Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 94



Tiết Xán ngồi sau cái bàn làm việc khủng và gật đầu.

“Nhìn ra cái gì?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

“Người phụ nữ đó bị ác quỷ ám” Tiết Xán giải thích: “Em có thấy sợi chỉ đỏ trên cánh tay của cô ta không? Đó là chỗ oán khí ngưng tụ của quỷ”

Tôi run sợ: “Tôi cảm thấy sợi chỉ đó như đang liên tục kéo dài, anh có biết tại sao không?”

“Kéo dài?” Tiết Phong cũng hơi ngẩn ra: “Độ dài của chỉ đỏ tượng trưng cho oán khí của quỷ. Chỉ đỏ ngày càng dài hơn, lẽ nào oán khí của con quý ám Dương Sở Hinh ngày càng mạnh hơn?”

Tôi càng cảm thấy khó hiểu hơn, bèn hỏi tiếp: “Nhưng nếu có một con quỷ đang ám Dương Sở Hinh, tại sao nó không giết cô ta mà lại giết người của phòng hành chính nhân sự?”

“Ai mà biết!” Tiết Phong nhún vai: “Nhưng mà hai người phụ nữ đã chết đều là kẻ thứ ba, không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng họ cũng là nhân viên của công ty. Haiz, nếu chuyện này tiếp diễn, chắc không ai dám đến phòng hành chính nhân sự của chúng ta nữa”

Tôi sững sờ.

Hai người chết đều là bồ nhí của cấp trên ư?

Hình như bản thân Dương Sở Hinh cũng vậy?

Chắc không phải chỉ là trùng hợp đâu nhí?

Tôi và Tiết Phong cùng nhìn về phía Tiết Xán để xem hắn sẽ làm gì.

Nhưng hắn chỉ hững hờ liếc ra ngoài cửa sổ và nói: “Có lẽ nữ quỷ đó sẽ còn hành động, cứ bình tĩnh theo dõi diễn biến đi”

Tối hôm đó, Tiết Xán tiếp tục tăng ca như chưa xảy ra chuyện gì.

Sếp chưa tan làm, tôi cũng không tiện tự về trước, nhưng tôi không có nhiều công việc, thể là đến phòng tập thể dục của công ty.

Sau khi chạy bộ xong, người đổ đầy mồ hôi, tôi đến phòng tắm trống bên cạnh phòng tập thể dục để tắm.

Hôm nay tôi mặc váy hoa nhí của Gucci đi làm, tôi nhớ hình như nó là hàng đặt may riêng, tôi đã thay nó trước khi chạy.

Trước khi tắm, tôi cẩn thận đặt váy lên kệ bên ngoài phòng tâm mới đi vào tắm rửa.

Bọt xà phòng dính trong lòng bàn tay, tôi dùng vòi hoa sen rửa đi. Lúc ngẩng đầu lên, tôi đờ người ra.

Cửa phòng tắm được làm bằng kính mờ, không thấy rõ bên ngoài, nhưng có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ ở bên ngoài.

Mà lúc này, tôi lại nhìn thấy một vệt đỏ trên tấm kính mờ. Hình dạng giống như một con người.

Tôi siết chặt vòi hoa sen trong tay.

Đã giờ này rồi, làm sao trong phòng tắm có thế có người?

Tôi nhanh chóng tắt vòi hoa sen và quấn khăn tắm lên người, sau đó vừa định đẩy cửa phòng tắm ra thì bổng phát hiện, vệt đỏ kia đã biến mất.

Tôi cẩn thận đẩy cửa ra.

Bên ngoài không một ai.

Ban nãy do tôi nhìn lầm ư? Giờ tôi đã không còn tâm trạng để tiếp tục tắm. Tôi vội vàng lau đầu rồi định đi lấy váy.

Khi đi tới trước kệ, tôi sững sờ.

Cái kệ trống trơn, váy của tôi đâu? Tôi nhớ rõ mình đã để váy ở đây mà.

Tôi lục lọi khäp phòng tắm cũng không tìm thấy váy của mình.

Là ai? Ai đã lấy váy của tôi? Nếu là trước đây, tôi có thể nghĩ đó là Tiết Xán đùa với tôi, nhưng dạo gần đây rõ ràng là không thể.

Lẽ nào là cái bóng màu đỏ tôi vừa nhìn thấy trên mặt kính? Tôi rùng mình.

Tôi quấn khăn ngây người đứng trong phòng tắm hồi lâu, cuối cùng thực sự bất đắc dĩ lãm mới phải quấn chặt khăn tắm hơn rồi bước ra khỏi phòng tắm một cách cẩn thận.

May mà đã là nửa đêm, công ty không có ai. Tôi rón rén đi đến thang máy và khi tới tầng của văn phòng Chủ tịch, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cửa thang máy mở ra, tôi định đi ra ngoài thì thấy một bóng người cao ráo đang đứng uống cà phê tại quầy thức uống.

Là Tiết Xán.

Tiết Xán là quỷ và không cần ăn, nhưng hắn vẫn có thể ăn nếu muốn.

Tuy nhiên, Tiết Xán dường như không có hứng thú với đồ ăn, thứ duy nhất hắn thích là cà phê, hẳn sẽ uống vài cốc mỗi ngày.

Nghe tiếng thang máy mở ra, hắn ngước lên, thấy tôi trong.

thang máy thì lập tức sững sờ.

Lúc này, tôi đang quấn khăn tầm ngây người đứng đó, chính tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Tôi dè dặt bước ra khỏi thang máy. Ngay khi chuẩn bị lên tiếng giải thích, tôi thấy ánh mắt của Tiết Xán đột nhiên bắt đầu dời xuống.

Ngay sau đó, mặt hẳn hơi cứng đờ, tôi thấy rõ cổ họng của hắn co rút lại.

Thôi xong.

Tôi vội vàng kéo kéo khăn tắm.

Nhưng khăn tầm chỉ dài có chừng ấy, tôi càng kéo, phần đùi càng lộ nhiều hơn.

Tôi thấy ánh mắt của Tiết Xán tiếp tục di chuyển xuống và nhìn vào giọt nước nhỏ giọt trên đùi tôi.

Mặt hắn càng căng cứng hơn.

Một lát sau, hẳn khế ngước mắt lên, đôi mắt u ám, giọng khàn khàn: “An Tố, em đang quyến rũ tôi đấy à?” Quyến rũ cái đầu anh! Tôi thầm mắng trong lòng, chỉ có thể trốn ra sau bàn làm việc, cong lưng giải thích: “Tôi mới chạy bộ ở phòng tập thể dục, nhưng khi tôi đi tắm, quần áo đã bị đánh cắp” Tiết Xán nhướng mày.

“Tôi nói thật!” Tôi vội vã nói.

Tiết Xán không trả lời mà chí bước vào văn phòng và lấy cái áo vest ra ném lên người tôi.

Tôi nhanh chóng mặc vào.

Áo vest của Tiết Xán quá rộng so với tôi, lỏng lẻo thùng thình và chỉ dài tới đùi của tôi.

“Cảm ơn” Tôi mặc quần áo xong bèn ngẩng lên, nhưng tôi phát hiện Tiết Xán vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, hai bên má đã căng ra thành hình.

Quen biết nhau lâu như vậy, tôi đã quá quen với ánh mắt như thế này của Tiết Xán có hàm ý gì.

Tôi nhanh chóng im lặng cài lại khuy áo vest.

Lúc này ánh mắt của Tiết Xán mới lạnh đi và lườm tôi, rồi hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó mà nhíu chặt lông mày: “Hồi nãy em đi xuống từ trên lầu trong bộ dạng này sao?”   “Đúng rồi” Đôi mắt của Tiết Xán đột nhiên trở trên tối hơn.

“Nữ nhân ngu xuẩn!” Hắn mắng một câu rồi đi về phía thang máy.

*Ơ? Anh làm gì vậy?” “Tất nhiên là đi xóa video giám sát quay trúng eml” Tiết Xán quay đầu lại và hét thẳng vào mặt tôi: “An Tố, tốt hơn hết là em hãy cầu nguyện không ai nhìn thấy nó, bằng không tôi sẽ móc mắt của bọn họ ral” Tôi ngây người đứng tại chỗ nhìn Tiết Xán nổi giận đùng đùng đi vào thang máy.

Chỉ là quấn khăn tầm thôi mà, không có lộ liễu như mặc đồ bơi, Tiết Xán có cần phải tức giận như vậy không? Quên đi, cứ cầu nguyện không có nhân viên bảo vệ nào đã xem video, nếu không thì với tính cách của Tiết Xán, chỉ sợ hãn sẽ thực sự móc mắt của họ.

Chẳng mấy chốc Tiết Xán đã quay lại, tôi rất vui khi thấy sắc mặt của hắn vẫn bình thường.

Xem ra không có ai bị móc mắt.

“Về nhà” Rõ ràng bây giờ Tiết Xán không có tâm trạng để tiếp tục làm việc, hắn khó chịu nói một câu rồi đưa tôi xuống lầu.

Tối hôm đó, Tiết Xán vẫn nằm trên giường ôm tôi và không làm gì cả.

Nhưng suốt đêm, tôi cảm thấy có một thứ cứng rắn cứ luôn chữa vào người tôi khiến tôi không thể ngủ được.

Tôi thử vặn vẹo thân dưới.

Chẳng ngờ tôi càng động, thứ đó càng phồng lên nhanh hơn và cứng hơn nữa.

Tôi không dám cựa quậy nữa, cứ thế mà đờ người ra đến sáng.

Ngày hôm sau, Tiết Xán phải đến công ty con để khảo sát, tôi tự đến công ty một mình.

Khi bước vào thang máy chật ních, tôi đột nhiên sững sờ.

Bởi vì tôi thấy Dương Sở Hinh trong thang máy.

Điều khiến tôi ngạc nhiên không phải hôm nay cô ta vẫn đi làm, mà là quần áo trên người cô ta.

Chiếc váy dài màu trắng và những chiếc đỉnh tán thạch anh trên cổ trông rất quen mắt.

Đây không phải là chiếc váy Gucci tôi đã mất ở phòng tấm ngày hôm qua sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.