Hẹn Ước Mười Năm

Chương 17



Giang Thu Thu hãi hùng nhìn Trịnh Tự.

Không ngờ cô lại được chứng kiến sự khởi đầu của huyền thoại đại thần chạm tay hóa vàng. Cô cảm thấy rất ảo diệu, càng khó tránh khỏi việc ăn gato ngập mặt.

Trên thực tế, sau cùng Trịnh Tự cũng không thật sự phát triển du lịch nông nghiệp. Có vẻ như du lịch nông nghiệp chỉ là thuận miệng tìm một lý do để mua đất. 

Tuy nhiên, lý do “Du lịch nông nghiệp” nghe rất không phù hợp với phong cách giới tinh hoa Tài chính. Về sau vẫn luôn có nhiều ý kiến trái chiều, nhưng vẫn chưa có kết luận cuối cùng.

Bây giờ Giang Thu Thu đã biết rõ, có điều… Cô cảm thấy không biết sẽ tốt hơn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, rất lâu sau khi Trịnh Tự trở nên nổi tiếng, mọi người vẫn luôn thảo luận hăng say về khoản đầu tư này của anh vào thời niên thiếu, xem đó như một minh chứng hùng hồn cho “Đôi mắt có thể nhìn trước tương lai”. 

Đó cũng là một trong những du lịch nông nghiệp có lợi nhuận cao nhất trong lịch sử.

Mỗi lần Giang Thu Thu của năm 2018 nghe được truyền thuyết này của chồng mình, cô luôn cảm thấy vui sướng ngất ngây và tự hào. 

Thế mà khi chuyện này diễn ra ngay trước mắt mình, trong lòng Giang Thu Thu lại bị mùi chua hôi thối của đồng tiền bào mòn.

Có lẽ người cô tỏa ra mùi chua quá nồng, ngay cả Trịnh Tự cũng nhận ra. Anh hơi khó hiểu, “Sao vậy?”

Giang Thu Thu nhanh chóng suy tính giá nhà của khu vực này ở mười năm sau, buộc phải ngồi ngay ngắn, nhìn Trịnh Tự rất thành khẩn, ngập ngừng thương lượng, “Đàn anh, mình có thể đầu tư vào du lịch nông nghiệp của cậu không?”

Cô kẻ mắt theo hình dáng mảnh dẻ, nhấn chút đỏ ở đuôi mắt, khi nhìn Trịnh Tự như vậy lại khiến anh không thể từ chối. 

“Cậu?” Kết quả là Trịnh Tự vẫn chưa lên tiếng, Trịnh Thanh Xuyên ngồi đằng trước đã bật cười trước, “Vậy cậu nói thử xem cậu định đầu tư bao nhiêu?”

Cậu không hề xem chuyện Trịnh Tự nói đầu tư vào du lịch nông nghiệp là thật, thế nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Giang Thu Thu khiến cậu phải bật cười. Hơn nữa, hiện tại cô ấy đang mượn tiền sinh hoạt của Trịnh Tự, lấy đâu ra suy nghĩ táo bạo thế chứ?

Ban đầu cậu nói ra câu đó là để cười nhạo. Không ngờ sau khi nghe xong, Giang Thu Thu còn bắt đầu hạch toán thật. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi Trịnh Tự: “Đàn anh, cậu xem thử mình có thể đầu tư trước ba nghìn được không?” 

Đó là tất cả số tiền mà cô có thể lấy ra sau khi tính toán thu nhập đi làm thêm, quả thật không dễ dàng gì!

Tất cả đều là đồng tiền mồ hôi nước mắt đó!

Trịnh Thanh Xuyên đực mặt ra, buột miệng hỏi: “Đô la Mỹ hả?”

Giang Thu Thu rất nghiêm túc, “Tôi là người Trung Quốc chính gốc, dĩ nhiên là Nhân Dân Tệ chứ!”

Trịnh Thanh Xuyên giơ ngón tay cái lên, “… Đó cũng là số tiền đầu tư xịn sò nhất mà tôi từng nghe trong đời!” 

Cậu còn muốn tiếp tục xỉa xói thì nghe thấy Trịnh Tự cười khẽ, trịnh trọng nói: “Được, tôi chấp nhận vốn đầu tư của cậu.”

Trịnh Thanh Xuyên: “…”

Cậu bạn tài xế cảm thấy ai nấy cũng đều bất bình thường, hỏi nhỏ Trịnh Thanh Xuyên: “Trịnh Tự đang nghiêm túc hay là đùa giỡn vậy?”

Trịnh Thanh Xuyên không trả lời, cậu đã mê sảng rồi.

Đó không phải là Trịnh Tự mà cậu biết!

Ở phía sau, sau khi nghe được câu trả lời của Trịnh Tự, đôi mắt của Giang Thu Thu sáng rực lên. Cô nhanh chóng tính nhẩm tỷ suất hoàn vốn của những ngôi nhà ở khu vực này, giống như đã thấy được dáng vẻ mình lấy lại mấy chục nghìn tệ từ Trịnh Tự vài năm sau. 

Cô nghĩ ngợi một lát, cảm thấy hứa hẹn đầu môi không đủ an toàn, vì vậy lấy điện thoại nắp trượt mà Trịnh Tự cho cô mượn ra, bật chức năng ghi âm lên, đưa đến trước mặt Trịnh Tự, nói rất nghiêm túc: “Đề phòng khi bất trắc, đàn anh, chúng ta ghi âm để làm bằng chứng đi.” 

Trịnh Thanh Xuyên thực sự không chịu được nữa, quay đầu lại nói: “Cậu quá ngây thơ…”  

“Được.” Trịnh Tự đồng ý, thật sự nhích lại gần, nói rõ ràng từng chữ về phía điện thoại: “Tôi chính thức chấp nhận…” 

Giang Thu Thu nghiêm túc nhấn mạnh, “Phải nói tên.” 

Trịnh Tự nghe theo, “Tôi, Trịnh Tự, chính thức chấp nhận Giang Thu Thu góp vốn cổ phần ba nghìn tệ vào du lịch nông nghiệp của tôi. Hơn nữa, sau này sẽ chia cổ tức hằng năm cho Giang Thu Thu theo tình hình lợi nhuận.”

Trịnh Thanh Xuyên: “…”

Tôi bị tự kỷ mất.

Giang Thu Thu cẩn thận lưu lại đoạn ghi âm, vui vẻ nói: “Từ nay mình cũng là chủ sở hữu của khu vực Kim Châu Phong rồi.” 

Mặc dù có lẽ chỉ được một mét vuông, nhưng cũng đã là một khởi đầu rất tốt rồi!

Trịnh Tự nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô ấy, cảm thấy tâm trạng của mình như cũng tươi vui hẳn lên.

Cuối cùng xe đã chạy ra khỏi làng đô thị, tiến vào đại lộ bằng phẳng của thành phố.

Màn đêm ngày càng dày đặc, Giang Thu Thu đã mệt mỏi cả ngày, cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ ập tới nên bắt đầu ngủ gật.

Đầu của cô lắc lư theo nhịp điệu xe. Trịnh Tự thấy cứ cách một hồi là cô bị giật mình tỉnh giấc, sau đó lại kiên quyết điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Anh lặng lẽ đến gần cô, kề vai mình sát gần cô.

Một lúc sau, cuối cùng Giang Thu Thu mơ hồ nhận ra đã tìm được một chỗ dựa, thoải mái tựa đầu lên vai Trịnh Tự, rốt cuộc lần này không bị giật mình tỉnh giấc nữa.

Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ của thiếu nữ quẹt nhẹ qua cổ của chàng trai khi xe đang chạy. Trịnh Tự hơi nghiêng đầu qua, vừa vặn thấy được Giang Thu Thu đang nhắm chặt mắt. Đuôi mắt của cô được điểm chút màu đỏ, giống như sóng nước mênh mông khi cô tỉnh dậy. Trong khoảnh khắc yên tĩnh như thế này, màu đỏ đó lại giống như dòng nước mắt đang chảy, không hiểu tại sao lại khiến Trịnh Tự cảm thấy nhức nhối trong lòng.

Trong xe rất yên tĩnh.

Cậu bạn tài xế đã thấy được cảnh này từ kính chiếu hậu, hoảng hốt đến nỗi đạp mạnh chân ga, ngay sau đó nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Trịnh Tự trong kính chiếu hậu. Trịnh Tự khẽ nói: “Vững tay lái một chút.”

Cậu bạn tài xế quên bẵng đi chất vấn, gần như gật đầu lia lịa theo bản năng.

Trịnh Thanh Xuyên ngồi trên ghế phụ cũng không nói gì, chỉ nhìn qua kính chiếu hậu rồi “Xì” một tiếng, lặng lẽ chống khuỷu tay lên cửa kính xe và bắt đầu ngủ gật. 

Chiếc xe màu trắng chạy băng qua ánh đèn của muôn nghìn ngôi nhà, cuối cùng đã đến khu đô thị đại học, chậm rãi dừng lại ở ký túc xá nữ của Đại học Châu Xuyên.

Giang Thu Thu vẫn còn ngủ, ấy thế mà Trịnh Tự đã gắng gượng giữ vững tư thế suốt cả chặng đường.

Đúng là một chàng trai mạnh mẽ!

Chống lại áp lực cực lớn, cậu bạn tài xế dồn hơi và dũng cảm phát ra âm thanh của kỳ đà cản mũi, “Đến rồi.”

“Hả.” Giang Thu Thu giật mình tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra, sau đó đối mặt với ánh mắt và… bờ vai của Trịnh Tự.

“Úi —— xin lỗi.” Giang Thu Thu vội vàng ngồi thẳng người, sau đó sờ lên khóe miệng của mình theo bản năng, “Mình có chảy nước miếng không nhỉ?”

Trịnh Tự cười khẽ, “Không có.”

Giang Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, khựng lại một lát rồi căng thẳng đến gần bả vai của Trịnh Tự, nhìn trái nhìn phải một vòng.

Trịnh Tự bị cô ấy nhìn đến nỗi bối rối, hỏi: “Sao vậy?”

“Mình xem thử lớp trang điểm của mình có dính lên quần áo của cậu không.” Giang Thu Thu ngượng ngùng trả lời.

Trịnh Tự bật cười nhìn cô, “Rồi có không?”

“Không có.” Sau khi kiểm tra xong, Giang Thu Thu thở phào một hơi.

Đôi mắt của Trịnh Tự dịu dàng, “Thật ra nếu dính cũng không sao…”

Anh còn chưa nói xong đã thấy Giang Thu Thu chống nạnh cười đắc ý, “Mình biết ngay mà, kỹ thuật chống trôi lớp trang điểm của mình là số dách!”

Trịnh Tự: “…” Thôi bỏ đi.

“Hôm nay cảm ơn mọi người nhé, bái bai.” Giang Thu Thu vẫy tay chào tạm biệt ba người trên xe, sau đó đóng cửa lại và đi về phía cổng ký túc xá.

Không ngờ đi tới cổng lại vô tình gặp được người quen. 

Cô thấy nam thần tương lai Vương Đằng đang đứng bên cạnh vườn hoa ở cổng ký túc xá. Cậu ấy vẫn mặc áo thun hơi nhăn nhúm, tay cầm túi quà mà trước đây Giang Thu Thu cố tình tìm cho cậu ấy, đang cúi đầu trả lời tin nhắn, có vẻ như đang đợi đối tượng sẽ tặng quà.

Xem ra bạn gái của cậu ấy ở cùng ký túc xá với cô.

Giang Thu Thu đang phân vân có nên chào hỏi hay không, bỗng chốc ở đằng sau vang lên giọng nói của Tăng Nam Ngọc, lộ rõ vẻ bực mình, “Em đã nói hôm nay có thể sẽ về muộn, đã bảo anh không cần đợi em mà?”

Nghe thấy tiếng nói, Vương Đằng ngẩng đầu lên và vội vàng đi tới đón, vui vẻ đưa túi giấy cho cô ấy, “Anh muốn tranh thủ tặng quà cho em trước 12 giờ đêm.”

“Đây là cái gì vậy?” Tăng Nam Ngọc thờ ơ nhận lấy túi giấy, sau khi mở ra lại hơi bất ngờ, “Anh cũng biết phải tặng nước hoa à, còn là thương hiệu này nữa…”

Vừa nghe cô ấy nói, Vương Đằng đã biết có lẽ mình đã chọn đúng món quà, khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhõm. Đang định lên tiếng, cậu lại thấy sắc mặt của Tăng Nam Ngọc đột nhiên thay đổi, nhìn về phía sau lưng cậu với vẻ mặt u ám.

Vương Đằng khó hiểu, quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của cô ấy, trước mắt bỗng sáng lên.

Giang Thu Thu đang kinh hoàng vì chuyện bạn gái của Vương Đằng lại là Tăng Nam Ngọc, vì vậy quên mất thời gian dần trôi. Lúc này đối mặt với ánh mắt của họ, cô cũng không thể giả vờ như không thấy, thế là thản nhiên mỉm cười với họ. 

Có điều nụ cười của cô khiến sắc mặt của Tăng Nam Ngọc càng khó coi hơn, rõ ràng không hề muốn chạm mặt cô vào lúc này. Giang Thu Thu cảm thấy hơi buồn cười, cũng chẳng buồn để ý, trực tiếp xoay người đi về ký túc xá.

Thế nhưng cô không thể không thầm thở dài: Không ngờ khi nam thần Vương Đằng còn trẻ, mắt nhìn người lại kém đến vậy.

Vương Đằng lại nhất thời không nhận ra Giang Thu Thu, chỉ cảm thấy bạn nữ sinh rạng rỡ đó hơi quen mắt. Đang định hỏi Tăng Nam Ngọc, cậu lại thấy Tăng Nam Ngọc bỗng nhăn mặt, dúi trả món quà về tay cậu, lạnh lùng nói: “Vương Đằng, chúng ta chia tay đi.”

Giang Thu Thu vừa leo cầu thang, vừa tò mò về tình sử của đại thần Vương Đằng. Trong ấn tượng của cô, Vương Đằng của năm 2018 vẫn chưa kết hôn, nhưng lại có tin đồn rằng anh ấy có một cô bạn gái rất xinh đẹp, chẳng lẽ là Tăng Nam Ngọc?

Thật ra Tăng Nam Ngọc rất xinh, nhưng cô luôn cảm thấy hai người này không hợp nhau, chỉ có thể nói rằng thế giới thật kỳ diệu.

Giang Thu Thu đang nhiều chuyện trong lòng, bỗng nhiên bụng chùng xuống, bất ngờ đau quặn lên.

“Úi ——” Cô không chịu nổi đã la lên thành tiếng rồi thở hổn hển, sau đó mới từ từ nhớ ra đã đến kỳ kinh nguyệt.

Sau khi xuyên không về năm 2008, Giang Thu Thu vẫn luôn trong trạng thái bấn oạn, vừa rơi xuống nước, vừa học quân sự, vừa đi làm thêm, bận rộn đến mức quên mất tính toán chu kỳ của mình. Có lẽ vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, kỳ kinh nguyệt đến trễ vài ngày đã đành, vậy mà cô lại trải qua cơn đau bụng kinh thê thảm nhất trong đời.

Giang Thu Thu phờ phạc chạy về ký túc xá, không ngờ bạn cùng phòng lại chưa về. Cô quên chuẩn bị sẵn băng vệ sinh, đành phải đến mượn phòng ký túc xá bên cạnh một miếng, gắng gượng chút sức lực cuối cùng đi rửa mặt qua loa, leo lên giường nằm vật vờ, lờ đờ gửi tin nhắn cho Cam Tiểu Vãn:

【Cục cưng à, mình đến tháng rồi, quên mua băng vệ sinh, lát nữa cậu về mua giúp mình hai bịch nhé. Một bịch dùng hàng ngày, một bịch dùng ban đêm. Loại ban đêm phải dài hơn 340cm nhá.】

Vừa mới gửi tin nhắn chưa được bao lâu, cô đã nhận được phản hồi: 【OK.】

Giang Thu Thu: 【Hu hu hu, cục cưng là nhất, moahh!】

Sau đó, cô mới yên tâm chìm vào giấc ngủ. 

Cô cảm thấy mình mới thiếp đi không bao lâu đã bị tiếng mở cửa đánh thức, sau đó “Tách” một tiếng, đèn bật sáng trưng, giọng nói của Cam Tiểu Vãn vang lên, “Không phải chứ, chưa ai trở về sao?” 

“Mình đang ngủ nè.” Giang Thu Thu mơ màng ló nửa đầu ra khỏi giường. 

Cam Tiểu Vãn kéo vali đi vào, thấy vậy bèn nói: “Sao cậu ngủ sớm thế? Mình có mang đặc sản ở quê lên nè, mau xuống ăn đi.”

“Mình đang đến tháng.” Giang Thu Thu thấy trên tay cô ấy trống không, không nhịn được “Ớ” lên, hỏi: “Cậu quên mua băng vệ sinh cho mình à?” 

“Gì cơ?” Cam Tiểu Vãn khó hiểu, “Cậu đâu có dặn trước với mình.”

“Sao lại không, cậu còn trả lời mình mà?” Giang Thu Thu vừa nói, vừa lấy điện thoại ở đầu giường ra.

Cam Tiểu Vãn lại càng khó hiểu, “Thật sự không có mà, cậu nằm mơ hả…”

Còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng hét “Á ——” thảm thiết và xé lòng của Giang Thu Thu, suýt nữa làm rớt điện thoại.

Cam Tiểu Vãn giật mình, “Sao vậy, có chuyện gì thế?”

Giang Thu Thu nằm sải lai, bị đụng đầu vào thanh sắt đầu giường, giọng điệu vô cùng chán nản, “Mình muốn đi chết.”

Vì Trịnh Tự và Cam Tiểu Vãn là hai người mà cô liên lạc gần đây, vậy mà cô lại mơ màng gửi tin nhắn muốn gửi cho Cam Tiểu Vãn đến Trịnh Tự.

Cam Tiểu Vãn bối rối, “Rốt cuộc là sao?”

“Hức ——” Giang Thu Thu không thể nói ra. Chần chừ một hồi, cô mới lấy hết can đảm cầm điện thoại lên, xem lại tin nhắn mà mình đã gửi. 

Cục cưng, băng vệ sinh, hàng ngày, ban đêm, dài hơn 340cm, moahh…

Từng chữ như muốn xé xác cô. 

Dĩ nhiên khắm bựa nhất vẫn là câu trả lời tỉnh bơ của Trịnh Tự: 【OK.】

Giang Thu Thu run rẩy nhấp vào trang soạn tin nhắn, thử cứu vãn thể diện: Xin lỗi, lúc nãy gửi nhầm…

Còn chưa gõ chữ xong, điện thoại bỗng vang lên tiếng “Đinh ——”, có một tin nhắn mới.

Trịnh Tự: 【Mua đồ xong rồi, muốn tôi mang lên hay là cậu xuống lấy?】

Giang Thu Thu: “…”

Oh no, đàn anh à, cậu nhiệt tình thế?

HẾT CHƯƠNG 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.