“Cái này thì không biết.” Tiết Xán đáp: “Nhưng chắc chắn việc những người này tới đây tự tử được ai đó bố trí.”
Chúng tôi im lặng.
Tôi gảy gảy cơm trong chén, và đột nhiên tôi có một ý nghĩ rất kỳ dị trong lòng.
Gia tộc họ Chung có liên quan đến huyền học…
“Tiết Xán.” Tôi không nhịn được bèn hỏi: “Chung Tuyết có liên quan tới nhà họ Chung này hay không?”
Tiết Xán liếc nhìn tôi: “Có, chắc hẳn cô ta là con gái nhà họ Chung”
Tôi sững người.
Thảo nào lúc trước Chung Tuyết kich động như vậy khi biết được thân phận của Tiết Rắn.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, Nguyệt Nguyệt đến.
Tất nhiên là Tiết Xán, Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh không cần những thứ mà cô ấy mang đến, chủ yểu là cho tôi và mấy người nhà ho Tiết. Khi Nguyệt Nguyệt đưa đồ cho tôi, cô ấy dựa rất sát vào tôi, tôi đột nhiên phát hiện đôi mất của cô ấy có chút xanh biếc.
“Nguyệt Nguyệt, em không phải người Hán hả?”
Nguyệt Nguyệt chớp mắt, rồi mỉm cười cởi mở: “Vâng, tôi là người H’Mông.”
Người H’Mông thuộc thể hệ Tương Tây rất dễ gặp, nhưng điều tôi khó hiểu là trông cụ Mạc giống như một người Hán chính hiệu.
Như thế đoản được sự nghi ngờ của tôi, Nguyệt Nguyệt lên tiếng: “Tôi không phải cháu ruột của ông nội, năm năm trước tôi bị bọn buôn người lừa bán, khi đi ngang qua đây, ông nội đã cứu tôi.”
Tôi bừng tỉnh.
Sau khi chia đồ xong, chúng tôi đi ngủ.
Kể từ vụ cây trâm ngày hôm qua, Tiết Xán không phản ứng với tôi nữa. Tôi cử tưởng hắn sẽ không muốn ở chung phòng với tôi, nhưng không ngờ hắn vẫn nói muốn ở chung với tôi một cách vô cùng tự nhiên.
Ban đêm, hân cũng không nói chuyện với tôi, chỉ nằm trên giường và lạnh lùng ôm tôi.
Tôi hơi khó chịu trong lòng.
Vì một cây trâm mà lạnh mặt với tôi thì thôi đi, bây giờ còn ngủ chung với tôi như chưa xảy ra chuyện gi á?
Tiết Xán coi tôi là thứ gì?
Miếng giữ ấm hay túi chườm nóng?
Khi tôi đang suy nghĩ đầy khí tiết chính trực, Tiết Xản nằm sau lưng tôi bồng mở miệng.
“An Tố, ngày mai vào núi, em phải theo sát tôi, thể chất của em đặc thủ, dễ thu hút ma quỷ.”
Tôi ngẩn ra.
Chà, có vẻ như tên quỷ này vẫn quan tâm đến tôi.
Tôi “ử” bằng giọng mũi rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, chúng tôi thức dậy rất sớm và lên núi cùng Nguyệt Nguyệt.
Núi Hồng Diệp vào ban ngày cũng giống một ngọn núi bình thường, cây cối tươi tốt, trông khá là dễ chịu.
Trên đường đi, không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, mà tôi cứ cảm thấy Nguyệt Nguyệt luôn liếc nhìn Tiết Xản.
Thực ra cô ấy liếc rất kín đảo, nếu không phải tôi đã theo sát Tiết Xán và còn là một nữ sinh, e là tôi cũng sẽ không phát hiện.
Tôi không khói cảm thấy kỳ lạ…Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào
truyên.oneChẳng lẽ Nguyệt Nguyệt nhìn trùng cái con quỷ Tiết Xán này ư?
Con đường trên núi Hồng Diệp chưa được khai phá nên đi lên rất khó khăn, mới đi mấy tiếng mà tôi đã thở hổn hển
Trái lại, mặc dù Nguyệt Nguyệt nhỏ nhân nhưng cô ấy lại nhanh nhẹn dẫn chúng tôi xuyên qua rừng núi, giống như một chú mèo con và không hề mệt mỏi.
Khi đến sườn núi, Nguyệt Nguyệt dùng cuốc gạt mảnh rừng trúc trước mặt ra, và chúng tôi đột nhiên thấy một thứ màu đỏ ở phía trước.
Mọi người lập tức đề phòng tập trung lại.
Nguyệt Nguyệt tien tới trước hai bước rồi ngoảnh lại hét lên: “Không sao đâu, đó là yêu của người tự tử.”
Chúng tôi ngạc nhiên và nhanh chóng đuổi theo cô ấy. “Người tự tử vẫn mang theo lều há?” Tiết
Phong khó hiểu.
“Nhiều lắm đó.” Nguyệt Nguyệt đi về phía lều và giải thích: “Có một số người chưa chắc chắn mình có muốn tự tử hay không, vì vậy họ sẽ mang lều theo để ở một đêm. Nhưng mà.”
“Nhưng mà cải gi?” Tôi tỏ mò hỏi.
Nguyệt Nguyệt đột nhiên nở nụ cười kỳ dị.
“Nhưng mà dù họ có hối hận, họ cũng chưa chắc ra ngoài được.”
Nguyệt Nguyệt dứt lời, chúng tôi đã đến trước lều.
Kéo lều ra, bên trong rồng tuếch. Có vẻ như chủ nhân của chiếc lều hoặc đã tự sát, hoặc bỏ đi.
Chúng tôi vừa định rời đi, tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó vô vai tôi.
Tôi tướng là Tiết Phong bọn họ bèn quay đầu.
Kết quả, tôi sợ hết hồn
Một cái xác đang treo trên cái cây sau lưng tôi!
Cái xác đó treo lủng lẳng trên cành cây, mới nãy là chân của nó đã trúng vai tôi.
Cái xác này đã được mấy ngày rồi, toàn thân nó bốc mùi, vô số con ruồi bay xung quanh, sắc mặt nó tái mét, lưỡi lè ra ngoài, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào tôi, mật đầy u oán!
Tôi hét lên rồi ngã xấp xuống.
Tiết Xán lập tức kéo tôi lại.
“Đừng sợ!” Nguyệt Nguyệt vội vã chạy tới: “Chắc người này là chủ sở hữu của căn lều, một trong những người đã vào núi vài ngày trước. Xác chết gì đó rất dễ thấy trong ngọn núi này.”
Tôi xoa nhẹ trái tim đập mạnh của mình và không nói gì.
Nếu tôi chỉ nhìn thấy xác chết, tôi chắc chắn sẽ không sợ hãi như vậy.
Điều thực sự khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là khi tôi vừa đi qua, tôi không thấy bất kỳ cái xác nào treo trên cây, nhưng tại sao tôi vừa xoay người, cải xác lại đột nhiên xuất hiện?
Tôi nhận ra sâu sắc rằng, trưởng thôn nói không sai…
Ngọn núi này hoàn toàn không chỉ đơn giản là có nhiều người tới tự sát, ở đây thực sự rất quỷ quái.