Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Tôi khiếp sợ trợn tròn con mắt, quả thực không thể tin vào tai của mình.
Tôi biết Tiết Xán đối với tình cảm của tôi, đây cũng không phải là lần đầu, có thể trước đây anh ấy luôn biểu đạt tình cảm của mình với sự chiếm hữu trong đó.
Nhưng lúc này đây, thực sự nó rất khác biệt.
Lần này, Tiết Xán dường như trong lời nói có chút đau khổ, dằn vặt,cùng sự cay đắng.
Đây là Tiết Xán mềm yếu trước mặt tôi
Nếu như xa tôi, anh ấy liền sống không nổi.
Nghe có vẻ như là một nhận xét không khoan nhượng, nhưng Tiết Xán nói đó là lý trí của bản thân.
Tôi thừa nhận, trái tim tôi, lúc này thực sự quá bàng hoàng.
Nhưng lý trí cuối cùng vẫn không khiến tôi vững vàng mà run rẩy nói: "Nói dối....”
Câu này, không phải nói với Tiết Xán, mà là của tôi nói với chính mình.
Chỉ khi tôi nói vậy, tôi mới có thể buộc mình ngừng run!
Nhưng khi nghe tôi nói ra câu này, Tiết Xán bật cười, nụ cười lạnh lùng và chua xót.
“ Người phụ nữ đó.” Anh ấy dường như vừa nghĩ ra cái gì, thờ ơ cười nói: “Hôm nay giống như người phụ nữ này, thực ra anh chỉ muốn thử phản ứng của em một chút.”
“Thử phản ứng của em?” Tôi tròn mắt không tin nổi.
“Đúng vậy.” Tiết Xán nhìn tôi, sự tức giận và ghét bỏ trong mắt dường như từ từ tan biến, thay vào đó là vẻ dịu dàng mà tôi quen thuộc, ngón tay mảnh khảnh lướt qua ngực tôi trêu chọc. Sau đó, anh ấy trầm giọng nói: "Anh chỉ muốn xem anh ở trong lòng em, còn có chỗ nào đứng không, muốn xem em còn quan tâm anh nữa hay không."
Tất cả mọi sự đề phòng, như thể vào lúc này, cuối cùng không thể không sụp đổ.
Giờ phút này, tôi dường như thực sự muốn buông bỏ mọi thứ, buông bỏ sự che chở mà tôi vốn định dành cho Tiết Xán, chỉ biết ôm chặt lấy anh và nói cho anh biết, tôi không muốn buông bỏ anh chút nào.
Anh ấy bị trúng đòn gì không quan trọng! Tôi chỉ muốn Tiết Xán đừng đau khổ và đừng tự làm khổ mình nữa!
Nhưng ngay khi sự tỉnh táo của tôi sắp sụp đổ, điện thoại trong túi tôi đột nhiên vang lên.
Chuông leng keng.
Tiếng chuông điện thoại, cuối cùng cũng khiến tôi bình tĩnh lại một chút.
Tôi lập tức tránh xa một chút, không dám nhìn Tiết Xán đang ở gần bên cạnh, trong mắt Tiết Xán thật sự nóng rực như có hỏa diễm vậy, tôi nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra.
Màn hình điện thoại hiển thị là cuộc gọi đến của Ninh Trác.
Có một tiếng đập loạn nhịp trong tim tôi.
Chết tiệt, sao lại là anh ta lúc này.
Rất nhanh, tôi muốn tắt máy, lát nữa sẽ gọi lại cho Ninh Trác, nhưng Tiết Xán đã nhanh hơn tôi một bước.
Anh ấy cũng nhìn thấy ID người gọi trên điện thoại, thời điểm nhìn thấy tên Ninh Trác, sắc mặt anh vô cùng lạnh lùng, liền giơ tay giật lấy điện thoại trong tay tôi.
“Tiết Xán!” Tôi có chút hoảng hốt muốn lấy lại điện thoại, nhưng làm sao lại có thể là đối thủ của Tiết Xán, ngay khi anh ta giơ tay lên, tôi đã không thể giữ được điện thoại trong tay.
“Làm sao vậy, An Tố?” Tiết Xán trong mắt có chút tức giận nhìn tôi. “Tại sao em lại vội vàng tắt cuộc gọi của Ninh Trác? Cuộc gọi của anh ấy quan trọng như vậy sao?
Tôi nhìn Tiết Xán, lúc này mới nguôi ngoai cảm xúc mãnh liệt vừa rồi, nghiến răng nghiến lợi, đơn giản hùa theo ý của Tiết Xán "Đúng vậy, số điện thoại Ninh Trác đưa cho em đương nhiên là quan trọng, vậy anh lấy điện thoại của em làm gì? trả lại nó cho em. "
Mặc dù Tiết Xán đã nghe Tiết Chỉ nói tôi và Ninh Trác không có mối quan hệ gì cả, nhưng lúc nghe thấy lời nói này của tôi, trong lòng vẫn không khỏi tức giận!
Ngay lập tức, anh ấy đột nhiên siết chặt vai tôi, tôi chỉ cảm thấy cả người mất thăng bằng, lập tức ngã xuống giường.
Tôi đang giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Tiết Xán lập tức ấn xuống, giữ tôi thật chắc, vùi tôi vào chiếc giường mềm mại này, không cho tôi động đậy chút nào.
“An Tố.” Tiết Xán ghé sát gần tôi, nhịp tim tôi không khỏi nhảy loạn xạ, “Em thật sự muốn trả lời cuộc gọi này sao?”
Tôi cố sức giãy giụa, không trả lời được câu hỏi của anh ấy mà chỉ hét lên, " Tiết Xán! Anh làm gì vậy! Anh buông em ra!"
“anh đinh làm gì ư?” Tiết Xán chế nhạo, một tia điên cuồng nhàn nhạt lóe lên dưới mắt, “Anh đương nhiên muốn để em bù đắp những gì em nợ tôi thời gian qua!
Tôi chỉ muốn hỏi em nợ anh chỗ nào?, nhưng còn chưa kịp nói thì mọi câu hỏi đã bị đôi môi lạnh lùng của Tiết Xán chặn lại!
Mặt khác, sự kiên nhẫn của Ninh Trác cũng tốt đến bất ngờ, thấy tôi không trả lời điện thoại mà tắt máy, anh ấy cũng không dừng để tiếp tục chờ tôi gọi lại. Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên tai không ngừng reo vang.
Nhưng tôi đã sớm không còn khí lực để lo lắng cho cuộc gọi của Ninh Trác
Bởi vì sự chiếm hữu độc đoán của Tiết Xán, nó đã rơi vào tôi một cách áp đảo.
Tôi hết sức muốn vùng vẫy và kháng cự, nhưng trước sự độc đoán này, sự phản kháng của tôi dường như là bất lực.
Cho dù đó là một năm trước đây hay bây giờ.
Chẳng bao lâu, tôi đã bị anh ta cướp bóc một cách nghiêm trọng.
Suýt chút nữa tôi đã quên mất, cảm giác thân mật với Tiết Xán như thế nào.
Dù đang ở thế bị động, thậm chí là bị ép buộc, tôi vẫn phải thừa nhận rằng cảm giác đó rất quen thuộc, thậm chí...
Nó thậm chí còn khiến tôi cảm thấy mình như bị một cảm giác nghiện ngập đáng xấu hổ trong đó.
Nhưng lần này, lúc đầu Tiết Xán có chút tức giận, thậm chí còn cắn mạnh vào dái tai của tôi, mặt tôi nhăn lại vì đau.
Bên kia Ninh Trác thấy tôi không nghe máy dường như cảm thấy có chuyện không ổn, một cuộc gọi kết thúc, cuộc gọi thứ hai và thứ ba lại đến.
Không biết là cuộc gọi nào đến, chỉ thấy Tiết Xán nhếch mép, cắn vành tai tôi nói nhỏ: "An Tố, xem ra anh ấy thực sự lo lắng, em phải làm sao bây giờ?"
Tôi cắn môi chịu đựng, không nói lời nào.
Thấy tôi không nói, trong đôi mắt đen láy của Tiết Xán lại hiện lên sự tức giận, chẳng mấy chốc, tôi lại nghe thấy anh ta thì thào: "Vì anh ta muốn biết nhiều như vậy nên anh sẽ cho hắn biết."
Thân thể tôi cứng đờ, còn chưa kịp suy nghĩ xem Tiết Xán có ý gì thì đã thấy Tiết Xán đột nhiên bấm nút trả lời trên điện thoại của tôi!
“Không!” Cuối cùng tôi kinh hãi thốt lên.
Dù là lúc này thật xấu hổ hay là dù chỉ là bạn của Ninh Trác, tôi không muốn anh ấy nghe thấy giọng nói của Tiết Xán lúc này.
Nhưng sự phản kháng của tôi khiến cơn tức giận của Tiết Xán càng tăng thêm.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của Ninh Trác trên điện thoại--
"An Tố, em sao vậy? Em làm sao thế? Sao không nghe điện thoại của anh?"
Nhưng tôi hoàn toàn không trả lời được câu hỏi của Ninh Trác.
Bởi vì Tiết Xán chặn chặt môi của tôi.
Tôi nghiến chặt răng, không thể phát ra được tí âm thanh nào cả.
Dưới sức mạnh của Tiết Xán, tôi không cón cách nào khác, Ninh Trác ở đàu bên kia, chắc hẳn là đã linh cảm có chuyện xảy ra với tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.