“Hai người muốn đi đâu?” Nghe thấy cái câu “Có chuyện gì thì nói đi” của Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan tuy rằng rất tức giận, nhưng khi nhìn ba người đứng trước mặt mình, gã không tự chủ nắm chặt bàn tay mình lại, gân xanh trên tay hiện lên, gã đang cố gắng nhịn xuống cỗ lửa giận trong lòng mình. Dùng giọng điệu bình thường để hỏi Kỷ Hiểu Ngạn, hơn nữa ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào Kỷ Hiểu Ngạn không chớp mắt.
“Bọn tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh? Hả?” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn vẻ mặt tôi có quyền quản cậu của người kia thì liền có một loại cảm giác muốn phun. Đây là chuyện gì chứ? Lý hôn xong cả rồi mà vẫn còn cho rằng mình là của anh ta sao? Ngay cả đi đâu cũng phải báo cáo? Hừ! Có nhầm không đó? Càng nghĩ càng khó chịu, trong giọng nói của Kỷ Hiểu Ngạn không chỉ mang theo sự thiếu kiên nhẫn mà thậm chí còn xuất hiện một tia trào phúng dễ thấy, ngay cả ánh mắt cũng vậy.
“Em có ý gì?” Tâm tình tốt đẹp của Leblan lúc sáng sớm cũng bị hủy sạch bởi động tác này của Kỷ Hiểu Ngạn, sắc mặt gã thoáng trầm xuống, ngay cả giọng nói cũng có mang theo sự giận dữ rõ ràng —— sự giận dữ bị kìm nén.
“Nghĩa trên mặt chữ.” Nói vậy bằng ngữ khí cứng nhắc xong. Càng khiến cho Leblan cảm thấy không chịu nổi chính là ngoài cái ý trong lời nói của cậu ta ra thì khi cậu ta nói vậy, ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu cho anh một cái.
…....
“Hô! Em biết hôm nay tôi tìm em có chuyện gì chứ?” Lelan cảm thấy có thể là do mình không nói rõ ràng nên Kỷ Hiểu Ngạn mới có thể dùng thái độ này để nói chuyện với mình. Nghĩ đến Kỷ Hiểu Ngạn lúc trước khát vọng được mình yêu đến mức nào, Leblan liền bình tâm trở lại. Tâm tình cũng thoáng thả lòng, gã nghĩ rằng mình chỉ cần làm việc này thì Kỷ Hiểu Ngạn nhất định sẽ quay trở về. Đúng thế, nhất định là thế. Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh hai người ở chung sau này, Leblan khó có dịp nở một nụ cười vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười của Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy thật…biến thái. Đúng thế, thật biến thái. Thật khó có thể gặp một ai bị người ta không hoan nghênh như thế rồi mà vẫn có thể cười được. “Này, này, Leblan chắc không phải M đâu nhỉ?” Kỷ Hiểu Ngạn không phúc hậu nghĩ ở trong lòng như vậy.
Kẻ nhìn thấy nụ cười của Leblan rồi rối rắm trong lòng không chỉ có một mình Kỷ Hiểu Ngạn, mà ngay cả trong lòng Cù Vân Tâm và Tiểu Phong cũng đều có những cảm giác khác nhau. Cù Vân Tâm thì khá là thực tế, thuần túy cảm thấy Leblan đang định giở chiêu gì đó, không khỏi lẳng lặng đề phòng, phóng ngừa chu đáo muốn quan sát cái chiêu của anh ta cho thật kĩ, sau đó tìm cách bóp chết cái ý tưởng của Leblan từ trong trứng.
Tiểu Phong thì lại khác, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó có cảm giác rằng cha mình rất ngốc, là do mình làm ngốc nên mới cười vào lúc này. Bởi vậy trong lòng Tiểu Phong xuất hiện một chút áy náy. Nhưng nó không hề thể hiện ra bên ngoài.
Trong phút chốc, cả bốn người ở đây đều tự chìm vào trong suy nghĩ của mình. Không khí không có bất luận tiếng động gì trở nên quỷ dị lạ thường, ngay cả tiếng gió thổi lá lay cũng không nghe thấy.
Nhưng Leblan phục hồi lại tinh thần rất nhanh, liền đánh vỡ cái bầu không khí mà với gã có thể coi là khoái trá này.
“Hiểu Ngạn, tôi có lời muốn nói với em, chúng ta đi tìm một chỗ nào đó nhé?” Leblan có chút ngại ngùng nói. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Kỷ Hiểu Ngạn không hề dịch chuyển, khi nói những lời này, cái tai khẽ đỏ ửng lên đầy mê hoặc. Leblan chưa từng nghĩ sẽ tỏ tình với ai ngoài Bạch Ánh cho nên dù rằng vẻ ngoài gã khiến cho người ta cảm thấy gã đang rất bình tĩnh nhưng thật ra lòng gã lại đang rất khẩn trương, không phải là sự khẩn trương do lo lắng người ta sẽ từ chối mình, mà là sốt ruột bởi đối tượng của mình không chịu phối hợp.
“Có lời gì không thể nói ở đây sao? Leblan.” Kỷ Hiểu Ngạn cau mày, cứ gặp nhau là sẽ khó chịu rồi chứ nói gì đến chuyện nói chuyện riêng với Leblan.
Không phải là do hắn sợ Leblan sẽ làm hại mình, mà là do hắn nhớ đến những suy nghĩ tối hôm qua, vì sao bọn họ lại cứ dây dưa mãi như thế? Hắn lại rất hay mềm lòng, cứ dây dưa nữa thì sợ rằng sẽ hỏng bét. Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn lại hít thêm không biết bao nhiêu không khí trong lòng.
“Không thể, Kỷ Hiểu Ngạn, mày không thể mềm lòng.” Kỷ Hiểu Ngạn tự thôi miên bản thân mình trong lòng. Không thể bị Leblan nắm mũi dẫn đi nữa. Không được mềm lòng nữa…..
“Em tin tôi là được, chúng ta đi thôi!” Nói xong, Leblan bèn tiến lên phía trước định nắm lấy tay Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng ngay khi gã sắp nắm được thì lại bị Cù Vân Tâm đánh cho một cái “Bốp”.
Leblan Cù Vân Tâm đứng bên cạnh Kỷ Hiểu Ngạn làm bộ bảo vệ chủ nhân, đồng tử không tử chủ nở rộng ra. Khí thế từ trong người trào ra ngoài, mới nãy còn nghẹn lại với Kỷ hiểu Ngạn, nay lại như thể phát tiết tất cả ra. Vì thế nên gã lập tức chuyển hướng sang nhìn Cù Vân Tâm, đồng tử tuy ửng đỏ nhưng khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên. Ánh mắt còn mang theo cả sự khinh miệt. Nhìn Cù Vân Tâm một hồi lâu, sau đó mới mở miệng.
“Anh có ý gì? Chuyện của nhà chúng tôi, người ngoài như anh xen vào làm gì?” Ngữ khí rất nặng nề, đặc biệt là hai chữ “Người ngoài” được Leblan nói một cách trào phúng, ánh mắt nhìn Cù Vân Tâm đầy ý xấu và ngập tràn ý công kích. Thật sự đã không vừa mắt tên này lâu rồi, tại sao mà những nơi có Kỷ Hiểu Ngạn thì đều có bóng dáng của hắn ta chứ?
“Ha ha.” Nghe thấy Leblan nói, Cù Vân Tâm cũng không quậy, đầu tiên là nở một nụ cười “Ha ha”, sau đó ánh mắt thoáng lạnh xuống. Hạ thấp mi mắt, giấu đi cảm xúc thật sự trong lòng mình, không ngừng hừ lạnh trong lòng rồi nói: “Bây giờ anh còn cho mình là ai chứ? Ngữ khí như thế….? Anh xứng chắc?”
Sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh ta!! Người này đúng là một người không rõ sự thật a!! Không phải sao? Ha ha!
“Ba người vẫn còn là người một nhà sao? Anh có thể đừng bắt tôi phải nhắc nhở anh nữa không? —— Anh và Tiểu Ngạn đã ly hôn rồi. Chẳng lẽ anh lại quên rồi?” Khi Cù Vân Tâm nói ra những lời này còn ném cho Leblan một ánh mắt khiêu khích. Thấy lửa giận của đối phương đang cháy phừng phừng thì lại đổ thêm dầu vào lửa nói: “Tôi và Tiểu Ngạn là bạn bè, bạn bè hỗ trợ lẫn nhau! Mà anh thì sao? Sau khi ly hôn thì anh cảm thấy anh nên đối đãi với Tiểu Ngạn thế nào?” Nói xong còn lắc lắc đầu với Leblan.
“Anh, …”
“Hiểu Ngạn, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với em, không nghe em sẽ hối hận. Em nói em sẽ theo tôi mà? Vẫn là… ” Tuy rằng Leblan đang trong cơn giận dữ, nhưng vẫn còn giữ được lý trí, cũng biết rằng đây không phải lúc để tranh cãi với Cù Vân Tâm, hơn nữa…..Cũng không quan trọng, gã cười lạnh một tiếng, có chút đắc ý nghĩ rằng: Cho anh tự đấu võ mồm!
“Ai…, Leblan, rốt cục là anh đang không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu đây?” Kỷ Hiểu Ngạn lẳng lặng hít sâu một hơi, hắn có thể thấy rõ ràng là Cù Vân Tâm và Leblan đang đối chọi gay gắt với nhau. Vì thế, hắn bèn nở một nụ cười xin lỗi với Cù Vân Tâm, khiến cho anh ta phải đối địch với Leblan, liên lụy đến người ta khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy rất ngại.
Nhìn thấy nụ cười không thèm để ý của Cù Vân Tâm, Kỷ Hiểu Ngạn mới quay đầu nhìn về phía Leblan. Tình cảm mãnh liệt trong lòng đã sớm trôi đi theo năm tháng. Nhưng khi nhìn cái người có suy nghĩ giống hệt một đứa nhỏ ấu trí trước mặt này, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được bước lên một bước. Dùng loại ánh nhìn trước đây chưa từng có để nhìn Leblan thật chăm chú và dùng ngữ điệu rất thành khẩn và cũng rất dễ làm tổn thương người ta để nói rằng: “Anh đừng ấu trĩ nữa, Leblan. Tôi hỏi anh: Anh có biết cái gì là ý thức trách nhiệm không? Không, anh không biết. Anh cứ như một đứa trẻ bị chiều hư ấy. Đã qua lâu vậy rồi mà anh vẫn cứ là một đứa trẻ như trước. Vì cái gì mà tính cách của anh vĩnh viễn cứ như một đứa trẻ vậy chứ, vì cái gì mà anh vĩnh viễn không nhận ra những việc mình đã làm trước đây chứ, vì cái gì….”
Nhìn người đối diện rõ ràng đang muốn phản bác, Kỷ Hiểu Ngạn cũng chẳng cho anh ta bất cứ cơ hội phản bác nào, không dừng lại nữa mà tiếp tục nói: “Đúng, trong quân đội, trong trường học, trong chiến tranh anh đều là một người chỉ huy nghiêm cẩn, nhưng anh có từng nghĩ tới hay không? Anh đã từng nghiêm túc suy xét đến đời sống sinh hoạt và tình cảm của mình hay chưa? Vì sao lúc ôm trong tay thì không biết quý trọng, lúc mất đi rồi mới tìm cách vãn hồi, anh cho rằng mọi vật trên thế gian này đều sẽ đứng im một chỗ để chờ anh hay sao? Không, không đâu, đừng ngây thơ thế, được không? Đừng ngớ ngẩn nữa, được chứ?….”
Giống như là đang phát tiết, Kỷ Hiểu Ngạn đem hét những lời trong lòng mình ra với Leblan, hơn nữa càng nói thì lại càng kích động, âm điệu cũng không ngừng cao lên. Trong mắt chứa đầy đau đớn, vẻ mặt kích động kia giống như là đang phát tiết, đang nói ra những nỗi khổ sở mình từng phải gánh chịu ra ngoài….
Leblan ngơ ngác nhìn người trước mặt, nghe thấy đánh giá của Kỷ Hiểu Ngạn với mình, thứ đầu tiên Leblan cảm thấy chính là hoang đường, không ngừng tự an ủi trong lòng mình rằng: Kẻ trong miệng em ấy làm sao có thể là mình được! Nhưng khi gã muốn cắt ngang lời của Kỷ Hiểu Ngạn, lại nhìn thấy sự đau khổ rõ ràng trong mắt cậu ta, Leblan đành phải mím chặt môi, cụp mắt xuống và im lặng. Sau đó trở nên rất kích động, cái tay khẩn trương vươn ra với lấy tay cậu ta, nắm chặt lấy, gã không ngừng lặp lại động tác này. Hơn nữa, càng nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn nói ra sự bất mãn với mình, trong lòng Leblan lại càng chua xót.
“Thật thế sao? Trong lòng người khác mình lại là một người như thế sao?” Leblan khổ sở nghĩ.
Nhắm hai mắt lại, Leblan chậm rãi hít thở, cố gắng bình phục lại cõi lòng đau xót của mình.
Cù Vân Tâm bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Leblan, rõ ràng đó là vẻ khổ sở. Nội tâm gã vui sướng vô cùng, nụ cười trên mặt lại càng dịu dàng và ngọt ngào hơn.
Nhưng Tiểu Phong thấy vẻ mặt của cha lại có chút lo lắng, nó liếc trái liếc phải, cuối cùng vẫn kéo quần áo Kỷ Hiểu Ngạn.
“Không sao đâu.” Tiểu Phong mấp máy miệng nói thế. Sau đó trộm nhìn Leblan một cái.
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn vẻ mặt của con, cũng liếc mắt nhìn Leblan một cái, vừa nhìn đã bị dọa sợ, mới nãy chỉ lo phát tiết sự bất mãn trong lòng mình, cũng không cẩn thận quan sát Leblan, nhưng lúc này….., vẻ mặt đau đớn, không ngừng cười khổ của Leblan là sao đây?
“Hiểu Ngạn, đó là tôi trong mắt em sao?” Leblan không ngừng cười khổ, ảo tưởng có thể nói ra cõi lòng của mình vỡ nát.
“Nếu, nếu, nếu tôi nói tôi yêu em thì sao? Em có cho tôi một cơ hội hay không?” Leblan vội vàng nói, nhìn người trước mắt, biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, “Bộp” một tiếng, quỳ một gối xuống mặt đất, ánh mắt đầy khẩn thiết và cầu xin nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tâm và Tiểu Phong đều sợ ngây người khi nhìn thấy hành động đột ngột kia của Leblan, nào có ai nghĩ Leblan cư nhiên sẽ quỳ xuống vào thời khắc này cơ chứ!!!