Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, chúng tôi tiếp tục leo lên.
Sau khi leo thêm nửa tiếng nữa, chúng tôi đi ngang qua ngôi nhà của nhà họ Chung.
Đó là một ngôi nhà cổ kính đứng giữa núi rừng rậm rạp, vắng ngåt, trông không giống như nơi ở của người sống.
Nguyệt Nguyệt rõ ràng rất kiêng kị nhà họ Chung, cô ấy đi lách qua và dẫn chúng tôi tiếp tục lên núi.
Khi chúng tôi leo lên tới đỉnh núi, Nguyệt Nguyệt lại dân chúng tôi queo qua mấy ngã cua phức tạp, và bong nhiên một khoảnh đất bằng phẳng không một ngọn cỏ xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Khoảnh đất đó rất kỳ lạ, đất đai trên ngọn núi này có màu đen, chỉ có nó là màu đỏ.
Màu đỏ ấy giống như máu chảy ra từ trong đất vậy.
Phía trên mánh đất đỏ là một căn nhà lớn mang phong cách kiến trúc thời Bắc Tống, trông vô cùng hùng vĩ tráng lệ, tấm biển treo trên cửa dính đầy mạng nhện và được viết với nét mạnh mẽ đanh thép, Ninh Trạch.
“Tới rồi.” Nguyệt Nguyệt dừng lại và khẽ nói: “Ngõi nhà cũ mà mọi người muốn tim là no.”
Ngôi nhà trước mắt cực kỳ lớn, nó giống như một ngôi làng nhỏ và được báo tồn khá tốt. Mặc dù đã qua chín trăm năm, tôi vẫn có thể cảm nhận được lúc đó nhà họ Ninh giàu sang phú quý đến mức nào,
Chỉ có điều cảnh còn người mất, bãy giờ trong sân mọc đây cỏ dại, quang cảnh vô cùng hoang vu.
“Lạ thật..” Tiết Phong đứng bên cạnh tôi, vừa thấy tòa nhà này bèn khẽ thì thầm,
“Có gì lạ?” Tôi hỏi.
“Đã hơn chín trăm năm rồi, em không cảm thấy ngôi nhà này được bảo tồn quá tốt à?”
Tôi ngây ra.
Đúng đó, mặc dù sân trong trông đố nát, nhưng ngôi nhà vẫn khả hoàn chỉnh. Ngay cả Cố Cung hay gì đó cũng không được bảo tồn tốt như vậy.
Lẽ nào là người nhà họ Chung đã chăm chút cho nó? Đọc full tại
truyen.one nhé
Nhưng nếu họ đang chăm chút nó thì tại sao không nhổ cỏ dại?
Đám người chúng tôi thầm nghi ngờ trong lòng và theo Tiết Xán chậm rãi vào trong tòa nhà,
Cỏ dại đã mọc sắp cao bằng tôi, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ và dường như không có bất kỳ vật sống nào.
Có vẻ như Tiết Xán biết nơi này khá rõ. Hân nhanh chóng đi vào sân sau một mình trước, như thế đang tìm kiếm thứ gì đỏ. Chúng tối cố sức gạt cỏ dại ra và đi theo hắn. Chỉ chốc lát, chúng tôi đã bước vào một căn phòng ở sân sau,
Căn phòng đó cực kỳ rộng, nhưng điều làm tôi sốc là nó trống rồng, không có gì cả.
Từ lúc vào cửa, Tiết Phong, người ở bên cạnh tôi đã nghiêm túc quan sát căn phòng này. Bỗng dưng, anh ta khẽ nói: “Căn phòng này có vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Tôi hỏi.
“Em thấy những căn phòng chúng ta thường ở đều hưởng về phía nam để lấy ánh sáng, nhưng căn phòng này hướng về phía bắc. Không chỉ thế, các cửa số của nó đều đóng kín, cứ như sợ ánh mặt trời chiếu vào vậy.”
Sau khi nghe anh ta nói, tôi phát hiện đúng là như vậy.
Ánh sáng trong phòng rất tệ, bốn phía u ám vô cùng.
Tôi sợ hãi và bất giác bước tới gần tường. Tôi cảm thấy dựa vào tường sẽ an toàn hơn.
Nhưng không ngờ, tôi vừa dựa vào vách tường đã sững sờ.
Lạnh quá!
Tại sao bức tưởng này lại lạnh như băng?
Tôi nghi ngờ quay đầu lại, rồi sợ đến nỗi suýt hét lên.
Tôi thấy một cái bóng màu đen trên vách tường trắng như tuyết sau lưng tôi.
Hình dạng đỏ rất giống người.
Tôi loạng choạng lùi lại một bước,
Tiết Phong ở bên cạnh tôi thấy tôi bất thường thi vội hỏi: “Tổ Tổ, em sao vậy?”
Tôi nhanh chóng lấy ra đèn pin mà chúng tôi đã chuẩn bị trước đó và chiếu vào tường.
Và thấy trên vách tường trắng bóng chỉ có một ít mạng nhên, nào có cái bóng gì.Đọc full tại
truyen.one nhé
Chẳng lẽ mới nãy tôi gặp áo giác?
“Không có. Không có gì.” Tôi lắp bắp trả lời.
Tôi vẫn hơi sợ hãi nên muốn né xa bức tường đó một chút, nhưng khi đèn pin sắp di khỏi vách tưởng, tôi đột nhiên thấy rõ một cái bóng đen xuất hiện trên vách tường trắng. Tôi sợ đến nỗi tái mặt.
Điều khiến tôi sợ hơn là cái bóng đó không đứng im,
Nó không ngừng phóng to trên vách tưởng! Cảm giác đó rất kỳ lạ, cứ như bức tường này là thủy tinh trong suốt, có một người ở bên trong đang đến gần bạn ở bên ngoài từng bước một.
Tôi hoảng loạn lùi lại, nhưng tôi chưa kịp hét lên sợ hãi thì đã phát hiện tay mình chạm vào bức tưởng ở phía bên kia trong lúc rối tay rối chân.
Tôi quay đầu theo bản năng và nhìn thấy một bức tường khác phía sau tôi. Cái nhìn này khiến tôi mẹ nó suýt ngất đi! Trên vách tường sau lưng tôi không có cái bóng, nhưng lại có một khuôn mặt người!
Khuôn mặt của người đó như thế được dung nhập vào tường, sắc mặt trắng bệch, nhưng mặt mũi vẫn trông rất rõ.
Chỉ thấy hai mất nó trợn tròn, lưỡi hơi lè ra. Tôi cảm thấy có chút quen mất.
Tôi lập tức giật mình!
Đây rõ ràng là gương mặt của người treo cổ trên cây mà tôi thấy trong rừng chiều nay!
“Ai”
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng nữa và hét lên thành tiếng.
Tiếng hét chói tai của tôi nhanh chóng thu hút sự chủ ý của mọi người xung quanh, họ vội vàng vây lại.
Khi họ thấy khuôn mặt người trên tường, họ cũng hit một hơi lạnh.
Lúc này, giọng nói hoảng loạn của Nguyệt Nguyệt vang lên.
“Ở đây! Ở đây cũng có một khuôn mặt… Không, không phải, không phải một cái, mà là rất nhiều!”
Mọi người nhanh chóng nhìn về phía ảnh sáng đèn pin của Nguyệt Nguyệt, và lập tức cảm thấy tay chân lạnh run.
Trên vách tường này có rất nhiều khuôn mặt người, lần lượt từng cải một xếp hàng ngay ngắn!
Căn phòng này quả tối, những khuôn mặt này lại có cùng màu với vách tường, vì vậy ban nãy mọi người không chú ý tới.
Dù sao Nguyệt Nguyệt cũng học huyền học nên rất can đảm, cơn hoảng loạn lúc đầu qua đi, cô ấy lập tức cầm đèn pin và quan sát những khuôn mặt đỏ.
Mặc dù những khuôn mặt đỏ rất giống thật, nhưng rõ ràng chúng không có sự sống, chỉ là được khảm trên vách tường.
Sau khi nhìn hơn khoảng mười khuôn mặt, sắc mặt của Nguyệt Nguyệt đột nhiên trở nèn tái nhợt hơn.
“Hình như những khuôn mặt này đều là những người đến đây tự tử lúc trước?” Cô ấy run rẩy noi.
Sắc mặt của chúng tôi cũng lập tức thay đổi,
Nguyệt Nguyệt nói tiếp: “Nhìn này, đây là nhóm người đã đến vào lần trước. Phía trên là người đến hồi tháng trước. Trên nữa. hình như là năm ngoái. Trời ạ! Làm sao mà mặt của những người này cứ như được sấp xếp theo thứ tự tử vong của họ vậy chứ!”
Da đầu tôi không thể ngừng tê dại. Khuôn mặt của những người tự sát, cả cái bóng tôi nhìn thấy ban näy.
Rốt cuộc là bí mặt gì đang ẩn giấu trong nhà cũ nhà họ Ninh này chứ?
Mọi người còn chưa tiêu hóa hết những khuôn mặt kỳ lạ này, đã nghe thấy Tiết Ngạo Thiên đứng bên cạnh lại hét lên.
“Cải… Cái bóng!” Ông ta ngã ngồi xuống đất, run rẩy chỉ vào tường và hét to: “Trên tường có rất nhiều bóng người!”
Mọi người nhìn theo hướng ánh đèn đèn pin của ông ta, rồi đồng thanh hít một hơi lạnh.
Thứ mà Tiết Ngạo Thiên nhìn thấy là cái bóng người tôi vừa thấy, nó ở trong vách tường và bước chầm chậm về phía chúng tôi.
Nhưng điều đáng sợ hơn, lần này không chỉ có một cái bóng mà là nhiều cái, có cao có thấp, có béo có gầy, tất cả ở trên tường và không ngừng phóng to…
Có mấy cái bóng đã phóng to đến kích thước của một người thật, như thể chúng đã đi tới cuối bức tường và bắt đầu đập liên tục vào tường.
Vâng, cảnh tượng đó giống như họ đang ở phía bên kia của bức tường và nện vào tường liên tục, khát khao đi ra.