Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 701



Tôi đã chuẩn bị đồ này từ lâu, dự định đợi đến khi sinh con xong mới chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp.

Nhưng tôi không ngờ nó lại có ích nhanh như vậy.

Tôi không dám nhìn đồ trong khăn quấn của Ninh Trác đem tơdi, chỉ loạng choạng ngồi dậy, "Đi thôi, Tiết Xán nếu tìm được, e rằng sẽ quấy rầy vợ ​​chồng lão bà."

Ninh Trác gật đầu đỡ tôi dậy, lúc này bà lão vừa đi vào, vừa thấy tôi chuẩn bị xuống giường liền lo lắng, “Con gái, cẩn thận bị nhiễm trùng, Đừng cử động, và hãy đến bệnh viện. "

“Con không sao.” Lúc này tôi đã uống thuốc của Hạ gia, thân thể cũng đã khôi phục không ít. “Cảm ơn rất nhiều vì đã giúp con hôm nay.”

Nói xong, tôi lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì đựng một xấp tiền đưa cho bà cụ, tôi lo lắng Tiết Xán sẽ làm hại hai vợ chồng già khi anh ấy đi qua, trực tiếp bước ra khỏi cửa. Bà lão đột nhiên thốt lên từ phía sau--

"Ôi con gái, số tiền này nhiều quá, già không cần nhiều như vậy."

Sau đó, tôi nghe bà lão ấy đuổi theo ra khỏi cửa, nhưng tôi đã rời đi.

Phải nói, tôi vẫn biết rất rõ về Tiết Xán, khi vừa rời khỏi ngôi nhà kia, tôi đột nhiên cảm thấy có một bóng ma hung bạo lao thẳng vào mặt mình, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Xán đang đối mặt với mình. với một khuôn mặt đen tối.

Lúc này, tôi vẫn mặc chiếc áo choàng phượng đỏ, nhưng đã nhuốm rất nhiều máu, trông càng khiếp sợ.

Và Tiết Xán cũng mặc lễ phục của đám cưới.

Vốn dĩ nó là biểu tượng của những lời thề ước và những bộ quần áo ngọt ngào, nhưng vào thời điểm này đối với hai chúng tôi, nó đặc biệt trớ trêu.

Tiết Xán tinh ý nhận ra cái bụng vốn đã phẳng lì của tôi, sắc mặt hơi thay đổi, "An Tố, bụng của em..."

“Đã hỏng rồi.” Tiết Xán chưa kịp nói xong, tôi đã nhẹ giọng ngắt lời anh ta, “Đòn vừa rồi anh tấn công em đã đánh chết con chúng ta rồi.

Lời nói của tôi rất đơn giản, nhưng có một sự căm ghét mờ nhạt trong giọng điệu của tôi.

“Không thể!” Nghe tôi nói, đôi mắt đẹp của Tiết Xán mở to.

Giọng tôi bất giác cất lên, nhìn chằm chằm Tiết Xán một cách phẫn uất, “Chính tay anh đã giết chết đứa con của chúng tta! Anh vẫn muốn chối tội sao!

Tiết Xán kiên định nhìn tôi chằm chằm, như thể từ mặt tôi nhìn ra sự thật những gì tôi nói, đột nhiên sững người khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất của tôi, nhưng anh vẫn rống lên: “Em nói đứa nhỏ đã chết, xác của đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ lớn như vậy, đã thành hình rồi, không tin là không thấy xác! ”

Tôi đoán tính cách của Tiết Xáb từ lâu, sẽ không tin lời tôi nói, nhất định sẽ yêu cầu tôi đưa ra bằng chứng xác đáng.

Nhưng may mắn thay, tôi biết anh ấy đủ nhiều, nên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi lập tức nhìn Ninh Trác bên cạnh.

Ninh Trác nhanh chóng đưa cho tôi chiếc khăn quấn trên tay.

Tôi quay ra mở quấn khăn, nhìn thấy bên trong máu me đầm đìa, trong lòng run lên, nhưng vẫn đưa khăn quấn cho Tiết Xán, chế nhạo: "Tiết Xán, anh chỉ muốn nhìn đứa nhỏ bị anh giết phải không? Được rồi," Em sẽ cho anh nhìn rõ, nhìn cho rõ, đứa nhỏ này đã bị anh giết như thế nào! "

Đúng vậy, thứ tôi đã chuẩn bị là xác của một thai nhi.

Tôi đã yêu cầu Hạ Lẫm sử dụng một số phương pháp để khiến thân thể của đứa trẻ này giống như một thai nhi đã chết.

Tôi cần dùng cái xác này để khiến Tiết Xán tin rằng con của chúng tôi đã chết thật rồi.

Tiết Xán cúi đầu xuống, khoảnh khắc nhìn thấy đồ trong khăn quấn, vết máu cuối cùng trên mặt cũng nhạt đi.

"Không... Không thể..." Vẻ tức giận nguyên bản trên mặt Tiết Xán nhạt dần, chỉ còn lại là tái nhợt, uể oải. "Đây là con của anh và em... Sao có thể như vậy... "

Tôi chưa bao giờ thấy Tiết Xán như thế này, nhìn thấy anh ấy không ngừng lẩm bẩm một mình như thế này, nỗi đau trong lòng tôi như muốn xé nát.

Không, An Tố. Đừng yên tâm, ngươi đã đến điểm này rồi, nhất định phải đi, nếu không sẽ không thể bảo vệ Tiết Xán.

Nghĩ đến đây, tôi ổn định tâm tư, ngẩng đầu nhìn Tiết Xán trước mặt, cắn chặt môi để biểu hiện trên mặt thêm phẫn uất, "Tiết Xán, nếu như anh nói, trước đây tôi vẫn ở giữa anh và Ninh Trác, nếu tôi không biết lựa chọn thì giờ tôi đã tính ra rồi! Anh giết con tôi, đồng nghĩa với việc duyên phận của hai chúng ta đã kết thúc! Vì tình bạn trước đây, tôi không muốn gặp lại anh nữa! "

Nói xong, tôi quay đầu rời đi cùng Ninh Trác.

Tiết Xán chạy tới, túm chặt lấy tôi, hét lớn: "An Tố, anh không thể để cho em đi!"

“Tiết Xán!” Cảm xúc của tôi cuối cùng sắp sụp đổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi không biết còn có thể giả bộ trước mặt Tiêat Xán bao lâu nữa, vì vậy hét lên, “Anh biết khômg? Em gặp anh bây giờ liền sẽ nghĩ đến đứa con đã chết này! Anh có biết em đau đớn như thế nào không? Vì vậy, em xin anh, xin anh để cho em đi thì em mới cảm thấy tốt hơn được!"

Lời nói của tôi như nhát sao sắc lẹm,bàn tay Tiết Xán nắm lấy tay tôi lập tức trở nên yếu ớt.

Tôi nắm bắt cơ hội này, nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Tôi bước đi vội vàng như vậy, như muốn thoát khỏi Tiết Xán.

Tôi lảo đảo bỏ đi, Tiết Xán lần này không đuổi theo nữa, Ninh Trác quay người về phía tôi,ôm eo kiễng chân lên định rời đi nhưng tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu nhìn về phía Tiết Xán phía sau.

Tôi thấy anh như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, đứng ngồi không yên, chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng lưng tôi đang rời đi.

Tôi cắn môi để ngăn cảm xúc của mình sụp đổ ở lần cuối cùng.

Ninh Trác dường như biết được tâm sự tôi, gia tăng linh lực dưới chân, cuối cùng rời khỏi tầm mắt Tiết Xán trước khi tôi bật khóc.

“An Tôd, em thật nhẫn tâm.” Sau khi nhảy ra khỏi khu đất ruộng này, Ninh Trác nhẹ giọng nói.

Đầu ngón tay run lên, tôi cười khổ nói: "Ninh Trác, anh không hỏi em vì sao lại làm vậy à?"

Từ khi tôi nhờ Ninh Trác giúp đỡ, anh ấy chưa bao giờ hỏi tôi tại sao lại muốn rời khỏi Tiết Xán, mà chỉ âm thầm đồng ý giúp tôi.

“Không cần.” Ninh Trác tỏ vẻ bình tĩnh, “Và ta cũng biết, cho dù em rời khỏi Tiết Xán thì ta cũng không có cơ hội.”

Tôi cứng người, ngẩng đầu nhìn Ninh Trác, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn mình với ánh mắt trầm mặc, đôi mắt đờ đẫn hiện lên sự bất lực và tự ti, anh ấy thì thào: "Ta biết, em vẫn yêu cậu ta, và Ta là người bị e từ chối từ đầu tới cuối."

Tôi không thể nói gì để phản bác, nhưng sau khi nhìn Ninh Trác dẫn tôi đi một lúc, tôi cuối cùng dường như có chút không chống đỡ được, ho nhẹ một tiếng.

“Ninh Trác” Do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng nói: “Anh có muốn cùng tôi đi Mỹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.