Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 372



Ninh Trác càng ngày hạ giọng, làm tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, “Lời hứa gì?”

“Không phải em nói nếu ta cứu nữ nhân này, em sẽ đồng ý mọi yêu cầu của ta.” Ninh Trác cười, vẻ mặt lãnh đạm.

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt xung quanh tôi.

“Tiểu Tố? A Viễn?”

Cơ thể của tôi rung lên và quay nhanh lại, và tôi thấy Ngô viện trưởng, người sắp chết trên mặt đất trước đó, đã thức dậy và đang cố gắng nhìn lên chúng tôi.

“Ngô viện trưởng!” Tôi không thể quan tâm điều gì khác ngay lập tức tôi chạy đến và đỡ cô ấy dậy.

“Tôi… tôi bị sao vậy?” Ngô viện trưởng hiển nhiên không hay biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bối rối, “Tôi nhớ mình đang ngủ… sao đột nhiên… đây là đâu?

Tôi nhìn vết thương trên người của Ngô viện trưởng, tất cả đều biến mất, mắt tôi đỏ hoe.

Trong lòng tôi vừa sợ vừa giận, nhưng trước mặt viện trưởng Ngô, tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi sẽ giấu kín chuyeenjn ày một mình, và tôi không thể lôi Ngô viện trưởng vào chuyện hoang đường này.

“Ngô viện trưởng.” Nghĩ đến đây, ta kéo khóe miệng, “Cô nhi viện bị ma ám, ngươi đừng lo lắng, con đã đuổi ma đi rồi, giờ con đưa ngươi trở về.”

“Đúng vậy.” Đúng lúc này, Ninh Trác ở bên cạnh cũng đột nhiên lên tiếng, đi tới, nắm bên kia Ngô viện trưởng, “Chúng con sẽ ngươi trở về cô nhi viện”

Khi Ninh Trác cầm Ngô viện trưởng, tay vô tình chạm vào tôi, tôi không khỏi rùng mình.

Tôi nhìn anh chằm chằm, cố hỏi anh muốn làm gì.

Nhưng anh ấy chỉ nhìn tôi cười nhạt, khi nhấc Ngô viện trưởng lên, anh ấy đến gần tôi, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng An Tố, chỉ cần em giữ lời hứa, anh sẽ không làm gì cả người phụ nữ này. ”

Lời nhắc nhở thốt ra, anh ấy đỡ Ngô viện trưởng lên, một cách nhẹ nhàng và lễ phép, giống như Tạ Phong Tiêu trước đây.

Tôi cắn chặt môi.

Bằng mọi giá, điều quan trọng nhất bây giờ là phải đưa Ngô viện trưởng trở lại cô nhi viện.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ có thể giả vờ không sao, cùng Ninh Trác giúp Ngô viện trưởng đi ra ngoài.

Bước ra khỏi trại mồ côi Ocean, chúng tôi nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đang đậu bên đường.

Chiếc xe này hiển nhiên là do Ninh Trác sắp xếp, khi chúng tôi đến gần, cửa mở ra, anh trực tiếp dìu Ngô viện trưởng đi vào.

Ngô viện trưởng nắm tay tôi, tôi không còn cách nào khác là đi theo lên xe.

Nhưng vừa bước lên xe, tôi bàng hoàng khi nhìn thấy một người ngồi trên ghế lái mà tôi không ngờ tới.

Là Ninh Uyển Uyển.

Ngô viện trưởng nhìn thấy Ninh Uyển Uyển thì hơi sửng sốt.

Nhưng Uyển Uyển lập tức nở nụ cười dịu dàng đặc trưng vốn có nói: “Cô là Ngô viện trưởng đúng không? Con là bạn của A Viễn, hiện tại sẽ đưa cô trở lại Cô nhi viện bầu trời.”

Ninh Uyển Uyển luôn có khả năng để lại ấn tượng ban đầu hoàn hảo cho người đối diện.

Ngô viện trưởng cười thật tươi, nói: “Ồ, cám ơn. Nhưng trên đời này sao lại có người đẹp như vậy. Cô nghĩ đúng không, Tiểu Tố?”

Nghe được Ngô viện trưởng đột nhiên hỏi mình điều này, tôi đành kéo khóe miệng nhẹ giọng: “vâng ạ!.”

Ninh Uyển Uyển mỉm cười liếc nhìn tôi, nhưng vẻ mỉa mai và khinh thường thoáng qua trong mắt.

Tôi không có thời gian để ý đến cô ấy, chỉ nghĩ đến Tiết Xán mà thôi.

Lúc trước khi tôi gọi điện cho Tiết Xán, chính là Ninh Uyển Uyển nghe máy, điều này chứng tỏ lúc đó họ vẫn ở bên nhau.

Nhưng bây giờ Ninh Uyển Uyển lại ở đây một mình cùng Ninh Trác bày ra trận đồ này với tôi, vậy thì Tiết Xán ở đâu? Tiết Xán đang ở đâu?

Nhưng tôi rõ ràng không hỏi được Ninh Uyển Uyển câu này, đành phải im lặng.

Suốt đường đi không ai nói với ai câu nào, hơn nửa tiếng sau chúng tôi mới đến Sky Orphanage.

Tiểu Trương Họ đã rất lo lắng, bon họ đang chờ chúng tôi ở cửa cô nhi viện, nhìn thấy chúng tôi họ đã vui mừng rơi nước mắt.

Chúng tôi mở cửa xe, để Ngô viện trưởng đi xuống trước, tôi vừa muốn đi theo, nhưng Ninh Trác đột nhiên ngăn lại.

Trái tim tôi bỗng loạn nhịp.

“Tiểu Trương, cô đi chăm sóc Ngô viện trưởng trước.” Ninh Trác ngồi trong xe nói, “Tiểu Tố vừa rồi bị thương, tôi sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện.”

“Tiểu Tố, ngươi có đau không?” tưởng rằng Ninh Trác là A Viễn nên Ngô viện trưởng không có chút nào nghi ngờ, chỉ vội vàng nói: “Được rồi, A Viễn, ngươi mau đưa Tiểu Tố đi bệnh viện xem sao.”

Ninh Trác gật đầu, lập tức đóng cửa xe.

Trong xe, một sự im lặng chết chóc được khôi phục.

“Anh muốn làm gì?” Tôi run run hỏi, ngẩng đầu nhìn sư huynh đệ trước mặt.

Lúc này cũng không có người ngoài, Ninh Uyển Uyển cũng lười hành động, sắc mặt cũng có chút không dịu dàng dễ chịu của ngày thường thay vào đó còn là sự lạnh nhạt, lãnh đạm.

Có lẽ, đây là bộ mặt thật nhất của cô.

Cô ta lười biếng dựa lưng vào ghế lái, nhếch mép nói: “An Tố, cô có ý gì. Ngoài máu của cô ra, cô còn có thứ gì đáng giá để chúng tôi quan tâm chứ?”

Ninh Uyển Uyển, người phụ nữ này, khi thực sự là như vậy, không bao giờ quên vài câu nói về tôi xấu tính và chua ngoa.

Tôi cắn môi không nói mà khẽ đưa tay ra sau nhéo chiếc vòng ngọc.

Tôi biết nếu hôm nay Ninh Uyển Uyển và Ninh Trác thực sự bắt tôi đi thì tôi biết không thể giữ được cái mạng này.

Nhưng rất tiếc, với khả năng của mình, tôi không thể thoát.

Vì vậy, dù hi vọng mong manh, tôi cũng chỉ có thể nhờ Tiết Xán giúp đỡ.

Nhưng dù tôi không muốn, hành động tưởng như đã che giấu này lại bị Ninh Uyển Uyển nhìn ra.

Khóe miệng càng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, nhìn ta mở miệng nói: “An Tố, lúc này ngươi còn mong Tiết Xán cứu ngươi sao?”

Mặt tôi tái đi, và cơ thể tôi cứng đờ.

Ninh Trác ở bên khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Uyển Uyển, Tiết Xán, em đã thu xếp xong chưa?”

“Đừng lo lắng.” Ninh Uyển Uyển mặc kệ tôi, chỉ nhìn anh trai cười “Anh ấy bị thương nặng quá, người nhà họ Hạ đang cứu chữa, nhất định sẽ không qua khỏi.. ”

gì?

Có một tiếng động trong đầu tôi.

Tiết Xán bị thương nặng?

Có phải vì bị thương mà anh ta không nhìn thấy thông điệp triệu tập của chiếc vòng ngọc này?

Nhưng tại sao, Tiết Xán lại bị thương nghiêm trọng như vậy?

“Ninh Uyển Uyển!” Tôi không thể lo lắng cho tình hình của bản thân mình nữa, túm lấy ghế ngồi của Ninh Uyển Uyển, hét lên: “Tiết Xán bị làm sao vậy? Cô làm gì anh ấy!

Nhìn tôi quẫn trí, Ninh Uyển Uyển mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại có chút oán hận.

“Sao vậy, An Tố, đã đến nước này rồi, cô còn có thời gian lo lắng cho Tiết Xán sao?” Cô ta mỉa mai, châm chọc, “Cô tự thấy mình còn mặt mũi nào trách tôi? Anh ta đã thành ra như thế này, không phải là do cô tự tay giết anh ta sao? ”

Không biết có phải là ảo giác của mình không, tôi luôn cảm thấy khi Ninh Uyển Uyển nói ra những lời này, trong đôi mắt đen của làn nước mùa thu dường như có một chút ghen tị.

“Cô đang nói nhảm gì đó?” Tôi cau mày, “Nói cho tôi biết, Tiết Xán, anh ấy bị làm!

Tiết Xán bị thương liên quan gì đến tôi?

“Hì hì.” Ninh Uyển Uyển cười lạnh hơn, “Vậy là cô còn chưa biết sao? Tiết Xán, tên ngốc này, để tránh cho cô bị thương, đã dùng chiêu sao chuyển động?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.