Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 91



Tại sao tôi không muốn Tiết Xán công khai mối quan hệ giữa tôi và hắn?

Bởi vì sau khi công khai sẽ là bát nước hất đi khó lấy lại được, với danh tiếng chủ tịch tập đoàn Tiết thị hiện tại của hắn, e rằng tôi và hắn sẽ phải gản liền với nhau cả cuộc đời này.

Tuy bây giờ tôi rất tin tướng, thậm chí là ý lại vào Tiết Xán, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thừa nhận mối quan hệ vợ chồng với hắn.

Ở sâu trong lòng, có lẽ tôi vẫn luôn mong chờ, một ngày nào đó hắn sẽ trả tự do cho mình. Tôi có thể có một gia đình bình thường, có con của mình…

Nhưng… tôi làm sao nói những điều này với Tiết Xán.

Tôi còn chưa nghĩ ra nên giải thích như thế nào, Tiết Xán đột nhiên siết mạnh bàn tay đang nằm lấy tay tôi, làm tôi đau tới nhăn nhó mặt mày.

Giây tiếp theo, Tiết Xán đẩy tôi xuống chiếc bàn dài trong phòng uống nước, tay chống ở hai bên người, giam cầm tôi trong lồng ngực của hắn.

“Tại sao à? Em thật ra đã nói rôi” Tiết Xán nhìn tôi bằng đôi mắt đen lạnh giá như băng, khóe miệng nhếch lên chế giễu:

“Bởi vì em không muốn để người khác biết mình đã được gả cho tôi? Bởi vì em còn muốn yêu đương bình thường với gã đàn ông khác?”

Giọng điệu cúa Tiết Xán ngập tràn sự châm chọc khiến tôi cảm thấy lòng mình quặn đau.

“Đúng thì sao?” Nỗi bực dọc tích cóp từng chút một trong lòng tôi đột nhiên bộc phát, tôi bèn hét lên một cách mất kiểm soát: “Kết hôn mà không có sự đồng ý của tôi, lần nào phát sinh quan hệ cũng không cần tôi bằng lòng, trong lòng anh rõ ràng đã thích người con gái khác mà vẫn chạm vào tôi, còn muốn chiếm lấy cả cuộc đời tôi, anh cảm thấy như vậy cũng được sao!” Tất cả nỗi ấm ức từ trước tới nay thoáng chốc tuôn trào, tôi ồ ạt nói hết mọi thứ trước khi kịp phản ứng lại.

Gương mặt của Tiết Xán đông cứng lại ngay tại chỗ.

Lúc này tôi mới nhận ra những lời mình nói có hơi quá đáng, bèn hối hận nói: “Tiết Xán, tôi…* Nhưng Tiết Xán bỗng nhiên buông tay và đứng tẳang dậy. Tiết Xán cao hơn tôi rất nhiều, tôi chỉ có thể nhìn tới cổ áo sơ mi của hắn, tới tận khi tôi ngẩng đầu lên, mới nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng đang căng cứng kia.

“Không cần phải nói gì nữa, tôi hiểu rồi”

Hắn lạnh mặt nói, rồi lập tức bước ra ngoài phòng uống nước.

Khi bước tới cửa, hản bỗng nhiên dừng bước và hơi nghiêng đầu lại.

“Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không chạm vào cô nữa” Sau khi bỏ lại những lời này, hắn bước đi mà không hề quay đầu nhìn lại nữa.

Tôi kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

Tôi nhận ra, Tiết Xán đang tức giận.

Ngẫm lại cũng đúng, người đàn ông có lòng tự tôn cao như hắn, làm sao có thể chịu đựng cánh tôi che giấu quan hệ giữa hai người chúng tôi, điều đó giống như ở bên hẳn sẽ rất mất mặt.

Nhưng dù sao, Tiết Xán cũng đã nói sẽ không chạm vào tôi nữa, tôi hẳn phải cảm thấy rất vui, nhưng không hiểu vì sao lại chẳng thể vui nổi…

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì trong góc của phòng uống nước đột nhiên vang lên một tiếng “loảng xoảng”.

“Ai vậy?” Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, liền phát hiện có một người đang đứng ở góc phòng.

Khi nhận ra người kia thì tôi đã kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Hắn chính là Lưu Tử Hạo.

Lưu Tử Hạo vốn định trốn đi nhưng lại bị tôi bắt ngay tại trận, anh ta đành phải lúng túng nhặt tách cà phê trên đất lên rồi nói: “Đã lâu không gặp cô, An Tố” “Tại sao anh lại ở chỗ này?” Tôi hỏi.

“Các cậu sắp xếp cho tôi tới thực tập ở bộ phận thị trường” Tiết Tử Hạo đáp: “Chẳng qua là cô luôn luôn ở chỗ chủ tịch, nên mới chưa từng gặp tôi.” Tôi nhìn vị trí Lưu Tử Hạo đang đứng, đó vừa hay là góc chết khi nhìn từ phía tôi và Tiết Xán đứng tranh cãi ban nãy. Tâm trạng tôi không khỏi nặng trĩu.

“Những lời ban nấy, anh cũng nghe thấy rồi?” Lưu Tử Hạo cười ngượng nghịu, nhưng vẫn gật đầu.

Chết tiệt.

“Lưu Tử Hạo” Tôi cau mày lại: “Tôi nghĩ anh hẳn là hiểu được, đây là việc riêng tư của Tiết Xán, cho dù là hẳn ta hay nhà họ Tiết cũng sẽ không muốn anh nhiều chuyện” ‘Vẻ mặt Lưu Tử Hạo cứng đờ, anh ta lập tức gật đầu nói: “Tôi biết…” “Anh biết là tốt rồi” Tôi quá lười để nói nhám cùng Lưu Tử Hạo, bèn xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng tôi chỉ vừa quay đi, điện thoại của Lưu Tử Hạo đột ngột vang lên.

Anh ta bắt máy, giọng nói dịu dàng như nước: “Nhân Nhân, em muốn ăn cơm cùng anh? Không được rồi, hôm nay anh phải tăng ca, ừ, ngày mai anh sẽ tới gặp em nhé, được rồi, ngoan, bye bye” Tôi kinh ngạc dừng chân và quay đầu lại.

Lưu Tử Hạo nhanh chóng cúp điện thoại, ngẩng đầu thấy tôi vẫn còn ở đây liền không khói sửng sốt “Anh và An Nhân vẫn còn liên lạc sao?” Tôi không nhịn được hỏi.

Mặt Lưu Tử Hạo hơi đó lên, khẽ nói: “Tôi mấy hôm trước vừa quay lại rồi” Chuyện này khiến tôi càng kinh ngạc hơn.

Từ sau chuyện đáng xấu hổ An Nhân cởi đồ giữa bữa tiệc sinh nhật, còn gọi tên Tiết Phong trước mặt mọi người, không ít truyền thông đã ném đá xuống giếng, tung ra rất nhiều những tin tức tiêu cực khác về cô ta, khiến cho địa vị trong làng giải trí của An Nhân xuống dốc không phanh. Cô ta từ nữ ngôi sao người gặp người thích, lập tức biến thành trò cười giải trí lúc rảnh rỗi cho người ta.

Không ngờ tới lúc này, Lưu Tử Hạo vẫn bằng lòng ở bên cô ta, thậm chí không thèm để ý chuyện ngày trước cô ta đã đá hắn một lần.

Xem ra cái tên Lưu Tử Hạo này tuy bạc tình bạc nghĩa với tôi, nhưng đối với An Nhân lại là tình yêu thật sự. Dù sao Lưu Tử Hạo cũng là người nhà họ Tiết, đối với An Nhân bây giờ mà nói cũng đã là cây cỏ cứu mạng rồi, mong rằng cô ta sẽ biết trân trọng giữ gìn. “Vậy chúc mừng anh” Tôi thản nhiên nói rồi rời khỏi phòng uống nước.

Tiết Xán đang họp, không có ở phòng làm việc. Tôi quay lại tầng cao nhất, nhìn thấy Dương Sở Hinh đang ở đó thu dọn đồ đạc ầm ầm, gây ra tiếng động cực lớn, giống như sợ người khác không biết cô ta đang khó chịu.

Thấy tôi đi lên một mình, cô ta cười khẩy châm chọc nói: “A, sao vậy hả, chủ tịch Tiết lại bỏ rơi cô mà một mình đi họp.

sao?” Tôi không thèm để ý cô ta, chỉ đi thẳng về phía trước. Nhưng lúc tôi lướt qua người cô ta, cô nàng được một tấc lại muốn tiến một thước khẽ nói: “Đồ thảo mai” Cơ thể tôi cứng đờ, bực mình quay đầu lại, nhưng ánh mắt vừa nhìn lên người cô ta thì giật mình một cái.

Vì Tiết Xán thích lạnh, điều hòa ở tầng có văn phòng chủ tịch luôn để nhiệt độ rất thấp, bởi vậy mỗi lần tôi gặp Dương Sở Hinh, cô ta đều mặc áo khoác mỏng.

Nhưng hôm nay cô ta không mặc áo khoác, để lộ một sợi dây nhỏ màu đỏ như máu trên cánh tay trắng nõn.

Sợi dây này rất nhỏ và dính vào làn da trong suốt của cô ta, từ cổ tay lan thẳng tới tận bả vai.

Tôi nhíu mày.

Không hiểu tại sao sợi dây đỏ này lại mang tới cho tôi một cảm giác rất xấu.

‘Gần như không kịp suy nghĩ, tôi túm cổ tay của Dương Sở Hinh, “Cô, cô làm cái gì vậy!” Dương Sở Hinh tưởng tôi muốn đánh cô ta, liền hoảng sợ vội vàng rụt tay lại.

Tôi chỉ nhìn chăm chãm vào sợi đây đỏ trên cánh tay cô ta.

“Sợi dây đỏ này là thứ gì vậy?” Tôi hỏi Dương Sở Hinh hơi sững sờ một chút.

“Dây đỏ gì chứ? An Tố, cô đang nói nhăng nói cuội gì vậy hả!” Lần này tới lượt tôi ngẩn người.

“Chính là thứ trên cánh tay cô đó!” Tôi chỉ vào cánh tay của Dương Sở Hinh nói.

Sắc mặt Dương Sở Hinh đột nhiên khó coi.

Cô ta hất tay tôi ra, giận dữ nói: “An Tố, cô có bị bệnh không hả, cô không vừa mắt tôi cũng thôi đi, không có việc gì thì đừng nói những lời khó hiểu như vậy! Cô cố ý hù dọa tôi phải không!” Sau khi nói xong, cô ta ôm lấy chiếc thùng mình vừa đóng gói, tức giận đi về phía thang máy.

Tôi ngây ngốc tại chỗ.

Lẽ nào Dương Sở Hinh không nhìn thấy sợi dây đỏ trên cánh tay của mình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.