Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 777: Cửa sổ bị hỏng



Toàn bộ trang live lúc này đã hoàn toàn bùng nổ, tốc độ màn hình quá chậm để có thể xem mọi người nói gì.

[Chúa ơi, đây cũng là một phần của chương trình? Cả hai đều đang trang điểm sao? Nhưng tốc độ này nhanh quá! Diễn xuất cũng rất tuyệt!】

[Những người vẫn đang nói về diễn xuất có vấn đề về não! Điều này rõ ràng là thực sự bị ám ảnh!]

[Tiểu Ưu! Thật sự có chuyện gì xảy ra với cô sao? Trời ạ, chúng ta có nên gọi cảnh sát không.]

Khi phòng trò chuyện hỗn loạn, Tiểu Ưu và bạn trai đã biến mất.

“Buổi phát sóng trực tiếp này, hình như từ trước đến giờ vẫn chưa tắt.” Cô gái đang bật trang phát sóng trực tiếp bên cạnh lúc này cũng tái mặt, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, thì thào nói một tiếng, lập tức nhấn vài phím và chẳng bao lâu, chúng tôi đã thấy phòng trò chuyện được làm mới.

Ống kính vẫn là bệnh viện như cũ không có một người nào cả, hiển nhiên từ khi Tiểu Ưu cùng bạn trai rời đi đến nay, máy ảnh vẫn luôn ở đây, không hề nhúc nhích.

Khung cảnh không thay đổi, chỉ có nội dung trong phòng trò chuyện là vô cùng rôm rả.

[Tất cả các bạn đã đọc tin tức chưa? Có vẻ như một loại virus giống như bệnh dại đã bùng phát tại sân bay.]

[Tôi cũng xem, tôi cũng xem một đoạn video trên mạng, những người đó hình như có triệu chứng giống hệt như Tiểu Ưu.]

[Vậy là Tiểu Ưu bọn họ ra ngoài truyền bệnh cho người khác sao? Trời ạ, có phải là do lọ thuốc trong bệnh viện không? Cái kia là cái gì vậy, Tiểu Ưu bọn họ thực sự trở thành thây ma sau khi hít phải thuốc đó sao?!】

Lúc này, xem video, chúng tôi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhóm người trong phòng tán gẫu đã đoán đúng, Tiểu Ưu và bạn trai của cô chính là hai người nhiễm bệnh đầu tiên.

Sau khi hai người bị nhiễm bệnh liền chạy vào sân bay, bệnh viện cách sân bay không xa, tôi sợ bọn họ sớm sẽ cắn người, người bị cắn cũng sẽ nhanh chóng bị lây nhiễm, sau đó sẽ trở lại sân bay và ở trung tâm của sân bay gay họa. Ở nhiều nơi, nhiều người bị nhiễm bệnh hơn, và cuối cùng toàn bộ sân bay thất thủ.

Và thứ khiến Tiểu Ưu và bạn trai của cô ấy bị nhiễm bệnh chính là lọ thuốc màu nâu kia.

Nếu tôi không lầm, Tiểu Ưu xuất hiện kỳ lạ trong bệnh viện lúc trước đã bị một hồn ma khống chế, cho nên mới đào lấy được lọ thuốc này, mở ra rồi phát tán virut gây bệnh này.

Vì lọ thuốc này đã xuất hiện trong bệnh viện, vậy không biết có phải nó phải là thuốc do người Nhật Bản để lại trước đây? Nó có phải là vũ khí sinh học do họ chế tạo hay không?

Từ góc độ của những người bị nhiễm này, tôi nghĩ đó là chất độc tử thi đã được tinh luyện rồi chiết xuất tinh khiết, vì vậy những người bị cắn sẽ lây lan từng lớp, và tất cả họ sẽ bị nhiễm độc và trở thành thây ma.

Những người Nhật Bản kia, không biết đã làm gì để luyện hóa chất độc xác chết này?

Nhưng bây giờ, rõ ràng không phải lúc để nghĩ đến điều này, điều quan trọng của nhóm bây giờ là tìm cách kìm hãm sự lây lan của chất độc xác sống này càng sớm càng tốt.

Tôi chậm rãi nhìn ra khỏi khoang máy bay, vừa lúc chúng tôi xem video, bên ngoài càng ngày càng nhiều zombie chạy tới, bọn họ đều chú ý tới người sống trong máy bay, tất cả đều đều lao vào đập phá như điên lên cửa sổ máy bay.

“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tiết Chỉ ngẩng đầu hỏi tôi.

Tôi đắn đo một lúc, chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Tôi nhìn xuống và thấy ID người gọi, tôi không khỏi choáng váng.

Hóa ra là Tiền Thuận.

Tôi nhanh chóng kết nối và hỏi: "Tiền Thuận! Cậu đang ở đâu?"

Nhưng qua điện thoại, Tiền Thuận rõ ràng là lo lắng hơn tôi, anh ấy cũng không có tâm trạng trả lời câu hỏi của tôi, chỉ hỏi: "Cô An Tố ơi, cô còn ở sân bay không?"

Tôi thấy giọng Tiền Thuận không có vẻ nguy hiểm nên yên tâm và đáp: "À, ở đây bùng phát nạn ngộ độc xác chết, nhiều người đã biến thành thây ma. Chúng tôi bị mắc kẹt trong máy bay và không có nguy hiểm gì hết nhưng không thể khởi hành đi được"

“Được rồi, chúng tôi sẽ tới ngay.” Tiền Thuận lo lắng nói, “Cô cứ ở đó đợi chúng tôi đến.”

“Cậu đến đây làm gì?” Tôi không khỏi nhíu mày, Tiền Thuận một người không có linh lực, trói gà không chặt thì hắn đi tới đây, thật giống như cừu non chui vào miệng cọp.

Nhưng đồng thời, tôi vẫn chú ý đến lời nói của Tiền Thuận, "Chờ một chút, sao cậu lại gọi cho tôi? Tiền Thuận, bây giờ cậu đang ở với ai?"

Tiền Thuận ở đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp trả lời, tôi đột nhiên đã nghe thấy một giọng nói.

Giọng nói trầm thấp ngọt ngào vang lên từ điện thoại, đánh vào nơi sâu nhất trong trái tim tôi.

"An Tố, là anh."

Đó là Tiết Xán.

Đầu ngón tay tôi run lên khi cầm điện thoại.

Dù không thừa nhận nhưng thực tế trong tình huông này, tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Đúng là hôm nay tôi đã nhìn thấy rất nhiều ma, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với lượng thây ma lớn như vậy.

Hơn nữa, tôi còn có Hạ Lẫm và Tiết Chỉ ở bên cạnh, hai người này quan trọng nhất đối với tôi, nhất định tôi phải bảo vệ họ đến cùng, cho nên tôi lúc này đây càng thêm căng thẳng.

Vì vậy, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Tiết Xán vang lên, sự yếu đuối trong lòng tôi phút chốc bùng lên.

Dù giờ đây có mạnh mẽ thê nào thì lúc này tôi cũng mong mình trở thành Tố ngày xưa, tuy rằng yếu đuối bất tài nhưng lúc đó Tiết Xán vẫn luôn ở bên cạnh, bảo vệ sự toàn vẹn cho tôi, cho nên tôi không bao giờ phải lo lắng thêm, chỉ cần dựa vào anh ấy là đủ.

Nhưng sự hèn nhát này chỉ thoáng qua trong lòng tôi một chút, ngay sau đó tôi tỉnh táo lại.

An Tố, ngươi cần biết, ngươi không phải An Tố ngày xưa.

Tiết Xán của ngày hôm nay không còn là của ngươi để ngươi dựa vào, hiện tại ngươi, không chỉ phải bảo vệ chính mình, mà còn phải bảo vệ những người xung quanh.

Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Tiết Xán, anh có thể giải thích cho em vì sao Tiền Thuận lại đứng về phía anh?"

Tiết Xán ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy cũng im lặng một lúc, cũng không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói: "Tình hình bên em hiện thế nào rồi? Em có cầm cự được không?"

Tôi nhíu mày, không hiểu sao Tiết Xán lại đột nhiên có thái độ lấp lửng như vậy, tôi định trả lời, thì lại nghe thấy một tiếng hét xuyên tim từ phía tôi.

"Ôi Chúa ơi! Cửa sổ! Cửa sổ sắp vỡ!"

Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi, tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, và tôi thấy một cửa sổ bên cạnh chúng tôi, dưới tác động điên cuồng của hàng chục thây ma, đã thực sự nứt ra một khe hở.

Chết tiệt!

Tôi biết rằng loại cửa sổ này nếu thực sự bị xuyên thủng một khe hở, nó sẽ sớm không giữ được!

Đầu bên kia điện thoại chắc cũng đoán được gì đó khi thấy tôi đột nhiên không trả lời Tiết Xán nữa, dù sao tôi cũng biết Tiền Thuận sẽ không gặp nguy hiểm gì, nên không nói gì nữa nhanh chóng cúp điện thoại, toàn bộ người đến bên cửa sổ.

Cùng lúc đó, cửa sổ rít lên! Nó hoàn toàn vỡ tan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.