“Tôi đã chú ý đến nhất cử nhất động của thẩm mỹ viện đó.” Hạ Lẫm nói, “Chiều nay khi xem bói, tôi đoán rằng sẽ có một thảm họa đẫm máu. Tôi chỉ muốn ghé qua xem cô có vấn đề gì không thôi thì thấy cô đang hôn mê trong phòng, còn có Ninh Trác ở đó. ”
Lần này quả thực là trùng hợp, nếu không phải Hạ Lẫm tới kịp, e rằng tôi thật sự sẽ bị Ninh Trác lấy mất máu tươi.
“Cám ơn, Hạ Lẫm.” Tôi nhìn về phía Hạ Lẫm, chân thành nói: “Nếu không có anh hôm nay, e rằng đã bị Ninh gia bắt đi.”
“Không.” Hạ Lẫm nhẹ giọng nói, giọng anh vẫn là lạnh lùng, nhưng giọng điệu có chút cứng ngắc.
Sau đó, tôi mới nhận ra khuôn mặt luôn lạnh lùng của Hạ Lẫm, có hai vết ửng hồng.
Giờ phút này, tôi tâm lý đang không ổn định, lại thấy thoáng chút bất ngờ.
Hạ Lẫm, cậu bé này còn đang biết xấu hổ sao?
Tôi cảm thấy buồn cười khi phát hiện ra một thế giới mới, và tôi không thể không trêu chọc anh ấy.
“Hạ Lẫm, Hạ Lẫm, tôi không ngờ cậu cũng có lúc như thế này. Cậu mà còn như vậy thì khó có bạn gái lắm!
Những gì tôi đang nói đều là sự thật, xung quanh anh ấy có biết bao cô gái xinh đẹp như tiên nữ, với khuôn mặt nhỏ nhắn, điển trai như tranh vẽ này của Hạ Lẫm, có bao nhiêu cô gái không thể chờ đợi mà lao vào xin chết anh ta.
Hạ Lẫm sững sờ một chút, sau đó mới phản ứng lại, quay đầu nhìn ta bực tức, nghiến răng nghiến lợi nói: “An Tố, xuống xe.”
Thấy anh giận, tôi không dám giở trò nữa, lập tức “lăn” xuống xe.
Rầm một tiếng, Hạ Lẫm lái xe rời đi.
Nhìn thấy xe của Hạ Lẫm đã biến mất khỏi tầm mắt, ý cười trên khóe miệng tôi dần rơi xuống, xoay người đi về phía ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, Hồng Hà và Phương Tình thấy tôi tâm tình không tốt nên không dám hỏi thêm gì nữa, liền tắt đèn, nghỉ ngơi sớm.
Ban đêm, tôi nằm trên giường, nhưng tôi không tài nào ngủ được.
Nhấm mắt lại, trong đầu tôi chỉ hiện lên cảnh tượng Tiết Xán lúc đó quay lại phía Ninh Uyển Uyển xinh đẹp kia.
Tôi ức đến phát khóc, muốn cắn nát chiếc chăn bông đang đặp trên người.
Có lẽ, đây thực sự là lúc tôi phải nói lời chia tay với mối quan hệ vô lý giữa người với ma này.
Vốn dĩ tôi chỉ là một cô gái bình thường, Tiết Xán là hoàng tử nổi tiếng toàn quốc đồng thời là thây ma 900 tuổi, nhìn từ góc độ nào thì tôi cũng có vẻ không hợp.
Hai người vốn dĩ không hợp nhau có thể sẽ đến hồi kết thúc, phải không?
Nhưng tại sao, tại sao tôi vẫn không muốn nghĩ đến điều này, tôi không đành lòng, …Tôi thực sự rất buồn, muốn nó mãi là giấc mơ..
Tôi ngơ ngác mở mắt cả đêm, ngày hôm sau Phương Tình và Hồng Hà lên lớp, tôi kiệt sức mà nghỉ ốm.
Trong khi tôi đang nghỉ ngơi trên giường, điện thoại trong ký túc xá bất ngờ đổ chuông.
Tôi chật vật đứng dậy, trả lời điện thoại, “Xin chào…”
“Này, An Tố?” Giọng nói lớn của bà quản kí túc xá vang lên trong điện thoại “Có một thiếu niên đang tìm cô, như Tiết gì đó, cô mau xuống đi!
Nghe đến từ “họ Rồng”, mắt tôi sáng lên, mặc vội áo khoác, bước vội xuống nhà.
Nhưng ngay khi vừa bước xuống bậc thanh cuối tôi đã thấy Tiết Phong
Mắt tôi mờ đi không kiểm soát được. Mặt tôi đột ngột biến sắc, trùng xuống.
“Sao, cô không vui khi nhìn thấy tôi?” Tiết Phong thấy sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, lộ ra vẻ buồn bã “Tôi đến đây ngay khi nghe tin cô bị bệnh. Cô không vui khi gặp tôi sao?.”
Tôi khóe miệng giật giật một cái, cười: “Ừm, tôi rất vui được gặp anh.”
Tôi làm ra vẻ vui vẻ mà cười, nhưng trong lòng thì chua chát mắng mình chẳng ra gì.
An Tố, lúc này, ngươi còn mong rằng Tiết Xán sẽ tới gặp ngươi sao?
Ngay cả khi anh ấy đến thì sao? Mà anh ấy không đến thì sao? Người còn ôm hi vọng này đến bao giờ?
Tiết Phong cúi xuống nhìn tôi, do dự, cuối cùng nói: “An Tố, Tiết Xán bị thương rất nặng, không thể tới gặp em.”
Tôi sững sờ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiết Phong, thấy anh ta đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy thông cảm..
Tôi cười chua chát.
Chắc chắn, trước mặt Tiết Phong, một người thân cận, tôi không thể nào che giấu được cảm xúc.
Nhưng tôi vẫn không tin những gì anh ấy nói.
Tuy biết hôm đó Tiết Xán bị thương ở thẩm mỹ viện, nhưng vết thương ngày đó không nghiêm trọng, hơn nữa với khả năng hồi phục của Tiết Xán, làm sao có thể bị thương nặng đến nỗi phải nắm lê lệt trên giường?
Đây phải chăng chỉ là một cái cớ để không đến gặp tôi.
Thấy tôi không hỏi về Tiết Xán, Tiết Phong thở dài nói: “An Tố, cô không hỏi tôi về Tiết Xán sao?”
Tôi biết rốt cuộc Tiết Phong vẫn đứng về phía Tiết Xán, nên cười nhạt nói: “Tôi không có gì hỏi về anh ta cả.”
Thấy tôi như vậy, Tiết Phong do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “An Tố, cô hãy dời bỏ Tiết Xán đi!”
Thân thể tôi run lên, tôi nhìn Tiết Phong không chớp mắt, tôi không tin vào lời nói và thái độ này của anh ấy..
Từ lâu Tiết Phong dường như rất ủng hộ tôi và Tiết Xán, nhưng bây giờ, thậm chí hắn còn nói tôi hãy từ bỏ Tiết Xán.
Môi tôi run lên, tôi không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể hỏi: “Tại sao?”
Mặc dù trong lòng hiểu rõ có hàng ngàn lý do để mình từ bỏ Tiết Xán, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được muốn hỏi Tiết Phong tại sao ngay cả hắn cũng không còn ủng hộ mình và Tiết Xán nữa.
Tiết Phong nhìn tôi, ánh mắt lóe lên, tựa hồ có chút do dự định nói gì đó
Thấy anh ấy do dự thế này, tôi nói nhỏ: “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, có chuyện gì bây giờ em mà không chịu đựng được nữa?
Tôi cười nhạo bản thân khi nói vậy, nhưng điều tôi không ngờ là những gì Tiết Phong nói với tôi tiếp theo, tôi thực sự không thể chịu đựng được.
Tiết Phong do dự một hồi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: “An Tố, cô có nhớ con búp bê bằng sứ là đại tiểu thư Chung gia, đã tấn công cô trong cô nhi viện không?”
Tôi sửng sốt một chút, không hiểu Tiết Phong đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì, nhưng tôi gật đầu, “Nhớ kỹ, sao vậy?”
“Vậy thì cô vẫn còn nhớ lúc đó tôi và Tiết Xán có đi điều tra thân phận của con búp bê sứ này không?” Tiết Phong lại hỏi.
Tôi cau mày, “Nhớ.”
“Vậy thì Tiết Xán, anh ấy đã từng nói với cô những gì chúng tôi đã điều tra chưa?” Tiết Phong cẩn thận thăm dò.
“Không.” Tôi còn nhớ khi Tiết Xán trở về, tôi có hỏi anh ta về con búp bê sứ, anh ấy tỏ vẻ né tránh. “Anh ta nói với tôi rằng anh ta không tìm thấy thông tin gì cả.”
“Chắc chắn rồi.” Tiết Phong thở dài.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi không nhịn được hỏi, “Con búp bê sứ này có chuyện gì sao?
“Cô nên biết rằng con búp bê sứ thật ra là một Trường Sinh Linh Giá.” Tiết Phong chậm rãi nói, “Thật ra, khi chúng ta đi điều tra con búp bê sứ, tôi và Tiết Xán đã tìm ra thân phận của linh hồn trong đó rồi.”
Tôi thực sự rất ngạc nhiên. Đầu óc có chút ngây ngốc.
Tôi còn nhớ con búp bê sứ ba lần đánh tôi rất dã man khiến tôi cảm thấy muốn tìm hiểu xem có chuyện gì với linh hồn trong con búp bê đó, vội hỏi: “Vậy, linh hồn trong con búp bê đó là ai?”
Tiết Phong nhìn ta, ánh mắt lóe lên, rốt cục hít sâu một hơi thốt ra một cái tên.