên dừng lại tiếp tục truyền tin, nhưng là từ bầu không khí ôn hòa đùa giỡn đột ngột chuyển cảnh thành gió nổi mây vần.
Đường Kỳ Sâm đột ngột đứng lên, cầm tập tài liệu trong tay đập lên người Phó Tây Bình, "Chú mặc cái thứ rách nát gì trên người đây, quá khó coi. Sau này còn mặc như vậy thì đừng có đến phòng làm việc của anh nữa!"
Kha Lễ và Trần Táp hai mặt nhìn nhau. Người trước một lời khó nói hết, người sau đơn thuần là nhìn, nhẹ như mây gió.