“Ưm….” Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người Kỷ Hiểu Ngạn đều đau, đặc biệt là vùng thắt lưng, bủn rủn hệt như vừa mới bị bánh xe cán qua người.
Đầu hãy còn là một mớ hỗn độn, Kỷ Hiểu Ngạn hoàn toàn không nhớ hôm qua mình đã làm gì, sao cả người mình đều không thoải mái.
Dựa vào ***g ngực ấm áp, Kỷ Hiểu Ngạn cảm nhận luồng nhiệt ấm áp, thoải mái dễ chịu đã thế còn có cảm giác quen thuộc khiến hắn an lòng.
Khoan, hơi ấm? Kỷ Hiểu Ngạn kinh hãi, sao lại có hơi ấm? Trên giường mình đáng lý ra phải không có ai chứ? Gắng gượng mở hai mắt mình ra, Kỷ Hiểu Ngạn vừa nhìn thấy Leblan đang say ngủ bên cạnh mình đã cảm thấy hai mắt lùng bùng chực chờ nổ tung. Mọi kí ức về buổi tối hôm qua đều quay trở lại. Hai cơ thể dây dưa, da thịt chạm vào nhau, nương tựa vào nhau, tất cả, đều ùa về trong đầu Kỷ Hiểu Ngạn.
Nhớ lại cảnh tượng tối qua, mặt Kỷ Hiểu Ngạn “Bùm” một cái đỏ lựng. Nhất thời có chút tức giận, nhưng phần nhiều vẫn là cảm thấy ảo não nhìn cái kẻ cả người trần trịu đang ôm chặt mình nào đó.
Nghĩ đến cái thắt lưng đau của mình lại nhìn cái tên lành lặn không đau không ốm kia, đáy lòng cứ dâng lên từng đợt phẫn nộ. Nhưng…..nghĩ đến tình cảnh tối qua, Kỷ Hiểu Ngạn tuy rằng không bằng lòng thừa nhận, nhưng rõ ràng Leblan lên giường với mình một phần cũng là do mình dụ gã. Nghĩ đến đây hắn không khỏi cảm thán rằng: Đúng là tạo hóa trêu người. Lần này…ai…
Không muốn đối mặt với Leblan cả người trần trụi, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn xuống sự đau nhức của cơ thể, từ từ bò xuống giường, chỉ sợ đánh thức cái người bên cạnh, sau đó đẩy hai người vào tình huống khó xử.
“Bụp”, Kỷ Hiểu Ngạn nắm tay cái tay đang khoát lên tay mình, kéo mãi không ra, đánh giá cao thấp cái thắt lưng đã chịu bao tra tấn của mình. Cử động người còn chưa được, liền ngã mạnh xuống người Leblan….Kinh ngạc, ngẩng đầu lên, Kỷ Hiểu Ngạn bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Leblan nhìn chằm chằm mình, ánh mắt ấy hoàn toàn tỉnh táo, căn bản là chẳng giống người vừa ngủ dậy gì cả.
Kỳ thật Kỷ Hiểu Ngạn đã đoán đúng, Leblan đêm qua căn bản là không ngủ nổi, không phải là bởi thân thể mệt mỏi mà là bởi vì suy nghĩ nhiều quá, ngủ không được.
Lúc Kỷ Hiểu Ngạn tỉnh dậy, Leblan biết. Nhưng nghĩ đến cục diện hai người đối nhau, Leblan lại là người chưa bao giờ biết săn sóc người khác, nhất là Kỷ Hiểu Ngạn, nên lúc hắn tỉnh dậy gã đã vội nhắm mặt mình lại —— giả bộ ngủ. Cho đến khi Kỷ Hiểu Ngạn ngã xuống người mình, gã mới mở mắt ra, vững vàng ôm trọn.
“Buông tay….” Đột nhiên bị Leblan ôm chặt, lòng Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy không được tự nhiên. Mãi lâu sau, hắn mới vặn vẹo người, nói một câu nghe khí thế yếu ớt làm sao.
“Không…”
“Leblan, anh mau buông tôi ra…”
“Em không khỏe, ngủ đi!”, Leblan cưỡng chế ôm Kỷ Hiểu Ngạn, bắt hắn nằm trở lại.
“Anh...” Mở to hai mắt, Kỷ Hiểu Ngạn tức giận cái gã có thái độ cường ngạnh ấy. Không khỏi tức giận, chuyện gì đây? Anh ta làm vậy cho ai xem chứ!
“Ngoan! Đi ngủ.” Leblan nói xong, bản thân cũng nằm trở về trên giường, tay vô cùng tự nhiên bò từ thắt lưng lên đầu Kỷ Hiểu Ngạn, xoa xoa đầu hắn, điệu bộ chẳng khác gì dỗ trẻ con ngủ —— đây là kỹ thuật hắn ta học được từ lúc chăm Tiểu Phong.
Kỷ Hiểu Ngạn vốn đã tức giận vì Leblan không chiều theo ý nguyện của mình, nay hắn càng trừng lớn mắt hơn. Nhưng Leblan lại xoa xoa đầu dỗ hắn đi ngủ, không tự chủ được, Kỷ Hiểu Ngạn chậm rãi nhắm hai mắt mình lại, rồi lại mở mắt ra, theo đúng tiết tấu của Leblan. Cuối cùng chìm vào giấc ngủ say lần thứ hai.
Làm như thế nào? Nhìn khuôn mặt say ngủ của Kỷ Hiểu Ngạn, trong lòng Leblan cười khổ không ngừng, tự hỏi bản thân, mình nên làm thế nào bây giờ? Từ đầu gã đã cảm thấy đem qua nồng nhiệt như vậy cùng bởi nguyên nhân là hai người cùng có tình cảm với nhau, xem ra, gã đoán không sai rồi. Hơn nữa…, với thái độ như vừa rồi của Hiểu Ngạn, Leblan thật sự tin chắc rằng mình có thể xử lý tốt chuyện này, thậm chí có thể lợi dụng nó để tạo cơ hội làm lành cho hai người.
Trải qua mấy ngày này, Leblan tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng người khác ai cũng thấy rõ, mà bản thân gã lại càng hiểu rõ hơn —— Kỷ Hiểu Ngạn đã hạ quyết tâm, sẽ không tha thứ gã.
Đột nhiên, người bên cạnh ôm chặt lấy mình, cái đầu nhỏ vùi vào trong cánh ngực rộng của mình. Đó không phải là một khuôn mặt tuyệt sắc nhưng giờ phút này, trong mắt Leblan, không mặt này còn xinh đẹp diễm lệ hơn cả cả những người đẹp trên đời. Bị dẫn dụ, Leblan mang theo thành ý, nhẹ nhàng đặt môi lên mặt Kỷ Hiểu Ngạn, một đường hôn thẳng xuống môi hắn. Động tình nhẹ nhàng ngậm cánh môi phấn hồng của Kỷ Hiểu Ngạn rồi liếm liếm….Một nụ hôn hết sức đơn thuần.
“Leblan, anh đi đi!” Thẳng đến khi trời tối đen, Kỷ Hiểu Ngạn mới chính thức tỉnh lại, toàn thân nhức mỏi cũng dịu đi phần nào.
“Ọc ọc...” Tiếng bụng kêu đói vang lên, Kỷ Hiểu Ngạn càng thêm hồng, nhưng vẫn trấn tĩnh nhìn Leblan.
“Vì sao? Chẳng lẽ tối hôm qua em không vui?” Leblan nghe thế, hỏi lại hắn.
“Chuyện ngoài ý muốn thôi, anh cứ coi là tình một đêm đi!” Cau mày, Kỷ Hiểu Ngạn vừa dùng tay xoa bụng mình, vừa nói với Leblan.
“Tình một đêm? Chúng ta giống vậy sao? Em đừng lừa mình dối người nữa.” Ngón tay Leblan vươn ra chạm vào những dấu hồng hồng tím tím khắp người Kỷ Hiểu Ngạn, dù gã đã giúp Kỷ Hiểu Ngạn tắm rửa qua, nhưng những dấu hôn này vẫn còn đó làm minh chứng cho sự cuộc nhiệt của họ.
“Anh đừng ấu trĩ, được không?” Một chưởng chụp được ngón tay của Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn lúc đầu chỉ ngại ngùng giờ thì tâm trạng hệt như gặp quỷ, thế nhưng dù gì hắn vẫn giỏi giấu sự kích động ấy lắm.
Leblan: “…” Không nói gì, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Ngạn.
Kỷ Hiểu Ngạn: “…” Cũng không nói gì, nhìn ánh mắt Leblan cùng ngón tay của gã, lòng có chút lúng túng…
“…”
…
“Anh.”
“Em.”
Hai người trăm miệng một lời cùng muốn mở lời với đối phương.
“Anh nói trước đi.”
“Em nói trước đi.”
Lần thứ hai nói giống nhau rồi, Kỷ Hiểu Ngạn cau mày, không dám nói nữa.
“Anh mua đồ rồi, bưng lên cho em ăn nhé, hẳn em đói bụng rồi.” đợi đã lâu, Leblan bèn phá vỡ sự im lặng, nói với Kỷ Hiểu Ngạn rồi quay lưng đi lấy đồ ăn.
Kỳ thật đó là thứ Leblan cố ý ra ngoài mua. Lúc sáng, sau khi chờ Kỷ Hiểu Ngạn ngủ, căn cứ vào cường độ vận động đêm qua, Leblan cảm thấy Kỷ Hiểu Ngạn có khả năng phải đến tối mới tỉnh lại. Hơn nữa lúc tỉnh khẳng định là sẽ đói bụng lắm, vậy nên đến giữa trưa, dù gã lưu luyến không muốn rời giường, nhưng vẫn phải chạy ra ngoài mua đồ ăn.
Vốn là Leblan định tự mình nấu cho Kỷ Hiểu Ngạn ăn, nhưng khi gã xuống lầu, vào phòng bếp. Phát hiện ra trong bếp chẳng còn chút đồ ăn nào, mà cho dù có tự nấu, gã cũng chỉ biết làm bít tết và cơm Tây thôi. Căn bản là không thích hợp hầu hạ người ta ăn, nên gã đành phải yên lặng ra ngoài, chạy đi mua đồ ăn sẵn. Kế hoạch bữa tối tình yêu lãng mạn, đổ vỡ đầy hoàn mỹ(?).
“Không… Không cần,.” Còn chưa nói xong, Lablan đã tiêu sái dỏ đi, để lại trong phòng một Kỷ Hiểu Ngạn mắt to mắt nhỏ đọ mắt với không khí.
Cái câu “Không cần” không ngừng lặp đi…..lặp lại….lại lặp đi….., nhưng những người nghe thấy, cũng chỉ có mình hắn mà thôi.
“Ăn đi.”, Leblan đặt một cái bàn nhỏ vừa mới mua lên giường, bên trên có một bát cháo hoa trắng đến độ nhìn giống như trong suốt. Nhìn qua, quả thật khiến người khác thèm rỏ dãi.
Ai…, cầm thìa, Kỷ Hiểu Ngạn múc một thìa nho nhỏ. Ừm, là cháo trắng, không mặn không nhạt, hương vị vừa phải. Nó khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn muốn ăn thêm rồi lại ăn thêm nữa. Rất nhanh, bắt cháo hoa đã thấy đáy.
Sau khi ăn xong, hắn cầm lấy khăn lau Leblan đưa tới, lau lau khóe miệng một chút rồi tựa vào thành giường tĩnh tọa nghỉ ngơi.
“Leblan, anh mua hay tự làm đấy?” Tuy rằng hỏi vậy, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn thật ra đã biết chắc loại thức ăn này chắc chắn không có khả năng là gã ta tự làm.
“Mua, mấy thứ anh làm hiện giờ em không thể ăn được.” Ngụ ý rằng: Anh vốn định tự nấu, nhưng giờ em không ăn được mấy thứ anh nấu nên anh mới đi mua.
ghĩ làm, nhưng là ta sẽ làm gì đó ngươi hiện tại ăn không hết, cho nên ta mới có thể đi mua.
Sau đó nhìn người trước mặt, nhăn mặt nói tiếp: “Em muốn ăn đồ anh làm à? Sau này em muốn ăn gì thì cứ nói cho anh biết.”, Leblan nhìn không ra thái độ của Kỷ Hiểu Ngạn như vậy là có hài lòng với món ăn hay không, kỳ thật tài nấu nướng của gã cũng chỉ ở mức khá, vừa vặn có thể nấu chín đồ vật thôi! Nhưng nhớ lại những lời trước đó Kỷ Hiểu Ngạn nói với mình, Leblan rất rõ ràng, cũng không hẳn là nguyện ý trả lời.
“Không, ừm…, Leblan, chúng ta ly hôn rồi, anh biết chứ?”, Kỷ Hiểu Ngạn dẫn dắt câu chuyện vào đề tài mình muốn.
“Kia, sao tự dưng?” Lơ đãng liếc Kỷ Hiểu Ngạn, đó chính xác là bộ dạng không thèm để ý tới, dù sao ly hôn rồi thì cũng có thể tái hôn mà, không phải sao? Chuyện này căn bản không thành vấn đề.
“Không được tốt lắm, ly hôn rồi mà anh vẫn lui tới chỗ tôi.” Ngó thấy thái độ không hề gì của Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn cũng dửng dưng nói.
“Ly hôn, không thể làm bạn bè sao?” Tiếp tục đưa đẩy.
“Đương nhiên.” Đây cũng chẳng phải thế kỷ 21, ở thế kỷ 21 thì một bộ phận vợ chồng sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn, nhưng trong tương lai thì không đâu, nếu dễ hòa giải thế thì ly hôn làm gì? Người mà mình ly hôn chắc chắn là người mình rất ghét, sao có thể làm bạn được?
“Hiểu Ngạn, em xem chúng ta tối hôm qua.”
“Đừng nói chuyện tối qua nữa.”
“Em cảm thấy chúng ta không có khả năng tái hợp sao? Em rõ ràng còn yêu anh mà, thân thể em cũng không quên được anh!” Ngữ khí đầy chắc chắn khiến người ta sinh chán ghét.
“A! Ai nói yêu anh thì nhất định phải ở cùng anh? Hơn nữa anh làm sao mà biết được tôi yêu anh chứ?” Ngữ khí khinh thường ấy càng làm người ta tức đến khó thở.
… …
“Chúng ta có thể không cãi nhau chứ?” Ngồi ở trên giường, Leblan xoa xoa mặt Kỷ Hiểu Ngạn, trong ánh mắt lộ ra một chút đau thương.
“Vì cái gì mà từ khi em rời đi, chúng ta hôm nào gặp mặt cũng cãi nhau không dứt chứ?”
“Nếu không là do anh thì chúng ta có thành như vậy không?” Quay đầu, Kỷ Hiểu Ngạn né tránh cái tay đang định vuốt ve hai má mình của Leblan.
“Chúng ta không thể chung sống hòa bình được à?” Tuy rằng không thể trở về cuộc sống như trước, nhưng Leblan vẫn muốn hy vọng xa với một chút.
“Không thể.” Ngữ khí chắc như đinh đóng cột.
“Cho anh một cái cơ hội đi! Hiểu Ngạn.” Không hề nhận sai, Leblan chỉ mạnh mẽ ôm lấy Kỷ Hiểu Ngạn, ghé bên tai hắn nói vậy. Những lời này thậm chí mang hương vị tình cảm hơn cả những lời trước đó. Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn bỏ ngoài tai.
“Leblan, anh muốn nghe sự thật sao?” Bởi vì lời của Leblan, giờ phút này Kỷ Hiểu Ngạn lại càng thêm trấn tĩnh, cũng không từ chối người ta ôm mình.
Gật gật đầu, không nói gì, nhưng Leblan lại càng chặt ôm cái người trong ngực.
“Tôi không biết…., vết thương anh cho tôi cắm sâu quá, tôi đã từng yêu thương anh như vậy, nhưng anh lại không yêu tôi…..” Lời kể đầy bình thản, tựa như đây là câu chuyện của người khác vậy, Leblan nghe vậy lại càng im lặng hơn.
“Anh biết không? Vân Tâm cũng thổ lộ với tôi rồi! Ngay hôm qua, mặt anh ta như muốn khóc ấy đòi tôi cho anh ta câu trả lời. Nhưng câu trả lời của tôi thì sao? Các anh có cho tôi câu trả lời không……các anh có cho tôi câu trả lời không?” Nghe những lời này, lòng Leblan như thể bị ai nhéo mạnh một cái, đau không thốt nên lời.
“Anh đừng bức tôi được không? Tôi thật sự mệt mỏi quá ….” Nói xong, Kỷ Hiểu Ngạn giống như là đã mệt muốn chết rồi, tựa đầu mình vào vai Leblan rồi nhắm mắt lại.
Bỏ lỡ sẽ mất, không có lần hai, Leblan hiện tại càng khắc sâu đạo lý này, tuy rằng rất đau lòng, tuy rằng vẫn không từ bỏ, tuy rằng, vẫn rất không cam lòng. Nhưng Leblan không định tiếp tục ép người trước mặt nữa. Tất cả tùy duyên đi….Ngẫm lại trước đây, bản thân gã làm gã xấu hổ không thôi. Chính mình đã làm em ấy tổn thương nhiều rồi, sao giờ nỡ tiếp tục làm em ấy tổn thương nữa.
… …
Nhìn nhưng chú chim nhỏ vô tư, líu ríu ngoài cửa sổ, Leblan nghĩ: Nếu bản thân mình mà không ép em ấy, thì em ấy có thể vui vẻ hạnh phúc hệt như những chú chim nhỏ kia chăng?
Người đàn ông chìm vào trầm tư thật lâu không có nói chuyện.
Cho đến khi ánh trăng biến mất, mặt trời lộ diện, một chữ “Được” mới phát ra từ miệng gã.
Buông người yêu mình đã bế cả tối ra, thả em ấy lại giường, kéo chăn, đắp kín kẽ người em ấy rồi mới rời đi. Trước khi ra đến cửa còn quyến luyến nhìn người đang ngủ một cái rồi mới vặn cửa mở, rời đi.
Anh đến nhẹ nhàng, thì đi cũng nhẹ nhàng……Hiểu Ngạn! Sau này nếu em không muốn gặp anh nữa thì anh cũng tuyệt đối không đến thăm em….Đây là lời hứa của anh với em….