Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 727: Tiểu Điền



Hạ Lãnh hiển nhiên không hiểu tôi định làm gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy được sẽ không phải chuyện tốt, vì vậy liền hoảng sợ hét lên: "Tiểu thư, cô muốn làm gì!"

Tôi chế nhạo, "Tôi làm gì ư? Đương nhiên muốn tìm người đã giết ngưòi của Hạ gia cho chúng tôi."

Tôi rất thông cảm cho những đứa trẻ trong trại giam, nhưng ma nữ đã trực tiếp giết chết bốn người họ Hạ, đây là một sự thật không thể phủ nhận, cho dù là để bảo vệ Hạ gia hay là để an ủi mọi người, tôi nhất định phải bắt được ma nữ.

Đáng tiếc bốn thị vệ trước đều đã chết, nào ngờ ma nữ này sẽ không còn chủ động xuất thủ, cho nên chỉ có thể cùng Hạ Lãnh và Hạ Ưu để dẫn dụ.

Theo quan sát của tôi, giữa ma nữ và bọn họ hẳn là có một mối quan hệ khó lý giải nào đó, nên cô ts thường xuyên quay lại thăm Hạ Lãnh và Hạ Ưu.

Cho nên lúc này, tôi quyết định đánh cược với chính mình, nắm lấy Hạ Ưu cùng Hạ Lãnh, làm bộ như muốn thương tổn bọn họ, một mặt xem ma nữ có xuất hiện không, còn tôi, mắt khác có thể làm cho Hạ Lãnh sợ hãi mà nói ra những điều họ biết.

Chẳng bao lâu, Kết Giới xung quanh đã được dựng lên, tôi lập tức lấy ra một cây kim và đâm vào cánh tay của HạLãnh và Hạ Ưu.

Vết thương rất nhỏ, điều kỳ lạ là vết thương không ngừng rỉ máu, kéo dài mãi không có cách nào chữa lành được

Và sau khi máu chảy xuống đất, nó dường không bị khô lại, và nó tiếp tục chảy ra xung quanh.

Hạ Ưu lúc này đã kinh hãi, khóc sướt mướt, Hạ Lãnh cũng hiểu được tôi ở đây muốn làm gì, gào lên: "Cômuốn dùng chúng ta làm mồi nhử Tiểu Điền?"

Sau khi Hạ Lãnh nói xong, trên mặt lộ ra vẻ bối rối, xem ra anh phát hiện mình đã lỡ lời.

Tôi cười nhẹ.

Thì ra cô gái nhỏ đã chết, tức là ma nữ, tên là Tiểu Điền.

Tôi lập tức bước tới chỗ Hạ Lãnh, nhìn anh ta trịch, lạnh lùng nói: "Anh và Tiểu Điền này có quan hệ gì? Tại sao trong kho lưu trữ không có tin tức về cô ta? Và tại sao anh không gửi xác cô ta về cho Hạ gia? "

Hạ Lãnh hiển nhiên nhận ra mình đang nói quá nhiều, nghiến răng không chịu nói.

Tôi hất anh ta 1 cái, "Anh không nói thì tôi thì dù sao tôi cũng có thể dụ côta đi ra ngoài, đến thời điểm coi ta bị hồn bay phách tán, đối với Hạ gia cũng là một lời giải thích rõ ràng."

Những gì tôi nói hơi cường điệu, thực ra tôi vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó chính xác với ma nữ này, suy cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp bị bức hại mà thôi.

Nhưng sau những gì tôi nói vẫn phát huy tác dụng, đặc biệt là Hạ Ưu sắc mặt tái nhợt, run rẩy hét lên: "Làm ơn! Đừng để Tiểu Điền biến mất! Tôi nói... tôi nói hết mọi chuyện cho cô nghe!"

Chắc chắn tâm lý của Hạ Ưu vẫn kém hơn Hạ Lãnh.

Hạ Lãnh ở bên cạnh hoảng sợ mắng: "Đừng bị thủ đoạn của bọn họ đánh lừa, Tiểu Điền cũng không nhất định sẽ bị bọn họ bắt được! Tiểu Điền có tu luyện rất tốt!"

Ta cười chế nhạo mà nói: "Tôi trực tiếp nói cho anh biết, đại trưởng lão đã truyền linh lực cho tôi trước khi chết, anh nghĩ với khả năng hiện tại của tôi, ta không thể bắt được Tiểu Điền sao?"

Khi tôi nói lời này, không chỉ Hạ Ưu mà trên mặt Hạ Lãnh đều lóe lên vẻ sợ hãi.

Như vậy suy nghĩ của tôi càng chắc chắn, xem ra Hạ Lãnh và Hạ Ưu là thật sự quan tâm đến đứa trẻ tên Tiểu Điền này.

Nhưng tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, Tiểu Điền này cũng là một đứa trẻ trong trại giam này, tại sao bọn họ lại coi những đứa trẻ khác như yêu quái mà lại quan tâm đến đứa trẻ này như vậy?

Hạ Ưu sắc mặt tái nhợt, tựa hồ do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nói cái gì đói, chậm rãi nói: "Tiểu Điền cô ấy...... Cô ấy là con gái tôi..."

Khi nghe điều này, tôi đã rất sốc.

Trước đây tôi đã nghi ngờ vô số khả năng, nhưng không ngờ ma nữ hóa ra lại là con gái của Hạ Ưu và cháu gái của Hạ Lãnh?

“Không thể.” Hạ Lẫm ở bên cạnh cũng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng cau mày, “Thị vệ đều được tuyển chọn kỹ càng, nhất định sẽ chọn người không liên quan gì đến những đứa trẻ này. Làm sao có thể là mẹ của đứa trẻ được.? "

Hạ Ưu nở nụ cười khổ nói: " Đúng, đứa nhỏ này nếu là ở trong hồ sơ, Hạ gia đương nhiên sẽ không để cho tôi tiếp tục làm thị vệ, mà Hạ gia, bao gồm cả ba vị trưởng lão, bọn họ tất cả đều không biết sự tồn tại của Tiểu Điền. "

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Tôi luôn cho rằng bọn họ bí mật giấu diếm hồ sơ của Tiểu Điền, nhưng điều tôi không bao giờ nghĩ là ngay từ đầu bọn họ đã giấu đi sự tồn tại của Tiểu Điền.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Tôi hỏi.

Hạ Ưu vẻ mặt buồn bực, nói chuyện đã xảy ra.

"Hồi tôi đến đây làm lính canh, có lý do là lính canh không được phép kết hôn cho đến khi rời trại giam. Nhưng khi tôi đang đi mua sắm bên ngoài, tôi gặp một giáo viên trẻ ở làng bên, anh ta. rất đẹp trai. Lúc đó tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông lịch sự như vậy. Tôi bị anh ta thu hút và lén lút quan hệ tình cảm với anh ta. Nhưng tôi không ngờ rằng mình sẽ có thai. Tôi rất sợ khi có thai. Tôi nói với người đàn ông đó, muốn anh ta ấy tôi và, xin Hạ gia để tôi rời khỏi nơi này, nhưng anh ta không muốn chịu trách nhiệm gì với tôi, thậm chí còn bỏ trốn cùng người đần bà khác.

"Tôi sợ quá, đành chấp nhân phải nói cho anh tôi biết chuyện tôi có thai. Anh tôi rất tức giận khi biết chuyện nhưng đành chịu để tôi sinh đứa bé. Vì thân tôi rất yếu nên đứa nhỏ sẽ tổn thương thân thể, nên tôi bị ốm nặng. Tôi đã giấu diếm và chúng tôi giả vờ nói đây là đứa trẻ mới được gửi đến đây, nhưng chúng tôi đã hoàn toàn chết lặng khi đứa trẻ được sinh ra, bởi vì tôi không ngờ rằng tôi sinh ra là một trong những đứa trẻ có hình dáng quái dị của Hạ gia. ”

“Da có bị thối rữa khi tiếp xúc với ánh sáng không?” Tôi trầm giọng hỏi.

Hạ Ưu gật đầu, "Đúng vậy, giống như bị dị ứng với ánh sáng. Và điều kỳ lạ nhất là khi con bé lớn lên, làn da sẽ càng dị ứng với ánh sáng với mức độ nặng hơn. Ban đầu chỉ là tay chân. Vì vậy, tôi đã cẩn thận bảo vệ tay của con bé nhưng khi nó lớn lên, bất cứ bộ phận nào trên cơ thể nó cũng sẽ thối rữa khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, ngoại trừ khuôn mặt.

Hóa ra là như thế này, lúc đó tôi mới hiểu tại sao trong bức ảnh trước, ma nữ đó lại có thể ló mặt ra để chụp ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.