Hẹn Hò Theo Kiểu Của Em (To Die For)

Chương 18



Tôi cảm thấy như chim sổ lồng. Thậm chí mặc dù tôi mới bị kiềm tỏa chưa đến bốn tám tiếng, tôi cảm thấy nó dài hơn nhiều. Tôi vẫn không thể tự mình làm mọi việc được, nhưng ít nhất việc đi lại của tôi không bị cản trở. Tôi có thể đi đâu đó nếu tôi muốn; tôi không phải ngồi nguyên trong nhà; tôi không phải trốn chui trốn lủi đằng sau mấy cánh cửa.

"Tôi tự do, tôi tự do, tôi tự do," tôi hát lên khi nhún nhảy tới xe Wyatt lúc anh đến đón tôi. Anh đến muộn hơn hôm trước; mặt trời đã gần lặn hẳn, vì thế có lẽ đã sau 8h.

"Không hoàn toàn," Wyatt nói khi anh khóa tôi vào chỗ ngồi.

"Anh có ý gì, 'không hoàn toàn'?" Tôi thét vào mặt anh. Tôi thét lên bởi vì anh đi vòng qua xe và anh sẽ không nghe thấy nếu không làm vậy.

"Anh thấy em vẫn chưa đủ khả năng," anh nói khi anh ngồi vào sau bánh lái. "Em không thể tự mặc đồ, em không thể tự gội đầu và em không thể lái xe bằng cả hai tay."

"Anh không lái xe bằng cả hai tay." Tôi chỉ ra.

"Anh không cần phải thế bởi vì anh có khả năng làm được. Em thì không"

Tôi khịt mũi nhưng để mặc cho chút khiêu khích đó qua đi. "Vì tất cả những chuyện đó, lý do duy nhất khiến em không đến nhà mẹ em đầu tiên là bởi anh nói rằng Dwayne Bailey có thể tìm thấy em ở đó, và em có thể gây nguy hiểm cho bố mẹ em cũng như bản thân em. Giờ thì Dwayne Bailey đã bị bắt và chẳng có lý do gì để hắn ta tìm kiếm em nữa. Vì thế em có thể đến nhà mẹ em."

"Không phải đêm nay," anh nói.

"Em muốn biết tại sao không."

"Bởi vì anh không đưa em đến đó."

"Anh bận gì đêm nay à? Mẹ em có thể đến đón em."

"Thôi việc cố tình chậm hiểu đi. Đừng tưởng anh không biết. Anh sẽ đưa em đến đúng nơi anh muốn và anh sẽ giữ em ở đó."

Tôi bắt đầu muốn gây gổ. "Em không phải là cái đồ chơi tình dục của anh để anh chơi mỗi khi anh ham muốn đâu nhé. Em có một cuộc sống cần em quay về. Ngày mai em phải đi làm."

"Ngày mai em có thể đi làm. Nhưng anh sẽ đưa đón em, không phải mẹ em."

"Thật vô lý quá đi. Nếu có chuyện gì xảy ra và anh phải đi làm thì sao? Em xin đính chính là anh có thể bị gọi đi bất cứ lúc nào, đúng không?"

"Có thể, nhưng anh không bị gọi đến hiện trường vụ án thường xuyên lắm. Đó là việc của các thám tử của anh."

"Dù gì em cũng chẳng cần phải được đưa đón đi làm. Xe của em có bộ dẫn tự động, và em có thể tự cài đai an toàn bằng một tay. Em hoàn toàn có khả năng lái xe, và đừng có bắt đầu lại với cái gọi là lái-xe-bằng-hai-tay." Lúc này tôi kiên quyết rời đi, cũng như anh kiên quyết giữ tôi lại. Tôi chưa từng như vậy trước đây, còn anh cứ bình thản cho rằng anh có thể bảo tôi phải làm gì, và lúc này tôi phải giết chết nó từ trong trứng nước, phải không?

Anh im lặng một lúc và anh đã hoàn toàn huỷ hoại tôi bằng sự trầm lặng, "Em không muốn ở với anh sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, mở miệng. "Tất nhiên là em muốn." Tôi buột miệng trước khi có thể giữ mồm mình lại, lý lẽ đã tự khẳng định lại điều đó và tôi nói giọng căm phẫn, "Em không thể tin nổi anh là cái loại nham hiểm và lén lút như vậy. Đây là lý lẽ của các cô gái và anh dùng nó để chống lại em!"

"Chẳng sao. Em đã thú nhận rồi." Anh nở một nụ cười ngớ ngẩn đầy vẻ hân hoan và tự mãn, rồi lẩn tránh. "Cái lý lẽ của các cô gái là cái gì thế?"

"Anh biết còn gì, đánh vào sự xúc động."

"Chết tiệt, nếu anh mà biết nó có hiệu quả thế thì anh đã dùng nó trước đây rồi." Anh vươn tới và bóp chặt đầu gối tôi. "Cám ơn em đã gợi ý."

Anh nháy mắt và tôi không thể không cười. Tôi đẩy mạnh tay anh đi. "Em nhận ra tình huống này đã xảy ra rồi, nhưng anh chưa từng thuận theo giao kèo giữa chúng ta. Anh còn chưa từng tỏ tình với em. Nên em muốn về nhà."

"Hình như anh nhớ chúng ta đã tranh luận việc này trước đây rồi. Quan niệm về việc tỏ tình của em và anh không giống nhau."

"Em muốn hẹn hò bên ngoài. Em muốn đi xem phim, đi ăn, đi nhảy - Anh có nhảy không đấy?"

"Cực kỳ chật vật."

"Ồ, trời." Tôi ném cho anh BSE (Big Sad Eyes) - đôi mắt mở to buồn bã. Trong kho vũ khí của tôi, BSEs chỉ dưới nước mắt một bậc. "Em rất thích nhảy."

Anh phóng cái nhìn cảnh giác về phía tôi, rồi lầm bầm. "Cứt thật. Được rồi. Anh sẽ đưa em đi nhảy." Anh nói với giọng chịu đựng.

"Em không muốn anh làm điều anh không muốn." Nếu đây không phải là nơi hoàn hảo để tung ra những cú đấm tầm thấp (trong quyền anh, cú đấm tầm thấp là vi phạm luật, kiểu như một dạng chơi bẩn) kinh điển của phái nữ, thì tôi chưa thấy chốn nào hợp hơn nữa. Nếu như anh làm theo lời tôi nói, anh sẽ biết rằng anh đang làm tôi thất vọng, nhưng nếu anh đưa tôi đi nhảy thật, anh sẽ phải giả vờ là anh thích điều đó. Đó là một trong những cách phụ nữ đáp trả lại đàn ông vì đàn ông không có kinh nguyệt, bạn biết rồi đấy.

"Nhưng - sau buổi hẹn hò, chúng ta sẽ làm điều anh muốn."

Đoán xem điều anh muốn là cái gì. Tôi tạo một cái nhìn choáng váng. "Anh muốn em trả phí cho buổi hẹn hò bằng tình dục à?"

"Làm cho anh," anh nói và lại nắn đầu gối tôi.

"Không có đâu."

"Tốt. Vậy thì chúng ta sẽ không đi nhảy."

Tôi nhẩm trong đầu, thêm mục không hợp tác và không sẵn sàng làm mọi thứ cho tôi vào danh sách vi phạm của anh. Cứ thế này thì cái danh sách đó sẽ dài hàng tập như quyển bách khoa toàn thư.

"Không trả miếng à?" anh châm chọc.

"Em chỉ đang nghĩ về những thứ để cho vào danh sách của anh."

"Quên cái danh sách chết tiệt đó đi! Liệu em có thích không nếu anh làm một cái danh sách về tất cả những lỗi lầm và thiếu sót của em?"

"Em sẽ đọc nó và cố gắng giải quyết những vấn đề của em." Tôi nói vẻ ngay thẳng. Ừ, dù gì thì tôi cũng sẽ đọc nó. Thứ mà anh coi là vấn đề và thứ mà tôi coi là vấn đề có thể là hai thứ cực kỳ khác nhau.

"Vô phương thôi. Anh nghĩ em chủ ý nuôi dưỡng những vấn đề của mình."

"Chẳng hạn như?" Giọng tôi rất ngọt ngào.

"Cái miệng nhanh nhảu của em là một ví dụ."

Tôi hôn gió anh. "Sáng nay anh đã rất thích cái miệng em khi em hôn xuống khoá quần anh."

Điều đó nhắc nhở anh, tốt thôi, và tôi thấy rõ anh rùng mình phản ứng. "Em nói đúng," anh nói. "Anh rất thích nó."

Tôi hiểu ý của anh. Cả ngày, tôi đã che giấu mong muốn của bản thân mình. Tôi muốn quên tất cả cuộc đua giành thế thượng phong này và chỉ một lần tôi được ăn tươi nuốt sống anh, được thưởng thức anh, trầm mình vào tình dục và khoái lạc. Có lẽ khi tôi đưa anh về nhà - dù vậy, cho đến lúc đó, sẽ chẳng ích gì để anh biết anh đã chiến thắng.

"Anh cũng thích buộc túm tóc cho em nữa mặc dù anh chế nhạo nó."

"Anh không chế nhạo nó. Và, thưa vâng, anh thích nó. Anh thích mọi thứ về em, thậm chí kể cả khi em bị bệnh trĩ đi chăng nữa. Em là giấc mơ ướt biết đi, em biết rồi đấy."

Tôi ném cho anh cái nhìn hồ nghi. "Em không biết điều đó tốt hay không." Tâm trí tôi hiện lên một hình ảnh nhớp nháp và nhầy nhụa.

"Theo quan điểm của anh thì nó là vậy. Nói với tư cách cá nhân chứ không phải chuyên gia. Em đã làm sự tập trung vào công việc của anh rơi xuống địa ngục rồi. Tất cả những gì anh nghĩ là khiến em trần truồng. Có lẽ khi chúng ta kết hôn một hay hai năm gì đó thì điều đó sẽ giảm bớt nhưng ngay lúc này, nó khá mãnh liệt.

"Em chưa nói là em sẽ lấy anh đâu nhé," Tôi vô thức nói, nhưng trái tim tôi thì thì đang nhảy vũ điệu clacket (kiểu nhảy dùng gót giày tạo thành nhịp điệu) và sự tập trung của bản thân tôi thì đang muốn trượt ra khỏi cuộc đối thoại này và tập trung vào cách khiến anh trần truồng.

"Chuyện đó sẽ xảy ra, cả hai chúng ta đều biết mà. Chúng ta vẫn có nhưng vấn đề tiểu tiết cần giải quyết, như vấn đề về lòng tin mà em lo lắng, nhưng anh cho rằng chỉ trong vòng hai tháng, anh sẽ kiểm soát được và chúng ta có thể cưới vào Giáng Sinh."

"Chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra. Thậm chí em có nói vâng, điều không có thực, thì anh có tí ý tưởng nào về việc phải mất bao lâu để lên lên kế hoạch cho đám cưới không? Giáng Sinh này là không thể. Có lẽ là Giáng Sinh năm sau - ý em là có khả năng lên kế hoạch cho đám cưới trong khoảng thời gian ngần đó, chứ không phải là em muốn cưới vào Giáng Sinh năm sau, bởi vì thậm chí nếu chúng ta có cưới nhau, thì nó sẽ không phải là vào Giáng Sinh, bởi vì ngày kỷ niệm của chúng ta sẽ bị uổng phí trong những ngày nghỉ om sòm vô nghĩa và em ghét điều đó, Ngày Kỷ Niệm phải là ngày đặc biệt."

Anh cười to. "Em nói 'ngày kỷ niệm của chúng ta.' Điều đó tương đương với đồng ý."

"Chỉ như vậy nếu như anh không hiểu tiếng Anh. Em nói 'nếu,' chứ không phải 'khi.'"

"Lời nói hớ của em đã quét sạch điều đó rồi. Thoả thuận đã xong."

"Chưa đâu. Chỉ đến khi và nếu em nói ba từ nho nhỏ đó, em không tự mình cam kết điều gì hết."

Anh ném cho tôi cái nhìn tư lự, như thể đến giờ anh vẫn chưa nhận ra chẳng ai trong chúng tôi từng nói câu "Anh yêu em", "Em yêu anh." cả. Tôi không cho rằng đàn ông xem việc nói "Anh yêu em" là điều quan trọng như giới nữ (Deco thấy cái này quá đúng luôn, chồng Deco hiếm khi nói câu này lắm, chỉ đến khi Deco dỗi kinh khủng thì mới chịu nói. Mà cũng chẳng phải là chịu nói, lại đi hỏi ngược lại Deco 'Thế anh không yêu em thì tại sao anh lại phải cố gắng như vậy?'). Đối với họ, hành động thì tốt hơn lời nói, nhưng khi họ không thể hiểu tại sao điều đó quan trọng thì ít ra họ cũng phải biết nó quan trọng với giới nữ chứ. Dẫu vậy, cái thực tế là tôi chưa từng nói với anh điều đó để gây sự chú ý cho anh đã khiến anh nhận ra rằng mọi chuyện giữa chúng tôi có lẽ không đơn giản như kiểu mấy món đồ đã được cắt sẵn và sấy khô như anh tưởng.

"Rồi sẽ có lúc thôi," cuối cùng anh nói, và tôi thấy nhẹ cả người vì anh không nói "Anh yêu em" để thúc đẩy tôi cũng nói điều đó, bởi vì khi đó tôi sẽ chẳng biết được anh thực có ý như vậy hay không. Chúa ơi, vấn đề giữa đàn ông và đàn bà thật là phức tạp; nó giống như một ván cờ và bạn có quân cờ hoàn toàn như nhau. Tôi biết điều tôi muốn: sự đảm bảo chắc chắn rằng anh sẽ cùng tôi trên quãng đường dài. Tôi hi vọng, nhưng cho đến khi tôi biết chắc được điều đó, tôi vẫn giữ lại một phần nhỏ nhoi cho mình. Anh vui vẻ, tôi nghĩ vậy, tôi cũng vui vẻ, thậm chí cả khi chúng tôi tranh cãi nhau. Đến một điểm nào đó, ván cờ sẽ kết thúc và rồi chúng tôi sẽ nhìn thấy chúng tôi đang đứng ở đâu.

Anh nắm lấy tay tôi. Đó là cánh tay trái, tất nhiên, vì anh đang lái xe mà, nên tôi không thể cử động tay mình nhiều lắm. Anh nhẹ nhàng luồn tay anh xuống dưới tay tôi và đan ngón tay chúng tôi vào nhau. Không nghi ngờ gì về điều đó, anh là một nhà chiến lược tài ba chết tiệt.

Đêm nay khác xa hai đêm đầu tiên. Anh giặt giũ cả quần áo của anh và của tôi, gây ấn tượng với tôi bằng việc không làm nó rối tung lên. Anh cắt cỏ, dù cho bóng tối đã phủ xuống khi anh đi quanh quanh để làm việc đó. Anh lái chiếc máy xén cỏ có đèn phía trước, và anh cũng bật đèn chiếu bên ngoài nhà. Tôi cảm thấy mình như nàng chim Bower, ngắm nhìn chàng chim Bower xây tổ bằng tất cả những thứ lấp lánh để thấy chàng là người trụ cột gia đình giỏi thế nào, và sau đó diễu hành trước cái tổ, hi vọng dụ dỗ nàng Bower Bird vào bên trong. Đó là kiểu hành động của Chàng Wyatt Đảm Đang (many thanks to sis Lilia vì đã dịch cho Deco cụm từ này). Dẫu như vậy, công bằng mà nói, bãi cỏ của anh được chăm sóc rất tốt; tôi có thể nói rằng anh thường xuyên xén cỏ.

Khi anh vào nhà thì đã 10h, cởi trần và bụi bẩn, mồ hôi lấp loá trên ngực bởi vì ngoài trời vẫn còn nóng mặc dù đã tối rồi. Anh đi thẳng đến bồn rửa và nốc một cốc nước lớn, cái cổ mạnh mẽ của anh làm việc khi anh nuốt vào. Tôi muốn nhảy chồm lên lưng anh và vật anh xuống đất nhưng cánh tay đang nguyền rủa của tôi không nâng lên hành động được.

Anh đặt cốc thuỷ tinh lên bồn rửa và quay lại phía tôi. "Em sẵn sàng đi tắm chưa?"

Có lẽ đó là sách lược sai lầm nhưng đêm này tôi không cảm thấy cứng rắn lắm để - ừm, không phải là tôi từng gây khó dễ được cho anh theo cách nào đấy. Nhưng hãy cho tôi điểm vì tôi đã cố gắng. Đêm nay thậm chí tôi còn chẳng muốn cố gắng. "Chúng ta có thể gội đầu cho em không?"

"Chắc rồi."

"Sấy tóc chẳng mất nhiều thời gian đâu."

"Không vấn đề." Anh nở một nụ cười chậm chạp. "Anh sẽ tận hưởng mọi cảnh tượng khi anh đang làm việc."

Cũng chẳng cần đến thiên tài mới đoán ra được giờ tiếp theo diễn ra như thế nào. Chúng tôi đều ướt đẫm, trơn láng và bị kích thích. Tôi ném sự kiểm soát bản thân xuống địa ngục - chỉ một lần thôi - và ném mình vào cuộc làm tình. Bắt đầu dưới vòi hoa sen - rồi hổn hển tạm ngừng khi anh sấy tóc cho tôi - và kết thúc ở trên giường.

Anh lăn khỏi người tôi với một tiếng gầm và nằm ngửa người ra, môt cánh tay che mắt khi anh thở nặng nhọc, cố nuốt lượng không khí lớn vào phổi. Tôi thở gấp gáp và khó khăn, và tôi gần như mềm nhũn vì kiệt sức và thoả mãn. Gần như thôi. Tôi tìm được năng lượng để trèo lên người anh và duỗi người ra khi tôi hôn quai hàm của anh, miệng của anh, cổ của anh và bất cứ nơi nào tôi có thể với tới được.

"Anh đầu hàng," anh nói yếu ớt.

"Anh từ bỏ trước khi anh biết em muốn gì à?"

"Bất cứ thứ gì anh cũng không thể. Anh gần chết rồi." Tay anh đặt trên cặp mông trần của tôi, vỗ nhè nhẹ rồi thả phịch xuống giường.

"Cảm giác sau khi làm tình thôi mà. Em muốn vuốt ve."

"Vuốt ve thì anh có thể xoay xở được." Môi anh kéo ra tạo thành 1 nụ cười. "Có lẽ thôi."

"Anh chỉ cần nằm đó và em sẽ làm."

"Sao em không nói thế mười phút trước?"

"Trông em ngu ngốc lắm à?" Tôi ngả đầu mình vào vùng lõm trên vai anh và thở dài mãn nguyện.

"Không, anh nói rồi, em giống như cây kem ốc quế ấy."

Và anh cũng liếm thẳng lên tôi. Tôi rùng mình khi tôi nhớ lại. Nếu tôi đang đứng thì đầu gối tôi sẽ lảo đảo. Đầu gối anh cũng sẽ lảo đảo. Tôi hài lòng nghĩ. Anh không phải là người duy nhất có thể chơi bài được.

Tôi cười, nghĩ đến việc làm điều đó 1 lần nữa. Tuy nhiên không phải ngay lúc này. Một lúc nữa. Tôi ngáp và Light Out giữa những cái vuốt ve.

Sáng hôm sau mẹ gọi đến khi chúng tôi đang ăn sáng. Dù vậy tôi không biết đó là mẹ. Wyatt trả lời điện thoại và nói, "Vâng, thưa bà," hai lần, rồi nói "Bảy", và "Vâng, thưa bà," lần nữa trước khi gác máy.

"Mẹ anh à?" Tôi hỏi khi anh quay lại với thức ăn của mình.

"Không, mẹ em."

"Mẹ em? Mẹ muốn gì vậy? Sao anh không để em nói chuyện với mẹ?"

"Bà không yêu cầu nói chuyện với em. Bà mời chúng ta đến ăn cơm vào 7h tối nay. Anh nói chúng ta sẽ đến."

"Chúng ta? Thế nếu snh phải làm viac muộn thì sao?"

"Trích dẫn lời em nhé, trông anh ngu ngốc lắm à? Anh sẽ đến đó. Và em cũng vậy, nếu anh có phải lôi em, một người vừa đá loạn xạ, vừa la hét ra khỏi Great Bod đi chăng nữa. Hãy sắp xếp với Lynn để cô ấy ở lại đóng cửa."

Tôi nhướng mắt lên khuyến khích anh nói. "Cái gì?" với giọng thăm dò.

"Trước khi anh bắt đầu ra lệnh, Trung uý, anh nên hỏi em đã sắp xếp thế nào."

"Được thôi. Em đã sắp xếp thế nào?"

Anh thật nhanh miệng. "Lynn mở cửa, rồi cô ấy về nhà khi em đến đó và em sẽ làm việc đến giữa ngày. Cô ấy sẽ quay lại vào 5h và ở đó cho đến khi đóng cửa. Vì thế cô ấy làm việc 3 tiếng buổi sáng và 4 tiếng buổi tối. Điều này chỉ tiếp tục cho đến khi tay em khá hơn, vì có những việc phải hoàn thành trong buổi sáng và buổi tối sẽ rất khó khăn nếu chỉ có một tay để làm. Vì thế mệnh lệnh của anh không cần thiết."

"Sắp xếp khá đấy." Anh nháy mắt với tôi.

Tôi dễ dàng hiểu lý do tại sao mẹ mời chúng tôi. Nửa là vì muốn chiều chuộng đứa con cả bị thương của mẹ, nửa là muốn tìm hiểu Wyatt. Chắc hẳn mẹ tò mò phát điên lên được và việc phải chờ đợi anh đưa tôi ra khỏi chỗ ẩn nấp chỉ làm điều đó tệ hơn. Mẹ có thể chịu đựng tâm trạng thất vọng khá tốt - cho đến một mức độ nhất định thôi. Quá mức độ ấy, mẹ sẽ gây ra sóng lớn.

Tôi đầy phấn kích khi nghĩ về ngày hôm nay. Tôi sẽ lấy được xe của mình - cuối cùng là vậy! - và tôi sẽ đi làm, và sau khi xong việc tôi sẽ được về nhà của chính mình. Tôi đã sắp xếp mấy cái túi của mình và Wyatt thì không hề tranh cãi, mặc dù trông anh không có vẻ hài lòng. Sáng hôm đó tôi có thể tự mặc đồ, thậm chí là áo lót. Tôi vẫn không thể vặn tay ra sau lưng để cài áo lót, nhưng tôi lôi nó ra đằng trước để ngoắc nó vào rồi lại đẩy vòng nó ra sau và ngoắc dây quai áo qua tay tôi. Cách này trông không gợi cảm như cách kia nhưng nó có tác dụng.

"Hôm nay đừng làm việc căng thẳng quá nhé," anh ra chỉ thị khi anh lái xe đến nhà tôi để tôi có thể lấy xe của mình. "Có lẽ chúng ta nên dừng lại ở hiệu thuốc và mua cho em 1 cái băng đeo để em nhớ không cử động tay mình mạnh quá."

"Em sẽ nhớ mà," Tôi nói nhăn nhở. "Tin em đi." Nếu tôi có cố gắng cử động nhanh, thì những túm cơ bị khâu chặt với nhau sẽ nhanh chóng nhắc nhở tôi.

Một vài phút sau anh nói. "Anh không thích em xa anh."

"Nhưng anh biết em ở trong nhà anh chỉ là tạm thời thôi mà."

"Điều đó không nhất thiết phải là tạm thời. Em có thể chuyển đến với anh."

"Ừ, ừ." Tôi nói không chút ngập ngừng. "Đó không phải ý tưởng hay ho."

"Tại sao không?"

"Bởi vì vậy."

"Này, rõ ràng quá nhỉ," anh nói mỉa mai. "Bởi vì tại sao?"

"Nhiều lý do lắm. Điều đó quá vội vàng. Em nghĩ chúng ta cần quay lại và cho mình một chút không gian để thở."

"Em đang chơi khăm anh đấy. Sau năm ngày vừa qua, em nghĩ chuyển đến với anh là điều vội vàng ư?"

"Nào, hãy xem mọi chuyện đã xảy ra. Không có gì là bình thường, không có lấy một phút bình thường kể từ đêm thứ năm tuần trước. Chúng ta đã ở trong tình huống khẩn cấp, nhưng nó kết thúc rồi. Giờ cuộc sống thực của chúng ta đã trở lại, và chúng ta cần phải xem mọi thứ thế nào dưới những điều kiện ấy."

Anh chẳng thích nó tí nào. Tôi không say mê quan niệm của bản thân, nhưng tôi biết chuyển đến với anh là một sai lầm to lớn. Cá nhân tôi không nghĩ rằng một người phụ nữ nên sống cùng một người đàn ông trừ phi họ đã kết hôn. Tôi cho rằng có những anh chàng thực sự vĩ đại ngoài kia, những người sẽ không lợi dụng đầu bếp và cô hầu sống cùng nhà, nhưng đoán xem những sắp xếp kiểu này thường dẫn đến đâu? Không, thưa ngài. Không phải là tôi.

Tôi được nuôi dạy bởi người phụ nữ biết giá trị của bản thân mình và các con gái bà kiên quyết tin rằng cuộc sống của người phụ nữ tốt hơn nhiều khi người đàn ông phải cực kỳ khó khăn mới chiếm được họ. Đó là bản năng của con người, bản năng giữ gìn những thứ mà họ phải khó khăn mới giành được, bất kể đó là xe cộ hay là vợ. Theo quan điểm của tôi, Wyatt chưa đủ cực nhọc để bồi thường cho điều anh đã làm hai năm trước. Vâng, tôi vẫn còn điên tiết với anh vì chuyện đó. Tôi đã bắt đầu vượt qua được điều đó, nhưng chưa đủ để chuyển đến ở với anh, kể cả nếu tôi có không nghĩ rằng chuyện đó, nhìn chung ấy, không phải là điều hay ho mà phụ nữ nên làm.

Chúng tôi đến toà nhà của tôi, và chiếc mui trần màu trắng nhỏ nhắn ngọt ngào của tôi đang đậu ở chỗ của nó dưới mái vòm. Wyatt chỉnh xe đến đậu phía sau và rồi cầm cả hai túi đồ của tôi ở ghế sau. Anh vẫn có thái độ cáu kỉnh nhưng không tranh cãi nữa. Ít nhất, anh không tranh cãi ngay lúc đó. Tôi biết tôi không nghe thấy đoạn sau nhưng ngay khi đó, anh đã thoái lui như tôi yêu cầu. Có lẽ anh đang bận rộn vạch kế hoạch cho một cuộc tấn công lén lút.

Tôi mở cửa ngách và đi vào trong; tiếp bíp bíp từ hệ thống an ninh chứng minh rằng Siana thực sự đã bật nó lên trước khi rời đi, sau khi đã gói ghém quần áo cho tôi. Tôi tắt đi rồi đứng trong bếp của mình một cách huy hoàng, được bao bọc bởi đồ đạc của mình, tôi đã nhớ chúng tưởng chết đi được. Đồ đạc rất quan trọng trong cuộc sống của người phụ nữ.

Tôi nói cho Wyatt biết phòng ngủ nào trên tầng là của tôi nếu như anh không có khả năng nhìn vào và nói được. Anh đã từng đến nhà tôi nhưng chưa từng lên tầng trên. Cảnh đam mê của chúng tôi đã diễn ra trên ghế sa lông mà tôi đã bọc lại, không phải bởi vì nó bị bẩn hay gì gì đó, vì cảnh đam mê đó không đi xa đến vậy, nhưng bởi vì đó là kiểu gột sạch gã đàn ông đó ra khỏi óc của tôi. Tôi cũng đã thay đồ đạc và sơn tường màu khác. Không gì trong phòng khách của tôi giống như khi anh ở đây lần trước.

Đèn tin nhắn trên máy trả lời tự động nhấp nháy. Tôi đi đến và thấy có hai bẩy tin nhắn, không phải là nhiều nếu tính đến việc tôi đã vắng nhà bao lâu và cái ngày tôi bỏ đi, các phóng viên đã cố gắng tìm kiếm tôi. Tôi bấm nút nghe và xoá tin nhắn ngay khi tôi nhận ra nó là của các phóng viên. Có hai tin nhắn cá nhân, những nhân viên của tôi muốn biết khi nào Great Bods mở cửa lại, nhưng Siana đã gọi báo cho mọi người vào tối thứ sáu rồi và giờ thì chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi một giọng nói quen thuộc cất lên, và tôi nghe mà không tin nổi.

"Blair... Jason đây. Nhấc máy đi nếu em có ở đó." Đến một khoảng lặng rồi anh ta tiếp tục. "Bản tin sáng nay nói rằng em bị bắn. Em yêu, điều đó thật khủng khiếp, nhưng các phóng viên đã nói em được điều trị và ra viện, nên anh đoán nó không quá tệ. Dù sao đi chăng nữa, anh rất lo lắng cho em và chỉ muốn xem em thế nào. Gọi điện cho anh nhé."

Đằng sau lưng tôi, Wyatt nói, "Em yêu?" với một giọng nguy hiểm.

"Em yêu?" tôi nhắc lại, nhưng giọng tôi hoàn toàn ngơ ngác.

"Anh tưởng em nói rằng em đã không gặp lại anh ta từ khi li hôn."

"Em không," Tôi quay lại và nhìn anh với ánh mắt bối rối. "Trừ phi anh muốn đếm số lần em nhìn thấy anh ta và vợ anh ta đi mua sắm ở phố mua sắm, nhưng vì bọn em không nói chuyện nên em không nghĩ là nó được tính."

"Tại sao anh ta gọi em là em yêu? Có phải anh ta đang cố bắt đầu lại gì đó giữa hai người không?"

"Em không biết. Anh nghe cùng một tin nhắn với em. Còn như việc gọi em là em yêu, đấy là kiểu anh ta gọi khi bọn em còn lấy nhau nên có lẽ đó chỉ là vô thức thôi."

Anh nói giọng không tin. "Ừ, đúng thế. Sau năm năm ư?"

"Em không biết nó là gì. Anh biết em chưa từng quay lại với anh ta, trong thời gian qua, nên em không biết tại sao anh ta lại gọi. Trừ phi - Jason mà em biết, chắc chỉ là anh ta làm gì đó cho lý lịch tranh cử của anh ta. Anh biết đấy: 'Ứng cử viên vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè với vợ cũ, gọi điện cho cô sau vụ rắc rối bị bắn trọng thương.' Kiểu như vậy. Sắp đặt xong việc đó, nếu phóng viên có hỏi em, em sẽ nói vâng, rằng anh ta đã gọi. Anh ta làm những thứ kiểu như vậy, luôn luôn nghĩ đến chiến dịch trong tương lai." Tôi đập vào nút xoá và xoá cái âm thanh độc hại của anh ta ra khỏi máy trả lời tự động của tôi.

Anh vòng tay quanh eo tôi và kéo tôi về phía anh. "Đừng có gọi lại cho hắn ta. Tên con hoang." Đôi mắt màu xanh lục của anh nhíu lại và khuôn mặt anh hiện lên vẻ hà khắc mà người đàn ông có khi anh ta cảm thấy cần bảo vệ lãnh địa của mình.

"Em sẽ không gọi đâu." Giờ là thời gian cho sự ôn hoà chứ không phải rít đạn qua tai anh, vì tôi biết tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu vợ cũ của anh đột nhiên liên lạc với anh và để lại tin nhắn như vậy. Tôi vòng tay quanh người anh và rúc đầu vào chỗ hõm trên vai anh. "Em không có hứng với bất cứ thứ gì anh ta nói, những gì anh ta cảm thấy, và khi anh ta chết em cũng sẽ không đến nhà tang lễ đâu. Em thậm chí cũng sẽ không gửi hoa. Tên con hoang."

Anh cọ cọ cằm mình vào thái dương tôi. "Nếu hắn còn gọi cho em. Anh sẽ gọi cho hắn."

"Vâng," Tôi nói. "Tên con hoang."

Anh nén cười. "Được, em có thể khoan dung với những tên con hoang hơn.

Anh hiểu." Anh hôn và vỗ nhẹ vào mông tôi.

"Tốt," Tôi hân hoan nói. "Giờ em đi làm được chưa?"

Cả hai chúng tôi đi ra ngoài và vào xe của riêng mình - Tôi đã nhớ bật hệ thống an ninh khi đi ra ngoài - và Wyatt lùi xe ra khỏi lối lái xe xuống phố của tôi, lùi lại đủ xa để tôi có đường mà lái trước anh. Tôi tự hỏi liệu anh có định theo tôi đến tận Great Bods không, có lẽ là để chắc rằng không có tên chồng cũ nào ẩn nấp, chờ để nói chuyện với tôi.

Tôi lùi ra khỏi lối lái xe và gạt cần số sang chế độ Drive. Động cơ kêu vo vo khi tôi cung cấp khi đốt cho nó, và Wyatt sắp hàng sau tôi.

Cách khoảng 100m xuống phố là biển báo Stop nơi con đường bị cắt ngang bởi bốn làn xe bận rộn. Tôi nhấn phanh và cái bàn đạp ấn sát xuống sàn xe. Chiếc xe vượt qua biển báo Stop và tiến thẳng vào trong bốn làn giao thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.