Nằm trên ghế xích đu giả cổ mới mua không lâu, Kỷ Hiểu Ngạn mỏi mệt ngáo một cái, duỗi cái thắt lưng biếng nhác. Hôm nay thật sự nhàn nhạ quá, từ khi hệ thống báo danh tham gia trận đầu, hắn hôm này cũng luyện tập ngày, luyện tập đêm, ngay cả quyền lợi ngủ một giấc thật ngon cũng bị bạn hệ thống vô tình cướp đoạt.
Nghĩ đến đây, trên đầu Kỷ Hiểu Ngạn xuất hiện vài vệt gân xanh, bất đắc dĩ thở dài.
[Than cái gì, thở cái gì, ông đây cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi!!!] Nào ngờ hệ thống đại nhân sau khi nghe thấy tiếng thở dài của Kỷ Hiểu Ngạn lại xù lông.
“Chúng ta không thể thương lượng một chút sao? Hệ thống đại nhân! Ngài cứ bắt tôi không được ngủ nghê gì từ sáng đến tối như thế cũng không phải biện pháp a!” Mở hai tay ra, Kỷ Hiểu Ngạn dùng biểu tình bất đắc dĩ nói.
[Trong không gian tinh thần thì anh căn bản không cần ngủ.] Bạn hệ thống vừa nghe Kỷ Hiểu Ngạn nói thế đã vội khinh thường, [Hơn nữa, kỹ thuật của anh thật đúng là,…..dùng chút thời gian để chuẩn bị, không phải càng nhiều càng tốt sao?] Hệ thống vô cùng khát cầu thắng lợi căn bản không hiểu rằng một con người như Kỷ Hiểu Ngạn rất giầu khát vọng muốn ngủ, nó chỉ cảm thấy việc dành thời gian chuẩn bị trước khi thi đấu là việc hết sức bình thường!!
Được rồi! Cậu nói cũng đúng. Nhưng làm một con người, không ngủ từ sáng đến tối cũng được, tuy rằng không mệt, nhưng mà sẽ có cảm giác không được tự nhiên, thế nên mỗi lần nhìn thấy giường là lại trèo lên theo bản năng.
… …
[Được rồi, sau này anh cứ hai ngày ngủ một lần!], nhìn bộ dạng thật sự giống như sắp mệt chết, cõi lòng bạn hệ thống phiền muộn, rối rắm thật lâu rồi mới không tình nguyện đồng ý yêu cầu đòi ngủ này của Kỷ Hiểu Ngạn.
“Ừ, được!” Nghe thế, Kỷ Hiểu Ngạn mắt nhắm mặt mở đứng dậy từ ghế nắm, không ngừng nói thế, bộ dáng vội vàng như thể sợ bạn hệ thống đổi ý vậy.
[Ách…], hệ thống nhìn Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên lại có tinh thân như thế, hoàn toàn không còn bộ dạng suy nhược mệt mỏi của mấy ngày hôm nay, trong lòng không ngừng hối hận: quả nhiên là bị tên này lừa rồi….
Đạt được tâm nguyện của mình rồi Kỷ Hiểu Ngạn mới thấy yên lòng. Chậm rãi ngồi xuống giường, nghĩ: dù sao cũng chẳng có khách nào đến sớm thế, không bằng mình tranh thủ ngủ một lát có phải hơn không.
Không biết có phải đã một tháng rồi hay không, Kỷ Hiểu Ngạn từ sáng đến tối đều bị hệ thống kéo vào không gian tinh thần rèn luyện. Cho dù không mệt mỏi, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn đã lâu chưa lên giường cũng lập tức dính chặt lưng vào đệm.
… … …
“Cộc cộc cộc.”
“Ừm….ư….ừm…..” Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Hiểu Ngạn bị đánh thức, ôm tấm chăn mỏng trên người mình cọ cọ vài phút rồi mới chậm chạp mở mắt ra, ánh mắt không hề có bất cứ một tiêu cự nào nhìn xa xăm.
[Khách hàng của anh tới kia, cũng chính là nhà cung cấp đó.] Nhìn đôi mắt của người nào đó đầy mông lung mơ màng, bạn hệ thống đành phải dùng giọng điệu chẳng mấy tốt lành nói vậy.
“A.” Kỷ Hiểu Ngạn ngó quang não của mình một cái rồi mới chậm chạp rời giường.
“Tiểu Lục, Kiệt Lực Tư đến à?” Kỷ Hiểu Ngạn hô về phía ngoài cửa một tiếng.
“Chưa, nhưng cũng sắp đến rồi.”
“Ừ.” Đứng dậy, rửa mặt, cuối cùng Kỷ Hiểu Ngạn chỉnh lý lại quần áo của mình một chút rồi mới ra ngoài.
Kiệt Lực Tư chính là nhà cung cấp máy móc đã gặp nhau từ trước. Bất quá lần trước do vài nguyên nhân linh tinh nên bọn họ đã quyết định sẽ dời ngày bàn bạc đến ngày hôm nay.
“Tiểu Lục, mi đi xem có phải là ngài Kiệt Lực Tư tới không?” Kỷ Hiểu Ngạn ngồi trong phòng khách đợi khoảng 20 phút, mắt thấy đã đến thời gian hẹn mà người còn chưa thấy tới nên đành kêu Tiểu Lục ra xem, thuận tiện nếu gặp anh ta thì đưa anh ta đến chỗ này. Bởi thế giới cổ tích quả thật quá rộng, người đến lần đầu nhiều khả năng sẽ bị lạc đường.
“Ông chủ, 15 giây nữa ngài Kiệt Lực Tư sẽ đến.” Mohamed nhàn nhã ngồi uống trà, liếc mắt ngó quang não một cái rồi ung dung nói lại với Kỷ Hiểu Ngạn, thế nhưng động tác dưới tay vẫn chẳng hề ngừng nghỉ.
“Kiệt Lực Tư nổi tiếng là rất đúng giờ. Thực ra cái này càng giống biến thái hơn, vô luận là anh ta hẹn anh lúc nào thì anh ta cũng sẽ đến đúng in cái giờ đấy.” Adlee tràn đầy hưng trí trả lời câu hỏi của Kỷ Hiểu Ngạn. Nhưng nhìn cái kiểu trả lời mà còn mi phi sắc vũ, cười cười xấu xa của cậu ta thì không cần hỏi người ta cũng biết là khẳng định cậu ta đang bày trò gì đó….
“Cốc cốc cốc.”
“Mời vào.”
“Chào mọi người! Tôi là Kiệt Lực Tư!” Nói xong, ánh mắt đảo quanh căn phòng một lần, sau đó dính chặt mắt vào người Kỷ Hiểu Ngạn, nở một nụ cười.
“Chào anh, Kiệt Lực Tư. Tôi là Kỷ Hiểu Ngạn!” Kỷ Hiểu Ngạn đứng lên, mỉm cười gật gật đầu với anh ta nhưng không tiến lên bắt tay. Làm vậy ở thế giới tương lai sẽ là bất lịch sự.
“Chào anh, anh Kỷ.” Kiệt Lực Tư lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, cũng gật gật đầu với Kỷ Hiểu Ngạn.
“Kiệt Lực Tư, mời ngồi.” Adlee nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Kiệt Lực Tư thì “phụt” một tiếng nở nụ cười dài, qua một hồi lâu, ngó thấy mọi người nhìn mình mới ngại ngùng sờ sờ cái mũi mới người ta ngồi xuống —— thật ra người ta đã ngồi từ đời rồi.
“Uống trà đi.” Mohamed sau khi thấy Kiệt Lực Tư ngồi xuống thì liền đưa một ly trà đã pha thật ngon cho anh ta.
“Cảm ơn!” Kiệt Lực Tư cảm ơn cả ba người. Cầm lấy chén trà trước mặt. Chậm rãi nhấp một hơi.
“Thật là ngại quá, là do lỗi của chúng tôi nên hàng của anh mới phải lùi lại đến tận bây giờ.” Đặt chén trà xuống, Kiệt Lực Tư thay nụ cười ẩn ý trên mặt thành vẻ giải thích chân thành.
“Không cần như vậy đâu, lần đó cũng là do bọn tôi nguyện ý mà.” Đương nhiên là nguyện ý rồi, chờ có hơn tháng là sẽ có được máy móc loại tốt hơn mà tiền nong vẫn cứ tính như cũ, ai lại không nguyện ý chứ?
“Nếu đã nói vậy thì tôi sẽ đưa những sản phẩm tối tân mới nghiên cứu nhất đến, hơn nữa do mọi người có cái tên Adlee là bạn tôi nên tôi nguyện ý vẫn giữ nguyên giá gốc.”
“Vâng, tôi hiểu.”
“Lần này thứ tôi mang đến sẽ khác với thứ mà tôi nói với Adlee lần trước, nó không chỉ là bản FMOM thăng cấp thành AUNM, mà hơn hết sẽ có thêm một kỹ thuật mới tên là SSSS. Ngoài hệ thống quản lí từ trước thì sẽ có thêm một hệ thống quản lý hoàn toàn mới nữa.”
“Hệ thống quản lý?”
“Đúng, có cái hệ thống quản lý này thì anh chỉ cần đem sản phẩm hệ thống sở hữu nhập vào quang não của anh thì chỉ có anh mới có thể ban bố mệnh lệnh chỉ huy hệ thống. Hơn nữa sẽ không xuất hiện vấn đề bị trộm, bởi vì bên trong mỗi hệ thống đều tồn tại một hệ thống tự hủy, nếu liên lạc giữa quang não của anh và hệ thống bị thứ lạ nào đó xâm nhập, máy móc sẽ tiến hành tự hủy. Rất an toàn và đáng tin….”
“Anh mang sản phẩm tới chưa?”
“Chưa đâu, bởi vì nó mới là sản phẩm thử nghiệm, không biết anh có nguyện ý thử hay không. Nhưng tôi có mang video thử nghiệm đến này.”
“Được rồi. Mở ra xem đi?” Kỷ Hiểu Ngạn gật đầu.
“Được.”
Video thử nghiệm bắt đầu phát, nhưng xem càng lâu, mày Kỷ Hiểu Ngạn lại càng nhăn.
Thứ này rất hoàn mĩ, thật sự có vật như vậy tồn tại sao? Nhìn thứ trong video thử nghiệm, Kỷ Hiểu Ngạn thầm nghĩa rằng: Sẽ không phải một cái máy bán hàng đa cấp đó chứ?
đi!
Kiệt Lực Tư nhìn chăm chú về phái Kỷ Hiểu Ngạn, đây là thói quen của anh —— lúc đối mặt với khách hàng thì phải luôn luôn quan sát tâm tỉnh của khách, nhưng lần này…., anh có chút đoán không ra.
“Kiệt Lực Tư, cái này tuyệt quá!” Nhìn quá trình hoàn tất, Adlee trợn mắt há mồm kinh hô. Ánh mắt nhìn Kiệt Lực Tư biến thành bội phục. Ngay cả Mohamed ngồi cạnh cũng thay đổi sắc mặt sang thành vẻ bội phục.
Ai…, xem ra mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi. Nhìn thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn âm thầm cười nhạo chính mình.
“Anh và mọi người đều vừa lòng, vậy thì dựa theo hợp đồng, đêm nay tôi sẽ giao hàng cho mọi người.”
“Bây giờ luôn không được sao?” Kỷ Hiểu Ngạn hỏi.
“Không được, bởi vì mọi người muốn tạo hình phải phù hợp với chủ đề của thế giới cổ tích, cho nên bây giờ tôi phải thiết kế lại tạo hình.” Kiệt Lực Tư giải thích với Kỷ Hiểu Ngạn.
Ba người Kỷ Hiểu Ngạn liếc nhìn nhau.”Hợp tác vui vẻ!”.
“Hợp tác vui vẻ.”
Trong khi Kỷ Hiểu Ngạn tìm mọi cách để biểu đạt sự nhiệt tình, Kiệt Lực Tư ngồi trong phòng khách hơn nửa giờ, Kỷ Hiểu Ngạn cũng đã có đủ thời gian để quan sát anh ta một cách kỹ càng nhất.
Thân thể cao to cường tráng, đây là cảm tưởng sâu sắc nhất trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn. Người này hẳn là phải cao đến mét chín, cơ thể cường tráng như thể gấu xám vô cùng hợp với chiều cao, đúng là rất….hiếm thấy. Hơn nữa, cái bộ dạng hàm hậu kia, nếu không phải là người hiểu anh ta thì sợ rằng sẽ cảm thấy anh ta là một kẻ đơn giản đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Ai cũng không nhận ra rằng đây là một thương nhân khôn khéo.
Sau nửa giờ, Kiệt Lực Tư đề nghị ra về.
“Ông chủ, ông lợi hại quá, cư nhiên có thể khiến cho Kiệt Lực Tư lưu lại nửa giờ lận.”Sau khi Kiệt Lực Tư ra về, Adlee dùng giọng điệu ngạc nhiên nói vậy.
“Có chuyện gì à?”
“Anh biết không? Anh biết không? Anh ta thuộc dạng người ngay cả một phút đồng hồ cũng không muốn lãng phí đâu, quả thực là một người máy hình người hoàn mĩ đấy. Hơn nữa, lần trước tôi đến cửa nói chuyện mua bán, chậc, còn bị đá ra khỏi cửa nữa cơ.” Sơ sờ cái mũi, Adlee có chút xấu hổ nói, mị lực của mình thế nhưng lại có người chịu đựng được….
kiệt lực tư đưa ra rời đi yêu cầu.
Nói đến mị lực của mình, Aldee lại dùng vẻ mặt say mê kể lại tình ngoằn ngoèo của mình,…chờ cho đến khi cậu ta nói xong. Ngẩng đầu nhìn quanh….chẳng còn ai nữa….(⊙o⊙)!
“Mohamed, thật sự là làm khó cho cậu quá!” Kỷ Hiểu Ngạn vỗ vỗ bả vai Mohamed, đồng tình nhìn cậu ta một cái.
“Quen rồi……” Nói xong còn ngoảnh lại nhìn cái người còn lại trong phòng khách một cái, yêu chiều nhún nhún vai, bộ dáng “Chẳng sao cả, cậu ta cũng chỉ có thể thôi”, mười phần thì cả mười đều là xấu bụng
“Ta đi thôi!”
“Ừ.”
“Kia không phải Kiệt Lực Tư sao?”
“Đâu?” Nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn nói, Mohamed bèn nhìn theo ánh mắt của Kỷ Hiểu Ngạn. Qủa nhiên thấy Kiệt Lực Tư đang đứng nói chuyện vui vẻ tận trời cùng Cù Vân Tâm.
Hơn nữa Kiệt Lực Tư còn đang cười đến sáng lạn nữa chứ? Lần này là đến phiên Mohamed kinh ngạc.
“Đi thôi! Đừng động …” Kỷ Hiểu Ngạn nói với người bên cạnh. Dằn sự kinh ngạc xuống đáy lòng.
Ba giờ khi sau, Cù Vân Tâm nện bước vội vàng đi vào thế giới cổ tích.
Gã đi vào vừa vặn đúng thời gian dùng cơm trưa của Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng không may thay, lần này gã lại bắt kịp thời gian người ta ăn cơm xong.
“Tiểu Ngạn, sao hôm nay lại ăn mấy thứ này?” Cau mày, Cù Vân Tịch không đồng tình nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
Đồ ăn trên bàn đều là thứ mua từ ngoài về….Ừm…..ăn rất ngon…, nhưng hình như không thực sự tốt.
“Ha hả, Tiểu Phong không ở nhà, Adlee và Mohamed ra ngoài rồi, tôi lười nấu….” Vừa nói vừa tăng tốc, lùa toàn bộ thức ăn vào bụng.
“Ai…, em cứ như vậy thì anh cũng không yên tâm rời đi….” Cù Vân Tịch sờ sờ đầu Kỷ Hiểu Ngạn, có chút u buồn nói vậy với hắn
“Rời đi?”
“Ừ, anh muốn trở lại quân bộ…” Cù Vân Tâm có chút luyến tiếc nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
“Vì sao?” Kỷ Hiểu Ngạn lanh mồm lanh miệng hỏi, nhưng sau đó liền ảo não, mấy thứ này sao có thể hỏi như thế được.
“Ha hả, đây là cơ mật, anh không thể nói cho em biết nguyên nhân. Nhưng anh sẽ về nhanh thôi.” Nghe thấy câu hỏi của Kỷ Hiểu Ngạn, tâm tình của Cù Vân Tâm sắp rời đi trở nên cực kỳ tốt, nhìn vẻ mặt ảo não của Kỷ Hiểu Ngạn, gã sờ sờ đầu em lần thứ hai, nhìn mái tóc đen của em ấy, gã bèn dịu dàng cúi đầu xuống in lên trán em ấy một nụ hôn.