Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 111: Làm sô cô la cho tôi



Tôi bỗng nhiên bối rối, ngơ ngác nhìn Tiết Xán.

Thấy dáng vẻ ngu sỉ của tôi, Tiết Xán đột nhiên thở dài.

“Được rồi. Tôi cảnh cáo em, đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi thêm nữa”

Sau khi bỏ lại những lời này, hắn bỗng nhiên đứng bật dậy và đi vào trong phòng tắm.

Chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy tiếng rào rào tảm rửa vang lên từ phòng tắm.

Còn tôi thì co quắp trên ghế sô pha, vỗ về trái tim đang kinh hoàng của bản thân.

Kỳ nghỉ ăn mừng trên đảo M kết thúc rất nhanh. Trước khi đi, tôi đã ngờ cậy Tiết Xán một việc.

Về linh hồn của Lý Thiên Họa.

Tiết Xán nói với tôi, hôm đó Lý Thiên Họa bị Giao Nhân đánh bị thương, nhưng cô ta cũng không bị hồn bay phách tán.

Tuy rằng Lý Thiên Họa là lệ quý, nhưng suy cho cùng cũng là người đáng thương, tôi không đành lòng bèn nhờ Tiết Xán triệu hồi linh hồn của cô ấy lên.

“Lý Thiên Họa đã giết mấy mạng người, tuy đều là ké cực kỷ hung ác, nhưng dù sao cũng là nghiệp chướng” Tiết Xán nói cho tôi biết: “Nếu cô ta muốn đi đầu thai chuyển kiếp, cần phải có người liên tục cầu phúc cho cô ta, mới có thể rửa Sạch tội ác.”

Tiết Xán phong ấn linh hồn của Lý Thiên Họa bên trong một hòn đá. Tôi bèn mang nó tới chỗ Lưu Tử Hạo.

Sau khi Lý Thiên Họa biến mất, Lưu Tử Hạo đã lấy lại được tinh thần, vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ta cảm kích như muốn nói điều gì. Nhưng tôi mặc kệ, chọi thẳng viên đá cuội vào mặt anh ta.

“Đây là linh hồn của Lý Thiên Họa, nếu không muốn cô ta lại tìm tới đòi giết anh lần nữa, thì hãy tìm một ngôi miếu nhang khói nghi ngút mà thờ phụng cô ta cho tốt, ngày ngày thắp hương cầu phúc cho cô ta” Tôi lạnh lùng nói: “Tội lỗi của anh thì tự mình gánh vác đi” Sau khi bỏ lại những lời này, tôi chẳng thèm để ý liếc nhìn Lưu Tử Hạo đang hoảng hồn thêm một cái, mà quay đầu bỏ đi luôn.

Ngày đầu tiên đi làm sau khi trở về từ đảo M, tôi đang vội vã xử lý mấy chuyện vặt vãnh thì Tiết Xán bỗng nhiên gọi tôi tới trước bàn làm việc.

“An Tố, tôi đã suy nghĩ kỹ về chuyện này, em học chuyên ngành quảng cáo, làm trợ lý cho tôi dường như chẳng liên quan gì tới chuyên ngành của em” Hản vừa xem tài liệu vừa thản nhiên nói.

Tôi thật sự muốn chửi con mẹ nó, giờ anh mới phát hiện ra hả, nhưng lại không có can đảm, chỉ dám hỏi hản: “Vậy nên anh sẽ ném tôi xuống phòng quảng cáo sao?” Tiết Xán ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái: “Không được, tôi không thể để em rời khỏi tâm mắt của mình” Tôi không biết phải nói gì.

Tuy đêm pháo hoa hôm đó, Tiết Xán đã từng nói những lời dịu dàng ấm áp, hản cũng thật sự tuân thủ lời hứa, không tiếp tục chạm vào tôi. Nhưng thường ngày, hắn vẫn bá đạo như trước, ví dụ như trên chuyến bay lúc quay về, tôi hay liếc nhìn anh chàng đẹp trai ngồi kế bên, thế là bị hản cốc mấy cái lên trán ngay tắp lự.

Thật sự là một quý mâu thuẫn.

“Vậy nên?” *Em vẫn là thư ký chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng tôi sẽ cho em làm một số công việc liên quan tới quảng cáo” Tiết Xán thản nhiên đáp: “Em chưa có kinh nghiệm, tôi có thể sắp xếp cho em làm trợ lý của một nhà thiết kế quảng cáo, em có yêu thích nhà thiết kế quảng cáo nào không?” Mắt tôi lập tức sáng ngời.

“Farley!” Tôi gần như buột miệng.

Tiết Xán hơi sững sờ một chút.

“Chính là người dạo trước đã thiết kế quảng cáo sô cô la cho chúng ta à?” Đầu tôi gật như băm tỏi.

Nhà thiết kế quảng cáo mà tôi sùng bái nhất, không ai khác chính là Farley.

Chỉ vón vẹn hai năm ra mắt, anh ra đã trở thành nhân tố mới hot nhất trong ngành quảng cáo, không chỉ một hơi giành hầu hết các giải thưởng thiết kế trong và ngoài nước, mà anh †a còn thực hiện quảng cáo cho các thương hiệu quốc tế khủng như LV, Dior.

Những quảng cáo do Farley thiết kế luôn mang dấu ấn riêng của anh ta, không rập khuôn theo lối mòn, lại còn có thể đón được xu hướng thị hiếu của người xem, được xem là thiên tài trong ngành.

Tuy nhiên, mặc dù Farley rất nổi tiếng trong giới quảng cáo, nhưng bản thân anh ta lại vô cùng khiêm tốn và bí ẩn, những người trong nghề chỉ biết anh ta là một chàng trai trẻ người Trung Quốc, ký hợp đồng dưới trướng tập đoàn Tiết thị, còn những thứ khác thì hoàn toàn không biết gì hết.

Khi tôi mới biết mình vào làm ở tập đoàn Tiết thị, cũng từng có mong ước nho nhỏ có thể được gặp thần tượng của mình, nhưng không ngờ rằng bản thân lại hoàn toàn bị nhốt trên tầng cao nhất này, không hề có lấy một cơ hội.

Không thể ngờ rãng hiện tại Tiết Xán lại cho tôi cơ hội này! “Được” Tiết Xán gật đầu: “Tôi sẽ gọi cho người ở phòng quảng cáo sắp xếp!” “Tiết Xán, anh đúng là thiên thần của tôi mà!” Tôi xúc động tới nỗi hận không thể ôm chặt lấy Tiết Xán.

hấy dáng vẻ vui mừng hớn hở của tôi, Tiết Xán hơi cau mày: “An Tố, thứ em gọi là lời cảm ơn đó, chỉ nói suông vậy thôi sao?” Tôi đột nhiên có linh cảm xấu.

“Vậy… anh muốn thế nào?” Tôi dè dặt hỏi hản.

Nếu là ngày trước, Tiết Xán nhất định sẽ không biết xấu hổ mà đòi tôi lấy thân báo đáp, nhưng bây giờ rõ ràng là anh ta sẽ không làm thế.

Nhưng thảm thương thay, ngoại trừ lấy thân báo đáp, tôi thật sự không nghĩ ra mình còn có thể giúp gì cho Tiết Xán? Tiết Xán hiển nhiên cũng hơi bí tắc với vấn đề này. Một lát sau, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì liền ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hơi xấu hổ.

“Hôm nay là Thất Tịch” Tiết Xán hơi gượng gạo lên tiếng: “Chi bằng em làm sô cô la cho tôi đi” ““Khụ khu!” Tôi gần như bị sặc nước bọt mà chết.

Tuy rằng tên Tiết Xán này có thể ăn uống, nhưng trong suốt thời gian ở chung với hắn, tôi cảm thấy hắn hoàn toàn không có chút hứng thú gì với đồ ăn.

Đặc biệt là mấy thứ tiểu hồng mộng mơ của thiếu nữ như sô cô la, tôi không thể liên tưởng chúng với con quỷ lạnh lùng vô tình Tiết Xán này được.

Chưa kể tới việc lễ Thất Tịch là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, sô cô la lại là món đồ của lễ tình nhân phương Tây, cho dù bây giờ tất cả mọi người đều Trung Tây kết hợp, thì việc Tiết Xán nói muốn có sô cô la vẫn làm tôi cảm thấy lạ lùng.

“Sao anh lại muốn sô cô la?” Tôi thật sự không nén nổi sự tò mò hỏi hắn.

‘Gương mặt Tiết Xán ửng đỏ lên một chút, chẳng qua là tốc độ quá nhanh, khiến tôi cũng nghỉ ngờ có phải mình đã nhìn nhầm hay không.

“Tôi thấy rất nhiều người trong công ty nói, sô cô la sẽ được tặng vào lễ tình nhân nên có hơi tò mò” Biểu cảm của Tiết Xán bỗng nhiên trở nên hung dữ: “Sao hả! Không được sao? Không phải em biết ơn tôi sao? Một hộp sô cô la cũng không.

chịu tặng?” “Tôi không bảo không được mà” Tôi sờ sờ cái mũi một cái, vẻ mặt vô tội nói: “Anh làm gì mà dữ vậy?” Tiết Xán dường như cũng ý thức được bản thân có hơi quá khích, hắn lập tức tái mặt rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

“Nếu anh muốn ăn sô cô la thì tôi mua cho anh là được mà, anh thích vị gì nào?” Tôi nghĩ tới bản tính thích soi mói của Tiết Xán và hỏi: “Không phải là nấm truffle đó chứ?” Tiết Xán ghét bỏ trừng mắt lườm tôi một cái: “Ai nói cần em mua? Tôi muốn em tự làm!” “Hả?” Lần này tôi đã hoàn toàn ngây dại: “Nhưng tôi không.

biết làm.”   “Thế thì học” Tiết Xán nheo mắt lại với vẻ mặt khó coi: “Đừng.

quên, bây giờ em vẫn là vợ tôi trên danh nghĩa, làm đồ ăn cho chồng chẳng lẽ không phải việc của em sao?” Tôi bị thứ logic này của Tiết Xán làm cho câm nín, nhưng nghĩ tới Farley, tôi đành cần răng gật đầu đáp: “Được, để tôi thử xem” Lúc này Tiết Xán mới hài lòng nhếch khóe miệng.

“Bây giờ tôi đi họp, khi quay lại vào lúc năm giờ tôi muốn thấy sô cô la của em” Hắn đứng dậy và rời khói văn phòng, Cái gì? ‘Gấp như vậy sao? Tôi nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, chỉ còn ba tiếng nữa.

Tôi không dám trì hoãn, lập tức dùng di động tra Baidu cách làm sô cô la như thế nào, rồi lại hỏa tốc chạy xuống siêu thị ở tầng dưới mua nguyên liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.