Tôi sợ tới mức lùi lại trong túp lêu, nhưng cũng chẳng lùi được bao nhiêu.
Lúc này, bóng đen kia đã giơ tay lên, chạm vào khóa kéo của cái lêu.
“ÁI” Tôi sợ tới mức ôm lấy đầu.
Nhưng chẳng mấy chốc, trên đỉnh đầu đãv ang lên giọng nói quen thuộc;
“Chị An Tố, chị làm sao vậy?”
Tôi ngẩng đầu thì thấy gương mặt nhỏ nhắnthanh tú của Nguyệt Nguyệt.
Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt vào giờ phút này,tâm lý của tôi thật sự là phức tạp không nói nổi.
Căn cứ theo phản ứng vừa rồi của Tiết Xánvới tôi, dáng vẻ của hắn thật sự khônggiống người muốn lấy máu của tôi. Nếukhông lúc tôi nghi ngờ hắn ban nãy, hẳn làhắn đã trực tiếp đánh tôi bất tỉnh rồi mang đi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt tôi không tự chủ đượcmà tái nhợt.
“Chị An Tố, chị sao vậy?” Nguyệt Nguyệtquan tâm hỏi han tôi.
“Không sao cả, chỉ là tôi tưởng người xấutới, bị dọa sợ thôi” Tôi cố gắng bình tĩnh nói.
Nếu Nguyệt Nguyệt cố ý muốn chia rẽ mốiquan hệ của tôi và Tiết Xán, gốc gác của côta chắc chắn không đơn giản, nếu bây giờtôi thẳng thừng nghi ngờ cô ta, chắc chắnsẽ không có lợi. Nếu đã như vậy, chi bằngtôi cứ giả ngu trước đã.
Nguyệt Nguyệt liếc mắt nhìn bốn phía xungquanh tôi một lượt rồi khẽ nói: “Tiết Xánđâu rồi?”
“Chúng tôi bị lạc nhau trong rừng” Tôi nói bậy bạ.
“À” Nguyệt Nguyệt có vẻ không hề nghingờ: “Vậy cũng tốt, tôi còn lo chị đi theohắn sẽ gặp nguy hiểm”
Tôi không biết nên trả lời vấn đề này nhưthế nào, chỉ có thể lảng sang chuyện khác:“Sao em lại quay trở lại?”
“Lúc tôi đi xuống tới chân núi, liên phát hiệnKỳ Môn Độn Giáp của núi rừng nơi đây đãcó sự biến đổi, tôi lo mọi người sẽ khôngtìm thấy đường về liên quay lại tìm”
Tôi gật gật đầu: “Chúng ta mau xuống núithôi, tôi mệt mỏi quá”
Tôi muốn rụt tay lại theo bản năng, nhưng lýtrí vẫn ép buộc bản thân phải để mặc chocô ta giúp đỡ, bước ra khỏi túp lều.
Trên đường đi xuống núi, thần kinh của tôivấn luôn ở trong trạng thái tập trung caođộ, mỗi lần Nguyệt Nguyệt mở miệng nói,
tôi đều khẽ run rẩy.
“Phải rồi, chị An Tố, chị đã suy nghĩ kỹ xem, Sau này nên làm gì hay chưa?” Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nói chuyện với tôibằng vẻ mặt quan tâm: “Dù sao cũngkhông thể ở bên con quỷ Tiết Xán kia mãi được, quá nguy hiểm”
“Tôi; tôi cũng không biết” Tôi muốn biết con nhóc này rốt cuộc có ý định gì, bèn cố tình nói: “Nguyệt Nguyệt, em nói xem tôinên làm gì bây giờ?”
Nguyệt Nguyệt trâm ngâm một hồi rồi đáp:“Chúng ta đi vê hỏi ông thôi”
Tôi gật đầu, bước về phía trước theo cô ta.Nhưng cứ đi mãi, tôi bỗng nhiên cảm thấycó điều gì đó không ổn.
Tôi nhớ lúc trước chúng tôi cùng lên núi,chẳng qua cũng chỉ mất hai tiếng đi bộ đãtới cái túp lêu màu đỏ kia rồi, vậy mà giờchúng tôi đã đi tới hai tiếng nhưng vẫn
chưa xuống tới chân núi?
Mặc dù bây giờ là ban đêm, nhưng tốc độdi chuyển của hai người chúng tôi khôngchậm, không có lý gì lại chậm hơn so vớilúc lên núi?
Không những thế không biết có phải do tôibị ảo giác hay không, mà tôi cứ cảm thấycon đường lên dốc nhiều hơn đường xuốngdốc, đây nào giống xuống núi.
Mà giống như đang lên núi vậy.
“Chị An Tố, chị mau lên đi” Lúc này, NguyệtNguyệt đột nhiên lên tiếng ở đằng trước.
Trong lòng tôi có một dự cảm khác thường,liền dừng bước lại và nói: “Nguyệt Nguyệt,tôi mệt quá, không đi nổi nữa, chúng tanghỉ ngơi chút đi, chờ mai lại đi tiếp ”
Trực giác nói cho tôi biết, Nguyệt Nguyệtđang muốn đưa tôi tới một nơi nào đó. Tôikhông biết nơi ấy rốt cuộc như thế nào,nhưng chắc chắn không phải chỗ tốt lành gì.
Một khi đã như vậy, tôi đương nhiên khôngthể ngu ngốc đi theo.
Nguyệt Nguyệt đứng ở phía trước cách tôimấy mét, nghe thấy lời tôi nói cũng khôngđáp lại, chỉ yên lặng đứng ở đó.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt nhỏ nhắnmịn màng của cô ta, khuôn mặt ban ngàynhìn có vẻ xinh xắn tươi trẻ vậy mà lại đangánh lên mấy phần kỳ dị.
“Chị An Tố” Một lát sau, Nguyệt Nguyệt mớimở miệng khẽ nói: “Chị mệt lắm sao?Nhưng tôi thấy chị cũng chưa toát mồ hôimà, chúng ta hãy đi nhanh lên, nếu khônglát nữa Tiết Xán tìm tới đây cũng không hay.”
Tôi hơi cau mày.
Tôi đoán không lầm, cô ta quả thật đangvội vã dẫn tôi tới một nơi nào đó.
“Nhưng chị thật sự mệt mỏi” Tôi bây giờthực sự giống như đang giở quẻ, dứt khoátđặt mông ngồi xuống đồng cổ, giả vờ thở hổn hển.
Nguyệt Nguyệt cũng không bước tới bên cạnh tôi.
Sau khi im lặng rất lâu, cô ta đột nhiên nởnụ cười.
Tiếng cười đó rất lạnh, ban đêm nghe thấylàm người ta sởn hết tóc gáy.
“Xem ra, cô cũng đã nhận ra rồi” NguyệtNguyệt lạnh lùng mở miệng, từ đằng xanhìn tôi chăm chú, trên mặt ẩn chứa một nụcười khẩy: “Nhưng đáng tiếc, đã quá muộn rôi:Tôi hoảng sợ.
Chết tiệt, con nhóc này đã nhận ra rồi.
Tôi vội vàng đứng dậy muốn lùi về phía sau,nhưng đã thấy Nguyệt Nguyệt đột nhiên rútra một cây roi dài từ bên hông và vung lên,cái roi liên quấn lấy mắt cá chân của tôi.
Tôi nặng nề ngã xuống đất.
Tôi cúi đầu nhìn cái roi cuốn quanh chântôi, vừa nhìn thấy liên hét lên một tiếng!
Thứ đang quấn lấy tôi lúc này hoàn toànkhông phải dây thừng gì hết, mà là một conrắn đang thè lưỡi!
Nguyệt Nguyệt vung tay một cái, tôi lập tứcbị kéo lê trên đất tới trước mặt cô ta.
Những viên đá sắc nhọn trên mặt đất cứarách mặt và cánh tay tôi, nhưng tôi hoàntoàn chẳng quan tâm tới, chỉ giãy giụamuốn thoát khỏi con vật kia. Nhưng tôi vừacử động, con rắn kia liên tục kêu khè khènhư muốn cắn tôi, làm tôi sợ tới mức khôngcòn dám nhúc nhích nữa.
Chẳng mấy chốc, tôi đã bị Nguyệt Nguyệt
kéo tới trước mặt.
Cô ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tôi,trong đôi mắt hơi ánh lên màu xanh lục trànđầy sự lạnh lẽo.
“Cô rốt cuộc là ai!” Bây giờ tôi cũng lười giảngu rồi, chỉ cắn răng tức giận nói.
“Ha, tôi là ai à, chẳng lẽ cô còn chưa đoánđược sao?” Cô ta cười nhạt đáp.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, im lặng mộtlát rồi mới nói: “Cô là người nhà họ Ninh?”
“Đoán đúng một nửa” Nguyệt Nguyệt lườibiếng ngồi thẳng dậy: “Tôi nguyện trungthành với đại nhân nhà họ Ninh, nhưng tôikhông phải người nhà họ Ninh”
Quả thực, Nguyệt Nguyệt trước mắt rấthoạt bát, rõ ràng không phải là cương thi.Hơn nữa tôi cũng đã chạm vào người cô ta,trên người cô ta có độ ấm, mà tôi nhớ rằngcơ thể những người bị quỷ nhập đều lạnhnhư băng, vậy nên cô ta cũng không thể bị
ma quỷ nhà họ Ninh ám.
“Tại sao cô lại giúp người nhà họ Ninhl” Tôinghiến răng nói: “Cô có biết bọn họ tán tậnlương tâm cỡ nào không?”
“Táng tận lương tâm? Ha” Nét mặt NguyệtNguyệt đột nhiên lạnh lẽo: “Trên đời này córất nhiêu kẻ táng tận lương tâm, nhưng vớitôi mà nói, đại nhân nhà họ Ninh chính làân nhân của tôi”
Để kéo dài thời gian, tôi cố hỏi tiếp: “Cô có ý gì?”
Nguyệt Nguyệt dường như đang nhớ lạichuyện gì đó rất đau khổ, ánh mắt cô tangày càng u ám.
“Từ nhỏ tôi đã bị bọn buôn người lừa bánđi, không biết đã bị bao nhiêu người giãmđạp sỉ nhục, tôi đã nghĩ cuộc đời này củamình sẽ cứ mãi tăm tối ngột ngạt như vậy,mãi tới khi tôi gặp được vị đại nhân kia.. ”
Nói tới đây, ánh mắt Nguyệt Nguyệt bỗng
trở nên dịu dàng.
“Ông ấy đã cứu tôi, nên với tôi mà nói, ôngấy chính là tất cả của tôi, tôi bằng lòng làmtất cả mọi chuyện vì ông ấy!”
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu.
Bản thân Nguyệt Nguyệt không có quan hệgì với người nhà họ Ninh, chỉ là cô ta đã yêumột con quỷ nhà họ Ninh, bởi vậy nên mớigiúp việc cho hắn.
Tôi không biết “vị đại nhân” mà cô ta nhắctới là ai, nhưng tôi cảm thấy, người có thểđược gọi một cách kính trọng là “đại nhân”ngay trong nhà họ Ninh, e rằng cũng khôngphải là người tâm thường.
Có lẽ nào lại là thủ lĩnh hiện tại của nhà họNinh, kẻ đứng sau tất cả những tội ác này?