Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 707



Tôi sờ sờ Tiết Chỉ đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn thằng bé, trong lòng đột nhiên có chút áy náy nói nhỏ: "Thực xin lỗi con, Tiết Chỉ."

Không ngờ chỉ một thời gian ngắn ngủi ở bên Tiết Xán cũng có thể khiến Tiết Chỉ hạnh phúc như vậy, có phải mình quá ích kỷ, để cho đứa trẻ mất đi cơ hội nhận cha của nó?

Tiết Chỉ nhoẻn miệng cười ôm lấy tôi, "Mẹ ơi, mẹ sao lại nói xin lỗi? Con có mẹ, chú Tiền Thuận, cậu Hạ Lẫm, cha nuôi Ninh Trác,dì Trình Mị Nhi và chú Ninh Phong, con đã rất vui rồi!"

Nói đến Ninh Trác, thằng bé đột nhiên buông tôi ra, chạy đến bên cạnh Ninh Trác, ôm lấy anh ấy không ngừng, hỏi: "Con không ở đây cả đêm, cha có nhớ con không!"

Ninh Trác nhìn TiếtChỉ, khuôn mặt như tảng băng nguyên bản của anh ất lúc này cũng đang tan ra.

Anh ấy cúi người, ôm Tiết Chỉ, cười nhẹ: "Ta rất nhớ con, ta đã rất lo lắng cho cho con đấy."

“Hứ.” Tiết Chỉ khịt mũi, “Con nghĩ cha hoàn toàn không lo lắng cho con, chính là lo lắng cho mẹ con hơn.”.

Tôi nhìn 2 người họ, ánh mắt dịu lại.

Sau khi Tiết Chỉ ra đời, tôi để thằng bé nhận Ninh Trác là cha đỡ đầu, chủ yếu là vì tôi biết nếu không có Ninh Trác, Tiết Chỉ không thể sinh ra được an toàn.

Lúc đầu Ninh Trác cự tuyệt việc làm cha đỡ đầu của Tiết Chỉ, dù sao cũng là con của Tiết Xán, nhưng chẳng mấy chốc, Ninh Trác cũng đem lòng yêu mến Tiết Chỉ, trong quá trình lớn lên của Tiết Chỉ ít nhiều anh ấy cũng đóng vai trò làm cha..

Ninh Trác cùng Tiết Chỉ đi dạo phố, tôi và Gạ Lẫm rốt cục bắt đầu giải quyết việc của Hạ gia.

Người phụ trách chuyện của Hạ gia đã sớm đến biệt thự của chúng tôi để báo cáo chuyện xảy ra gần đây.

“Nói đi, vì sao chúng tôi phải đích thân trở về.” Tôi ngồi ở trên sô pha nói nhỏ.

"Là như thế này, tiểu thư, thiếu gia. Chúng ta gần đây gặp phải một con quái vật rất kinh khủng..."

Người nhà họ Hạ tên là Hạ Viễn tới báo, lúc thường tôi và Hạ Lẫm không ở trong nước, anh tz căn bản chịu trách nhiệm chuyện của Hạ gia.

Anh ta còn trẻ, ngoài ba mươi tuổi, và sau một thời gian Tu luyện, anh ta đã đạt đến trình độ tu luyện tốt.

Nhưng khi nói về con quái vật, trông anh ta vẫn sợ hãi và rùng mình.

Tôi cau mày, "Sau một thời gian dài, anh nói với chúng tôi trở về từ Mỹ hàng ngàn dặm, chỉ để giải quyết một con quái vật?"

Cần phải nói rằng hầu hết người Hạ gia bây giờ đều có một số kỹ năng tu luyện, cho nên ngay cả những yêu ma mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của Hạ gia, nhưng có chuyện gì có thể khiến bọn họ sợ hãi đến thế?

Sau đó Hạ Viễn nghe được tôi nói, toàn thân càng thêm run rẩy, "Tiểu thư, không phải nói quá chứ con quái vật kia thật là kinh khủng! Ba người của Hạ gia chúng ta đã bị giết chết rồi!"

Nghe vậy sắc mặt tôi hơi thay đổi, nhìn về phía Hạ Lẫm, "Em tại sao không nói cho chị biết là có người đã chết?"

Hạ Lẫm nhẹ giọng nói: "Bởi vì vẫn chưa xác định được nguyên nhân cái chết, dù sao cách nhau quá xa, cũng không có hỏi rõ ràng, cho nên mới không nói."

Lúc này tôi không thể không nhịn được nữa nói, "Chúng ta đi xem cái xác trước đã."

Bọn họ đều đã chết, đây quả thực là một rắc rối lớn, tôi và Hạ Lẫm, Tiền Thuận lập tức đi theo Hạ Viễn đến nhà xác của bệnh viện Hạ Gia.

Vừa bước vào nhà xác, tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.

“Làm sao vậy?” Tôi lạnh lùng che mũi, “Nhà xác sao lại trở nên tồi tệ như vậy sao?

"Tiêu thư, sai rồi. Không phải là chúng ta quản lý không tốt." Hạ Viễn lại bị tôi làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh. "Những mùi này đều là của người nhag họ Hạ bị yêu quái giết chết trước đó... "

Tôi khẽ cau mày, chống lại cơn buồn nôn, và ngửi lại 1 lần nữa

Sau lần ngửi này, tôi nhận ra đó là mùi khét.

Lông mày của tôi càng nhíu chặt hơn, "Còn những cái xác nào nữa?"

Hạ Viễn nhanh chóng dẫn tôi đến góc nhà xác.

Ánh đèn trong nhà xác này nhợt nhạt và, nhạt đến mức khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Hạ Viễn nhanh chóng mở ra một bên thi thể, nhìn thấy thi thể bên trong liền cảm thấy buồn nôn suýt chút nữa nôn mửa.

Tôi thấy cái xác cháy xém đen xì, bắt đầu mưng mủ, da có những vết thương mưng mủ.

“Chuyện gì vậy? Có phải bị trúng độc không?” Tiền Thuận ở bên cạnh chưa kịp kiềm chế đã nôn ra ngoài, nhỏ giọng sợ hãi hỏi.

"Không có." Dù sao Hạ Lẫm cũng là bác sĩ, đã thấy không ít chuyện ghê tởm, cho nên lúc này mới bình tĩnh, "Nếu là trúng độc, những dấu hiệu thối rữa sẽ không như thế này."

“Không phải trúng độc, cái gì mới làm cho bọn họ thành như thế này?” Tôi trầm giọng hỏi, lập tức nhìn về phía Hạ Viễn, “Ngươi tìm cái gì thi thế?

"Không có gì..." Hạ Viễn tựa hồ nghĩ tới cái gì kinh khủng, nuốt nước bọt.

“Không có gì sao?” Tôi cau mày.

“Đó là… mọi chuyện vẫn bình thường.” Hạ Viễn rùng mình. “Khi chúng tôi tìm thấy thi thể, họ đang ở nhà riêng, nằm trên giường, lẽ ra họ đang ngủ, nhưng… nhưng toàn thân lại như thế này. Thối khủng khiếp, và sau đó đã chết! "

“Còn kết quả khám nghiệm tử thi thì sao?” Tôi tiếp tục hỏi.

"Bác sĩ pháp y nói rằng các triệu chứng dường như giống bị chết cháy."

chết cháy?

Tôi sửng sốt trong giây lát, lại lập tức nhìn những vết thương đang thối rữa.

Những vết thương đó tương tự như vết thương do bỏng, nhưng hơi khác một chút, vết bỏng làm tổn thương da và thịt từ bên ngoài, nhưng vết thương trên những xác chết này lại bắt đầu từ bên trong.

Tôi hỏi lại: "Sau đó họ có tìm thấy dấu vết thiêu rụi không?"

“Không hề.” Hạ Viễn nuốt nước bọt, “Căn phòng rất bình thường, ngay cả cái giường bọn họ nằm cũng không có dấu hiệu bị đót cháy”

“Anh có chắc là, họ đã chết trong phòng không?” Tôi nghĩ đến một khả năng, “thay vì được đưa đến phòng sau khi ai đó giết họ?”

“Tôi chắc chắn!” Hạ Viễn lau mồ hôi, “Phòng của bọn họ đều khóa, bọn họ đều bị giám sát. Không thể ra ngoài được.”

Điều này quả thực là kỳ lạ.

Tôi nhìn những cái xác này và nghĩ, "Giả sử rằng họ thực sự chết trong phòng, thì chiếc giường họ đang nằm sẽ không có tác dụng gì... Vậy thì chỉ có thể giải thích..."

“Có nghĩa là việc thối rữa, quả nhiên là từ trong ra ngoài.” Hạn Lẫm nhanh chóng tiếp thu lời của tôi.

Tôi gật đầu.

Quả thực, xét theo vết thương của tử thi thì quả thật đúng như vậy.

Nhưng tại sao, chúng sẽ đột ngột thối rữa từ trong ra ngoài?

Hạ Lẫm nhìn thi thể, thấy người đó vẫn còn mặc quần áo, Hạ Lẫm đột nhiên giơ tay xé mở quần áo của thi thể.

Tôi nhìn xuống cái xác và không khỏi sững sờ, "Đây là..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.