Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 387



“Đương nhiên.” Tiết Xán nhẹ giọng nói, “Anh giả vờ như đã hiểu lầm em, chỉ là để Ninh Uyển Uyển hoàn toàn yên tâm, để anh đi theo cô ấy tìm chỗ trốn của Ninh gia.”

“Sao anh biết đó không phải nguyện vọng của em?” Tôi khẽ hỏi, “Có lẽ, em thực sự cũng muốn ước Ninh Uyển Uyển đi chết đi, thực sự em rất hận Ninh Uyển Uyển…”

Tiết Xán trầm mắt nhìn tôi, chợt cười thầm.

“Em đã thực sự ước như vậy thì sao chứ?” Đôi môi lạnh lẽo của anh ấy rơi trên trán tôi, vẻ mặt bình tĩnh, “Cho dù em có thực sự muốn Ninh Uyển Uyển chết, anh cũng sẽ không trách em.

Lòng tôi ngọt ngào như bôi mật.

Nếu tôi không hiểu tính cách của Tiết Xán, tôi có thể ngờ rằng lúc này anh ta cố tình nói những điều tốt đẹp để làm cho tôi vui.

“Nhưng anh đã biết Ninh Uyển Uyển chính là con búp bê sứ làm em bị thương rồi đúng không.” Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng cười trừ, “Sao anh không nói với em sớm hơn? Không chỉ là con búp bê sứ, mà nhưng chuyện khác của Uyển Uyển để em có thể phối hợp với anh lừa cô ta”

“Hợp tác với anh lừa cô ấy?” Tiết Xán nhướng mày, “Chỉ e là với chỉ số thông minh của em, chuyện anh cần điều tra sẽ bị lộ chân tướng mất.”

Tôi chỉ muốn bác bỏ, nhưng tôi nhận ra rằng tôi không thể phản pháo lại lời này của Tiết Xán.

Với tính cách bốc đồng và dễ xúc động, nếu biết Ninh Uyển Uyển giả vờ tốt bụng, tôi sợ tôi tức giận đến mức bộc lộ cảm xúc, lúc đó Ninh Uyển Uyển sẽ nhìn thấu chúng tôi và sắp đặt nhiều hơn những âm mưu phức tạp.

Hừ, tôi chợt phát hiện ra là tôi không thể trách Tiết Xán được nữa.

“Sau đó anh biết linh hồn của Ninh Uyển Uyển ẩn chứa trong con búp bê sứ từ khi nào?” Tôi tiếp tục hỏi, “Có phải ngày đó ở cô nhi viện, Tiểu Tiệp nói con búp bê tên là NinhTử, anh đã biết đúng không?

Vẻ mặt của Tiết Xán đột nhiên có chút khó xử, nhưng anh gật đầu, “Ừ.”

Tôi không nhịn được hỏi: ” Sao anh lại biết?”

“Chín trăm năm trước, Ninh Uyển Uyển đã dùng bút danh này khi lẻn vào Tiết gia.” Tiết Xán bình tĩnh nói.

Tuy chỉ là bút danh nhưng trong lòng tôi vẫn có chút khó chịu.

Có lẽ là bởi vì, dù Tiết Xán có đối xử với Ninh Uyển Uyển như thế nào bây giờ, thì chín trăm năm trước, bọn họ đã có những ký ức mà tôi không thể xen vào.

Chao ôi, phụ nữ khi yêu rồi sẽ trở thành những con vật muốn được cưng chiều.

“Vậy khi ở thẩm mỹ viện đó.” Tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tối sầm lại “Lúc em và Ninh Uyển Uyển đều đang gặp nguy hiểm, tại sao anh lại cứu cô ấy mà không cứu em?

Sau khi hỏi câu này, trái tim tôi bất giác nhảy loạn xạ.

Chính chuyện này khiến tôi như người chết đuối và muốn dời bỏ Tiết Xán.

Tiết Xán nhìn tôi rồi chợt thở dài.

“Anh xin lỗi, An Tố.” Anh thì thào nói: “Lúc đó, nếu như anh cứu em, trước khi cố gắng cứu cô ta thì sẽ khiến Ninh Uyển Uyển nghi ngờ vào tất cả những gì anh đã làm, anh sẽ mất tất cả. Lúc đó anh nghĩ, vì đã có tấm bùa hộ mệnh là sự chuyển động của các vì sao nên em sẽ không chết, nếu bị thương cũng sẽ sớm chuyển cho anh, vì vậy anh đã cứu Ninh Uyển Uyển. ”

Tôi không thể nói một lời.

“Em trách anh sao?” Tiết Xán có chút áy náy, “Anh làm vậy là vì tin chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với em. Nếu em thực sự gặp nguy hiểm, anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra với em”.

Tôi có trách Tiết Xán không?

Trong lòng tôi có một cảm giác kì lạ.

Vì sự cố đó, tác hại mà nó gây ra cho tôi không phải về thể xác mà là về tinh thần.

Nhưng tôi không thể nói một lời nào trách cứ anh cả.

Bởi vì tất cả những điều Tiết Xán làm vốn là để bảo vệ tôi, rốt cuộc chính Tiết Xán mới thực sự là người bị tổn thương nhiều nhất.

Đến thời điểm này, anh ấy đã bảo vệ tôi bằng tất cả yêu thương,lo lắng, chân thành, bằng tất cả những tình cảm sâu đậm nhất mà một người đàn ông có thể dành cho người phụ nữa mình yêu.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi nhức, không biết phải nói gì, nhưng vẫn vươn tay ôm lấy cổ Tiết Xán.

Vây quanh thân thể lạnh lẽo của hắn, ta thì thào nói: “Em không trách anh.”

Tôi cảm thấy thân thể Tiết Xán hơi cứng lại, đột nhiên vùi vào cổ tôi.

“Cám ơn em, An Tố.” Một lúc sau, hắn đột nhiên lên tiếng.

Tôi đóng băng.

Quen biết nhau lâu như vậy, dường như đây là lần đầu tiên Tiết Xán nói “cảm ơn” với mình.

Khóe môi cong lên, tôi ôm chặt anh hơn, tiếp tục hỏi: ” Vậy sau khi theo dõi Ninh Uyển Uyển, tìm ra sào huyệt của Ninh Gia, sao anh lại quyết định chuẩn bị bom ma để làm nổ tung cái tổ đó của bọn họ?”

“Quả nhiên, kế hoạch lúc đầu là như vậy.” Nói đến câu này, đôi mắt đen của Tiết Xán đột nhiên bừng bừng lửa giận. “Kế hoạch ban đầu của anh là trước khi Ninh Uyển Uyển bọn họ ra tay, anh sẽ tìm đến nơi ẩn nấp của Ninh gia và Ninh Trác, sau đó trực tiếp tiêu diệt tất cả. ”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng bọn họ di chuyển quá nhanh.” Tiết Xán lạnh lùng nói, “Bọn họ di chuyển trước khi anh biết chính xác vị trí của Ninh gia ở đâu. Và quan trọng nhất, anh không ngờ rằng Ninh Uyển Uyển thực sự biết về kỹ thuật di chuyển sao mà anh cố tình sử dụng để bảo vệ em. Nên họ đã lợi dụng điều này làm anh bị thương bất tỉnh rồi bọn chúng bắt em đi. ”

Tôi chợt nhớ lúc trước Ninh Uyển Uyển vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay của tôi dấu phiếm đỏ,thì cứ nói “Tiết Xán, sao lại làm ra chuyện này” và nhiều lần khác nữa.

Bây giờ nghĩ lại, cô ta lúc đó còn biết đến thuật di chuyển sao nên tức giận mà ngã quỵ.

Tuy nhiên, Ninh Uyển Uyển hiển nhiên không phải là người phụ nữ cảm tính, sau cơn tức giận ban đầu, cô nhanh chóng phát hiện ra chiêu thức sao chuyển động này thực ra là sơ hở của Tiết Xán nên đã nghĩ ra chiến thuật hành động mới.

Tôi thầm trách mình ngu ngốc, lúc đó Ninh Uyển Uyển phản ứng dữ dội như vậy, tôi nên nói với Tiết Xán rằng có lẽ mọi chuyện sẽ không đi theo hướng này.

“Hãy trách em.” Tôi tự trách mình, “Nếu không phải để cho Ninh Uyển Uyển biết, thì Ninh Trác đã không bắt được em…”

Tôi chưa kịp nói xong, Tiết Xán đột nhiên nâng cằm tôi lên, ngăn cản tôi nói chuyện.

“Anh nên xin lỗi em.” Đôi mắt đen láy của Tiết Xán như nhìn vào linh hồn tôi, “Bởi vì hôm đóbị thương,anh phải mất một thời gian dài mới có thể bình phục để tìm được để tìm em. Khi đấy anh chưa hoàn toàn xác định được chính xác vị trí của Ninh gia nên anh đã mất quá nhiều thời gian tìm kiếm. ”

“vâng.” Tôi cũng có chút sững sờ. “Nếu là sớm hơn một chút, có lẽ em sẽ không bị Ninh Trác lấy máu.”

Chuyện kể lại bây giờ có thể nói là chuyện chỉ trong giây lát.

Nếu Tiết Xán đến sớm hơn một bước, Ninh Trác sẽ không lấy được xác, nếu Tiết Xán chậm một bước, e rằng mình đã trở thành một hồn ma cô độc.

Người Ninh gia không ngờ rằng Tiết Xán sẽ theo dõi Ninh Uyển Uyển và đại khái xác định được chỗ trốn của bọn họ, nên không ngờ vào thời điểm quyết định đã bị Tiết Xán phá hỏng.

Còn Tiết Xán, không ngờ ‘Ninh gia lại biết đến thuật di chuyển của các vì sao nên bị thương mà đến trễ.

Dù là sớm hơn một giây hay muộn hơn một giây, tôi e rằng đó là một sự khác biệt rất lớn.

Nhưng đến giờ cái kết này vẫn khiến tôi hơi hụt hẫng.

Chẳng lẽ lúc trước Ninh Trác không lấy được xác khiến chúng ta khốn khổ như vậy, bây giờ lấy được xác rồi, không biết những ngày sau sẽ khó khăn thế nào.

“Không.” Tiết Xán đột nhiên nói, “Anh không nói về thân thế của Ninh Trác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.