Hẹn Người Kiếp Sau

Chương 1: 1: Hòa Thân




“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại.

Tiếng thở dài nén chặt trong vòm ngực thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một món đồ giá trị, mọi thứ xung quanh nàng đều lạnh lẽo và nhuốm màu bi thương.

Ánh nến lập lòe, mờ ảo, hắt lên bóng hình nàng một thứ ánh sáng nhàn nhạt và ảm đạm.Sau đêm nay, Mạc Lưu Ly sẽ chính thức trở thành Xung Vương phi cao quý của thành Định An, mang trên vai trọng trách của “sứ giả hòa bình”.

Hay nói đúng hơn, nàng là một món đồ rẻ mạt mà vua tôi nhà họ Mạc dùng để đổi lấy bình yên cho bỡ cõi Nam Quốc.Vẫn biết, thân là Quận chúa nước Nam, nàng vốn dĩ không bao giờ được chọn lựa cuộc hôn nhân của chính mình.

Thế nhưng…Mạc Lưu Ly thở dài, luồng tay vào trong ống tay áo, lấy ra một đầu mũi tên nhỏ, được bọc kín trong một tấm khăn tay màu lam nhạt.

Mạc Lưu Ly đã giữ mũi tên này suốt sáu năm, như cất giấu tâm tư khờ dại của thiếu nữ tuổi mười hai.


Có lẽ từ nay, Mạc Lưu Ly sẽ chôn cất mũi tên này, cũng vĩnh viễn chôn cất tình yêu đầu đời của nàng.Nước mắt phút chốc tràn bờ mi, làm mờ đi cảnh vật trước mắt nàng.

Mạc Lưu Ly loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân loạn xạ ở bên ngoài cánh cửa.

Nàng cất mũi tên xuống dưới gối nằm, rồi nhanh chóng phủ khăn trùm kín đầu, chờ đợi điều kinh khủng mà nàng sắp phải đối mặt.“Két”Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, rồi lại đóng sầm lại.

Mạc Lưu Ly nhắm mắt, hít sâu một hơi.Mạc Lưu Ly cảm nhận rất rõ hơi thở nồng nặc mùi rượu đang lờn vờn quanh mũi nàng, phả vào không khí lạnh lẽo xung quanh.

Nàng vô thức run lên, hai bàn tay nắm chặt vạt áo đối khâm màu đỏ chói.Bỗng chốc, khăn trùm đầu của Mạc Lưu Ly bị hất tung ra, mùi rượu ban nãy càng lúc càng mãnh liệt xộc vào mũi nàng.

Mạc Lưu Ly mở to đôi mắt nhìn nam tử đang hung bạo đè nàng xuống giường tân hôn rộng lớn, hắn không nói một lời, điên cuồng xé nát từng mảnh, từng mảnh y phục nàng.Cơ thể trắng muốt phút chốc bị phơi bày dưới ánh sáng mờ ảo, vì gặp không khí lạnh mà run lên từng hồi.

Nước mắt Mạc Lưu Ly không kiềm được mà chảy ra, trượt qua thái dương, len lỏi vào trong đám tóc thề đen nhánh.Hắn chính là Xung Vương Trịnh Hàn tuổi trẻ anh tài, lãnh khốc vô tình mà vua tôi nhà họ Mạc nể sợ, cũng chính là kẻ đã nhiều lần lăm le, đe dọa triều đình về một cuộc khởi binh chinh phạt kinh thành.

Hắn, cũng chính là phu quân của nàng, người mà nàng vĩnh viễn chỉ có thể phục tùng, không thể nào kháng cự.Bàn tay to lớn và chai sần của Trịnh Hàn lần mò vào trong vạt áo đối khâm đã bị xé rách một mảng lớn, chạm vào làn da non nhẵn, mịn màng trên thắt lưng nàng.

Cơ thể nặng trịch không chút thương xót mà đè áp nàng đến nghẹt thở.

Bàn tay ma quái vẫn không ngừng nắn bóp từng thớ thịt nàng, khiến cơ thể nàng lưu lại đầy những hết cấu xé đỏ hỏn.Không biết vì men say khiến thần trí hắn không tỉnh táo, hay vì hắn đang muốn trút hết phẫn uất đối với vua tôi nhà họ Mạc lên người Mạc Lưu Ly, Trịnh Hàn không chút lưu tình gặm cắn từng tấc da non nớt trên cơ thể nàng, để lại trên cổ, trên ngực nàng những vết răng tím đỏ.

Đau đớn trên thân thể khiến Mạc Lưu Ly không kiềm được nước mắt, nhưng nàng tuyệt đối cắn chặt môi dưới, không dám bật ra một thanh âm nào.


Đôi môi đỏ thắm bị cắn đến xung huyết, Mạc Lưu Ly cảm nhận được giọt máu tanh tưởi, lờm lợm của chính mình đang tràn vào khoang miệng.Bàn tay của Trịnh Hàn vẫn không ngừng xoa nắn khắp cơ thể Mạc Lưu Ly, hắn bóp chặt hai cổ tay nàng, ép nàng phải đưa tay lên đỉnh đầu.

Ánh mắt hắn nhìn nàng như dã thú nhìn thấy con mồi thơm ngon, tội nghiệp vốn không còn đường thoát thân, chỉ có thể chờ hắn tùy ý mà cắn nuốt.Trịnh Hàn hung hãn xé toạc mảnh vải cuối cùng trên người Mạc Lưu Ly.

Hắn thô bạo tách mở hai chân nàng rồi điên cuồng cọ xát phần cơ thể đã căng cứng, nóng rực của bản thân vào người nàng.

Không chút do dự, hắn đẩy mạnh phần eo hông, toàn bộ chiếm đoạt thể xác của Mạc Lưu Ly.

Mạc Lưu Ly cau mày, cắn chặt môi mình, nhưng cũng không nén được tiếng khóc nấc tức tưởi trong cơn đau như xé nát thân mình mỏng manh, yếu đuối.Nước mắt nàng như những hạt châu trong vắt tuôn rơi ướt đẫm đôi hàng mi đen nhánh.

Nàng đau đớn nghĩ đến bóng hình người trong mộng, bàn tay bé nhỏ cố gắng với đến chiếc gối tân hôn đang cất giấu kỷ vật duy nhất, minh chứng cho mối tình đầu chưa nở đã chóng tàn.

Mạc Lưu Ly không dám đưa tay vào dưới gối, không dám để thân thể đã nhuốm bẩn của chính mình đối diện với mũi tên vô giá kia.Cơ thể Mạc Lưu Ly bị Trịnh Hàn đùa bỡn, hành hạ, bất lực mà đung đưa, chòng chành theo từng động tác hung tàn của hắn.

Đau đớn của thể xác hòa lẫn với nỗi ô nhục khiến nàng như muốn chết đi.


Nhưng Mạc Lưu Ly không dám kháng cự, dù chỉ một chút.

Lúc này, chỉ có đôi mắt nàng là thành thật nhất, sợ hãi xen lẫn uất ức, nghẹn ngào, hai bên tóc mai sớm đã ướt đẫm.Không biết trải qua bao lâu, ý thức Mạc Lưu Ly mỗi lúc một mơ hồ, hai mắt nàng mệt mỏi khép hờ, bên tai vẫn còn vọng lại lời nói của Mạc Liễn Đế, cũng chính là Phụ hoàng mà nàng vô cùng kính sợ: “Nếu ngươi làm Xung Vương mất hứng mà dấy binh tạo phản, toàn bộ người nhà của ngươi sẽ không một ai toàn mạng!”Rồi Mạc Lưu Ly ngất lịm đi, trong cơn đau lần thứ bao nhiêu chẳng biết.Trịnh Hàn thỏa mãn đứng dậy, hắn lau sạch vết máu đỏ ối nhức mắt trên cơ thể mình, rồi lạnh lẽo nhìn thân hình lõa lồ của nữ tử trên giường.

Trịnh Hàn nhếch miệng cười, ánh mắt hắn tràn ngập hận ý thâm sâu.

Hắn dứt khoát kéo cổ chân Mạc Lưu Ly, một phát ném nàng xuống dưới đất lạnh.Mạc Lưu Ly đã hoàn toàn mất đi ý thức, nàng không còn cảm thấy đau đớn trên cơ thể mình, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày thanh tú cau chặt lại như đang trong cơn ác mộng.Trịnh Hàn lạnh lùng buông một câu với bà mụ đang đứng hầu ngoài cửa:- Con cháu của Mạc gia ti tiện đớn hèn, không xứng đáng sống dưới mi mắt Trịnh Hàn ta.

Ngươi đem ả cùng toàn bộ của hồi môn ném vào gian nhà lá phía sau Vương phủ, không có mệnh lệnh của Bản vương, không được phép cho ả đến chính đường.Nói rồi, Trịnh Hàn lập tức quay mặt bước đi.

Nơi hắn bước đến là một gian nhà xa hoa, lộng lẫy, cũng chính là nơi ở của ái thiếp Chu Vân Nguyệt, người mà Trịnh Hàn hắn đang hết mực si mê..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.