Hẹn Người Kiếp Sau

Chương 3: 3: Ký Ức 2




Ngay lúc con gấu đen hung hãn giơ bàn chân trước của nó lên, chuẩn bị kết liễu con mồi yếu ớt ngồi lọt thỏm dưới tán cây rộng lớn, một mũi tên bất ngờ xé gió mà lao tới, cắm “phập” vào mắt nó.

Con gấu gào rú lên trong đau đớn tột cùng, nó trở nên hung hãn hơn, con mắt còn lại như chứa đựng thêm hận thù và căm phẫn.Từ phía sau lưng Mạc Lưu Ly, một thân ảnh thiếu niên nhanh nhẹn lướt qua, trên tay là đôi song đao sáng quắc.

Thiếu niên nọ trực diện tấn công con gấu, thân thủ xuất thần, mỗi nhát đao đều như dồn con gấu hung tợn vào ngõ tận đường cùng, khiến nó điên cuồng gầm rống.

Hai chân trước của con gấu không ngừng giơ lên rồi đập xuống, nhưng không nhát nào có thể đả thương được thiếu niên nọ.

Thiếu niên nhảy lên thân cây gần đó, nhanh như chớp tra lên vào nỏ, rồi nhắm thẳng vào ngực con gấu mà bắn.

Mũi tên bằng kim loại bén nhọn, xuyên thủng lớp da lông dày cộm của con gấu, trực tiếp cắm vào tim nó.

Từng dòng máu đỏ thẫm của con vật tuôn ra, chảy dài theo thân mình to lớn của nó mà nhỏ xuống đất.

Vết thương mới cũ chồng chất, con gấu đau đớn gào thét rồi ngã quỵ xuống đất.


Nó ngắc ngoải một hồi, bốn chân không ngừng quờ quạng, co giật, miệng há to.

Ánh mắt nó đờ đẫn dần, rồi nó nằm im, bất động.Mạc Lưu Ly nhìn thấy thân mình to lớn của con gấu ngã rạp xuống, lúc này nàng mới hoàn hồn.

Người thiếu niên kia vẫn đứng đó, hắn che kín nửa khuôn mặt bằng tấm vải màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt phượng tinh anh, trong trẻo.

Mạc Lưu Ly nhớ mãi không quên đôi mắt đó, vừa kiên định, lạnh lùng, lại chính trực, quang minh.Mạc Lưu Ly vẫn ngồi dưới đất, nàng ôm ngực thở dốc một hồi, sau đó mới mạnh dạn chắp tay hành lễ:- Cảm ơn tráng sĩ đã cứu mạng, sau này có cơ hội, ta nhất định tìm cách báo ân.Thiếu niên nọ đứng quay lưng lại với nàng, hắn xua tay:- Thi ân không cầu báo!Người thiếu niên đang dợm bước đi, chợt nhận ra Mạc Lưu Ly từ nãy đến giờ vẫn ngồi bệt bất động dưới đất.

Hắn xoay người lại, ngồi xuống trước mặt Mạc Lưu Ly:- Cô bị thương rồi.Mạc Lưu Ly cúi đầu, cắn cắn môi rồi gật đầu, tay xoa xoa cẳng chân đang nhức nhối.

Thiếu niên đưa bàn tay xoa nắn cẳng chân nàng, dò xét một lúc, rồi lấy từ trong túi ra một bình thuốc nhỏ.Mạc Lưu Ly chăm chú nhìn thiếu niên, lúc này đang nhắm chặt hai mắt.

Hắn dùng tay xé rách ống quần của nàng, rồi mở nắp lọ thuốc, đổ thuốc ra tay.

Mạc Lưu Ly lén mỉm cười khi nhìn thấy vành tai hắn đỏ ửng lên, đôi bàn tay ấm áp bắt đầu xoa nắn cẳng chân nàng, thẳng lên tận đầu gối.Bàn tay của thiếu niên vừa đủ lực lại vừa nhẹ nhàng, nhanh chóng xua đi cơn đau nhức từ đôi chân của Mạc Lưu Ly.


Từ trước đến nay, ở trong cung luôn chịu sự khinh miệt, coi thường, chưa một ai đối xử dịu dàng với Mạc Lưu Ly như thế.

Nàng ngẩn ngơ nhìn vào vầng tráng cao rộng cùng đôi mày sắc bén của thiếu niên, tim đập thình thịch.Ngay sau khi Mạc Lưu Ly có thể đứng dậy, thiếu niên đã lập tức biến mất sau lớp cây cối dày đặc của khu rừng già.

Mạc Lưu Ly đứng sững một chỗ, nàng tiếc nuối nhìn vào cánh rừng, nơi thiếu niên nọ vừa ẩn thân.

Nàng còn chưa kịp hỏi tên hỏi tuổi ân nhân cứu mạng của nàng.Cũng từ lần gặp gỡ đó, trong lòng Mạc Lưu Ly đã lưu lại hình bóng của thiếu niên nọ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, nàng không giây phút nào quên được giọng nói trầm thấp và có chút lãnh đạm của hắn, càng không thể nào quên được ánh mắt cương nghị, sáng quắc, đen trắng phân minh.Suốt mấy năm qua, Mạc Lưu Ly ôm nỗi tương tư và rung động thời non dại đó mà sống lay lắt giữa chốn cung đình bạc bẽo, tối tăm, không thấy được lối thoát.

Chính thứ tình yêu đẹp đẽ mà tuyệt vọng kia đã cứu rỗi Mạc Lưu Ly trong những tháng năm cô đơn, buồn tủi, tiếp thêm cho nàng một sức mạnh vô hình, để nàng vui vẻ mà đón nhận cuộc sống ở chốn thâm cung.Mạc Lưu Ly chưa từng dám nghĩ tới một ngày có thể gặp lại chàng thiếu niên anh dũng vô song năm nào, càng không dám ước mơ về một mái nhà bình dị mà an yên với hắn.Chỉ là, ông trời quá mức tàn nhẫn với Mạc Lưu Ly, nàng rốt cuộc vẫn không thoát được số kiếp làm con tốt thế thân cho Công chúa của nhà Mạc.Phải rồi, nàng là Mạc Lưu Ly, là Thanh Minh Quận chúa do đích thân Mạc Liễn Đế sắc phong.

Kể từ ngày bước chân vào cung cấm với thân phận là Thanh Minh Quận chúa, Mạc Lưu Ly buộc phải quên đi dòng họ của chính mình.


Đã lâu lắm rồi, không một ai gọi nàng bằng cái tên mà cha mẹ đặt cho nàng thuở mới lọt lòng nữa.

Trên dưới hoàng cung đều gọi nàng là Mạc Lưu Ly – con nuôi của Mạc Liễn Đế, thứ đồ vật thay thế hèn mọn, ti tiện.Cuộc hôn nhân không mong muốn với Xung Vương Trịnh Hàn chính là mục đích mà Mạc Liễn Đế nhận nuôi nàng nhiều năm, ban cho nàng danh phận Quận chúa cao quý nhưng vô thực.

Chỉ trách Mạc Lưu Ly sinh ra trong thời cuộc nhiễu nhương, loạn lạc.

Vua quan nhà họ Mạc ham mê hưởng lạc, tiêu hao quốc khố, xem mạng người như cỏ rác, khiến dân chúng đói khổ, lầm than, tạo cơ hội cho các gia tộc lớn ở Nam Quốc chiếm đất, dựng thành, rồi xưng vương, làm bá chủ một trời.

Mà Trịnh Hàn, tộc trưởng tộc Trịnh ở vùng Định An, chính là kẻ định mạnh mẽ, kiêu hùng nhất của triều đình.Từ khi còn ở trong cung, Mạc Lưu Ly đã nghe nhiều lời đồn thổi về Xung Vương Trịnh Hàn.

Hắn dung mạo tuấn tú bất phàm, nhưng tính tình lãnh khốc, ác liệt, mười lăm tuổi đã tự thiết lập quân đội, huấn luyện binh lính.

Hai mươi tuổi, hắn tự xưng là Xung Vương, dùng thành Định An làm nơi đóng quân, đôi mắt như hổ đói rình mồi không ngừng lăm le ngai vàng của Mạc Liễn Đế.

Có điều, Mạc Liễn Đế cũng đã sớm phòng bị.

Chỉ cần hi sinh vài vị Quận chúa mà ông ta nhận làm con nuôi, đổi lấy một vài năm bình an không binh đao khói lửa, không tổn tướng hao binh cho Nam Quốc, tội gì mà không cầu thân?Mạc Lưu Ly là người đầu tiên phải rời xa kinh thành, gả đến thành Định An làm Xung Vương phi, trấn giữ thái bình thịnh thế cho bờ cõi phía nam của Nam Quốc.


Nàng thừa biết, bản thân nàng chỉ là một tấm khiêng chắn đối với Mạc Liễn Đế, và là một con tin không có giá trị làm tin đối với Trịnh Hàn.Chỉ là… Mạc Lưu Ly không hiểu vì lí do gì, Trịnh Hàn lại đồng ý cuộc hôn nhân mà hắn biết chắc sẽ không có chút lợi lộc nào.

Với binh lực của hắn, chinh phạt kinh thành không phải là chuyện khó khăn.

Hơn nữa, Mạc Lưu Ly vốn biết rõ, Trịnh Hàn si mê ái thiếp Chu thị, xung quanh hắn mỹ nhân nhiều không kể xiết, hắn cũng không hề tỏ ý muốn cưới nàng.Nhớ lại chuyện khủng khiếp xảy ra vào đêm tân hôn, Mạc Lưu Ly không ngừng cau mày tự hỏi, không lẽ Trịnh Hàn đồng ý cưới nàng về chỉ để thỏa mãn sự căm thù của hắn đối với triều đình nhà họ Mạc thôi sao?Mạc Lưu Ly nhắm chặt đôi mắt mình, nước mắt tủi thân đọng tại thành từng giọt trên hàng lông mi đen nhánh, rồi nhỏ xuống gối ướt đẫm một mảng.

Nếu Trịnh Hàn muốn trút giận lên người nàng, cuộc sống của nàng những ngày kế tiếp phải làm sao đây?Mà lúc này, Xung Vương Trịnh Hàn đang ở chính đường, ngồi ở chủ vị trong gian nhà chính.

Trên tay hắn là đầu mũi tên bằng kim loại bén nhọn, trên mũi tên còn khắc hai chữ “Lưu Ly”.

Trịnh Hàn nhìn mũi tên trong tay mình, tay siết thành nấm đấm.

Hắn nhếch miệng cười khẩy:- Không ngờ kẻ năm đó ta cứu được lại là nghiệt chủng của tên cẩu hoàng đế Mạc Liễn.Nằm trong vòng tay Trịnh Hàn, một mỹ nhân thướt tha, yêu kiều với đôi mắt lá răm gợi tình đang không ngừng uốn éo, lả lơi.

Ả ta vươn đôi bàn tay trắng muốt, mềm mại xoa xoa bờ ngực dày rộng của hắn, dùng thanh âm nũng nịu nói:- Không phải bây giờ ả đã nằm trong tay chàng rồi sao? Muốn dạy dỗ ả, tiện thiếp có hàng trăm hàng ngàn cách, chỉ sợ Đại vương không nỡ…Chưa đợi Chu thị nói hết câu, Trịnh Hàn nhấc bổng ả ta, đặt lên đùi mình.

Bàn tay to lớn của hắn siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của ả, ánh mắt hắn thoáng chốc híp lại, tràn đầy si mê:- Để Bản vương xem xem nàng bản lĩnh thế nào!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.