Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 233: Quan Tài Đá Dưới Đáy Hồ



Lúc này tôi cũng không quan tâm tới những mối nghi ngờ trong lòng nữa, vội vàng bơi nhanh về phía trước.

Nhưng rõ ràng, giọng nói kia đã đúng, nó thật sự không thể hoàn toàn khống chế những xác chết kia.

Ánh sáng trắng chói lòa ban đầu mờ dần, xung quanh lại nhanh chóng trở nên nên tối tăm.

Những con quái vật trong nước dường như bị kích thích, bắt đâu gào thét, phát ra tiếng gầm gừ mơ hồ, đồng thời đám rong rêu trên đầu bọn chúng lại đánh úp về phía tôi! Tôi bị dọa đến mặt mày tái nhợt, vội vàng gom hết sức mạnh toàn thân và bơi về phía trước.

Nhưng với tốc độ của tôi làm sao có thể vượt qua đám rong rêu đó được.

Chẳng mấy chốc, lại có rong rêu quấn lấy chân tôi.

Những cái xác chết này dường như cũng có chút linh trí, lao thẳng tới đầu của tôi.

Có lẽ bọn chúng cảm thấy, cho dù không thể ngũ mã phanh thây tôi thì lấy được đầu tôi xuống cũng không tệ.

Nhìn thấy đám rong rêu kia sắp đuổi tới phía mình, tôi gom hết sức lực toàn thân và đạp chân.

Tôi vội vàng bơi về phía trước, tránh khỏi đám rong rêu một cách khó nhọc.

Nhưng đám rong rêu đó vẫn kéo lấy bình dưỡng khí của tôi.

Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng trong bình, đám rong ấy đã kéo bình dưỡng khí trên đầu tôi xuống.

Ùng ục ùng ục.

Đầu tôi lập tức tiếp xúc với nước trong hồ, thổi ra rất nhiều bọt khí.

Bình dưỡng khí này đối với tôi mà nói chính là nửa cái mạng ở dưới đáy hồ này đấy.

Nhưng lúc này tôi cũng không đủ can đảm để cướp lại nó, chỉ nín thở và ra sức bơi về phía trước.

Nhưng chưa được vài bước, tôi đã cảm thấy mình thiếu oxy, đầu óc trở nên đen si, tốc độ lập tức không thể theo kịp.

Đám rong rêu này lập tức đuổi kịp và quấn lấy tôi từ bốn phương tám hướng.

Toang rồi.

Trong đầu tôi chỉ kịp nảy lên suy nghĩ đó.

Trơ mắt nhìn đám rong rêu kia cuốn lấy mình một lần nữa…

Xung quanh hồ nước đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động mạnh! Dường như có một nguồn năng lượng vô hình cực kỳ mạnh mẽ lao tới từ phía xa, phá vỡ toàn bộ sự bình yên của hô nước! Lúc này, những cái xác ban đầu cùng tụ lại một chỗ, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt tham lam đột nhiên tỏ vẻ hoảng sợ.

Chà, mặc dù trên mặt bọn chúng chẳng còn da thịt, chỉ có xương cốt, nhưng tôi vẫn nhận ra sự hoảng sợ của bọn chúng.

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một thứ màu lam sáng rực ùn ùn kéo đến! Là quỷ hỏa! Tôi bỗng nhiên quên mất chính mình còn đang trong cơn hiểm nguy, chỉ kinh ngạc đến trợn tròn mắt! Bốn phía xung quanh đều là nước, nhưng những đốm quỷ hỏa màu lam này vẫn cháy bừng rực rỡ.

Qủy hỏa tới như dời núi lấp biển, chỉ trong nháy mắt đã đổ ập lên đám rong rêu.

Chớp mắt, đám rong rêu giãy giụa quản quại.

Đúng vậy, tôi nhìn thấy rong rêu đó không ngừng vặn vẹo, giống như một con rắn bảy phân bị người ta túm lấy, giãy giụa một cách đau khổ.

Nhưng sự giãy giụa này cũng chỉ trong khoảnh khắc, chẳng mấy chốc, đám rong rêu đó đã bị quỷ hỏa thiêu thành tro tàn.

Còn những cái xác kia, cũng bị quỷ hỏa thiêu tới cháy xém, gào thét thảm thiết trong nước.

Cảnh tượng đó, quả thật khiến tôi cả đời khó quên.

Trong sự bừa bộn và hỗn loạn khắp nơi, chỉ có mình tôi đứng ở trung tâm không bị quỷ hỏa tấn công.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ổn.

Bởi vì không có bình dưỡng khí, lúc này tôi đã tới cực hạn.

Tôi cảm thấy lông ngực quặn thắt, suy nghĩ mơ màng, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy quỷ hỏa màu lam thấp thoáng…

“An Tố!” Nhưng một giây ngay trước khi mất đi ý thức, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc! Tiết Xán…

Tôi giống như bị người ta châm mạnh một cái, cố gắng mở mắt ra, liên thấy một dáng hình mảnh khảnh đang bơi về phía mình với tốc độ kinh người.

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy mình bị ôm chặt lấy, căm bị nhấc lên và một cảm giác lạnh như băng lập tức phủ lên môi tôi.

Ngay sau đó, một luồng hơi thở lạnh băng †ừ từ tràn vào trong miệng tôi.

Hơi thở này, quả thực chính là cọng cỏ cứu mạng tôi, tôi gần như không suy nghĩ mà vội vàng hút lấy.

Luồng khí này tràn vào phổi, mới giúp tôi đang gần như hôn mê thở ra hơi.

Lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

Là Tiết Xán.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Tiết Xán liền rót vào miệng tôi vài luồng hơi thở lạnh như băng.

Hơi thở của Tiết Xán cực kỳ lạnh, tôi vừa nhận lấy vừa run rẩy.

Mãi cho tới khi tôi hồi phục lại một chút, Tiết Xán mới buông tối ra.

“Đi” Hắn nói nhỏ một câu, rồi nhanh chóng túm lấy eo tôi bơi về phía trước, thỉnh thoảng lại nhớ truyền hơi thở qua miệng cho tôi.

Đầu óc tôi vẫn mê man, ngã vào trong lòng Tiết Xán, không biết qua bao lâu tôi mới cảm thấy Tiết Xán đã dừng lại.

Tôi ngẩng đầu, nhìn nơi chúng tôi đang đứng.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi vốn đang mơ mơ màng màng lập tức bừng tỉnh.

Thứ ở trước mặt tôi lúc này, hóa ra là một tảng đá.

Tảng đá đó cực kỳ lớn, giống như một sân vận động loại nhỏ.

Ban đầu tôi đã nghĩ đây là một tảng đá, nhưng ngay lập tức liền nhận ra, nó không đơn giản chỉ là một tảng đá như vậy.

Đó là một cái quan tài đá khổng lồ.

Tôi hít một ngụm khí lạnh.

Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi, trên thế giới lại có thể có tảng đá khổng lồ như thế, càng không dám nghĩ tới việc có người thậm chí còn điêu khắc khối đá khổng lồ này thành hình một cái quan tài và dìm xuống đáy hồ.

Nên biết rằng, với thể tích của cỗ quan tài đá này, quả thực có thể sánh với các kỳ quan thế giới như kim tự tháp hay trường thành luôn ấy.

Hơn nữa, điều khiến tôi run sợ chính là cái quan tài đá khổng lồ này rốt cuộc được dùng để làm gì? Nếu đã làm thành hình quan tài, theo lý mà nói, bên trong đó chắc là xác chết.

Nhưng với thể thích của quan tài đá này, trên thế giới nào có cái xác nào khổng lồ như thế? Tôi còn chưa kịp khiếp sợ, Tiết Xán ở bên cạnh đã lôi tôi bơi về phía quan tài đá.

Chúng tôi bơi lên đỉnh quan tài đá, tôi đột nhiên phát hiện ra, nơi đó thậm chí còn có một thứ giống như cánh cửa nhỏ.

Tiết Xán thành thạo đẩy một cái, cánh cửa trên quan tài đá lập tức mở ra, dòng nước tràn vào một chút, nhưng Tiết Xán đã nhanh chóng lôi tôi vào và đóng cửa lại.

Vừa bước vào quan tài đá, bốn phía xung quanh tôi đã không còn là nước, thay vào đó là không khí, tôi lập tức há miệng hít thở luồng không khí trong lành.

Còn Tiết Xán chỉ ôm tôi, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong quan tài.

Tôi chỉ lo hít thở liên tục, căn bản không hề chú ý tới cảnh tượng xung quanh, cho tới tận khi một gương mặt nhảy ra trước mắt †ôi và hỏi một cách thân thiết: “An Tố, em không sao chứ?” “Má ơi!” Tôi hoảng sợ, lảo đảo một cái, may mà Tiết Xán vẫn luôn ôm tôi nên mới không ngã sấp xuống.

“Dáng vẻ của tôi đáng sợ vậy sao?” Gương mặt kia không vui nhìn tôi nói.

Lúc này tôi mới nhận ra, trước mặt tôi, không phải ai khác mà chính là Tiết Phong.

“Tiết Phong?” Tôi ngạc nhiên nói, lúc này mới quan sát vị trí hiện tại của mình.

Rõ ràng bây giờ tôi đang ở bên trong cái quan tài đá mà tôi thấy ban nãy, nhưng tôi trăm ngàn lần không nghĩ tới, trong cái quan tài đá này lại có một cái động khác.

Tuy bên ngoài cỗ quan tài đá mang hình dạng quan tài, nhưng bên trong có vẻ cũng không chứa xác chết.

Mà nó là một tòa nhà cổ kính được bảo†ồn vô cùng hoàn chỉnh, đứng sừng sững trong cỗ quan tài đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.