Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 712



Đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng đôi mắt của đứa trẻ dường như có sức mạnh điều khiển tâm trí người khác.

Điều đó thật tồi tệ.

Đương nhiên, đứa bé là người có tài, không ai dạy nó cả, trời sinh nó có năng lức Huyền Thuật có thể điều khiển lòng người, nên hiểu rằng loại Huyền Thuật này rất khó tu luyện, rất nhiều người đều không đạt được và nó thể dùng trong cho đến khi họ chết.

Tôi đã bị sốc, tôi thấy Hạ Trung đánh đứa trẻ rất nhiều. Rõ ràng, Hạ Trưng đã từ được dạy tu luyện để có khả năng chống lại những linh lực đặc biệt những đứa trẻ này. Những đứa trẻ này nhanh chóng bị dọa cho sợ hãi liền thu nhỏ lại thành một quả bóng.

“Dừng lại!” Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi, hét lên.

Hạ Trung dừng tay, quay đầu nhìn tôi, "Tiểu thư, tôi chỉ là đang trừng phat, bằng không thì.....!"

Hạ Trung chưa kịp nói xong, đột nhiên hét lên một tiếng, hóa ra đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy Hạ Trung rốt cuộc không để ý mình, liền nhân cơ hội cắn cánh tay của Hạ Trung.

Hạ Trung bị cắn đau, chửi thề một tiếng, mặc kệ tôi ở bên cạnh, trực tiếp giơ tay lên, dùng gậy đánh vào đầu đứa nhỏ.

Nhưng đứa bé cũng rất bướng bỉnh, dù bị đánh đến hộc máu vẫn không chịu buông cánh tay của Hạ Trung.

Hạ Trung càng tức giận, đánh đứa nhỏ hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, và lao vào phòng.

“Tiểu thư!” Mộ Trung ở bên cạnh bị tôi làm cho kinh ngach, rất nhanh muốn ngăn cản tôi lại.

Nhưng mà tôi đã chạy vào phòng kịp tới đỡ lấy cánh tay của Hạ Trung đang đáng đứa nhỏ

Sau khi vào phòng, tôi nhanh chóng truyền ít linh lực của mình cho đứa nhỏ.

Đứa trẻ không có sức phản kháng, thân thể nhanh chóng mềm nhũn ngã xuống đất.

Hạ Trung lúc này mới dừng lại, nhưng cánh tay của anh đã bị cắn rỉ máu.

Anh ta sợ hãi nhìn tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi không muốn anh giết chết đứa nhỏ này."

Nếu vừa rồi tôi không ra tay, Hạ Trung đã trực tiếp giết chết đứa nhỏ.

Hạ Trung sắc mặt tái nhợt, "Tiểu thư, cô cũng đã nhìn thấy, đứa nhỏ này giống như bị tâm thần, rất khó kỷ luật."

Tôi nhìn đứa trẻ đang mềm nhũn trên mặt đất, và một dấu vết không thể chịu đựng nổi xẹt qua mắt tôi.

Tâm thần?

Có lẽ....

Hạ Trung nói đúng, bởi vì thái độ của bọn họ đối với những đứa trẻ này thực sự giống như bệnh nhân tâm thần, cũng không coi chúng như con người bình thường một chút nào.

Tôi ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Trung, tôi truyền linh lực để đánh thức đứa bé.

Vừa tỉnh lại, đứa nhỏ lại dùng ánh mắt khống chế tôi, Hạ Trung sợ tới mức vội la lên: "Tiểu thư, cẩn thận ma khí của nó!"

Nhưng tôi đã bỏ qua Hạ Trung.

Tên nhóc đó vừa rồi có thể thành công, chủ yếu là do tôi không chuẩn bị trước, dù sao thì linh lực của tôi cao hơn đứa nhỏ rất nhiều, hiện tại đứa nhỏ không thể khống chế được tôi.

Vì vậy, tôi vừa thu thập linh lực để bảo vệ mình, vừa nhìn đứa trẻ trước mặt, "Con tên gì?"

Đứa nhỏ đã sớm nhận ra thủ đoạn nhỏ của mình là vô dụng, nên chỉ có thể oán hận nhìn tôi, ân cần nói cái gì đó, coi như đáp lại lời của tôi.

Hạ Trung bên cạnh hơi ngượng ngùng nói với tôi: "Tiểu thư, đừng nói chuyện với nó. Mấy đứa này không hiểu tiếng người".

Tôi đã choáng váng, và rồi tôi nhận ra.

Tôi chỉ nghĩ phản ứng của những đứa trẻ này rất kỳ lạ, bây giờ tôi thấy những đứa trẻ này thực sự không được nuôi dạy như con người, tôi sợ rằng chúng bị đóng cửa trong phòng ngay khi chúng mới sinh ra, không ai dạy chúng nói. và không có ai giao tiếp với chúng vì vậy chúng ở trạng thái người nguyên thủy cho đến bây giờ,

Tôi thấy trong lòng buồn hơn.

Mặc dù những đứa trẻ này trông rất khủng khiếp, nhưng chúng không làm gì sai cả. Tại sao chúng phải bị đối xử như thế này?

“Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi.” Hạ Trung lo lắng bọn trẻ đột nhiên phát điên, liền thuyết phục tôi đi.

Tôi biết không có ích gì khi ở lại đây, vì vậy tôi cùng Hạ Trung bước ra khỏi phòng.

Họ biết chúng tôi sẽ đến, vì vậy họ đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.

Suy cho cùng, đối với tôi lúc này, nguồn năng lượng mà tôi thực sự cần là năng lượng ma khí, còn thức ăn thì chỉ để tôi thưởng thức.

Thấy tôi không có cảm giác thèm ăn, Hạ Trưng lo lắng nói: "Tiểu thư, cô vẫn còn sợ sao?"

“Tôi không có.” Không biết vì sao, tôi cảm thấy hơi ngán ngẩm, “Tôi hỏi anh, anh luôn dạy bọn chúng theo cách này sao?

Một tia bối rối thoáng qua trên mặt Hạ Dung và Hạ Trung, "Cô cũng đã biết, nhiệm vụ của chúng tôi là canh giữ bọn trẻ, và chúng tôi vẫn luôn theo truyền thống xưa nay. Mỗi lần có bốn người bảo vệ, hai người người cũ và hai người mới. Người xưa đã dạy chúng toii như vậy. "

Mặt tôi trở nên lạnh lùng, "Thế nhưng anh lại đối xử với những đứa trẻ như thế này, có bao giờ anh nghĩ rằng chúng cũng là con người không?"

"Tiểu thư, những đứa trẻ này không phải là người."

Hạ Trung và Hạ Dung chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy một giọng nói già nua nhưng cao nhã đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.

Khi tôi nhìn lên, tôi thấy một người đàn ông và một phụ nữ khoảng bốn mươi năm đến mươi tuổi đang từ từ bước vào.

Bọn họ cũng đang mặc y phục của thị vệ.

Anh chị em của họ đã làm việc trong trại tạm giam này từ 20 đến 30 năm, và họ là những quản giáo cũ ở lại đợt cuối cùng.

“Ý của anh là gì?” Giọng điệu của tôi lạnh hơn, “Ý của anh là họ không phải là con người?

“Họ không phải con người.." với tất cả sự kính trọng nói " Tiểu thư vẫn còn quá trẻ.” Hạ Lãnh nhàn nhạt nói, “Đối với Hạ gia, họ là vấn đề lớn nhất ngăn cản chúng tôi hóa giải lời nguyền."

Tôi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Hạ Lẫm đã im lặng ở một bên, đột nhiên nắm tay tôi xuống, khẽ lắc đầu với tôi, ra hiệu tôi không nên nói gì thêm.

Tôi cũng biết tranh cãi với hai người trước mặt này cũng không có ích lợi gì, chỉ có thể đứng lên nói: "Tôi muốn ra ngoài hít thở 1 chút."

Tôi đi tới sân ngoài, Hạ Lẫm đã sớm theo tôi ra ngoài.

Cậu ta nhìn tôi thở dài, "An Tố, tâm trạng của chị gần đây không ổn định."

Tôi cũng biết cảm xúc của mình không ổn định, có thể là do trở về mảnh đất quen thuộc này, hoặc có thể là do gặp lại Tiết Xán, so với năm trước, dao động cảm xúc của tôi quả thực lớn hơn một chút.

“Xin lỗi, có phải chị đang triwr thành trở ngại cho những gì chúng ta đang điều tra không?” Tôi thì thầm.

“Không phải trở ngại.” Hạ Lẫm nhẹ nói nhẹ giọng nói, “Em chỉ hy vọng chị biết việc này luôn tồn tại, không thể thay đổi được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.