Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 22: Nàng có thể cho ta lợi ích gì?



Tôi bỗng chốc xấu hổ.

Thành thật mà nói, tôi thật sự có chết cũng không muốn cầu xin tên hồn ma cợt nhả này, nhưng trại trẻ mồ côi này quả thật rất quan trọng với tôi, chưa kể nhiều đứa trẻ vô tội như vậy, tôi làm sao có thể thấy chết không cứu được? Nghĩ đến đây, tôi nhìn Tiết Xán với vẻ mặt chân thành và nói: “Tôi thật sự không xua đuổi tà ma được, nên Tiết Xán à, anh có thể ra tay giúp tôi một lần được không?” đọc full hẹn kiếp sau gặp lại chàng Tiết Xán từ trên cao nghiêng người xuống và liếc nhìn tôi một cái: “Có lợi gì?” “Cái gì?” “Ta làm như vậy, có ích lợi gì?” Tiết Xán đưa tay nhấc cằm của tôi, thấp giọng nói: “Nhà họ Tiết tìm ta giúp đỡ đều có ích lợi, còn nàng thì sao? Nàng có thể cho ta lợi ích gì?” Tôi sững sờ.

Tôi thật sự không biết mình có thể cho Tiết Xán ích lợi gì. Hắn là một hồn ma, có thể thiếu cái gì chứ? “Anh muốn cái gì?” Tôi kiên trì nói tiếp: “Chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ gắng hết sức thỏa mãn anh” Tiết

Xán nhướn mày trái lên nói: “Không quá đáng sao? Yêu cầu này trái lại sẽ làm khó nàng đó” Tôi bỗng chốc nghẹn lời, vừa muốn mở miệng nói thì Tiết Xán đã đột ngột cúi người xuống.

Thấy gương mặt tuấn tú trước mắt đột nhiên phóng to, tôi giật mình nhảy dựng lên, cảnh giác muốn lùi về phía sau.

Nhưng không ngờ cánh tay dài của Tiết Xán đã trực tiếp bao quanh và giữ chặt lấy eo tôi, khiến cho tôi không thể lùi lại được.

“Nàng trốn cái gì, chẳng phải nàng đã nói sẽ cho ta ích lợi sao?” Tiết Xán mỉm cười xấu xa: “Thứ ta muốn, chính là nàng chủ động một lần” Tôi đứng hình tại chỗ.

Tiết Xán nhướn hàng lông mày lên.

“Thế nào? Không muốn sao? Vậy cũng không sao cả, ta không ngại tiếp tục cưỡng bức’ nàng mấy lần nữa vậy” Tiết Xán nói một cách giêu cợt.

Sắc mặt tôi tái nhợt.

Tuy rằng tôi chẳng muốn chủ động với hồn ma này một chút nào, nhưng đúng như lời hắn nói, cho dù tôi không chủ động, hắn cũng sẽ ép buộc tôi.

Dù thế nào cũng sẽ bị ăn sạch sành sanh, tôi cần gì phải tiếp tục lừa mình dối người nữa, giữ gìn sự trong sạch đã không còn tôn tại làm gì? Tôi tự giêu thầm.

Nếu đã như vậy, chi bằng nghĩ cách giúp viện trưởng Ngô và những đứa bé kia còn hơn.

Nghĩ tới đây, tôi hít sâu một hơi và nhắm mắt lại, ngẩng đầu tiến tới đôi môi của Tiết Xán, hôn mạnh một cái.

Tâm trạng của tôi lúc này quả thật giống với hy sinh anh dũng.

Không biết có phải nụ hôn của tôi tới quá đột ngột hay không, sau khi chạm vào bờ môi lạnh như băng của Tiết Xán tôi liền cảm thấy cơ thể hắn hơi cứng lại một chút.

Nhưng giây tiếp theo, cánh tay của Tiết Xán đang ôm lấy eo tôi đột nhiên siết mạnh hơn, tôi lập tức dán chặt vào cơ thể lạnh như băng của hắn không một kẽ hở.

Cùng lúc đó, hắn đảo khách thành chủ, ngang ngược cạy mở môi của tôi, biến nụ hôn ngượng ngùng của tôi trở nên vừa nóng bỏng lại mờ ám.

Tôi bị hắn hôn tới không thở nổi, cơ thể như nhữn ra, dường như hắn cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể tôi, liền đẩy tôi dựa vào bức tường hoa phía sau.

“Ta đã muốn nói từ lâu rồi, nàng rõ ràng nhạy cảm như vậy, tại sao lần nào cũng ra vẻ từ chối?” Tiết Xán nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của tôi, khẽ thì thâm.

Mặt tôi bỗng nhiên càng đỏ hơn.

Tiết Xán khẽ cười một tiếng, cắn lên vành tai tôi và nói khẽ: “Món tiên công này, ta sẽ giữ lại từ từ thu.” Tôi xấu hổ và tức giận tới mức hận không thể chui xuống lòng đất, nhưng nghĩ tới viện trưởng Ngô và trại trẻ mồ côi, tôi chỉ có thể cắn chặt răng gật gật đầu.

Tôi cảm thấy, từ khi quen biết tên hôn ma này, quy tắc làm người của tôi đều bị phá vỡ rồi.

Tiết Xán buồn cười liếc nhìn tôi một cái rồi mới dẫn tôi bước vào trại mồ côi.

Trại trẻ mồ côi cũng không rộng, chỉ có hai tầng, tâng một là phòng học và căn tin, còn tâng hai là phòng nghỉ của bọn nhỏ và các cô giáo.

Bạn đang đọc tại truyen.one. Nhớ truy cập truyen.one để đọc nhiều truyện hot hay nhé, cám ơn và chúc các bạn vui khỏe!

Tiết Xán đi tới bên cửa sổ hành lang ở tầng một thì bỗng nhiên dừng bước và nhìn ra phía bên ngoài ô cửa.

Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy bên ngoài có mấy con mèo nhỏ.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Sao tôi lại không có chút ký ức nào về việc trại trẻ mồ côi có nhiều mèo hoang như vậy chứ? “Tối hôm nay, chúng ta ở lại đây một đêm” Tiết Xán đột nhiên nói.

Tôi biết chắc Tiết Xán có sự sắp xếp của riêng mình, bèn đi bàn bạc với viện trưởng Ngô.

Trại trẻ mồ côi cũng không thừa phòng khách nào, viện trưởng Ngô liên cho tôi ở phòng của bà, bản thân bà thì qua chen chúc với cô giáo khác.

Nếu như lúc trước, tôi nhất định sẽ rất ngại ngùng khi làm phiền bà như vậy, tùy tiện nằm trên sàn là được rồi, nhưng hôm nay còn có Tiết Xán, tôi không thể làm gì khác ngoài đồng ý với sự sắp xếp này.

Trong lúc giúp viện trưởng Ngô dọn đồ đạc của bà, tôi đã đi ngang qua hành lang và nhìn thấy một cô gái trẻ lạ mặt đang quét dọn vệ sinh.

Tôi không khỏi nhíu mày.

“Viện trưởng Ngô, dì Hoàng đâu vậy? Sao hôm nay con không thấy bà ấy?” Dì Hoàng là người dọn dẹp vệ sinh trong trại trẻ mồ côi, bà đã làm việc từ khi tôi còn ở đây, năm nay cũng hơn sáu mươi tuổi rồi.

“Bà ấy không khỏe từ tháng trước, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi” Dì Ngô thở dài: “Nhắc tới cũng thật lạ, từ sau khi sinh bệnh, tính tình của bà ấy liên trở nên quái gở, ai tới thăm bà ấy cũng không mở cửa, chúng ta chỉ có thể ngày ngày đặt thức ăn trước cửa ra vào thôi” “Có thể là cơ thể không thoải mái dẫn tới tâm trạng không vui vẻ, người không nên quá lo lắng” Tôi an ủi.

Trời cuối cùng cũng đã sập tối.

Tôi ngồi trong phòng dì Ngô đọc kỹ tư liệu về mấy đứa trẻ bị mất tích, còn Tiết Xán đang bay tới bay lui trong phòng.

“Đây là nàng?” Tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiết Xán vang lên.

Tôi quay đầy, thấy Tiết Xán đang đứng trước cái tủ đầu giường, trên đó đặt một tấm hình.

Trong hình, có một cô bé nhỏ gầy yếu, một bé trai béo ục ¡ch và dì Ngô khi còn trẻ.

“Đúng, đây là ảnh chụp vào năm tôi sáu tuổi” Nhìn thấy tấm hình này, tôi không khỏi cảm khái: “Khi đó tôi còn ở trong trại trẻ mồ côi, không ngờ viện trưởng Ngô lại giữ tấm ảnh này tới giờ” “Cái tên mập mạp này là ai?” Ngón tay thon dài của Tiết Xán dừng ở trên đứa bé trai đứng cạnh tôi trong tấm ảnh.

Tôi hơi ngẩn người.

“Là A Viễn, bạn tốt nhất của tôi trước đây” “Thanh mai trúc mã à?” Tiết Xán nhíu mày.

“Cũng gần như thế” Sau khi được Tiết Xán nhắc nhở, tôi mới nhớ ra, trước đây tôi cũng từng có một người bạn thân thiết như vậy.

Nhưng từ lúc tôi được nhà họ An nhận nuôi năm mười tuổi, không lâu sau A Viên cũng được một gia đình khác ở thành phố nhận nuôi, từ đó hai người chúng tôi cũng không còn liên lạc với nhau.

Cũng không biết A Viên giờ thế nào rồi…

Tôi đang nhớ về người bạn thời thơ ấu, trán đột nhiên đau điếng.

“Ui da” Tôi kêu lên một tiếng, ngẩng đầu đã thấy Tiết Xán đang nhìn tôi với vẻ mặt bất mãn.

“An Tố, nàng lại nghĩ về tên đàn ông khác?” Tôi câm nín.

Suýt chút nữa tôi đã quên mất ham muốn chiếm hữu của hồn ma này lớn cỡ nào.

“Không có, tôi chỉ đang nghĩ xem làm thể nào để bắt quỷ” Tôi nói dối đại.

“Không cần suy nghĩ” Tiết Xán bay tới bên cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài của hắn vén một góc rèm cửa lên, khẽ nói: “Đã tới rồi” Tôi sững sờ, còn chưa kịp hỏi cái gì đã tới, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu chói tai vang lên ngoài cửa sổ.

“Meo meo.. ” Thường ngày tôi rất thích mèo, nhưng đêm hôm khuya khoát nghe tiếng kêu này lại chỉ cảm thấy sợ hãi nổi cả da gà.

Tiết Xán liếc mắt nhìn tôi một cái, đột nhiên hỏi: “Mấy đứa trẻ bị mất tích có phải đều là cầm tinh con chuột không?” Tôi sửng sốt, vội vàng cầm tư liệu trên bàn lên xem.

Những đứa trẻ trong trại mô côi phần lớn đều không rõ ngày sinh tháng đẻ, nhưng mấy đứa trẻ bị mất tích đều khoảng tâm tám tuổi, tính toán lại quả thật có khả năng tuổi chuột.

“Hình như là cầm tinh con chuột” Tôi nghe tiếng mèo kêu bên ngoài, chợt bừng tỉnh: “Không phải là mèo bắt những đứa trẻ đó đi chứ?” Tiết Xán liếc mắt nhìn tôi tỏ ý khen ngợi.

“Xem ra nàng cũng không ngốc như ta tưởng” Tôi ngây người.

“Thật sự là mèo sao? Làm sao có thể..” “Tại sao không thể được? Nàng ở đây chờ †a, ta đi ra xem thử” Nói tới đây, Tiết Xán bay ra khỏi cửa.

Trong gian phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình tôi, tôi ngồi trên giường chờ rất lâu, liên tục xem giờ trên điện thoại di động.

Đã nửa tiếng trôi qua, Tiết Xán vẫn chưa trở về.

Trong lúc tôi đang ngày một lo lắng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ…

CỌC CỌC CỌC

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.