Đúng vậy, ở cô nhi viện trước đây, Tả Tả không ngủ được, bọn nhỏ sống chung với nhau hẳn đã phát hiện ra bí mật trong giấc mơ của cậu bé, việc cậu bé bị cô lập là chuyện bình thường.
Còn những đứa trẻ bị chết cháy trong đám cháy, vì dị tật bẩm sinh, bản thân không có bạn bè nên Tả Tả tìm đến chơi với chúng.
Tôi nghe hơi buồn.
Cả Tiểu Tả và những đứa trẻ đó, tuổi còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều mất mát, nỗi buồn như vậy.
“Tả Tả ơi! Cho chị mượn ảnh xem được không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Tôi sững người một lúc, và không thể nhịn được cười.
Tôi với tay xem bức ảnh, nhưng vừa chạm mắt vào nó, tôi đã hoàn toàn sững sờ.
Trong ảnh là bốn đứa trẻ.
Người ở giữa là Tả Tả,cậu bé đang cười vui vẻ.
Bên trái có một cô gái đầu nấm chắc đúng như cậu bé nói, đó là Trân Trân, bên phải là một cậu bé bị gãy chân, ngồi trên xe lăn, bên cạnh là một cậu bé bị nghiêng đầu.
“Cô bé này là Trân Trân, người ngồi trên xe lăn là Á Dạ, Tiểu Gia ở ngoài cùng bên phải.” Tiểu Tả nhiệt tình giới thiệu, nhưng chợt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, không khỏi kinh ngạc nói: “Chị An Tố, chị sao vậy?”
Tôi vẫn không thốt lên được nửa lời.
Sở dĩ bản thân vô cùng sửng sốt và sợ hãi là vì ngoại hình của Trân Trân và Á Da trong ảnh.
Hai đứa trẻ mà tôi chưa từng thấy bao giờ, nhưng khuôn mặt của chúng rất quen thuộc với tôi.
Đó chính khuôn mặt in trên hai quả bóng bay mà tôi nhìn thấy đêm qua.
Quả bóng bay nổ tung ngoài cửa sổ là khuôn mặt của Trân Trân, và điều tôi bất ngờ nhìn thấy khi quay đầu ngoài hành lang là khuôn mặt của Ah Da.
Tôi đã từng nghĩ mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng bây giờ, tôi chắc chắn–
Đó không phải là một giấc mơ.
Nếu là một giấc mơ, làm sao tôi có thể mơ thấy khuôn mặt của hai đứa trẻ mà tôi chưa từng thấy.
Nếu không phải là mơ thì bong bóng mặt người là có thật.
Tôi nổi da gà khắp người.
“Tiểu Tả, em ngồi đây một mình nhé! Đợi chị một lát!” Tôi đột ngột đứng lên,: “Có Tiểu Trương và mọi người ở đây em đừng sợ”
Tả Tả nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi với vẻ khó hiểu, nhưng cũng gật đầu.
Tôi trực tiếp kéo Tạ Phong Tiêu đang bận rộn ở đó ra hành lang ngoài phòng khách, kể cho anh nghe tất cả những giấc mơ đêm qua.
Tạ Phong Tiêu nghe xong, cau mày nói: “Vì vậy em cho rằng oan hồn của những đưá trẻ bị thiêu chết kia đang về tìm Tả Tả sao?”
Tôi gật đầu.
Tạ Phong Tiêu suy nghĩ một chút, mới nói: “Anh nghĩ rằng, nếu là oan hồn của những đứa trẻ kia quấy nhiễu thì chỉ cần đến ngày cầu nguyện thả bóng bay, anh sẽ tìm một vị cao nhân huyền học đến xử lý là được.”
Mặt tôi vẫn tệ dại, tôi lắc đầu.
Lời nói của Tạ Phong Tiêu nghe cũng có lý, nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy chuyện xảy ra lần này không đơn giản chỉ là hồn ma của mấy đứa nhỏ.
Bởi vì vụ hỏa hoạn ở cô nhi viện Ocean này, đã nhiều tháng trôi qua, oan hồn của những đứa trẻ kia đều không đến tìm Tả Tả, tại sao bây giờ lại đột nhiên đi tìm cậu bé?
Tôi đang định chia sẻ những nghi vấn trong lòng với Tạ Phong Tiêu, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng hét chói tai từ trên lầu.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng hét, sắc mặt của tôi và Tạ Phong Tiêu đều thay đổi bởi tiếng hét ấy quá đỗi thân thuộc với cả hai chúng tôi.
“Ngô viện trưởng!” Mặt tôi tái mét, tôi hét lên một tiếng, chạy nhanh lên lầu.
Bởi vì Ngô viện trưởng không được khỏe, nên bà ấy không cùng chúng tôi chuẩn bị bóng bay trong phòng khách, mà nghỉ ngơi trong phòng riêng trên lầu.
Tôi chạy lên tầng hai, trái tim tôi đập thình thịch, trong lòng biết chắc có chuyện không ổn.
Vì từ xa tôi đã nhìn thấy cửa phòng viện trưởng mở toang, không những thế, tôi còn nghe thấy tiếng cười quen thuộc vang lên trong bóng tối trước hành lang.
“Hee hee hee…”
Đó là giọng của một đứa trẻ, nghe hình như nhiều hơn một người, có cả nam và nữ, giọng cười ấy nghe có chút nghịch ngợm và ngây ngô, nhưng tôi chỉ cảm thấy toàn thân run lên.
“Ngô viện trưởng!” Tôi hét lên và chạy nhanh đến phòng của viện trưởng.
Chắc chắn rồi, tôi thấy căn phòng trống không và khăn trải giường nằm rải rác dưới sàn.
Ngô viện trưởng đã bị bắt đi.
Tôi chạy như điên trở lại hành lang, và lao về phía trước.
“Hee hee hee…”
Chẳng mấy chốc, lũ trẻ lại cười trước mặt tôi, và tôi vẫn còn mơ hồ nhìn thấy một vài bóng đen đập vào bức tường ở góc hành lang.
Nhìn vào bóng đen, có hai đứa trẻ, một cao, một lùn, bên cạnh có một bóng đen. Hình dáng thoạt nhìn hơi lạ, nhưng tôi nhanh chóng phản ứng –
Đó là một đứa trẻ ngồi trên xe lăn.
Tôi thấy lạnh.
Ba đứa trẻ chết trong vụ cháy là Trân Trân, Ada và Tiểu Gia đều ở đây sao.
Tôi tăng tốc bước chân của mình, và tôi sắp đuổi kịp những cái bóng đó.
Nhưng vào lúc này, ba vật hình tròn đột nhiên bay tới trước mặt tôi.
Theo bản năng, tôi sửng sốt, và dừng lại, tôi không thể đứng vững và suýt nữa đã ngã đè lên ba thứ đó.
Nhìn thấy ba thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt, sắc mặt tái nhợt.
Lại là bóng bay.
Nhưng không phải một mà là ba.
Trên ba quả bóng bay này, một quả là mặt Trân Trân, một quả là mặt A Dạ, còn lại là gương mặt của đứa nhỏ tên Tiểu Gia mà ta chưa từng thấy.
Ba quả bóng bay lơ lửng bên mình, liên tục phát ra tiếng cười “hehehe” nghe mà rợn người.
Lúc này, Tạ Phong Tiêu đã đuổi kịp tôi
Nhìn thấy ba quả bóng bay trước mặt, anh ta há hốc mồm.
Lúc này, vì Ngô viện trưởng bị bắt đi nên tôi đã lo lắng đến mất hết thần trí.
Gần như không cần suy nghĩ, tôi nhanh chóng lấy lá bùa màu vàng từ trong túi ra, và cắn ngón tay mình.
Máu nhanh chóng chảy ra, và tôi nhanh chóng rút một lá bùa trừ tà.
Tôi nhanh chóng ném lá bùa ra và dán nó vào quả bóng của Ah Da.
bùm!
Quả bóng bay đột ngột nổ tung.
Chà.
Như hôm qua, máu não hoa rơi khắp sàn, bốc mùi hôi thối khiến tôi buồn nôn.
Nhưng tôi không quan tâm chút nào, tôi lại chỉ nhanh chóng lấy ra lá bùa tiếp theo cố gắng giết quả bóng thứ hai.
Nhưng vào lúc này, Tạ Phong Tiêu ở bên cạnh đột nhiên ôm lấy tôi, ngăn tôi vẽ lá bùa.
“Tiểu Tố!” Tạ Phong Tiêu bên tai tôi hét lên, “Em giết mấy quả bóng bay này cũng vô dụng! Chúng chỉ là vật thế thân che mắt mà thôi. Linh hồn bọn họ đã mang viện trưởng Ngô chạy mất rồi.”
Lời nói của Tạ Phong Tiêu khiến sức lực của tôi hoàn toàn mất đi.
Chân tôi mềm nhũn ra, khuỵu xuống, nước mắt chảy ròng ròng, “Vậy thì … Vậy thì em phải làm thế nào … Em có thể cứu Ngô viện trưởng như thế nào đây…”
Đúng lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân hoảng hốt, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiểu Trương đang ôm Tiểu Tả chạy đến.