Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 127



Hóa ra bên trong túi là mấy cái hộp màu đen. Chúng tôi cũng không biết đây là cái gì, nhưng một người quay phim vốn đang hút thuốc ở bên cạnh đột nhiên có hứng thú tiến lại gần. “Đây là băng ghi hình?” Anh ta bước tới, quan sát chiếc hộp kia thật kỹ.

“Lão Tăng, anh nói đùa đó hả?” Anh Nam nói: “Loại băng ghi hình như này hình như được sử dụng từ tận năm 1970 của thế kỷ trước mà?” Anh quay phim gọi là lão Tăng, là người hiền lành trong nhóm, tất cả mọi người đều thích trêu anh ấy.

Lão Tăng vứt điếu thuốc lá trên tay đi: “Đúng vậy, chính là loại băng ghi hình đời cũ. Thật thú vị, sao nó lại ở nơi này nhí?”

Tôi rúc trên ghế số pha uống sữa bò, hơi cau mày lại.

Chiếc balo leo núi này xuất hiện rất đột ngột, còn có những cuộn băng ghi hình cũ như vậy ở bên trong, cho dù thể nào, cũng đều cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng lão Tăng hiển nhiên sẽ không suy nghĩ tới những việc này, là một người đam mê quay phim, anh ấy đã hí ha hí hứng chạy khắp khách sạn hỏi thăm nhân viên công tác xem có loại máy móc nào có thể chiếu được loại băng ghi hình này không.

“Lão Tăng anh bị ngốc à, thứ đồ từ mấy chục năm trước, làm sao có thể còn được!” Anh Nam mãng một câu đẳng sau lưng anh ta. Nhưng điều khiến cho mọi người khiếp sợ là khách sạn thật Sự có.

Đó dường như là món đồ do chủ sở hữu cuối cùng của lâu đài để lại, nhưng lại được giữ gìn khá tốt. Sau khi xem xét một lúc lâu, lão Tăng đã sử dụng được nó.

Đám người chúng tôi vốn không có việc gì nên ở lại trong sảnh lớn và xem cuộn băng kia.

Trên màn hình công kênh hiện lên rất nhiều những bông tuyết đen trảng, sau một vài âm thanh kẽo kẹt, cuối cùng hình ảnh cũng hiện lên.

Chất lượng hình ảnh không tốt, rất mờ nhạt, nhưng dù nhòe vẫn có thể nhận ra, đó là một căn phòng.

“Căn phòng này hình như chính là sảnh lớn của lâu đài này”

Lão Tăng đột nhiên lên tiếng: “Mọi người xem hoa văn trên cái cửa sổ thủy tinh kìa, rất hiếm thấy”

Quả thật, tuy cách bài trí của căn phòng trong cuộn băng hoàn toàn không giống sánh lớn ở chỗ chúng tôi bây giờ, nhưng màu sắc và hoa văn trên cửa sổ ở bên cạnh hoàn toàn giống như đúc.

Thời điểm ghi hình của cuộn băng này chắc là khoảng những năm 1970 của thế kỷ trước, lúc đó khách sạn này còn chưa mở cửa, chỉ là một tòa lâu đài.

Hình ảnh căn phòng trên màn hình đứng im hơn mười phút, ngay lúc những người xem băng chúng tôi bất đầu mất kiên nhẫn, đột nhiên có một bóng người lọt vào màn hình.

Tôi ngạc nhiên.

Hóa ra là một bé gái mặc váy ngủ màu trắng.

Cô bé kia có làn đa trắng, trông rất đáng yêu với mái tóc dài màu vàng bồng bềnh, giống như một cô búp bê.

Tôi thấy cô bé từ từ bước tới trước ống kính, ngồi xuống tấm thảm cầu kỳ.

Tôi nhận ra đôi mắt của cô bé đang nhằm chặt. Lúc này, trong cuộn băng phát ra một giọng nói.

Điều khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên là đó lại là tiếng Trung.

“Michelle, hãy nói cho ta biết con nhìn thấy điều gi?”

Đó là giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi, đĩ nhiên là cô ta đang nói chuyện cùng cô bé Michelle trên màn hình.

Hàng lông mi của Michelle khẽ run lên, vé mặt đau khổ: “Con… con không nhìn thấy.”

Chúng tôi đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Cô bé đang nhắm mắt lại, đương nhiên là không thấy gì rồi? Cuốn băng này nhanh chóng kết thúc, chúng tôi đều có cảm giác mình đang bị lừa.

“Đệch, cái băng này chỉ ghi hình một con nhóc Tây sao?” Anh Nam oán giận nói: “Rõ chán.” Nhưng lão Tăng lại không nói gì, chỉ lập tức lấy ra cuốn băng thứ hai.

Những cuốn băng ghi hình này đều được đánh số thứ tự cẩn thận bằng chữ số Ả Rập, ban nãy chúng tôi đã xem cuốn

băng số một, bây giờ bắt đầu phát tới cuộn thứ hai.

Lúc này trên màn hình vẫn là sảnh lớn của tòa lâu đài cổ như trước, nhân vật chính vẫn là cô bé tóc vàng.

Có điều mái tóc của cô bé dường như đã dài hơn một chút so với lần trước,

Giọng nói của người phụ nữ trẻ tuổi lại vang lên lần nữa: “Michelle, bây giờ con đã vượt qua khóa huấn luyện, giờ hãy nói cho ta biết, con nhìn thấy thứ gì.”

Khác với cuộn băng ghi hình trước, lần này, Michelle dường như càng đau đớn hơn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhãn lại, sau đó cô bé cất tiếng nói: “Con… Con thấy một tòa lâu đài rất lớn… chính là tòa lâu đài này của chúng ta…Tuyết rơi rất nhiều… tuyết dày bao phủ cả ngọn nùi…”

Nói tới đây, Michelle đột nhiên đưa hai tay lên ôm đầu và hét lên đau đớn.

Tiếng hét này quả đột ngột khiến tất cả chủng tôi đều hoảng SỢ, nhưng may là cuốn băng đã kết thúc.

“Hừ” Khi mọi người đã bình tĩnh lại, An Nhân ở một bên liền không nhịn được cười nhạo: “Tội còn tưởng con nhóc này có thể nói được thứ gì đặc biệt, không phải nó chỉ đang miêu tả một chút về tòa lâu đài nó đang ở sao?” Lão Tăng liếc cô ta một cái: “Không biết chứng người ta có năng lực đặc biệt, có thể nhầm mất mà vẫn thấy được cảnh tượng bên ngoài?

Anh Nam không cho là đúng hư một cái, nhìn lão Tăng để cuộn băng thứ ba vào máy.

Chẳng mấy chốc, cô bé và cái sảnh kia lại xuất hiện lần nữa.

Có bé đó dường như đã cao hơn một chút so với lần trước.

“Michelle, bây giờ con nhất định có thể làm được.” Giọng nói của người phụ nữ trẻ tuổi lại vang lên.

Michelle nhíu chặt hàng lông mày lại, hít sâu nhiều lần, sau đó mới chầm chậm cất tiếng.

“Con nhìn thấy một căn phòng rất lớn… lò sưởi ấm áp…

Vẻ mặt anh Nam vẫn khinh thường như trước: “Bây giờ nó trực tiếp miêu tả cảnh tượng trước mắt hả? Còn không lợi hại bằng ban nãy nữa”

Lão Tăng trừng mắt lườm anh ta một cái, “suyt” một tiếng.

“Căn phòng được trải thảm, có rất nhiều ghế tựa mềm, trên đó có rất nhiều người đang ngồi, cả nam và nữ… Bọn họ ăn mặc kỳ quải, đang tập trung lại một chỗ…”

Cảnh tượng mà cô bé kia miêu tả rất bình thường, anh Nam không nhịn được nói đùa: “Cô bé này, không phải là đang được huấn luyện năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấy cảnh tượng ở những nơi khác đó chứ?”

Thái độ của anh Nam cợt nhá, nhưng những miêu tả sau đó của cô bé bất chợt khiến anh ta không thế cười nổi.

“Đám người đó có tổng cộng bảy nam tám nữ, bọn họ đang vây quanh một chiếc máy chiếu phim, xem thử ở trong đó, Giữa bọn họ có một người phụ nữ đang năm, trên tai có ta đeo một thứ giống như bịt tai và đang ngủ…”

Tất cả đột nhiên im lặng.

Tôi cảm thấy da gà đang nổi đây trên lưng mình.

Cảnh tượng mà cô bé này mô tả sao lại có thể giống với tình hình hiện tại của chúng tôi như vậy chứ…

Tôi run rẩy, đếm số người của chủng tôi có mặt ở đây,

Đùng là bảy nam tám nữ.

Tôi cảm thấy da gà nổi khấp người, còn chưa kịp suy nghĩ thì Michelle trên màn hình đột nhiên run rấy.

“Người phụ nữ mang bịt tai kia đã tỉnh dậy… Cô ta sẽ bị bắt đi!”

Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên nghe thấy, trong sự yên áng, có một giọng nói thì thầm vang lên phía sau lưng chúng tôi.

“Mai Hiểu Phân.”

Mai Hiếu Phân, tôi nhớ đây chính là tên của chị Mai,

Máu cả người tôi đều nghẽn lại.

“Chị Mai!” Tôi vội vàng quay người lại, thấy chị Mai ở trên số pha phía sau tôi đã tỉnh dậy từ bao giờ.

Chị ấy đang nửa mè nửa tỉnh, quay đầu lại theo bản năng.

Trong phút chốc, tiếng gió thổi tới, cánh cửa thông giữa sảnh lớn và hành lang đột nhiên mở tung ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.