Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 654



“An Tố cậu vậy mà...” Phương Tình nhìn tôi, một mực chấn kinh.

“Thật xin lỗi...” Tôi thấp giọng nói, “Tớ biết không nên làm như vậy với Phương Trạch, nhưng là tớ thật không có cách nào, cậu cũng đã thấy, Phương gia hiện tại đang bị quỷ quái gây phiền phức, tớ nhất định phải mau chóng tìm được Kim Ô Sa, tớ thật sự rất sợ Tiết Xán không chờ được lại xảy ra biến cố gì.”

Phương Tình nhìn tôi, giống như lần đầu tiên thấy tôi như vậy, nhưng cuối cùng, cô ấy thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Tôi biết Phương Tình chắc chắn cảm thấy một chút thất vọng về tôi, cô ấy mặc dù đáp ứng giúp tôi tìm Kim Ô Sa, nhưng cũng chắc chắn không đồng tình tôi làm như vậy với Phương Trạch.

Nhưng thật sự là tôi hiện tại không nghĩ được nhiều, chỉ cần nghĩ đến Tiết Xán đang ngày càng suy yếu, kể cả phải làm trái với lương tâm, tôi cũng cam chịu.

Tôi rất nhanh đứng dậy, rón rén đi ra cửa, thẳng một mạch tiến đến thư phòng của Phương Hải.

Tôi ở tại ngoài cửa, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy bên trong thanh âm sợ hãi của Phương Trạch.

“A! Phương Hải, ông xảy ra chuyện gì vậy! Ông chớ ở trước mặt tôi giả chết! Tôi cho ông biết, ông dùng chiêu này vô dụng.. Ông.. đến cùng là bị sao vậy?.. Cha!”

Quá tốt, xem ra ngọc châu ý niệm đã phát huy tác dụng.

Nghe thấy Phương Trạch giọng điệu lo lắng, tôi liền biết tiểu tử này mặc dù bên ngoài luôn đối với Phương Hải một mực hiềm khích, nhưng thật ra trong lòng vẫn là yêu quý người cha này.

Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Phương Trạch, cửa lập tức bị mở ra. Tôi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Phương Trạch vẻ mặt sợ hãi hốt hoảng.

“An Tố, cô sao lại ở chỗ này?” Phương Trạch hiển nhiên không nghĩ tới tôi vậy mà lại đứng ở ngoài cửa.

Tôi không để ý đến Phương Trạch, nhanh chóng đem hắn đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại.

An Tố, cô làm gì vậy?” Phương Trạch mặc dù vẫn tin tương tôi mười phần, nhưng bây giờ cũng cảm giác được có chút không đúng, hoảng hốt muốn mở miệng nói cái gì, nhưng là tôi đã khoát tay, trực tiếp điểm huyệt đạo của cậu ta.

Bị điểm huyệt đạo, Phương Trạch lập tức không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nhìn, nói không nên lời, hai mắt trợn tròn xoe, khiếp sợ nhìn tôi.

“Thật xin lỗi, Phương Trạch”. Tôi thấp giọng nói, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tôi một tiếng này “Thật xin lỗi” lập tức khiến Phương Trạch hiểu được điều gì, nhưng cậu ta vẫn như cũ nói không ra lời, chỉ là gắt gao trừng mắt nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy tức giận cùng thất vọng, trong đó có mấy phần đau thương.

Tôi càng không dám đối mặt với cậu ta.

Tôi biết, Phương Trạch đối với ngọc châu ý niệm này, là cho rằng cũng giống như thẻ bài hộ thân kia, cho là tôi vì muốn tốt cho hắn, nên trong lòng ngập tràn cảm kích cùng vui vẻ.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng, tôi chỉ là đang lợi dụng cậu ấy.

Tôi khẽ cắn môi, không suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ một tay từ trên cổ Phương Trạch lấy xuống ngọc bội, đi đến trước bàn sách của Phương Hải.

Chỉ thấy Phương Hải lúc này ngơ ngác ngồi trước bàn sách, hai mắt trống rỗng vô thức.

Không thể không nói, kế hoạch của tôi quá thành công.

Ngọc châu ý niệm, là bảo bối gia truyền của Hạ gia, lúc đến Phương gia, Hạ Lẫm đã đặc biệt đưa cho tôi.

Ngọc châu ý niệm có thể khống chế tinh thần và ý thức của người khác, từ đó hỏi ra được nguyên bản sự thật. Tuy nhiên là, ngọc châu này không phải có thể được sử dụng vào bất cứ lúc nào, nếu không thì tôi đã sớm sử dụng nó để khống chế Phương Hải, không cần phải lao tâm khổ tứ để thâm nhập vào Phương gia.

Ngọc châu ý niệm, chỉ có ở thời điểm người bị thôi miên ít phòng bị nhất, mới có hiệu quả. Cho nên nếu là tôi cầm bảo bối này đến trước mặt Phương Hải, với sự cảnh giác cao độ của hắn, chắc chắn là không có tác dụng gì.

Nhưng tôi biết người duy nhất có thể giúp tôi, chính là Phương Trạch. Phương Hải vô luận trước mặt người khác cảnh giác cực kỳ đến cỡ nào, nhưng đối với con trai ruột của mình, luôn là một mực cưng chiều, vì thế nên sẽ dễ dàng mã dỡ bỏ phòng bị.

Cho nên nói tôi đem cái ngọc châu này đặt trên người Phương Trạch, lại để cho hắn đến tìm Phương Hải. Phương Hải thấy Phương Trạch đến, căn bản sẽ không có bất kỳ cảnh giác gì, rất nhanh liền bị khống chế, cả người liền ở vào một trạng thái giống như bị thôi miên.

Phương pháp này, kỳ thật tôi vừa mới đến Phương gia đã nghĩ đến, nhưng trước đó nhìn thấy Phương Trạch đối với tôi như vậy, tôi thực tế lại không đành lòng lợi dụng thiếu niên này làm công cụ tìm kiếm Kim Ô Sa.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi vẫn là không thể không làm như vậy.

Tôi biết ngọc châu ý niệm chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, liền không trì hoãn, nhanh chóng cầm nó, đi đến trước mặt Phương Hải. Tay tôi bắt đầu không ngừng đưa qua đưa lại, một bên thấp giọng nói: “Phương Hải, ngươi có nghe thấy giọng nói của ta không?”

Phương Hải lúc đó con mắt đờ đẫn, theo trong tay tôi ngọc châu không ngừng lắc lư, cũng tự động chuyển mắt theo, vô thức không chút biểu cảm mà trả lời tôi, “Nghe thấy.”

Để chắc chắn Phương Hải hoàn toàn bị ngọc châu ý niệm khống chế, tôi thuận miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Phương Hải.”

Xác định Phương Hải đích thật là bị ngọc châu ý niệm khống chế, tôi mới rốt cuộc hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.

“Phương Hải, ngươi nói cho ta biết, ngươi biết Kim Ô Sa?”

Hỏi xong câu này, trong tim tôi không khỏi có mấy phần khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hải, rất nhanh liền trông thấy Phương Hải ngây ngốc máy móc gật gật đầu.

Trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù Phương Hải thường xuyên tiếp xúc với đám người Huyền Môn, nhưng đến cùng hắn không phải người Huyền Môn, thế nhưng là cũng biết đến Kim Ô Sa.

Cho nên Phương Hải biết Kim Ô Sa, liền khẳng định chúng ta dùng Máu Thuật tính toán kết quả không sai, Kim Ô Sa quả nhiên rơi vào tay Phương Hải.

Tôi không khỏi hưng phấn lên.

Quá tốt, tôi rốt cuộc có thể biết Kim Ô Sa ở chỗ nào, cứ như vậy, tôi liền có thể mau chóng mang Kim Ô Sa rời đi, Tiết Xán cũng liền có thể lập tức ngưng tụ hồn phách!

Nghĩ tới đây, tôi lập tức nhìn về phía Phương Hải, trực tiếp mở miệng: “Phương Hải, nói cho ta, Kim Ô Sa đang ở chỗ nào?”

Sau khi hỏi xong, tôi nín thở chờ đợi Phương Hải trả lời.

Thế nhưng là điều khiến tôi chấn kinh, Phương Hải nghe xong câu hỏi của tôi, vậy mà không có trả lời ngay. Khuôn mặt hắn đờ đẫn, đáy mắt hiện lên một tia mê mang, sau đó gằn từng chữ trả lời tôi: “Ta không biết.”

Tôi lập tức cả người như gặp phải sét đánh, triệt để ngây người.

Cái gì?

Phương Hải vậy mà nói, hắn không biết?

Tôi lập tức gấp gáp, bắt vào bả vai Phương Hải, gầm nhẹ: “Ngươi nói cái gì? Kim Ô Sa không phải trong tay ngươi sao? Vì cái gì ngươi lại không biết Kim Ô Sa ở đâu?”

Tôi trở nên kích động, tâm trí có hơi hỗn loạn, nhưng Phương Hải chỉ là tiếp tục khô khan trả lời: “Tôi không có Kim Ô Sa, cho nên tôi không biết Kim Ô Sa ở chỗ nào.”

Trong chốc lát, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ khí lực trên người mình như bị rút sạch, cả người co quắp ngồi bệt dưới đất.

Phương Hải...Vậy mà không biết Kim Ô Sa ở đâu?

Chẳng lẽ…Tiền Thuận Nhi Máu Thuật, tính sai rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.