Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 116: Tiết Phong gặp tai nạn xe



“Khiến cho người nhà họ Tiết không thể thấy mình! Ha ha, mẹ quả nhiên vẫn không tha thứ cho ông ấy” Tiết Phong vừa cười vừa rơi nước mát: “Nhưng còn con thì sao? Tại sao mẹ cũng phải làm như vậy với con?”

Bà Tiết ở bên cạnh đã nước mắt lã chã, bà không ngừng lắc đầu.

“Không phải như thế… Tiết Phong, thật sự không phải như thế…

Tôi thấy bà Tiết dường như có điều gì khó nói, định giữ Tiết Phong lại, nhưng hắn đã lao về xe như kẻ điên và phóng đi.

“Tiết Phong!”

Tôi nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của Tiết Phong, trong lòng vô cùng lo lắng, sốt ruột nhìn về phía Tiết Xán.

Tuy ngày thường Tiết Xán có vẻ rất lạnh lùng lãnh đạm, nhưng tôi biết hản ít nhiều vẫn quan tâm tới Tiết Phong.

Chúng tôi vội vã lên xe.

Bà Tiết cũng lên theo.

Tiết Xán lập tức căn dặn tài xế đuổi theo chiếc xe của Tiết Phong.

Tiết Phong đương nhiên cũng không biết mình muốn đi đâu, anh ta chỉ chạy loạn khắp nơi như kẻ điên, dọc đường không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ.

“Có phải anh ta điên rồi hay không!” Tôi tức giận đến phát run, nhìn bà Tiết ngồi bên mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Chuyện này… Bà Tiết.. °

“Tôi đã không còn là bà Tiết rồi” Bà ấy cất tiếng nói khàn khàn: “Tên tôi là Hạ Văn Tình” Tôi hơi xấu hổ, đành phải sửa lại xưng hô và đè dặt hỏi: ‘Dì Hạ, dì có thể kể cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa di và Tiết Phong, và cả nhà họ Tiết nữa không?”

Hạ Văn Tình cắn môi, cuối cùng cũng kể cho tôi nghe câu chuyện của bà.

“Tôi là người nhà họ Hạ của Huyền Môn” Bà buồn bã nói:

“Mặc dù huyền học của nhà họ Tiết đã suy thoái, nhưng họ vẫn tự xưng là người của huyền Môn, bởi vậy nên đã tới cầu hôn nhà họ Hạ. Năm ấy tôi hai mươi tuổi, được gá cho Tiết Ngạo Thiên, một năm sau thì sinh ra Tiết Phong” Tôi ngạc nhiên.

Nhà họ Hạ của Huyền Môn?

Tôi nhớ Tiết Phong từng nói với mình, ba gia tộc lớn của Huyền Môn chính là họ Ninh, họ Tiết và họ Hạ.

Tôi thật sự không ngờ, Hạ Vãn Tình ở trước mắt lại là người của Huyền Môn.

Dù sao những người trong Huyền Môn sau khi trở thành quỷ hồn đều có quý khí khá mạnh, nhưng quý khí của Hạ Văn Tình trước mặt lại cực kỳ mong manh.

Chẳng lẽ đúng như Tiết Xán nói, bà ấy đã dùng một nửa quỷ khí để thiết lập pháp thuật, làm cho Tiết Phong không thể thấy mình? Nhưng rốt cuộc tại sao bà ấy lại phải trả cái giá như thế? “Tôi và Tiết Ngạo Thiên quen biết nhau từ nhỏ, cũng coi như thanh mai trúc mã. Sau khi kết hôn ông ấy cũng đối xử rất tốt với tôi, khi đó tôi thật sự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian.” Hạ Vãn Tình tiếp tục nói: “Nhưng hiển nhiên, ông ấy không nghĩ như vậy” Nói tới đây, sắc mật bà lạnh lùng.

“Năm ấy Tiết Phong mười tuổi, tôi dẫn nó về nhà mẹ đẻ, nhưng nửa đường phát hiện để quên đồ nên quay ngược trở lại, vậy là nhìn thấy ông ấy và người đàn bà khác đang mây mưa trên giường!” Vẻ mặt Hạ Văn Tình đầy oán hận: “Ông ấy còn nói với người đàn bà trên giường kia rằng ông ấy cưới tôi chí để mượn sức của nhà họ Hạ!!” “Tôi giận điên lên, lôi Tiết Phong đi ra ngoài. Nhưng vừa bước chân ra ngoài, thì một chiếc xe tải chở cốt thép vừa vận lao tới…” Hạ Văn Tình nói tới đây thì chầm chậm lấy chiếc khăn lụa trên cổ xuống, để lộ lông ngực của bà ra.

Tôi hoảng sợ che miệng lại.

Trên lồng ngực dưới chiếc khăn lụa của bà là một lỗ máu đáng sợ.

“Thanh thép trên xe tải đột ngột rơi xuống, đâm xuyên tim tôi ngay trước mặt Tiết Phong… ” Tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi tình cảnh bi thảm lúc ấy.

Khi đó Tiết Phong chỉ mới mười tuổi, và anh ta đã phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình chết thảm như vậy.

Hẳn chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh nặng nề đối với anh ta.

“Sau khi tôi chết, nỗi oán hận Tiết Ngạo Thiên trong lòng khiến cho hồn của tôi không thể siêu thoát. Tôi rất hận, chỉ muốn giết ông ấy để báo thù, nhưng tôi lại không thể để Phong Nhi mất thêm cha nữa…”

Đôi mắt Hạ Vấn Tĩnh đỏ hoe: “Anh trai tôi là Thừa Ảnh, vì không muốn tôi phạm phải sát nghiệp nên đã khiến tôi tiêu tan một nửa quỷ khí, lập nhiều trận pháp khiến cho người nhà họ Tiết không thể thấy tôi.” Hóa ra Hạ Vãn Tình là em gái của đại sư Thừa Ảnh.

“Tại sao lại muốn người nhà họ Tiết không nhìn thấy dì?” Tôi vẫn thấy khó hiểu.

“Việc người nhà họ Tiết không thấy tôi, thực ra chí là tác dụng phụ của trận pháp này” Hạ Vãn Tình trả lời: “Mục đích thật sự của pháp thuật này là để tôi không thể tới gần người mang dòng máu của nhà họ Tiết” “Bởi vậy nên dì cũng không thể tới gần Tiết Phong?” Tôi sứng sốt.

“Đúng vậy”’ Sắc mặt Hạ Văn Tĩnh ảm đạm: “Không chỉ nó không thể thấy tôi, mà tôi cũng không thể chạm vào nó, chỉ có thể ở một bên, yên lặng bảo vệ nó hơn mười năm nay” Tôi bỗng nhiên cảm thấy, mấy năm nay Hạ Văn Tĩnh cũng thật sự không dễ dàng gì.

Tôi đột nhiên nhớ ra, Tiết Phong đã nói cả đời này anh sẽ không kết hôn.

Có lẽ bởi vì chuyện mẹ bị cha phản bội đã khiến anh ta mất hết hy vọng vào hôn nhân.

Trong lúc tôi đang cảm khái, Hạ Vấn Tình ở bên cạnh tôi bỗng dưng đứng bật dậy và hét về phía trước: “Phong Nhi!” Tôi ngẩng đầu, thấy hai chiếc xe va chạm ở con phố trước mặt.

Một trong số đó là chiếc xe đua màu xanh lam, chính là xe của Tiết Phong.

Sắc mặt Hạ Văn Tình tái nhợt, bóng ma của bà vội vã bay đi, tôi và Tiết Xán cũng mau chóng xuống xe.

Hai chiếc xe có vẻ vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi nhìn xuyên qua cửa kính vỡ, thấy Tiết Phong đã ngất lịm ở bên trong.

“Không!” Hạ Vãn Tĩnh hét ầm lên, hai tay ôm lấy đầu, cả người run rẩy: “Không! Đừng như vậy mà!” Tôi biết, bà nhất định đang nhớ lại chuyện khi mình chết.

Tôi khẩn trương nhìn về phía Tiết Xán, đã thấy hẳn mau chóng chạy tới bên cạnh xe của Tiết Phong.

Hắn túm lấy cửa xe bằng một tay và dùng sức, cánh cửa đã bị dỡ xuống, Tiết Xán lôi Tiết Phong ở bên trong ra ngoài.

“Phong Nhi!” Hạ Văn Tình nhào tới, tôi ở bên cạnh khẩn trương gọi xe cứu thương.

Mười phút sau, Tiết Phong đã được xe cứu thương chở đi.

‘Vụ tai nạn xe khá nghiêm trọng, thực ra Tiết Phong được Tiết Xán đưa ra ngoài khi đang hấp hối, may là Tiết Xán đã dùng quỷ lực giúp anh ta ổn định lại tình trạng.

Tiết Phong và tài xế của chiếc xe còn lại được đưa vào.

phòng cấp cứu, chúng tôi đứng chờ ở ngoài cửa.

Tâm trạng của Hạ Vãn Tĩnh vẫn rất bất ổn, lúc bác sĩ bước ra, bà ấy như bị điên lao vào túm lấy ông ấy hỏi: “Phong Nhi thế nào rồi? Nó không sao chứ?” Bà ấy đã quên mất bác sĩ kia hoàn toàn không nhìn thấy mình.

“Bác sĩ, anh ấy có sao không?” Tôi bước tới hỏi.

“Không sao cả” Vẻ mặt bác sĩ có vài phần nghỉ ngờ: “Thật sự kỳ quái, tình trạng của anh ta tốt hơn nhiều so với người lái xe bên kia, chỉ có thể nói là ông trời đang giúp thằng nhóc này thôi.” Lúc này Hạ Vãn Tình mới yên lòng, cả người ngã quy xuống mắt đất, khóc không thành tiếng và nói với tôi cùng Tiết Xán: “Cảm ơn hai người… thật sự cảm ơn hai người…” Tiết Phong nhanh chóng được đưa vào phòng bệnh, chúng tôi tới thăm anh ta.

Suy cho cùng vẫn là cậu cả nhà họ Tiết, phòng bệnh của anh †a cũng sang trọng như phòng Tổng thống mà tôi từng được ở, có đầy đủ mọi thứ từ nhà bếp, nhà vệ sinh, thậm chí còn có cả ban công.

Tiết Phong vẫn còn hôn mê vì cơ thể anh ta quá suy yếu, Hạ Văn Tĩnh ngồi bên cạnh anh ta, ngơ ngẩn đến lơ đếnh.

“Cô An-‘ Bỗng nhiên, bà ấy đột ngột gọi tên tôi: “Tôi có thể xin cô giúp tôi một chuyện được không?” “Xin dì cứ nói”   “Ngày trước Tiết Phong thích ăn nhất món cháo gà tôi làm.” Bà nói: “Bây giờ nó bị thương, tôi muốn làm cho nó ăn một lần nữa..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.