“Hå?” Tôi không hiểu gì. Tạ Phong Tiêu không nói tiếp chuyện ban nãy, chỉ bảo tôi: “An Tố, nếu anh ta đã nói muốn giải trừ đám cưới ma với em, vậy em mau khẩn trương lên. Em cũng nên mau mau rời khỏi căn hộ đó đi, đừng dây dua không rõ nữa”
Đôi môi tôi khẽ run lên. Thật vậy, nếu đã quyết định sẽ chấm dứt, đúng là không thể lề mề được nữa. Nếu không, tới lúc đó sẽ chỉ có mình phải chịu tổn thương. Tôi gật đầu một cách khó nhọc.
Thân thể Tạ Phong Tiêu vẫn rất yếu ớt, nhanh chóng thiếp đi. Bởi vì tôi lo lắng cho anh ta nên vẫn ngồi ở một bên, mãi cho tới khi anh ấy chim vào giấc ngủ mới đứng dậy tắt đèn trong phòng.
Tôi vừa chuẩn bị bước ra ngoài, đột nhiên nghe thấy hai tiếng tinh tinh. Tôi sợ hết hồn, xoay người lại đã thấy điện thoại di động của Tạ Phong Tiêu đang phát sáng.
Tôi cầm điện thoại di động lên thì thấy tín hiệu đã được khôi phục. Tôi thờ phào nhẹ nhõm, vừa định buông điện thoại xuống thì nó bỗng nhiên rung lên mấy hồi. Có tin nhắn mới. Điện thoại của Tạ Phong Tiêu là hãng Apple, mặc dù ở trạng thái khóa màn hình cũng sẽ hiện lên tin nhắn và thông báo chưa đọc. Vậy nên tôi đã vô tình nhìn thấy email kia.
Ngay lập tức, cơ thể của tôi cứng đờ.
“Farley, buổi đấu giá đã kết thúc, tất đều thuận lợi.
From: An Tố”
Email này được tôi gửi tới Farley trước khi mất tín hiệu, bởi vì gián đoạn nên bây giờ mới nhận được. Nhưng đây không phải trọng điểm. Điều quan trọng là, vì sao email tôi gùi cho Farley lại xuất hiện trong điện thoại của Tạ Phong Tiêu? Tôi ngơ ngác đứng yên một lúc lâu, có thể vì ảnh săng của điện thoại đi động hơi chói mắt, một lát sau, Tạ Phong Tiêu dụi mắt tỉnh dậy.
“Tiểu Tố, sao em còn chưa đi ngủ?” Anh nói với giọng khàn khàn, rồi đột nhiên sững sờ khi thấy tôi đang cầm điện thoại di động của mình.
Tôi cũng không muốn suy đoán ngớ ngẩn thêm nữa, liền đưa điện thoại di động cho anh ấy và hỏi một cách thẳng thần dứt khoát: “A Viễn, anh là Farley sao?”
Tạ Phong Tiêu im lặng một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy”
“Vậy tại sao anh không nói sớm cho em biết?” Tôi không khỏi cau mày.
“Anh không cố ý lừa em” Tạ Phong Tiêu có hơi cuống quýt:
“Chỉ là có rất ít người biết thân phận này của anh, anh cũng không ngờ em sẽ trở thành trợ lý của mình, nên mới.. ”
Tôi bất đắc dĩ ôm trán.
“Em đang giận sao?” Thấy tôi không nói lời nào, Tạ Phong Tiêu dè dặt hỏi.
“Không phải” Tôi trà lời: “Chẳng qua là em cảm thấy rất khó tin, trên thế giới lại có chuyện trùng hợp như vậy”
Tôi thật sự cảm thấy sợ hãi.
Thần tượng của tôi, người bạn thuở nhỏ của tôi và nhà thiết kế tôi sủng bái nhất, đều là một người. Từ quan điểm xác suất thống kê mà nói, đây quả thực là chuyện không thể xảy ra.
“Đời người suy cho cùng sẽ có rất nhiều chuyện bất ngờ” Tạ Phong Tiêu khẽ cười một tiếng: “Nhưng anh luôn tin rằng, tất cả những chuyện ngẫu nhiên, đều có ý nghĩa của nó.” Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên liền thấy Tạ Phong Tiêu đang nhìn minh.
Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta trong bóng tối, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quang bỗng nhiên có hơi mờ ảm.
“Chuyện kia… Tôi đột ngột đứng dậy: “Em thấy thân thể anh cũng không có vấn đề gi nữa, em về phòng đây”
Dứt lời, tôi vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tôi cúi đầu bước thật nhanh trên hành lang, không ngờ đầu lại va phải một lồng ngực cường tráng.
“Cuối cùng cũng tán gẫu xong rồi?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai, tôi ngẩng đầu liền thấy Tiết Xán mặt không đổi sắc nhìn mình.
“Tiết Xán?” Tôi không thể tin được, tới khi chạm vào lớp áo hơi ẩm ướt của hắn mới kịp phản ứng: “Từ nãy tới giờ anh vẫn đứng ở hành lang chờ tôi sao?”
Tôi vào phòng Tạ Phong Tiêu ít nhất cũng hai tiếng, vậy mà hắn lại luôn chờ ở đây?
Tiết Xán không trả lời, hắn chỉ ôm lấy tôi bằng một tay, tay còn lại vuốt ve gương mặt tôi và khẽ nói: “Nói xem, vừa rồi hai người làm gì ở trong phòng?” Giọng nói của Tiết Xán trầm thấp, giống như chứa đựng sự kiềm chế, nhưng tôi vẫn nghe thấy sự giận dữ bên trong đó.
Tôi ngẩng đầu, dưới ảnh sảng mờ mờ của hành lang, tôi thấy gương mặt của Tiết Rắn đang nghiêm lại.
Tôi nhận ra, đây chính là biểu cảm lúc hắn đang tức giận. Nhưng hờn giận cái gì chứ?
Tôi nhìn hắn đến mất hồn, hoàn toàn quên trả lời câu hỏi của han.
Thấy tôi như vậy, Tiết Xán bong nhiên thở dài, cũng không tiếp tục truy hói nữa. “Nghi ngơi sớm một chút.” Hắn quay mặt đi chỗ khác, không nhìn tôi nữa: “Hôm nay em đã rất mệt rồi.”
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, hồn siêu phách lạc gật đầu. Tiết Xán xoay người rời đi.
Tôi ngơ ngần đứng yên tại chỗ hồi lâu rồi mới quay về phòng ngủ. Sáng hôm sau, tôi bị tiếng bàn tán lao xao ồn ào ngoài cửa đánh thức dậy. Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy, liền phát hiện Tiết Xán đã không còn ở bên mình.
“Mọi người nghe gì chưa? Chính phủ đã bắt đầu phải người tới sửa đường rồi.”
“Chỉ mới bất đầu sửa thôi, không biết khi nào mới sửa chữa xong nữa.”
“Ôi chao, ai vui, thật sự là phiền quá đi, chúng ta còn phải ở lại cái nơi chết tiệt này bao lâu nữa chứ.”
Tôi nghe thấy đám người ngoài cửa đang lo lắng bàn luận, liên mở cửa phòng bước ra.
Những người trên hành lang quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động, vừa nhìn thấy tôi, họ liền ngây người.
“An To?” Vương Trung Cường phản ứng đầu tiên, vẻ mặt
khiếp sợ nói: “Sao cô lại ở trong phòng? Không phái là cô đã bị nhốt trong nhà kho sao?” Tôi ngạc nhiên.
Xem ra đám người này vẫn chưa biết đêm qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Tôi nhìn ngó xung quanh muốn tìm Tiết Xán, nhưng lại thấy hắn không có ở phòng ăn.
“An Tố! Tôi đang hỏi cô đó!” Vương Trung Cường thấy tôi không nói gì liền hét lên giận dữ.
Tôi rất khó chịu với thái độ như đang thẩm vấn phạm nhân của ông ta, liền cau mày nói: “Tôi không giết người, ông dựa vào cái gì mà giam giữ tôi?”
Vương Trung Cường là cục trưởng, thường ngày đã quen chi tay năm ngón, làm sao có thể chịu được thái độ này của tôi.
Ông ta tái mặt đứng bật dậy, mau chóng bước tới bên cạnh tôi.
“Cô đã không hợp tác như vậy, đừng trách tôi không khách sáo” Ông ta nói với thái độ hung hãn, túm lấy cổ tay và lôi tôi ra ngoài hành lang.
“Ông buông tay ra!” Tôi muốn giãy giụa nhưng sức lực của ông ta quả lớn, tôi không thể thoát được.
“Trời ạ! Mọi người xem kia là thứ gì!”
Tôi đang bị Vương Trung Cường lối đi, thì không biết người nào đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ và kêu lên,
Vương Trung Cường dừng bước lại, kéo tôi theo cửng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi trợn mất há hốc mồm. Tôi thực sự thấy một cái máy bay trực thăng đang từ từ đáp xuống từ không trung.
Cùng với âm thanh mỗi lúc một lớn hơn của cánh quạt, cuối cùng nó cũng đáp xuống bãi đất trống trước nhà nghỉ.
“Trời ạ, đây, đây là tới cứu chủng ta sao?” Mọi người xung quanh không ngừng xôn xao: “Là cảnh sát sao?”
Câu hỏi của mọi người nhanh chóng được giải đáp.Cánh cửa trực thăng mở ra, một dáng người cao lớn từ từ bước xuống.
Tôi ngây người.
Hóa ra là…
Tiết Xán?
Tiết Xán bước từng bước lại gần, tôi nhìn thấy một cái nhìn lạnh như băng trong ánh mắt hắn.
Hân đứng trước mặt Vương Trung Cường, mặt không đổi sắc nói: “Buông ra”
Vương Trung Cường sững sờ, nhưng vẫn bất chấp nói: “Buông ra cái gi? Cô ta là hung thủ giết người, phải bị nhốt lai!”
“Hung thủ giết người?” Tiết Xán cười nhạt một cái: “Ai nói thế?