Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 10



Robert quay trở lại Luân Đôn và cố vùi mình vào các hoạt động thường nhật. Tuy vậy anh thấy đau khổ khi phải cố không bận tâm đến việc tự thuyết phục bản thân không quan tâm đến lời từ chối của Victoria.

Anh không thể ăn, cũng không thể ngủ. Anh có cảm giác giống như một nhân vật trong bài thơ sầu thảm, ủ ê. Anh nhìn thấy Victoria ở khắp mọi nơi - trên những đám mây, thấp thoáng giữa đám đông, và thậm chí trong món súp chết tiệt của anh.

Sau đó anh nghĩ nếu mình không thảm hại đến khốn khổ thế này thì chắc chắn anh sẽ không buồn đáp lại lệnh triệu tập của cha anh.

Cứ vài tháng một lần, Hầu tước lại gửi cho Robert một lá thư yêu cầu anh trình diện ở Trang viên Castleford. Các lá thư đầu tiên chỉ là những mệnh lệnh cộc lốc, nhưng sau đó chúng trở nên hòa hoãn hơn, với giọng điệu gần như nài nỉ. Hầu tước muốn Robert chú tâm hơn nữa tới đất đai của ông, bởi ông muốn con trai mình thể hiện niềm tự hào với danh hiệu Hầu tước một ngày nào đó sẽ thuộc về anh. Hơn hết, ông muốn con trai ông kết hôn và sinh một người kế thừa dòng họ Kemble.

Tất cả những điều này đều được nêu khá rõ ràng - với sự khoan dung mỗi lúc một tăng - trong những lá thư ông gửi, nhung Robert hầu như chỉ đọc lướt rồi quẳng chúng vào lò sưởi. Anh không hề trở lại Trang viên Castleford trong suốt hơn bảy năm qua, kể từ cái ngày kinh khủng đó, khi tất cả giấc mơ của anh đã vỡ tan tành. Và thay vì vỗ về lưng anh an ủi thì cha anh lại reo hò với niềm sung sướng, và nhảy một điệu jig[1] ngay trước chiếc bàn gỗ gụ vô giá của ông.

[1] Điệu nhảy ăn mừng truyền thống ở Anh và Ai Len.

Ký ức đó vẫn khiến Robert nghiến chặt răng vì giận dữ. Khi anh có con, anh sẽ cho chúng sự cổ vũ và thấu hiểu. Chắc chắn anh sẽ không cười trước những thất bại của chúng.

Những đứa con. Giờ đây lại là một khái niệm thú vị. Anh đã không thích thú cho lắm với việc để lại dấu ấn của bản thân trên thế giới này trong hình hài của những vị thừa kế bé nhỏ. Anh không thể để mình kết hôn với Victoria, và anh cũng dần nhận ra mình không thể hình dung bản thân kết hôn với bất cứ ai khác.

Đúng là rác rưởi.

Và rồi, khi lá thư mới nhất của cha anh được gửi đến, nói rằng ông đang hấp hối trên giường bệnh, Robert quyết định sẽ về để nhạo báng ông già này. Đây là lá thư thứ ba kiểu này anh nhận được trong suốt năm qua, và không lá thư nào trong chúng chứng minh được đây là sự thật dù chỉ rất nhỏ. Nhưng dù sao Robert cũng xếp hành lý và trở về Kent. Làm bất cứ việc gì để giũ cô ra khỏi tâm trí.

Khi anh về đến ngôi nhà thuở nhỏ, anh không ngạc nhiên khi phát hiện cha mình không hề ốm, dù trông có già hơn một chút so với những gì anh từng nhớ.

“Thật mừng được đón con về nhà, con trai ạ”, vị Hầu tước nói, trông khá bất ngờ khi Robert đã thật sự đáp lại lời triệu hồi của ông và trở về từ Luân Đôn.

“Ông trông khỏe đấy”, Robert nói, nhấn mạnh hai từ cuối cùng.

Hầu tước húng hắng ho.

“Bị cảm chăng?”, Robert nhướng mày xấc xược hỏi.

Cha anh lườm anh một cái khó chịu, “Con thừa biết ta chỉ đang hắng giọng thôi.”

“À, phải rồi, người nhà Kemble chúng ta lúc nào chả khỏe như ngựa. Khỏe như la, và cứng đầu cũng như la.”

Hầu tước đặt chiếc ly gần hết rượu whiskey cái cạch xuống bàn. “Có chuyện gì với anh vậy, Robert?”

“Sao cơ?” Câu này được nói ra khi Robert nằm ườn ra trên sofa và gác chân lên bàn.

“Anh đúng là điển hình khốn khổ của một đứa con. Và bỏ chân khỏi bàn ngay!”

Giọng cha anh vẫn giống hệt với lúc anh còn là một đứa trẻ và đang cố gắng thực hiện một tội lỗi kinh khủng nào đó. Không kịp nghĩ, Robert vâng theo và bỏ chân xuống sàn.

“Nhìn anh mà xem”, Castleford nói với vẻ ghê tởm. “Lười biếng bê tha suốt thời gian ở Luân Đôn. Rượu chè, gái gú, cờ bạc đến táng gia bại sản.”

Nụ cười của Robert khô khốc. “Tôi là một tay chơi bài siêu giỏi. Tôi đã làm gia sản thừa kế tăng gấp đôi rồi.”

Cha anh chầm chậm quay lại. “Chẳng có gì để anh quan tâm, có phải không?”

“Đã từng”, Robert thì thào, đột nhiên có cảm giác thật trống rỗng.

Hầu tước rót cho mình một cốc whiskey khác và đặt xuống. Rồi, như thể thực hiện nỗ lực cuối cùng, ông nói: “Mẹ của anh sẽ cảm thấy hổ thẹn vì anh”.

Robert thình lình ngước lên, miệng của anh trở nên khô khốc. Cha anh rất hiếm khi đề cập đến mẹ anh. Phải mất một lúc sau anh mới có thể nói: “Ông không biết bà đã cảm nhận ra sao. Ông chưa bao giờ thực sự hiểu bà ấy. Ông không biết tình yêu là gì”.

“Ta yêu bà ấy!”, Hầu tước rống. “Ta yêu mẹ anh theo cái cách anh không bao giờ có thể biết được. Và thề có Chúa, ta biết những giấc mơ của bà ấy. Bà ấy muốn con trai mình trở nên mạnh mẽ, trung thực và cao thượng.”

“Và không lúc nào quên những trách nhiệm của tôi đối với tước vị”, Robert chua chát nói.

Cha anh quay đi. “Bà ấy không quan giờ quan tâm đến điều đó”, ông đáp. “Bà ấy chỉ muốn anh hạnh phúc.”

Robert đau đớn nhắm mắt, tự hỏi không biết cuộc đời anh sẽ khác biệt ra sao nếu mẹ anh vẫn còn sống khi anh theo đuổi Victoria. “Tôi thấy ông đã dành ưu tiên cho việc hoàn thành những giấc mơ của bà rồi đấy”, anh cười cay đắng. “Rõ ràng, tôi là một người đàn ông hạnh phúc.”

“Ta chưa bao giờ định khiến con trở nên thế này”, Castleford nói, gương mặt ở độ tuổi sáu mươi lăm của ông vốn trông đã mệt mỏi, và giờ lại như già thêm cả chục tuổi. Ông lắc đầu và ngồi sụp xuống một chiếc ghế. “Ta chưa bao giờ muốn thế. Lạy Chúa, ta đã làm gì thế này?”

Một cảm giác rất khó chịu bắt đầu lan ra trong bụng Robert. “Ý ông là sao?”, anh hỏi.

“Cô ta đã đến đây.”

“Ai đã đến đây?”

“Cô ta. Con gái của mục sư.”

Tay Robert siết chặt lấy tay dựa của chiếc ghế sô pha cho đến khi những khớp ngón tay của anh trở nên trắng bệch. “Victoria?”

Cha anh gật đầu cụt lủn.

Một ngàn câu hỏi vuột qua tâm trí Robert. Nhà Hollingwood đã đuổi cô rồi sao? Cô có bị ốm không? Cô hẳn đã bị ốm, anh suy luận. Hẳn có gì đó vô cùng tồi tệ đã xảy ra nếu cô thực sự đã đến tìm cha anh. “Cô ấy ở đây lúc nào?”

“Ngay sau khi anh bỏ đến Luân Đôn.”

“Ngay sau khi tôi... Ông đang nói cái chết tiệt gì thế?”

“Bảy năm trước.”

Robert đứng bật dậy. “Bảy năm trước Victoria đã đến đây và ông chưa bao giờ cho tôi biết sao?” Anh bắt đầu tiến đến chỗ cha mình. “Ông chưa bao giờ nói với tôi dù chỉ một từ?”

“Ta không muốn nhìn con lãng phí cuộc đời.” Castleford bật tiếng cười chua chát. “Nhưng dù sao con cũng làm thế rồi.”

Robert siết chặt nắm đấm hai bên sườn, biết rằng nếu không làm thế anh rất có thể bóp cổ cha mình. “Cô ấy đã nói gì?”

Cha anh không trả lời đủ nhanh.

“Cô ấy đã nói gì?”, Robert rống.

“Ta không nhớ chính xác...” Castleford hít một hơi sâu. “Nhưng cô ta rất bối rối khi biết anh bỏ đến Luân Đôn. Ta nghĩ cô ta thật lòng muốn giữ cuộc hẹn với anh.”

Cổ họng Robert giần giật dữ dội, và anh nghi ngờ năng lực định hình câu chữ của mình.

“Ta không nghĩ cô ta nhằm vào gia sản của con”, Hầu tước khẽ nói. “Ta vẫn cho rằng một người phụ nữ có bối cảnh như cô ta không thể trở thành một Nữ bá tước chuẩn mực, nhưng ta sẽ thừa nhận...”, ông hắng giọng. Ông không phải người người thích biểu lộ sự yếu đuối. “Ta sẽ thừa nhận mình đã nhầm. Cô ta rõ ràng rất yêu con.”

Robert đứng bất động vì sợ hãi trong thoáng chốc, rồi anh đột nhiên quay ngoắt lại và tung nắm đấm lên bức tường. Hầu tước mất bình tĩnh rụt lui, ông nhận ra hẳn con trai mình rất muốn tung nắm đấm đó thẳng vào mặt ông.

“Trời đánh ông đi!”, Robert điên cuồng. “Làm sao ông có thể làm thế với tôi?”

“Lúc đó ta cứ tưởng đấy là cách hay nhất. Giờ ta mới thấy rằng mình đã nhầm.”

Robert nhắm mắt, gương mặt anh khốn khổ. “Ông đã nói gì với cô ấy?”

Hầu tước quay đi, bởi không thể đối diện với con trai mình.

“Ông đã nói gì với cô ấy?”

“Ta bảo con chưa bao giờ có ý định cưới cô ta”, Castleford khó khăn nuốt khan. “Ta đã bảo con chỉ định ve vãn cô ta mà thôi.”

“Và cô ấy đã nghĩ... Ôi, lạy Chúa, cô ấy đã nghĩ…” Robert khuỵu xuống. Khi cô phát hiện anh đã đi Luân Đôn, Victoria hẳn đã cho rằng anh nói dối cô suốt quãng thời gian đó, và rằng anh chưa bao giờ yêu cô.

Và rồi anh lăng nhục cô với việc đề nghị cô trở thành nhân tình của anh. Nỗi tủi hổ nhấn chìm anh, anh tự hỏi nếu liệu có khi nào mình dám nhìn thẳng vào mắt cô thêm lần nữa. Anh tự hỏi thậm chí liệu cô có cho phép anh đứng trước mặt cô đủ thời gian để nói lời xin lỗi hay không.

“Robert à”, cha anh nói, “Ta xin lỗi”.

Robert chậm rãi đứng lên, hầu như không tự nhận thức được cử động của mình. “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông”, anh nói, giọng anh lạnh lẽo.

“Robert!”, Hầu tước hét lên.

Nhưng con trai ông đã rời khỏi phòng.

Robert không nhận ra mình đang đi đâu cho đến khi ngôi nhà đơn sơ của mục sư hiện ra trước mắt. Vì sao đêm đó Victoria lại nằm trên giường? Vì sao cô không đến gặp anh như đã hứa?

Anh đứng trước ngôi nhà khoảng năm phút dài đằng đẵng, không làm gì cả ngoại trừ nhìn chằm chằm chiếc vòng sắt bằng đồng[2] nằm trên cửa chính. Những suy nghĩ của anh chạy loạn về tứ phía, và đôi mắt anh bần thần đến mức không nhìn thấy phần rèm trên cửa sổ phòng khách khẽ gợn.

[2] Bộ phận dùng để gõ cửa.

Cánh cửa đột nhiên bật mở, và Eleanor Lyndon xuất hiện. “Thưa ngài?”, con bé hỏi, rõ ràng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.

Robert chớp mắt cho đến khi anh có thể tập trung vào Eleanor. Con bé vẫn trông hệt như trước, ngoại trừ mái tóc hung đỏ luôn xõa tung như một đám mây ôm quanh mặt con bé, thì giờ được cuốn lên thành một búi gọn ghẽ. “Ellie”, anh khàn giọng đáp.

“Ngài làm gì ở đây vậy?”

“Anh... Anh không biết nữa.”

“Trông ngài không khỏe lắm. Ngài có…”, con bé nuốt khan. “Ngài có muốn vào trong không?”

Robert ngơ ngẩn gật đầu và theo Eleanor vào phòng khách.

“Cha em không ở nhà”, con bé nói, “Ông đang ở nhà thờ”.

Robert chỉ nhìn con bé chằm chằm.

“Ngài có chắc là ngài vẫn khỏe không? Trông ngài không được ổn cho lắm.”

Anh buột một hơi thở khẽ vui vẻ, một hơi hẳn sẽ bật thành tiếng cười nếu anh không quá đờ đẫn thế này. Ellie luôn luôn là người thẳng thắn đến sảng khoái.

“Thưa ngài? Anh Robert?”

Anh tiếp tục im lặng thêm vài giây nữa, rồi anh chợt hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”.

Con bé chớp mắt. “Gì cơ ạ?”

“Chuyện gì đã xảy ra đêm đó?”, anh lặp lại, giọng anh mang theo nài nỉ đến tuyệt vọng.

Sự lĩnh hội ló rạng trên mặt Ellie và con bé quay đi. “Ngài không biết sao?”

“Anh cứ tưởng là mình biết, nhưng lúc này thì anh... anh không biết gì hơn nữa.”

“Cha trói chị ấy lại.”

Robert cảm giác như thể mình vừa bị đấm thẳng vào bụng. “Cái gì?”

“Cha em”, Ellie bổn chồn nuốt khan. “Ông tỉnh giấc và phát hiện Victoria đang gói ghém đồ đạc. Rồi ông trói chị ấy lại. Ông bảo ngài sẽ hủy hoại chị ấy.”

“Ôi, lạy Chúa”, Robert không sao thở nổi.

“Rất kinh khủng. Cha chưa bao giờ nổi giận như thế. Em chưa bao giờ thấy ông như vậy cả. Em muốn giúp chị ấy. Em thực sự đã làm vậy. Em trùm mền cho chị ấy để chị ấy không bị cảm lạnh.”

Robert cứ tưởng cô đang nằm trên giường. Anh quá tức giận với cô, và trong khi ấy cô đang bị trói chặt cả tay lẫn chân. Anh đột nhiên có cảm giác buồn nôn kinh khủng.

Ellie tiếp tục câu chuyện. “Nhưng rồi ông cũng trói cả em. Em nghĩ ông biết em sẽ thả chị ấy để chị ấy có thể chạy đến chỗ anh. Rồi lúc được thả ra, chị ấy lẻn vội khỏi nhà và chạy ngay đến Trang viên Castleford. Lúc chị ấy trở về, làn da chị ấy đều bị xây xát vì chạy băng qua khu rừng.”

“Chị ấy chưa bao giờ tha thứ cho cha bọn em, ngài biết không”, Ellie nói. Đôi vai con bé nhún một cái buồn bã. “Em có thể sống hòa thuận với ông. Em không nghĩ những việc ông làm là đúng, nhưng cả hai đều đạt được một nhận thức chung nào đó. Nhưng Victoria...”

“Kể tiếp đi, Ellie”, Robert nài nỉ.

“Chị ấy chưa bao giờ trở về nhà. Gia đình em chưa gặp chị ấy bảy năm rồi.”

Anh quay sang con bé, đôi mắt xanh dương của anh dữ dội. “Anh không biết, Ellie ạ. Anh xin thề..”

“Bọn em rất ngạc nhiên khi biết anh đã rời khỏi hạt”, con bé nói thẳng. “Em đã nghĩ trái tim tan vỡ có thể giết chết Victoria.”

“Anh không biết”, anh lặp lại.

“Chị ấy nghĩ ngài đã lên kế hoạch để ve vãn chị ấy, và rồi khi không thành công thì ngài trở nên chán nản và bỏ đi.” Ánh mắt Ellie rớt xuống sàn. “Bọn em không biết nghĩ gì khác hơn. Đó cũng là điều cha em dự đoán.”

“Không phải”, Robert thì thào. “Không phải. Anh yêu cô ấy.”

“Thế thì sao ngài lại bỏ đi?”

“Cha anh đã đe dọa sẽ tước quyền thừa kế của anh. Khi cô ấy không đến gặp anh đêm đó, anh cho rằng cô ấy đã quyết định anh không còn đáng giá với cô ấy nữa.” Anh cảm giác thật hổ thẹn khi nói lên những lời đó. Cứ làm như thể Victoria quan tâm đến việc ấy không bằng. Anh đột ngột đứng dậy, cảm giác mất thăng bằng đến mức anh phải vịn vào góc bàn một lúc mới có thể đứng vững.

“Ngài có muốn một chút trà không?”, Ellie nhổm dậy và hỏi. “Thực sự thì trông ngài không khỏe chút nào đâu.”

“Ellie”, anh nói, giọng anh lần đầu tiên trở nên cương quyết trong suốt cuộc nói chuyện của họ. “Anh đã không khỏe trong suốt bảy năm rồi. Thứ lỗi cho anh nhé.”

Anh rời đi mà không nói thêm một lời, và ra đi trong vội vã tột độ.

Ellie không hề nghi ngờ về nơi anh sẽ đến.

“Ý bà là bà đã sa thải cô ấy?”

“Không thư giới thiệu”, phu nhân Hollingwood tự hào nói.

Robert hít sâu một hơi, nhận ra rằng lần đầu tiên trong đời anh có thôi thúc đến ác liệt là được đấm thẳng vào mặt một người phụ nữ. “Bà để...”, anh ngừng lại và hắng giọng, cần thời gian kiểm soát cơn thịnh nộ của mình. “Bà đã sa thải một phụ nữ đáng kính mà không có một tờ giới thiệu ư? Bà trông mong cô ấy sẽ đi đâu?”

“Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng chuyện đó không liên quan đến tôi. Tôi chắc chắn không hề muốn người phụ nữ lăng loàn đó lại gần con trai tôi, và táng tận lương tâm đến mức cho cô ta một tờ giới thiệu để cô ta có thể vấy bẩn những đứa trẻ khác bằng các tác động xấu xa của cô ta.”

“Bà tuyệt đối không được gọi Nữ bá tước tương lai của tôi là lăng loàn, thưa phu nhân Hollingwood”, Robert mím môi nói.

“Nữ bá tước tương lai của ngài ư?” Lời của phu nhân Hollingwood buột ra trong cơn hoảng loạn dâng trào. “Cô Lyndon?”

“Chính vậy.” Từ lâu Robert đã tôi luyện được nghệ thuật trừng mắt lạnh như nước đá, và anh cho phu nhân Hollingwood ánh mắt đáng sợ hoàn hảo nhất của mình.

“Nhưng... Nhưng ngài không thể cưới cô ta!”

“Vậy sao?”

“Eversleigh bảo tôi rằng cô ta đã ném cả người vào ngài ấy.”

“Eversleigh là một thằng khốn.”

Phu nhân Hoilingwood cứng người trước ngôn từ khiếm nhã của anh. “Thưa ngài Macclesfield, tôi phải yêu cầu ngài…”

Nhưng anh đã cắt ngang bà ta. “Cô ấy đi đâu?”

“Tôi chắc chắn không hề biết.”

Robert tiến về phía bà ta, đôi mắt buốt giá và khắc nghiệt. “Bà không biết ư? Không một ý nghĩ nào lóe lên trong đầu?”

“Cô ta, à cô ta có liên hệ với trung tâm việc làm mà thông qua đó tôi đã thuê cô ta.”

“À, giờ thì chúng ta có một nơi nào đó rồi. Tôi biết bà không hoàn toàn vô dụng mà.”

Phu nhân Hollingwood lo lắng nuốt khan. “Tôi có thông tin ở ngay đây. Hãy để tôi chép lại cho ngài.”

Robert gật đầu cụt lủn và khoanh tay lại. Anh đã học được cách sử dụng kích thước cơ thể mình để hăm dọa, và anh không muốn được làm gì hơn là dọa cho phu nhân Hollingwood sợ bắn linh hồn ra ngoài. Bà ta lật đật chạy qua căn phòng và moi ra một mảnh giấy từ chiếc bàn. Với đôi bàn tay lẩy bẩy, bà ta chép lại địa chỉ cho anh.

“Của ngài đây”, bà ta vừa nói vừa đưa. “Tôi hy vọng sự hiểu nhầm nho nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị trong tương lai của chúng ta.”

“Phu nhân thân mến của tôi ạ, tôi không nghĩ bà có thể làm gì để tôi lại muốn để mắt đến bà lần nữa đâu.”

Phu nhân Hollingwood xanh mặt, khi nhìn tất cả khát vọng gia nhập giới thượng lưu bốc cháy.

Robert nhìn xuống địa chỉ ở Luân Đôn trên tờ giấy trong tay, rồi rời phòng mà không buồn làm gì nhiều nhặn như gật đầu một cái về phía bà chủ nhà.

Victoria đã đến để tìm một công việc, người phụ nữ ở trung tâm môi giới việc làm nói với anh với cái nhún vai lạnh nhạt, nhưng bà ta đã đuổi cô đi. Làm sao có thể tìm nổi việc cho một gia sư nếu không có giấy chứng nhận tư cách đạo đức cho được.

Đôi bàn tay Robert bắt đẩu run rẩy. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực đến khốn kiếp thế này. Cô đang ở chỗ chết tiệt nào vậy?

Vài tuần sau, Victoria ngâm nga vui vẻ khi cô mang những món đồ may vá đến chỗ làm. Cô không thể nhớ lần gần đây nhất mình cảm thấy hạnh phúc là khi nào. Ồ, vẫn còn chút đau buồn rơi rớt lại vì Robert nhưng cô sẽ chấp nhận, và sẽ luôn coi nó như một phần tất yếu của cô.

Song cô hoàn toàn hài lòng. Đã có một khoảnh khắc hoảng loạn đến khốn khổ khi phu nhân ở trung tâm môi giới việc làm tuyên bố tình trạng không ai thuê mướn của cô, nhưng rồi Victoria nhớ đến công việc may vá cô đã làm khi bước vào tuổi trưởng thành. Nếu có công việc nào cô có thể làm được, thì đó là khâu những đường may hoàn hảo, và cô nhanh chóng tìm được việc ở một cửa hàng may.

Cô được trả lương theo thành phẩm, và cô thấy hoàn toàn vừa ý với công việc này. Nếu cô làm tốt, thì đó là cô đã làm tốt, và không ai có thể nói khác đi. Không có các phu nhân Hollingwood kèm theo những lời phàn nàn về những đứa trẻ không thể đọc bảng chữ cái đủ nhanh, và rồi đổ tại Victoria khi chúng bị vấp ở chữ M, chữ N và chữ O. Victoria thích khía cạnh không mang tính chủ quan ở công việc mới hơn. Nếu cô khâu một đường may thẳng tắp, thì không ai có thể nói nó bị cong được.

Thật khác biệt với việc làm gia sư. Victoria không thể hài lòng hơn được nữa.

Lúc bị phu nhân Hollingwood sa thải, cô đã có một cú sốc kinh hoàng. Tên Eversleigh dơ dáy trở nên hằn học và đi thêu dệt những điều bịa dặt, mà đương nhiên phu nhân H. sẽ không bao giờ tin lời một gia sư thay vì kẻ cùng tầng lớp với bà ta.

Và Robert thì đã ra đi, cho nên anh không thể che chở cho cô. Không phải vì cô muốn anh làm thế, hoặc trông chờ anh sẽ làm thế. Cô chẳng còn gì trông chờ ở anh sau khi anh nhục mạ cô quá mức bằng cách đề nghị cô trở thành nhân tình của anh.

Victoria lắc đầu. Cô đã cô gắng không nghĩ đến cuộc gặp gỡ kinh khủng ấy. Những hy vọng của cô đã dâng lên quá cao để rồi tan ra vụn vỡ. Cô sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho anh vì điều đó.

Ha! Cứ như anh sẽ cầu xin sự tha thứ của cô không bằng, cái tên cục súc đó.

Victoria cảm thấy đỡ hơn nhiều khi nghĩ anh là Robert-cục-súc. Cô ước gì mình đã nghĩ vậy từ bảy năm trước.

Victoria chỉnh lại bọc đồ may vá trên hông và mở cánh cửa hậu Hiệu may của Madame[3] Lambert. “Ngày tốt lành, Katie!”, cô chào cô thợ may khác.

[3] Madame: cách gọi lịch sự một người phụ nữ theo tiếng Pháp, tương đương quý bà, phu nhân.

Cô gái tóc vàng ngẩng lên với đôi mắt nhẹ nhõm. “Victoria, thật mừng vì cuối cùng chị cũng đến.”

Victoria đặt bọc đồ của mình xuống. “Có gì không ổn à?”

“Madame...”, Katie ngừng lại, ngó qua vai, rồi tiếp tục thì thầm: “Madame hoảng loạn rồi. Có bốn khách hàng ở phía trước, và bà ấy...”.

“Victoria có đấy không?” Madame Lambert xông vào căn phòng phía sau, không buồn kèm theo trọng âm Pháp bà vẫn sử dụng để nói chuyện với các khách hàng. Bà ngắm nghía Victoria, người đang phân loại những món đồ thêu thùa cô mang về nhà ngày hôm trước. “Tạ ơn Chúa, tôi cần cô ra đằng trước.”

Victoria nhanh chóng đặt phần tay áo cô đang cầm xuống và vội vã ra ngoài. Madame Lambert thích cử Victoria ra phần phía trước cửa hàng vì trọng âm của cô lúc nào cũng đầy học thức.

Bà dẫn Victoria đến chỗ một cô gái khoảng mười sáu tuổi đang cố gắng hết sức lờ đi người phụ nữ phốp pháp - gần như chắc chắn là mẹ cô - đang đứng bên cạnh.

“Veectoria”, bà nói, đột nhiên lại nhấn nhá kiểu Pháp, “đây là quý cô Harriet Brightbill, mẹ cô ấy” - bà đề cập đến vị phu nhân kia - “muốn được giúp đỡ với váy vóc của tiểu thư trẻ này”.

“Ta biết chính xác thứ ta muốn”, bà Brightbill nói.

“Và con cũng biết chính xác thứ con muốn”, Harriet thêm vào, đôi bàn tay chống kiên quyết lên hông.

Victoria ngăn lại một nụ cười. “Có lẽ chúng ta có thể tìm ra thứ gì đó vừa ý cả hai người.”

Bà Brightbill đằng hắng thật to một cái, khiến Harriet quay sang bà với vẻ mặt bồn chồn và kêu: “Mẹ!”.

Trong một giờ tiếp theo, Victoria trải ra hết món vải này đến món vải khác. Lụa, sa tanh, muxơlin - tất cả đều được đem ra để duyệt. Chẳng mấy chốc Harriet tỏ ra có khiếu thẩm mĩ tốt hơn mẹ mình rất nhiều. Và Victoria phát hiện mình đã dành khá nhiều thời gian để thuyết phục bà Brightbill rằng: Viền ren là hoàn toàn không cần thiết để có được sự thành công ở các buổi xã giao.

Sau cùng thì bà Brightbill, người thực sự yêu chiều cô con gái và rõ ràng đang cố làm những gì bà cho là tốt nhất, xin phép vào phòng nghỉ. Harriet ngồi xuống chiếc ghế gần đó với tiếng thở dài thườn thượt. “Bà kiệt sức rồi phải không?”, cô bé hỏi Victoria.

Victoria chỉ mỉm cười.

“Tạ ơn Chúa là anh họ em đã xung phong sẽ mang bánh ngọt tới đây. Em không thể chịu thêm một lượt mua sắm nào lúc này nữa. Mẹ con em còn phải đến cửa hàng mũ và găng tay.”

“Chị chắc chắn hai người sẽ có một quãng thời gian thú vị”, Victoria khéo léo nói.

“Chỉ thú vị khi tất cả đã được đóng gói chuyển đến nhà và em có thể mở chúng thôi... Ôi, nhìn kìa! Anh họ của em vừa đi qua cửa sổ. Robert! Robert!”

Victoria thậm chí không ngăn nổi phản ứng của mình. Cái tên Robert luôn có những tác động lạ lùng với cô, và cô ngay lập tức phóng như bay đến núp sau một chậu cây. Chuông cửa reo lên, cô hé mắt nhìn qua những tán lá.

Robert. Là Robert của cô.

Cô suýt nữa bật ra tiếng rên rỉ. Cuộc đời cô cũng chỉ khó khăn đến thế này thôi. Ngay khi cô bắt đầu tìm được một chút hài lòng, thì anh sẽ tới và khiến mọi thứ đảo lộn. Cô không còn hoàn toàn chắc chắn về cảm nhận với anh, nhưng có một điều cô có thể khẳng định rằng cô không muốn một cuộc chạm trán với anh diễn ra ở đây.

Cô bắt đầu nhích từng tí về phía cánh cửa của căn phòng phía sau.

“Anh Robert”, cô nghe Harriet gọi lúc núp mình đằng sau một chiếc ghế, “Tạ ơn Chúa vì anh đã đến. Em xin tuyên bố là mẹ sắp khiến em phát điên rồi”.

Anh cười khùng khục - âm thanh ấm áp, trầm trầm khiến trái tim Victoria quặn thắt. “Nếu dì vẫn chưa khiến em điên lên, thì anh có thể nói em được miễn dịch rồi đó, Harriet thân mến ạ.”

Harriet buông tiếng thở dài phờ phạc, kiểu thở dài chỉ một đứa trẻ mười sáu tuổi chưa từng trải có thể làm nổi. “Nếu không có chị bán hàng đáng yêu ở đây…”

Có một quãng ngừng đáng sợ, và Victoria luống cuống bò dọc sau lưng chiếc sô pha.

Harriet chống tay lên hông. “Mà có chuyện gì xảy ra với Victoria thế nhỉ?”

“Victoria?”

Victoria nuốt khan. Cô không thích chất giọng của anh. Cánh cửa phía sau chỉ còn cách hơn mét rưỡi một chút. Cô có thể làm được. Cô từ từ đứng dậy núp sau hình nộm đang choàng một chiếc váy dạ hội bằng vải sa tanh màu xanh sẫm, và cẩn thận quay lưng lại, bước sang ngang vài centimet cuối cùng để đến căn phòng phía sau.

Cô có thể làm được. Cô biết mình có thể làm được.

Bàn tay cô với đến tay nắm cửa. Cô xoay. Trót lọt. Gần như quá dễ dàng.

Cô làm được rồi! Cô thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm và sụm xuống bức tường. Tạ ơn Chúa. Phải đối mặt với Robert sẽ còn mệt mỏi hơn thế nhiều.

“Victoria?”, Katie ngước lên nhìn cô với vẻ mặt thắc mắc. “Tôi tưởng chị đang giúp...”

Cánh cửa bị hất tung với một lực đẩy mạnh như sấm. Katie kêu thét. Victoria rên rỉ.

“Victoria?”, Robert reo lên. “Tạ ơn Chúa, Victoria!”

Anh nhảy qua một chồng các súc vải và xô ngã một hình nộm thử quần áo. Anh ngừng lại khi chỉ còn cách cô khoảng ba mươi centimet. Victoria ngơ ngác ngó anh trân trân. Anh đang thở hổn hển, gương mặt hốc hác, và có vẻ như anh không nhận ra một dải đăng ten Tây Ban Nha đang lủng lẳng trên vai phải của anh.

Và rồi, chẳng buồn bận tâm đến các khán giả, hoặc đơn giản không nhận ra rằng Katie, Madame Lambert, Harriet, bà Brightbill, và ba khách hàng khác đang nhìn, anh vươn tay như một tên đàn ông đói khát và lôi cô về phía anh.

Rồi anh bắt đầu hôn cô. Khắp mọi nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.