Những người bị Tạ Phong Tiêu làm nghẹn họng vừa nãy nhanh chóng bắt lấy cơ hội này mà châm chọc anh ta: “Ngôi sao lớn à, chỉ mười đồng tiền thôi, hay là cậu mua nó đi? Dù sao cũng chắc chắn không có ai giành với cậu”
Dứt lời, nhiều người xung quanh cười ầm lên. Trong số những người ở đây, có ai không phải là người có máu mặt chứ. Mặc dù Tạ Phong Tiêu nổi tiếng cá nửa phương trời, nhưng chưa chắc đã được họ để vào mắt.
An Nhân thấy cảnh này càng hả hê đến nỗi không thể không nhếch môi, khiêu khích nhìn tôi hết lần này đến lần khác. Trong mắt Tạ Phong Tiêu lóe lên vé giận dữ, anh ta vừa định lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên từ hàng ghế thứ nhất.
“Tôi ra giá năm trăm nghìn ”
Tiếng cười của mọi người bị nghẹn lại. Vô số cặp mắt khiếp sợ nhìn về phía nơi phát ra âm thanh…
Chỉ thấy đó là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở vị trí trung tâm, chiếc áo len dệt kim thủ công phác họa ra thân hình mảnh khảnh và hoàn hảo của hắn, khuôn mặt anh tuấn như một món đồ thủ công mỹ nghệ của Thượng Đế, hoàn hảo đến nỗi không thể tìm ra khuyết điểm.
Là Tiết Xán. Mọi người ngạc nhiên không thôi, họ thực sự không thể hiểu tại sao Chú tịch của Tập đoàn Tiết thị lại chi năm trăm nghìn để mua một sợi dây treo hình chuột lông nhung.
Không chỉ họ, mà ngay cả người trong cuộc là tôi đây cũng sững sờ.
Mặc dù Tiết Xán đã cứu tôi rất nhiều lần, nhưng đây dường như là lần đầu tiên hẳn ra mặt giúp tôi.
Chỉ vì danh dự của tôi mà ra mặt.
MC trên sân khấu cũng rất kinh ngạc, nhưng dù sao tố chất nghề nghiệp cũng làm anh ta bình tĩnh lại và vội vàng nói: “Chủ tịch Tiết ra giá năm trăm nghìn, xin hỏi có còn giá cao hơn hay không?”
MC hỏi câu này chỉ để cho liền mạch thôi, dù sao năm trăm nghìn mua một sợi dây treo trang trí điện thoại đã đủ vô lý, sao có thể có giá cao hơn được nữa.
“Được rồi, năm trăm nghìn lần một, năm trăm nghìn lần hai.. ” Ngay khi MC định nhanh chóng kết thúc trò hề này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Tôi ra giá sáu trãm nghìn”
Tất cả mọi người trong hội trường như ngừng thở.
Vô sõ cái đầu quay lại và nhìn vào Tạ Phong Tiêu.
Tôi cũng ngây người.
“Tạ Phong Tiêu, anh.. ”
Tôi vừa định hỏi anh †a điên rồi hay sao, nhưng giọng của Tiết Xán lại vang lên từ phía trước.
“Bảy trăm nghìn”
Đến đây, tôi đã có thể cảm nhận được rất nhiều người trong hội trường đang hít khí lạnh.
Trên sàn đấu giá, miệng của MC run rẩy một lúc mới nói: “Vâng, Chủ tịch Tiết lại ra giá bảy trăm nghìn, xin hỏi có ai…” “Tám trãm nghìn!”
Tạ Phong Tiêu ở bên cạnh tôi không chút kiên nhẫn mà ngắt lời MC.
Cùng lúc đó, đôi mắt đào hoa của anh ta lóe lên vẻ sắc bén và nhìn Tiết Xán ở phía trước.
Mà Tiết Xán không quay đầu lại, hản vẫn thánh thơi điều chỉnh tay áo sơ mi và thản nhiên nói: “Một triệu”
Hai từ thốt ra từ đôi môi mỏng của hẳn không chút do dự, như thể hẳn hiện đang đối mặt với một món đồ quý hiếm mà không phải là đây treo trang trí điện thoại gì cả.
“Một triệu một trăm nghìn!” Tạ Phong Tiêu không chịu yếu thế, anh ta báo giá ngay lập tức mà không chờ MC mở miệng.
Lúc này mọi người đã yên lặng như tờ.
Đặc biệt là An Nhân bên cạnh tôi càng kinh sợ tột cùng.
Bàn tay cầm tách trà của cô ta khẽ run và gần như muốn bóp nát cái tách sứ, bả vai cô ta càng run rẩy mạnh hơn nữa. “À… anh Tạ ra giá một triệu một trăm nghìn, xin hỏi Chủ tịch Tiết có muốn tiếp tục thêm không?” Lúc này MC cũng lười phải nói quanh co, anh ta thận trọng hỏi Tiết Xán.
Trong đôi mắt đen của Tiết Xán lóe qua một chút thiếu kiên nhẫn.
“Hai triệu” Như thể mệt mỏi vì cuộc tranh chấp này, hẳn tăng giá gấp đôi.
Xoảng!
An Nhân ngồi ở bàn cạnh tôi cũng không chịu nổi nữa mà bóp nát tách trà.
*A”
Mảnh vỡ của chiếc cốc cắt vào tay làm cô ta la lên, Lưu Tử Hạo vội vã nắm tay cô ta đầy đau lòng: “Em không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy hả?”
Nhưng An Nhân lại như không nghe Lưu Tử Hạo nói, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, sự hung ác trong ánh mắt ấy gần như muốn bùng cháy.
Chỉ là tôi không có tâm trạng để ý cô ta.
Lúc này, tỏi đã hoàn toàn sụp đổ trước tình huống trước mắt. Nếu nói Tiết Xán và Tạ Phong Tiêu vì tôi mà ra mặt thì bây giờ cũng đủ rồi mà? Giá cả lúc này càng ngày càng không đúng với lẽ thường, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Tôi đạng định nói gì đó với Tạ Phong Tiêu, sắc mặt của anh ta đã tối sầm lại, bàn tay đang nắm tay tôi diưới bàn của anh ta cũng siết chặt hơn. Tôi không ngờ Tạ Phong Tiên lại mạnh đến thế làm tôi đau đến nỗi tái mặt.
“Tám triệu” Tiết Xán nhanh chóng tiếp lời, hoàn toàn không cho mọi người thời gian để ngạc nhiên.
Bốn phía yên lặng như tờ, mọi người cũng như quên cả thở. Những người ngồi ở hàng ghế đầu đều nhìn chằm chằm vào sợi dây treo chuột Minnie đó, như thể họ muốn xem liệu có điều gì bí ẩn trong món đồ chơi này mà có thể bán được với giá cao là tám triệu hay không!
Tạ Phong Tiêu càng siết chặt tay tôi hơn, tôi cảm thấy tay mình như muốn gãy cả xương
“Mười sáu triện” Một lát sau, anh ta nghiến răng nói ra mấy chữ.
Đệch!
Tôi không nhịn được nữa mà mắng to trong lòng
Hai cái tên bệnh thần kinh này tưởng tiền của mình được chảy từ máy in tiền hả! Mẹ nó, có cần phát phá của như vậy không!
Những người xung quanh thực sự không thể tin vào tai của mình, ngay cá người MC thấy nhiều biết rộng cũng hơi tái mặt, không thể đứng vững.
Có lẽ anh ta chưa bao giờ nhìn thấy trường hợp này, đấu giá không phải chỉ tăng lên mấy chục ngàn một lần mà số tiền đã được nhân lên gấp đôi ngay lập tức.
Anh ta run rẩy nâng cây búa nhỏ trong tay lên, rõ ràng là anh ta cảm thấy hồi đấu giá không thể tưởng tượng này cũng đến lúc nên kết thúc.
“Mười sáu triệu lần một, mười sáu triệu lần hai..
Nhưng không ngờ rắng, anh ta lại bị cắt ngang một lần nữa. “Năm mươi triệu.”
Ba từ như tia chớp đánh vỡ hoàn toàn một tia lý trí cuối cùng của mọi người trong hội trường!
Còn người nói ra ba từ này, Tiết Xán lại như không biết gì về tất cả những thứ này mà chỉ lặng lẽ ngôi trên ghế.
Môi tôi khẽ run lên, tôi cảm thấy não mình như bị thiếu oxy và sắp ngất đi.
Nếu biết trước sợi dây treo trang trí điện thoại này của tôi có thể đáng giá năm mươi triệu, tôi đã thắp nhang cúng bái nó từ lâu rồi!
MC vịn bàn, hít sâu mấy hơi mới mở miệng: “Năm mươi triệu lần một, năm mươi triệu lần.. ”
Ánh mắt của mọi người tập trung vào Tạ Phong Tiêu.
Thấy vẻ mặt tái mét của anh ta, tôi sợ anh ta sẽ kích động bèn vội vàng nói: “Tạ Phong Tiêu, thật sự cảm ơn anh, đừng trả giá tiếp nữa ”
Ngay khi tôi nói với Tạ Phong Tiêu, MC đã lên tiếng: “Năm mươi triệu lần ba, chốt giá!”
“Cộp”
Một tiếng gõ búa vang lên.
Tôi cảm thấy bàn tay nắm tay tôi của Tạ Phong Tiêu đã đột nhiên mất đi sức lực, nhưng vẫn không buông ra.
Tôi có cảm giác như mình đang chạy marathon, lưng váy ướt đẫm mồ hôi.
Nhân viên của hội đấu giá bưng mật dây treo đó như bưng báu vật đưa đến tay Tiết Xán, sự thận trọng đó như thể sợ mặt dây treo này bị rơi xuống vậy.
Đùa thôi, nãm mươi triệu thì sao có thể không cẩn thận được chứ.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng trò hề vô lý này cuối cùng cũng kết thúc, Tiết Xán cầm lấy mặt dây treo và đột nhiên đứng lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn chậm rãi đi về phía tôi.