Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 42



Trong lúc Cù Vân Tâm dạy bảo, Kỷ Hiểu Ngạn học tập rất tập trung tiêu sái vượt qua nhanh chóng, cho đến khi sắc trời trở nên tối mịt, Kỷ Hiểu Ngạn mới bảo Cù Vân Tâm rời đi.

“Cám ơn anh, Vân Tâm! Nếu không nhờ anh, hôm nay không biết còn bận đến khi nào nữa!” Kỷ Hiểu Ngạn cảm khích nói với cái người đã ở bên cạnh giúp mình suốt một ngày.

“Không có gì đâu, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện thường tình mà.” Cù Vân Tâm nở nụ cười, khóe miệng hơi hơi nhếch ra phía trước. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy suy sụp trước sự khách khí của Kỷ Hiểu Ngạn.

“Ha ha! Mặc kệ nói sao tôi vẫn muốn cảm ơn anh!” Ra khỏi tòa lâu đài, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn bầu trời tối đen, có chút xấu hổ nở nụ cười. Không nghĩ tới thời gian lại trôi nhanh thế, trời tối nhanh thật! Người giúp mình ngay cả cơm cũng chưa ăn kia kìa!

Kỷ Hiểu Ngạn có chút xin lỗi nhìn Cù Vân Tâm, mở miệng nói: “Vân Tâm, tôi không để ý, trời tối mất rồi, ừm, tôi mời anh một bữa cơm nhé? Địa điểm tùy anh chọn.”

Cù Vân Tâm nghe thế thì hai mắt sáng ngợi, có một loại cảm giác chiếm được tiện nghi dâng trào trong lòng gã, “Trễ thế rồi, cùng ăn đi, anh biết một nhà hàng rất được, cùng đi nhé?” Rất tự nhiên hào phòng nói xong, sau đó chờ Kỷ Hiểu Ngạn trả lời.

“Ừ”. Nghe Cù Vân Tâm nói là biết một nhà hàng rất được, Kỷ Hiểu Ngạn liền có một loại dự cảm chảy rất là nhiều máu, dù trên mặt không thể hiện ra, nhưng trong lòng hắn đã thầm thở dài thay cho cái ví tiền của mình.

Trong nhà hàng tao nhã.

Kỷ Hiểu Ngạn nhìn đống món ngon mỹ vị trước mặt, không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng. Đây thực sự là ngoài dự liệu của hắn, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ tới nơi này cư nhiên lại là một nhà hàng chuyên chế biến các món ăn Trung Quốc! Hơn nữa, nhìn hình dạng, màu sắc, hương vị của mấy món này, có thể nói chính là những món đứng đầu ở thế kỷ 21 đó chứ.

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tâm săn sóc giải thích: “Đây là một nhà hàng tao nhã và đặc sắc, tao nhã ở chỗ nhà hàng này làm đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa lại còn có chế độ Hội viên, cho nên có rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của nó.”

Qủa thật, phải đi qua một đống nơi hẻo lánh mới đến được đây, không phải Hội viên thì làm gì có ai tìm đến a?

“Vân Tâm, anh có biết phải làm thế nào mới làm Hội viên không?” Chỉ nhìn thôi Kỷ Hiểu Ngạn đã có chút động tâm. Không, là rất động tâm. Cho dù biết chắc chắn sẽ rất quý, những thỉnh thoảng ăn một chút, chắc chắn sẽ rất tuyệt, ha ha!

“A, muốn có thẻ Hội viên này cũng có chút khó khăn đấy, nhưng mà, nếu em muốn ăn thì có thể mượn thẻ của anh bất cứ lúc nào.” Cù Vân tâm trong lòng trộm nghĩ, nếu Kỷ Hiểu Ngạn mượn thẻ Hội viên của mình, thế thì dù thế nào thì mình cũng sẽ có thêm vài cơ hội “Đi cùng” thế này nữa, ha!

“Mau ăn đi, xem mình lãng phí bao nhiêu thời gian rồi này, đồ ăn lạnh hết rồi.” Cù Vân Tâm vừa nói vừa gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Kỷ Hiểu Ngạn.

Nhìn miếng sườn màu cam tỏa sáng giữa màu trắng của gạo, Kỷ Hiểu Ngạn nói một tiếng cảm ơn, sau đó bắt đầu ăn.

Ừm, mùi vị —— có chút kỳ quái. Khác hẳn với tưởng tượng của Kỷ Hiểu Ngạn, món ăn trước mắt này không ngon miệng đến thế, có một cảm giác rất kỳ quái, rất rất kỳ quái. Nhưng cũng không phải là không thể ăn, chính là giống như lúc bạn đang ăn dưa hấu mà lại cảm nhận được hương vị của dâu tây ấy? Dù là ngon thật, nhưng cũng rất kỳ quái.

Vì thế Kỷ Hiểu Ngạn đều gắp một miếng nhỏ trên tất cả các đĩa thức ăn, chính là nếm thử xem có phải mỗi món đều như vậy hay không, kết quả cư nhiên là —— đúng thế!

Vì thế Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy mấy món ăn này ngoài màu sắc, hình dạng ra thì mùi vị so với mấy món mình làm còn kém xa.

Nhưng khi nhìn thấy người ngồi đối diện mình cực kì hứng thú ăn uống, Kỷ Hiểu Ngạn bèn nuốt xuống lời nói đã đến cổ của mình. Tùy tùy tiện tiện ăn một chút.

Một giờ sau, Cù Vân Tâm gọi phục vụ ra tính tiền.

“Chào anh! Tổng cộng hết 1000 điểm tín dụng, xin cảm ơn!” Thấp hơn so với dự đoán của mình, Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy bèn mở quang não của mình ra, muốn trả tiền.

Nhưng lúc vừa vươn tay ra, Cù Vân Tâm đã cản lại.

Cù Vân Tâm luồn tay vào túi áo, lấy một tấm thẻ ra, đưa cho người phục vụ bên cạnh, người phục vụ nọ cười cười nhận lấy, sau đó khom lưng xuống, rất chuyên nghiệp nhặt đồ bị rơi rồi trả lại cho Cù Vân Tâm, “Thưa anh, vé xem phim của anh bị rơi này, xin hãy cất kỹ.” Sau đó, xoay người rời đi.

Kỷ Hiểu Ngạn tò mò nhìn vé xem phim trong tay Cù Vân Tâm, có chút kinh ngạc nhìn mấy cữ tên phim to tướng trên chiếc vé “Phim HÀNH ĐỘNG TÌNH CẢM”, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, người nhã nhặn nho nhã như vậy cư nhiên lại xem cái “loại” phim này.

Nhưng nghĩ lại thì, kỷ luật trong quân đội rất nghiêm, lật tức lộ ra nụ cười hiểu rõ.

“Ừm, Tiểu Ngạn, mình đi xem phim đi!” Vốn Cù Vân Tâm cảm thấy mọi chuyện xong cả rồi, nhưng khi thấy Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thấy vé xem phim, tâm tư vừa mới dập tắt lại cháy bùng lên.

Gã tận lực nói cho giống hai người bạn mời nhau đi xem phim. Nhưng nghiêm túc mà nghĩ lại thì, hai tên con trai hình như không thường đi xem những bộ phim tình cảm như vậy thì phải. Nụ cười lật tức có chút quái dị.

“A? Không cần, không cần, anh tự đi đi, thứ này tôi hiểu mà, anh yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đâu!” Nghe thấy lời mời của Cù Vân Tâm, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn có chút 囧, cảm thấy người đối diện nhìn thế nào cũng giống như một cậu học trò nhỏ, không dám một mình xem “cái loại phim này”, nên muốn rủ một người bạn cùng đi.

“Không phải, anh vốn là mua hai vé, một vé là để cho em.” Cù Vân Tâm không hiểu vẻ đáng khinh trên mặt Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng cũng hiểu là Kỷ Hiểu Ngạn không có ý định đi cùng mình, bèn vội vàng nói.

“Không cần, thật sự không cần.”

“Nếu em không đi, tấm vé này thế là lãng phí rồi, hơn nữa…..” Sau đó Cù Vân Tâm không tiếp tục nói rõ xem hơn nữa cái gì mà chỉ đưa vé cho Kỷ Hiểu Ngạn.

“Thật sự không cần, thật ra, thật ra tôi không thích bộ phim này, thật đó.” Kỷ Hiểu Ngạn chân thành nói, chỉ còn thiếu mỗi câu nói “Xin hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của tui đây này!”

“Em không thích xem Hành động tình cảm à? Không thể nào? Anh nhớ rõ đợt trước có hỏi em thích xem dạng phim gì? Em đã trả lời là em thích xem phim hành động, đồng thời xen lẫn cả tình cảm nữa mà.”

“Nhưng đây không phải là phim hành động tình cảm a!”

“Tiểu Ngạn, đây là phim Hành động tình cảm mà!”

Kỷ Hiểu Ngạn: “…”

… …

Trong rạp chiếu phim, Kỷ Hiểu Ngạn và Cù Vân Tâm ngồi trong đại sảnh, đây là do Cù Vân tâm suy xét đến chuyện xem phim điện ảnh thì phải có cảm giác đang xem phim một chút, cho nên cố ý mua vé ở đại sảnh, chứ không mua vé ghế lô.

Hai người ngồi gần cửa ra vào —— là chỗ Kỷ Hiểu Ngạn chọn.

Rạp chiếu phim lúc này không còn phải ngồi theo số thứ tự định sẵn nữa, mà người xem sau khi mua phiếu sẽ tự mình vào tìm chỗ ngồi. Bởi vì kĩ thuật lật thể của thế kỷ 43 đã hoàn thiện, nói như vậy thì dẫu cho người xem có ngồi vị trí nào cũng có thể xem phim một cách tuyệt vời nhất. Không còn cái gọi là vấn đề góc độ nữa. Cho nên Kỷ Hiểu Ngạn bèn chọn một nơi gần cửa ra vào, bởi vì hắn cảm thấy ngồi đó thì rời đi rất tiện.

Nhìn nam nữ nhân vật chính phấn kích lạ thường trên màn hành, ở thế kỉ 21 có thể coi là các kỹ năng đặc biệt. Kỷ Hiểu Ngạn sâu sắc hiểu rõ: Cái gì gọi là phim Hành động tình cảm!

Đây đúng là sụp hố rồi! Cái gì mà hành động tình cảm hả?!!! Sao người tương lai không đặt một cái tên “tinh tế” hơn một chút đi! Vừa hành động vừa tình cảm. Khiến cho tui không muốn nghĩ sai cũng phải nghĩ sai!

Phim hành động tình cảm – 爱情动作片: Là từ chỉ phim con heo Trung Quốc, ởđây bạn Quẩy hiểu nhầm tựa phim

Thật ra trên thế giới này chỉ có một mình cậu mới có thể hiểu sai đi!!!

Cù Vân Tâm thấy Kỷ Hiểu Ngạn vừa xem phim vừa thay đổi sắc mặt, trong lòng có chút buồn cười. Gã biết từ khi Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thấy vé xem phim của mình lòng đã có một cảm giác rất kỳ quái, thế là gã đã đoán được có thể cậu ấy đã hiểu nhầm, lúc này nhìn cậu ta vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, Cù Vân Tâm đã biết mình đã đoán đúng, nhưng cũng không biết cậu ấy đã hiểu sai thành gì.

Bộ phim phấn kích từ từ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Kỷ Hiểu Ngạn, đúng là xem quá hay, Jack.

Càng xem, Kỷ Hiểu Ngạn càng cảm nhận rõ nét sự yếu bạo của các nhà sản xuất phim ảnh ở thế kỷ 21!

弱爆了- Ngôn ngữ mạng, chỉ người/sự vật/ sự việc nào đó quá yếu, không có năng lực.

Vì thế nên trên khuôn mặt nho nhỏ thanh tú của Kỷ Hiểu Ngạn không gấu nổi sự kinh ngạc.

Cù Vân Tâm thấy trong mắt của Kỷ Hiểu Ngạn chứa đầy nét kinh ngạc, trong không gian tối đen lộ ra bản tính trẻ con hơi hơi hé miệng ra một chút, nghĩ thầm rằng: Kỹ xảo dở như vậy mà lại có người thích đến thế. Bản chất đúng ý xì câu: “Không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”

Kỷ Hiểu Ngạn có thói quen tốt đẹp của người thế kỷ 21 —— lúc xem phim thì không dừng nổi miệng, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, nhưng miệng thì cứ động động. Một gây cuối cùng khi bộ phim kết thúc, Kỷ Hiểu Ngạn đã chén sạch đồ ăn vặt mà Cù Vân Tâm cố ý mua mang theo, thời gian còn vừa vặn. Vừa thấy đã biết là thường xuyên luyện tập.

Nhìn bộ phim kết thúc, Kỷ Hiểu Ngạn lập tức thức tỉnh từ bộ phim, thấy Cù Vân Tâm vẫn ngồi đấy. Vì thế nên duỗi tay, xoay lưng, lôi kéo anh ta chen chúc với đám người xem ra ngoài trước.

Đi ra không được bao lâu, nhìn biển người ngày càng trở nên chật chội, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy mình thật là sáng suất. Qủa nhiên, trí tuệ thường xuyên được rèn luyện sẽ không biến mất theo thời gian mà, Kỷ Hiểu Ngạn tự mãn nghĩ.

Cù Vân Tâm nhìn hai người dắt tay nhau đi, không tỏ vẻ gì mà chỉ nắm cho thật chặt, cũng đi chậm lại. Gã kéo Kỷ Hiểu Ngạn đến nơi có một đám người đang chen chúc chật chội. Sau đó danh chính ngôn thuận nắm lấy tay cậu ta, lấy mỹ danh là: “Người nhiều quá, anh sợ mình bị tách ra mất.” Vì thế Kỷ Hiểu Ngạn ngơ ngác tin tưởng lời anh ta, cứ thể cùng người ta tay trong tay dạo phố.

Đủ danh nghĩa, tư cách chính đáng

Tìm xem chung quanh có nơi nào để chơi hay không? Nếu không tìm được, rõ ràng vẫn còn một phòng chơi game! Cù vân Tâm nghĩ. Lúc gã lên mạng tìm kế hoạch tán tỉnh, rất nhiều người đã nói phòng chơi game chính là nơi tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm nam nam. Cù Vân Tâm đối chiếu với tình huống trong quân đội, tin!

Vì thế nên đã cố ý thêm phòng chơi game vào trong lúc lập kế hoạch cưa cẩm.

“Đây rồi!” Tại chỗ rẽ, Cù Vân Tâm cuối cùng cũng tìm thấy phòng, nhanh chóng dắt tay Kỷ Hiểu Ngạn về phía đó.

“Sao thế?”

“Không, ngứa tay, đột nhiên nhìn thấy phòng chơi game, muốn vào chơi một chút.”

“Được thôi.” Nghĩ đến bản thân cũng đã lâu không vui chơi thoải mái, hắn bèn vui sướng đáp lại.

Kỷ Hiểu Ngạn trước đây cũng mê chơi game, nhưng lại chưa từng chơi nhiều, lúc này thấy tương lai cư nhiên còn có cả một phòng để chơi game, trong lòng không khỏi nóng lòng muốn thử. Sau khi tận mắt nhìn thấy, lại còn ngại Cù Vân Tâm đi chậm. Đột nhiên “oa” lên một tiếng, kéo Cù Vân Tâm chạy tới.

Đạt được mục đích, một người thở hồng hộc, một người lại nhàn nhã nhìn đối phương, “Ha ha” cùng nở nụ cười.

Nhìn khuôn mặt cười cười của Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tâm cảm khái trong lòng: Bản hướng dẫn cưa cẩm kia đúng là không tồi. Kỳ thật nếu đối tượng của kế hoạch cưa cẩm không phải một người hứng thu với game, chắc chắn trung tướng đại nhân sẽ nói: “Lại thêm một trò vô bổ nữa rồi.”

Đi vào phòng chơi, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy có chút hoa mắt, hệt như một đứa trẻ, chốc chốc lại nhảy dựng lên, lăng xăng hết đông sang tây.

“Muốn chơi một chút sao?” Cù Vân Tâm nhìn vẻ mặt nhảy nhót trên mặt Kỷ Hiểu Ngạn, có chút “xúi giục” hỏi.

“Nhưng mà tôi không biết chơi.”

“Anh có thể dạy em.” Nói thật gã hoàn toàn không biết chơi mấy thứ này, nhưng có thể nhìn hiểu những thao tác đơn giản của người ta, Cù Vân Tâm nhìn lâu một chút là cũng chẳng kém cạnh ai đâu.

Cho nên để có được lòng tin của Kỷ Hiểu Ngạn, gã vẫn dùng vẻ mặt “Anh đây là một cao thủ”.

“Thật à?”

“Ừ.”

Vì thế nên một “Cao thủ giả” bắt đầu chỉ dẫn cho một “Tân binh thành thật”.

“Chậm một chút, chậm một chút. Phía trước em toàn là quái vật thôi, em phải tìm một hướng đi thật tốt đã.”

“Sai, sai, em phải để đá bên cạnh, hơn nữa độ cao của đá cũng không đủ, không thì em không thể đánh bại nó đâu!”

“Tiểu Ngạn, trước khi em chạy đến thác nước, thì hãy quẹo trái, nhảy lên một cái rồi hãng đi tiếp.”

“…”

Cù Vân Tâm trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn chơi rất dụng tâm chỉ bảo hắn, tuy rằng Kỷ Hiểu Ngạn cũng do cơ thể, không làm được những động tác khó như vậy, nhưng cũng có thể xem là khá hơn các tân thủ khác một chút. Thế nên mới thấy được, Cù Vân Tâm dạy dỗ rất lợi hại.

Hơn nữa do Kỷ Hiểu Ngạn tay chân luống cuống, người bên cạnh cũng sẽ nhìn qua, vốn khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng nhàm chán như thế, muốn cười ha ha thể hiện kỹ thuật chơi game tốt đẹp của mình cho hắn coi, nhưng nhìn thấy Cù Vân Tâm toàn thân lộ ra khí thế “Tôi là cao thủ, chớ chọc tôi”, rất tâm hữu linh tê câm miệng tập thể.

Hiểu được lòng nhau mà không phải nói ra

Có vài người rảnh rỗi đứng xem, sau khi nghe Cù Vân Tâm giảng giải liềm cảm thấy có chút mới lạ. Chậm chạp không chịu đi, đứng ở đó vừa xem náo nhiệt, vừa học hỏi kỹ thuật.

“(⊙o⊙)..., gì vậy?” Đương Kỷ Hiểu Ngạn hồi phục lại tinh thần từ trong trò chơi, thấy cảnh tượng người chật như nêm cối bên cạnh, sọ hãi nhảy dựng lên.

“Không có gì đâu, bọn họ rảnh rỗi, đến xem em chơi.” Cù Vân Tâm mỉm cười giải thích.

Những người rảnh rỗi đến coi người ta chơi “….”, nói thật, tụi tui không rảnh đâu, tụi tui cũng không phải xem người kia chơi đâu. Thân ái à! thật ra, tụi tui đến coi anh mà, khóc…

Kỷ Hiểu Ngạn nhìn mọi người trước mắt, cười “Ha ha”. Hắn thật ra cũng biết những người này bị kĩ thuật của Cù Vân Tâm hấp dẫn tới, chuyện này y hệt như hồi ở thế kỷ 21, cứ có cao thủ chơi, thế là không cần phải nói, chắc chắn sẽ có một đống người vây xem phía sau.

Sao có thể đến xem mình chơi! Nhìn vị “Cao nhân” trước mặt chẳng hề tỏ vẻ cao hứng gì khi được người ta sùng bài, Kỷ Hiểu Ngạn không khỏi bội phục.

“Đi thôi!” Thấy Kỷ Hiểu Ngạn hết hứng thú với trò chơi rồi, Cù Vân Tâm bèn đẩy đám người ta, mang người đi.

Mọi người phía sau “…” Thú thật tân binh đi cũng chẳng sao cả, nhưng có thể lưu cao thủ lại được chứ? Trong lòng ai ai cũng có cái suy nghĩ này.

Hai người không có tâm lý người xem đương nhiên không rõ ý tưởng của đám người xem kia, nhưng cho dù hiểu được, hẳn cũng chẳng thèm để ý. Ha?

Ra khỏi phòng chơi hai người vốn là muốn về nhà, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn nhìn mọi người nhộn nhịp trước mắt, đèn đuốc sáng trưng, đúng là tư thế của những người có ý vui chơi suốt đêm.

Từ khi tới đây, hắn chưa từng chơi đùa nhẹ nhàng ngoài đầu đường như vậy. Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ: Hôm nay nhất định phải chơi đến thống thống khoái khoái nguyên một ngày!

Ba giờ trước, trong vườn địa đàng.

Khác với Kỷ Hiểu Ngạn đang chơi đùa thống thống khoái khoái, Tiểu Phong ở đây có thể là triệt triệt để để không vui sướng.

Nhăn cái mặt nhỏ nhắt lại, nhìn đồ ăn trước mắt, vẻ mặt tràn ngập mấy chứ “Con mất hứng” to thật to.

“Sao chẳng có cái nào ngon thế, ông nội nhỏ, Tiểu Phong không ăn những thứ này đâu.” Nhíu mày nhìn đồ ăn rõ ràng là cơm Tây trước mặt mình, Tiểu Phong bắt đầu quấy.

“Phil, sao lại không ăn? Lần trước không phải nói ăn rất ngon sao? Nếm thử một miếng đi, ăn rồi cháu nhất định sẽ mê nó.” Bởi vì đây là món do mình làm nên Lộ rất có lòng tin với nó. Cảm thấy cháu ngoan của mình mà ăn một miếng thì nhất định sẽ thích. Vì vậy bèn gắp một miếng để bên miệng Tiểu Phong. Chờ bé con mở miệng.

Ai biết bé con lại không biết cho người ta mặt mũi như thế, mặc cho Lộ giơ đũa thật lâu, vẫn không đồng ý há miệng ra, ngược lại mím cho thật chặt.

Leblan ngồi đối diện, nhìn chằm chằm Tiểu Phong thật lâu, rồi mới nói, “Không muốn ăn thì nhịn, ba ba, ba cứ mặc nó.” Nói xong, cúi đầu dùng bữa tối của mình. Gã muốn sửa thói quen kén ăn của bé con. Hơn nữa gia tộc Everitt cũng không có đứa trẻ yếu ớt như vậy.

Bé con đối diện nghe thấy Leblan nói, hốc mắt từ từ đỏ ửng, cúi đầu không nói lời nào.

Nhìn thấy cái dạng này của bé con, kỳ thật không chỉ hai người ông đau lòng, mà Leblan và Bạch Ánh cũng thấy xót.

Bé con hệt như Kim Đồng, ai cũng không muốn nó chịu ấm ức. Cảm thấy cháu đích tôn của mình ấm ức quá, Lộ lập lức cho Leblan một cái liếc mắt xem thường, ác thanh ác khi nói: “Con câm miệng cho ba, trẻ con không phải đứa nào cũng thế sao? Con lớn như con thế rồi mà vẫn so đo với một đứa trẻ làm gì?”

Những lời này, người ở đây đều rất chi là đồng tình, ngay cả người hầu bên cạnh cũng không ngoại lệ.

“Con….”

“Con cái gì, câm miệng cho ba.” Từ ‘câm miệng’ lại được nói ra một lần nữa khiến cho Lộ cảm thấy rất thích. Số lượng hôm nay không nhiều lắm, chỉ nói ra những lúc lớn tiếng dạy dỗ con thôi.

Nói xong, Leblan liền thật sự không nói nữa.

Tiểu Phong nhìn bộ dáng kinh ngạc của cha mình, vô tư đến vô tâm lại bắt đầu cao hứng, nhưng vẫn không chịu há miệng ăn cơm như trước.

Lộ khó xử nhìn bé con không chịu há miệng trước mặt, buồn rầu thở dài. Nghĩ bé con có khả năng có yêu cầu khác, bèn hỏi, “Phil, nói cho ông nội nhỏ biết, cháu không muốn ăn những thứ này à?”

“Vâng, cháu chỉ ăn đồ ăn do ba ba nấu.” Nói xong còn rất khẳng định gật gật đầu.

“Chính là ba ba cháu không có mặt ở đây, nếu không, ngày mai chúng ta hãng ăn?”

“Không đâu, không đâu!” Nhìn ông nội nhỏ mà mình yêu thương, Tiểu Phong nói thế xong lại thấy trên mặt ông hiện ra nét khó xử. Tiểu Phong ngiêng đầu suy nghĩ một chút, bản thân nó cũng biết ba ba không có mặt ở đây, hơn nữa ba ba nấu đồ ăn rất lâu, bèn nói: “Cháu không cần đồ ăn ba ba nấu nữa.”

Ngay khi cả nhà nghe xong câu này, Tiểu Phong vội bổ sung: “Cháu muốn uống sữa.”

“Phil, cháu có mang sữa bột tới không?” Hỏi câu này trừ Lộ ra còn có tất cả mọi người nữa. Hỏi xong, ai cũng đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tiểu Phong.

Qua một hồi lâu, Tiểu Phong mới trả lời: “Không mang, để ở nhà rồi, Tiểu Bạch giữ hộ cháu rồi!” Nói đến chuyện Tiểu Bạch không cho mình nhìn, còn đắc ý dào dạt nhìn mọi người trước mặt. Bản thân do sợ không tìm thấy sữa bột nên cuối vài tuần trước đã giao cho Tiểu Bạch một cái nghiệm vụ rất chi là gian khổ, từ nay về sau trừ những lúc nó và Kỷ Hiểu Ngạn có nhà, thì Tiểu Bạch sẽ phải trông sữa hộ nó.

“Phil, ăn cơm.” Leblan sau khi nghe thấy sữa bột để ở nhà, thì mặc kệ nó không đồng ý cũng chỉ có thể ăn cơm thôi.

Bởi vì sữa bột là trang bị trợ cấp trẻ con của Liên Bang. Là thứ phải trải qua rất nhiều công đoạn mới chế tạo ra, hơn nữa lại khác hẳn với sữa bột ở thế kỉ 21, mỗi công đoạn đều có một nhóm nhân viên đặc biệt của Liên Bang giám sát, tính an toàn rất có lợi đối với cơ thể mảnh mai của trẻ nhỏ. Hơn nữa nguyên liệu theo công thức cũng rất khó kiếm. Cho nên cho dù là tướng quân cũng không dám khẳng định là nói cái lấy được luôn. Bên ngoài tuy rằng cũng có sữa bột, nhưng những thứ đó không giống với loại mà trẻ em chuyên uống, có rất nhiều phụ gia, cho nên tất cả mọi người ở đây đều không dám ra mua.

Nhìn thái độ trầm mặc của mọi người, Tiểu Phong hít hít cái mũi, yên lặng rời khỏi ghế của mình, đi đến sô pha lớn cả người cũng nằm được, chôn mặt vào ghế sa lông, một thái độ hoàn toàn không chịu hợp tác. Kỳ thật ngay cả Tiểu Phong cũng không muốn thế, nhưng không biết hôm nay bị cái gì mà nó cứ không muốn nghe lời.

“Phil, con….” Nhìn thái độ khác thường của đứa con vốn rất ngoan ngoãn của mình, Leblan tức đến độ có chút khó thở.

“Thình thịch” một tiếng, muốn đứng lên lại bị Bạch Ánh kéo tay lại.

Bạch Ánh vốn bàng quan với toàn bộ sự tình, thật ra cũng thấy được Leblan hôm nay cũng có chút khác thường. Bình thường Leblan không biết có bao nhiêu cưng chiều Phil đâu, đối đãi với con rất ôn hòa, sao hôm nay lại hành động như vậy? Bạch Ánh trăm tư không được kỳ giải.

Nhưng mà việc nhà người ta mình cũng không tiện nhúng tay vào. Cho đến khi Leblan tỏ vẻ tức giận nhìn thằng nhỏ, mới vội vàng kéo tay anh ta lại. Nói với Tiểu Phong: “Tiểu Phong ngoan, không muốn ăn những món này thì chú nấu cho cháu một món khác được chứ?” Dịu dàng nở một nụ cười đầy bao dung với thằng cu đang cáu kỉnh.

Nghe thế, Tiểu Phong nâng cái mặt đang chôn xuống sô pha lên, không tình nguyện “Vâng” một tiếng.

“Cháu muốn ăn gì?”

“Cháo.”

Nghe thế, Bạch Ánh bèn đi vào phòng bếp, tất cả mọi người ở đó hết hít khí.

“Phil, lại đây ngồi.” Gia trưởng Hạ Tả lên tiếng, Lộ bèn chạy đến ôm Tiểu Phong về chỗ.

“Phil, lại đây! Cháo nấu xong rồi. có thể ăn được rồi!” Bạch Ánh dịu dàng nói với nhóc con phấn trang ngọc thế.

粉妆玉砌 – phấn trang ngọc thế: Dùng để miêu tả làn da đẹp đẽ và tính nết dịu dàng của con người

Nhìn một nồi cháo nấu xong, cùng với vài giọt mồ hôi trên trán Bạch Ánh, trong lòng Leblan cảm thấy thật có lỗi, rõ ràng là khách, thế mà cuối cùng lại phải xuống bếp.

“Ừ, cảm ơn! Thoạt nhìn có vẻ rất ngon.” Leblan nói.

“Không ăn nổi, một chút cũng không ngon.” Vẻ mặt Tiểu Phong vốn tuy rằng vẫn không thoải mái như đã khá hơn một chút, nghe thấy Leblan nói cảm ơn với Bạch Ánh, đột nhiên quăng cái muỗng nhỏ đi, cao giọng gào thét.

“Câm miệng, Phil Everitt, sao hôm nay con lại không lễ phép đến thế, ai dạy con thế hả?”

“Oa” Tiểu Phong bị tiếng nói đột nhiên cao vọt lên của Leblan dọa sợ, lật tức hung hăng lườm Bạch Ánh một cái. Trong lòng nó nghĩ, chính là tại Bạch Ánh, thế nên người cha vẫn luôn đối rất tốt với mình lại biến thành đối xử tệ với mình.

“Đều là do chú, tôi căm thù chú! Chú cút đi, đừng có ở trong nhà tôi!!” Nói rồi, Tiểu Phong tránh thoát khỏi tay Lộ, chạy tới bên người Bạch Ánh, cái tay nhỏ bé dùng sức đánh, lực lớn hệt như đang đánh kẻ thù. May mà sức lực trẻ em vốn nhỏ, Bạch Ánh cũng không có cảm giác gì.

“Phil, con, con còn dám làm thế?” Leblan bị bộ dáng hung ác của bé con dọa sợ, sau khi kịp phản ứng liền nắm lấy tay Tiểu Phong.

Ngồi xuống ghế, đặt nó lên đùi mình, trong lòng ngập tràn ý lạnh, sắc mặt cũng không tốt, “Bộp bộp” đánh lên mông Tiểu Phong.

“Phil, con có biết mình sai ở đâu hay không, nếu không nhận ra, cha sẽ đánh tiếp!”

“A a a, con không sai, là cha không yêu con, con không cần cha, cha không có tư cách đánh con, con không phải con cha. Con mới không phải là Phil….Con tên là Tiểu Phong, con tên là Tiểu Phong. A a a, con muốn ba ba của con, không cần cha, không cần cha.” Nói xong, trong tích tắc Leblan dừng lại, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã bấm số quang não Kỷ Hiểu Ngạn.

Khi nghe thấy giọng của ba ba mình, Tiểu Phong lại càng khóc lớn hơn……

“Làm sao vậy, Tiểu Ngạn?” Thấy Kỷ Hiểu Ngạn nhận điện xong, sắc mặt lật tức trở nên không tốt, Cù Vân Tâm lo lắng hỏi.

“Không sao, tôi có chuyện muốn làm, giờ không rảnh nữa, tôi muốn đi!” Nói xong bèn vội vàng chạy tới điểm đỗ xe, chính là vài xe đi qua rồi mà vẫn không có bất luận chiếc xe nào dừng lại trước mặt hắn, Kỷ Hiểu Ngạn nóng nảy.

“Nếu không, em nói cho anh biết em muốn đi đâu? Anh chở em đi!”

“Được, được, mau lên.”

Vì thế dưới sự thúc giục dồn dập của hắn, chiếc xe màu đen nhanh chóng phi vào trong màn đêm.

Zô: Suy cho cùng vẫn là trẻ con, luôn muốn cha mẹ mình sống hạnh phúc, ác cảm với “dì ghẻ” là chuyện đương nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.