Một nhân viên cầm xấp đơn đăng ký dày cộm, hào hứng nói với một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, rất có thần thái: “Anh Hàn Minh, năm nay chúng ta đã tuyển được gần 200 thành viên mới. Đây là lần tuyển dụng nhiều thành viên mới nhất kể từ khi thành lập CLB đến nay.”
Đối với CLB chuyên ngành như bọn họ, số lượng thành viên mới tuyển được hằng năm luôn ở mức khoảng 100 người. Con số của năm nay có thể coi như là một bước đột phá lớn.
“Vậy sao?” Lý Hàn Minh uống một ngụm nước, mỉm cười nói: “Thế thì tốt quá rồi.”
“Lần này may mà có anh.” Các nữ sinh khác đều vây quanh anh ta, nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Năm nay ngoài các sinh viên khoa Tài chính, còn có rất nhiều bạn ngoài ngành cũng đến đăng ký, tất cả đều là vì ‘Hải Minh Sinh’.”
“Đúng đúng đúng, em còn bắt gặp người ở trường khác cố tình đến nhìn anh nữa đấy.”
“Chuẩn đét. Bây giờ chỉ cần là sinh viên khoa Tài chính trong khu đô thị đại học, không ai không biết đến ID ‘Hải Minh Sinh’.”
Mỗi người nói một câu, tất cả đều là tâng bốc Lý Hàn Minh.
Lý Hàn Minh chỉ cười cho qua, không hề bộc lộ vẻ đắc ý. Thấy các cô ấy ngày càng nói khoa trương, anh ta liền ngắt lời kịp lúc, “Mọi người đã phóng đại quá rồi.”
Anh ta tiện tay rút đơn đăng ký ra, “Năm nay khoa Tài chính chắc đều đã đăng ký hết đúng chứ?”
CLB chuyên ngành của bọn họ nhắm mục tiêu rất rõ ràng, nguồn thành viên hầu hết đều là sinh viên trong ngành. Hằng năm có khoảng 80% sinh viên trong ngành sẽ tham gia CLB.
Còn năm nay dưới hào quang của “Hải Minh Sinh”, thậm chí các sinh viên của khoa khác cũng tham gia. Bọn họ tự tin sẽ chẳng có bao nhiêu sinh viên trong ngành lọt lưới.
“Chỉ có hai người không tham gia.” Nhân viên phụ trách thống kê cho hay sau khi kiểm tra danh sách tân sinh viên.
Một người khác nói: “Quá xuất sắc.” Năm ngoái có ít nhất mười đến hai chục người không tham gia.
Trong danh sách tân sinh viên, những ai đăng ký tham gia CLB đều được đánh dấu tích vào phía sau. Lý Hàn Minh dễ dàng tìm thấy hai người chưa đánh dấu tích, “Trịnh Tự, Giang Thu Thu?”
“Trịnh Tự là sinh viên thủ khoa Tài chính năm nay.” Một người nắm rõ tình hình lên tiếng: “Giang Thu Thu là sinh viên dự thính.”
Có người chợt nói: “Ý, Giang Thu Thu là nữ sinh được nhiều người bàn tán trên diễn đàn trường gần đây đúng không?”
“Đúng rồi, cậu nói mình mới nhớ ra. Trong bài viết hoa khôi của trường trước đây cũng có tên bạn ấy.”
“Thì ra là em ấy.” Dường như Lý Hàn Minh cũng có chút ấn tượng với cô, nghe xong đã mỉm cười, “Lát nữa đi hỏi thử em ấy và Trịnh Tự tại sao không gia nhập CLB của chúng ta nhé.”
“Trịnh Tự còn tạm chấp nhận, Giang Thu Thu thì thôi không cần đâu.” Nữ sinh bên cạnh bĩu môi, “Giang Thu Thu không giống như… người thích nghiên cứu chuyên ngành.”
“Đó không phải là công việc mà chúng ta phải xem xét hằng năm sao?”Lý Hàn Minh hỏi ngược lại.
Khoa Tài chính là “kho bạc” lớn nhất của CLB Tài chính. Hằng năm ngoài mục tiêu quảng bá, đi thăm đáp lễ những người không tham gia cũng là một công việc cần thiết.
Năm nay vốn dĩ có thể bỏ bớt công việc này, nhưng đôi lúc cuộc sống là như vậy. Nếu có nhiều người không tham gia như năm ngoái, có lẽ Lý Hàn Minh sẽ không quá bận tâm đến suy nghĩ của những người đó. Nhưng nếu chỉ có hai người, anh ta lại rất tò mò.
“Vâng ạ.” Nhân viên phụ trách đi thăm đáp lễ miễn cưỡng trả lời: “Vậy bây giờ chúng ta đóng gian hàng được chứ ạ? Chắc sẽ không có ai tới đăng ký nữa đâu.”
“Ừ.” Lý Hàn Minh gật đầu, “Mấy em thu dọn đi, anh còn có việc cần làm, phải đi trước đây.”
Anh ta vừa nói vừa duỗi tay kéo chiếc cà vạt được thắt chỉnh tề xuống, sau đó tiện tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng ra, khiến các nữ sinh phải xuýt xoa, “Đàn anh đẹp trai quá!”
Lý Hàn Minh làm như không nghe thấy, gọi phó hội trưởng lại rồi cùng rời đi.
Kết quả là mới đi đến chỗ ngoặt ở ngã tư, bước chân của hai người lập tức dừng lại.
Lý Hàn Minh: “Chuyện gì xảy ra ở đó vậy? Sao có nhiều người đứng xếp hàng thế?”
Phó hội trưởng cũng đứng ngây ra, sau đó cẩn thận nhớ lại và trả lời: “Hình như chỗ đó là gian hàng của CLB mà khoa Nghệ thuật mới thành lập năm nay.”
“CLB cho nữ sinh?” Lý Hàn Minh nhíu mày, “Tên là gì?”
“Cái tên hơi lạ.” Phó hội trưởng suy tư, “Hình như tên là CLB Hers.”
“Tôi nhớ Tô San là người khởi xướng phải không? Không nhìn ra cô ấy đúng là có bản lĩnh.” Lý Hàn Minh nảy sinh hứng thú, “Đến xem thử đi.”
Anh ta biết chuyện CLB cho nữ sinh này, nhưng trước giờ chẳng hề để ý. CLB mới rất kém trong việc tuyển thành viên so với CLB lâu đời. Nếu không quảng bá tốt, việc giải tán ngay năm thành lập cũng có thể xảy ra.
Nhiều người vẫn còn xếp hàng khi đã sắp đến giờ đóng gian hàng. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử tuyển thành viên xảy ra tình huống này.
Lý Hàn Minh và phó hội trưởng đứng bên ngoài đám đông đang xếp hàng. Cả hai người đều cao hơn hẳn các nữ sinh, vì vậy chỉ cần hơi ngước đầu lên là có thể thấy người mẫu trang điểm nửa mặt đứng giữa đám đông.
Lý Hàn Minh và phó hội trưởng lập tức bị sốc tâm lý.
Phó hội trưởng không nhịn được văng tục một câu “Cái đệch, “Cô gái đó biết lật mặt hả trời?”
Lý Hàn Minh bình tĩnh hơn cậu ta, ít nhất không có làm lố, chẳng qua cũng đờ mặt ra trong chốc lát rồi bỗng nói: “Thì ra là như vậy, không ngờ Tô San lại nghĩ ra được cách đó.”
Trang điểm nửa mặt có tác động rất lớn đến thị giác, hiệu quả cũng rất trực quan.
Chẳng trách có nhiều nữ sinh bị thu hút đến đây.
Tuy nhiên, Lý Hàn Minh khẽ giễu cợt, “Nông cạn.”
Anh ta đang định rời đi thì bất ngờ bị phó hội trưởng kéo lại. Phó hội trưởng chỉ vào hai người đang bị đám đông vây quanh, “Hàn Minh, đó chính là Trịnh Tự và Giang Thu Thu.”
Lý Hàn Minh quay lại nhìn, thấy một nam sinh có ngoại hình vô cùng điển trai đang cầm xấp tờ rơi, bị một nhóm nữ sinh vây quanh. Cậu ta thờ ơ phát tờ rơi cho các nữ sinh, đồng thời trả lời ngắn gọn các câu hỏi của họ, “Không biết, xin hãy xem tờ rơi.”
“Không biết, xem tờ rơi để biết thêm chi tiết.”
“Tôi cũng không hiểu, xem tờ rơi đi.”
Mặc dù hỏi cái gì cũng không biết, thái độ cũng hờ hững, nhưng số lượng nữ sinh trước mặt không hề giảm đi, thậm chí còn có xu hướng tăng lên.
Cách cậu ta không xa là một nữ sinh với ngoại hình bắt mắt giống như vậy.
Cả người Giang Thu Thu tràn đầy năng lượng. Cô cũng đang cầm một xấp tờ rơi, giải đáp mọi thắc mắc của các bạn học, nhưng lại chuyên nghiệp hơn Trịnh Tự rất nhiều.
“Khóa học của chúng mình bao gồm dưỡng da, trang điểm và các nội dung khác… Ngoài mình ra còn có các giáo viên mời từ bên ngoài, sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu…”
Dáng vẻ chăm chỉ làm việc của thiếu nữ tỏa sáng lấp lánh, quả thật khiến người khác không thể rời mắt.
Lý Hàn Minh nhớ tới tấm hình cô ấy bị chụp lén đăng trên diễn đàn. Hai tấm hình đó quả thật rất phong tình. Ban đầu anh ta cho rằng đó là do ống kính và hiệu ứng ánh sáng đi kèm.
“Giang Thu Thu này còn xinh hơn trong hình.” Phó hội trưởng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại có chút khinh thường, “Nhưng hai người này nghĩ sao lại tham gia CLB này thay vì CLB Tài chính…”
Lý Hàn Minh không tiếp lời cậu ta, trực tiếp chen về phía trước, đi đến bên cạnh Giang Thu Thu, cúi đầu khẽ mỉm cười nhìn cô ấy, “Chào em gái.”
Anh ta cao ráo và đẹp trai, vừa đi đến đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Các nữ sinh vốn đang vây quanh Giang Thu Thu đều vô thức lùi lại vài bước, nhường chỗ cho anh ta, sau đó lén quan sát anh ta.
“Chào anh.” Nét mặt của Giang Thu Thu không thay đổi, chỉ đưa tờ rơi cho anh ta một cách thuần thục, “Anh có muốn tìm hiểu CLB của tụi em không? Mặc dù tụi em có tên là Hers, nhưng vẫn tuyển thành viên nam đấy…”
Lý Hàn Minh tiện tay cầm lấy tờ rơi xem thử, cảm thấy hơi buồn cười, “Nam sinh tham gia sẽ được phúc lợi gì? Cũng là lớp học hình tượng và nghi thức sao?”
“Đúng vậy.” Giang Thu Thu trả lời nghiêm túc: “Đàn ông trong xã hội chủ nghĩa thời đại mới cũng phải chú ý nhiều đến hình tượng của mình và nghi thức.”
Lý Hàn Minh còn chưa lên tiếng, phó hội trưởng đuổi theo không nhịn được cất giọng: “Đàn bà ẻo lả mới học cái này.”
Lại là một đám trai thẳng khắm lọ.
Giang Thu Thu tỉnh bơ trợn ngược mắt, nhưng ngoài mặt vẫn cười tít mắt, lấy lại tờ rơi từ trên tay Lý Hàn Minh, “Nếu anh không có hứng thú, vậy em không lãng phí thời gian của anh nữa.”
Lý Hàn Minh tinh tế cảm nhận được Giang Thu Thu đang bài xích bọn họ, nắm chặt tờ rơi trong tay, vẫn mỉm cười nhìn cô ấy, “Hình như em gái học khoa Tài chính đúng không?”
“Vâng.” Giang Thu Thu thuận miệng đáp: “Sao vậy?”
“Anh cũng học khoa Tài chính.” Lý Hàn Minh nói: “Anh là sinh viên năm ba.”
Phó hội trưởng bên cạnh tiếp lời: “Tụi anh thuộc CLB Tài chính. Đây là Lý Hàn Minh, hội trưởng của tụi anh.”
Cậu ta vừa nói ra tên của Lý Hàn Minh, mọi người xung quanh lập tức đưa mắt nhìn nhau, khẽ nói: “Lý Hàn Minh? Có phải là Hải Minh Sinh trên Công đoàn Đại học Châu Xuyên không?”
“Chính là anh ấy, không ngờ anh ấy lại đẹp trai đến vậy!”
“Sớm biết vậy mình cũng đi đăng ký tham gia CLB Tài chính.”
Phó hội trưởng khá đắc ý. Kể từ khi “Hải Minh Sinh” trở nên nổi tiếng trên Công đoàn Đại học Châu Xuyên, CLB của bọn họ cũng nhận được nhiều sự quan tâm. Mỗi lần chỉ cần nói ra ID này đều luôn nhận được nhiều lời khen ngợi.
“Thì ra là CLB Tài chính.” Giang Thu Thu bừng tỉnh, nhưng lại không tỏ vẻ ngưỡng mộ như phó hội trưởng nghĩ, ngược lại ôm chặt tờ rơi trên tay đầy cảnh giác, “Đừng nói là bây giờ anh muốn cướp thành viên của tụi em đấy nhé? Làm vậy là trái quy tắc đó, các anh vui lòng đến gian hàng của mình tuyển thành viên đi.”
Phó hội trưởng: “…” Sao cô em này lại không đi theo kế hoạch vậy?
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của Tô San. Tô San đi tới, nhìn Lý Hàn Minh với vẻ khó hiểu, “Hàn Minh, sao ông lại tới đây?”
Trước giờ Lý Hàn Minh không có hứng thú với khoa Nghệ thuật, sao lại xuất hiện trước gian hàng của các cô?
“Xem thử thôi mà, còn vô tình gặp được đàn em của khoa chúng tôi nữa nè.” Lý Hàn Minh nhướng mày với Giang Thu Thu.
Cuối cùng anh ta đã nhìn ra em gái này đang cố tình pha trò, rõ ràng là không muốn tiếp chuyện với bọn họ.
Đã lâu rồi anh ta chưa bị phớt lờ như vậy, nhất là đối với các em gái cùng khoa, huống hồ anh ta đã để ý đến em gái này từ lâu. Bỗng nhiên trong lòng anh ta bị khơi dậy ý chí chiến đấu, cố tình đến gần hỏi: “Vậy còn em thì sao? Em có hứng thú tham gia CLB Tài chính của tụi anh không?”
Tô San sa sầm nét mặt, “Sao ông lại công khai cướp người hả?”
Lý Hàn Minh hờ hững nhún vai, “Cũng không phải chỉ có thể tham gia một CLB, sao có thể xem là cướp người chứ? Đúng không em gái?”
Dù sao cũng là đàn anh cùng khoa, Giang Thu Thu vẫn giữ thể diện cho anh ta, khéo léo trả lời: “Xin lỗi, em không rảnh.”
Câu trả lời này không được xem là chân thành, nhưng đó là sự thật.
“Không rảnh sao?” Lý Hàn Minh không chấp nhận, tầm mắt hướng về phía tờ rơi trên tay cô, “Nhưng em đã tham gia CLB này mà?”
Giang Thu Thu: “Đúng vậy, cũng vì đã tham gia CLB khác nên không có dư thời gian.”
Ngoài CLB Hers, cô còn đăng ký CLB Võ thuật, mỗi tuần phải đứng tấn* nữa đấy, quả thật rất bận rộn.
*Đứng tấn: Một trong những tấn pháp (bộ pháp) cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông.
Đứng tấn (hình minh họa)
“Em gái làm vậy là không phân biệt được mức độ quan trọng rồi…” Lý Hàn Minh đứng thẳng người, vẫn giữ nụ cười trên môi, “Anh nghĩ em nên tập trung nhiều vào việc học chuyên ngành, chứ đừng quá chú ý đến vẻ ngoài của mình.”
Giang Thu Thu còn chưa lên tiếng, Tô San đã cất lời trước: “Hàn Minh, ông nói vậy là sao?”
“Tôi chỉ tốt bụng đưa ra lời khuyên cho em gái mà thôi. Con gái nên dành nhiều thời gian để hoàn thiện nội tâm của mình, thay vì những nỗ lực cho vẻ ngoài.” Lý Hàn Minh nhìn lướt qua xung quanh một vòng, nói với giọng điệu khiêu khích của người từng trải: “Thành thật mà nói, tôi nghĩ hầu hết con trai vẫn thích vẻ đẹp nội tâm của con gái hơn. Con gái chuyên nghiệp, nghiêm túc, lại còn có học thức sẽ quyến rũ hơn nhiều so với những người chỉ có ngoại hình rỗng tuếch.”
Anh ta trả lại tờ rơi cho Giang Thu Thu, rãnh cười càng sâu hơn, “Nếu con gái chỉ biết đến những chủ đề nông cạn như mỹ phẩm, quần áo, túi xách, vậy thì sẽ rất khó có chủ đề chung với con trai. Giống như những chiếc bánh sinh nhật bên ngoài tinh xảo, nếu bên trong không ngon, ăn được hai miếng cũng sẽ ngán thôi.”
Anh ta nhìn về phía Tô San, “Vì vậy tôi cho rằng ý tưởng này của CLB các cậu rất dễ làm sai lệch nhận thức của nữ sinh.”
Lời nói của Lý Hàn Minh khiến các nữ sinh xung quanh chìm trong im lặng.
Các cô sinh vào những năm 80 và 90, từ nhỏ đã được dạy bảo giản dị là đức tính tốt, con gái nên chú trọng đến vẻ đẹp bên trong hơn là bên ngoài. Quan điểm này vẫn tiếp tục duy trì đến những năm gần đây.
Tư tưởng xã hội ngày càng cởi mở, chủ nghĩa cá nhân trỗi dậy, tư tưởng của nhiều người đã dần dần thay đổi. Ngày càng có nhiều nữ sinh dám thể hiện bộ mặt yêu cái đẹp của mình.
Nhưng quan điểm của Lý Hàn Minh vẫn được nhiều người ủng hộ.
Đặc biệt là khi anh ta tạo ra sự đối lập giữa ngoại hình và năng lực, điều đó càng khiến các nữ sinh tài đức vẹn toàn ngay từ nhỏ cảm thấy rất hợp lý.
Dĩ nhiên năng lực luôn quan trọng hơn ngoại hình rồi.
Mọi người nhất thời trố mắt nhìn nhau.
“Anh nói rất hay.” Giang Thu Thu không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Tô San chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm. Kiện tướng đắc lực của CLB các cô vậy mà lại dễ dàng bị người khác bắt mất? Nếu lúc này Giang Thu Thu chuyển sang đầu quân cho CLB Tài chính, vậy thì CLB Hers sẽ chịu tổn thất rất lớn.
Lý Hàn Minh thấy vậy cũng nở nụ cười, thể hiện sự tán thưởng với Giang Thu Thu, “Thật ra em gái như thế này đã rất tốt, không cần trang điểm gì cả…”
Anh ta còn chưa nói xong đã nghe thấy một giọng nam trong trẻo vang lên từ bên cạnh, “Cậu ấy có trang điểm.”
Lý Hàn Minh: “…?”
Không biết Trịnh Tự đi tới từ lúc nào, cau mày nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng, “Cậu ấy trang điểm cũng rất xinh.”
Thật ra anh cũng không phân biệt được con gái có trang điểm hay không. Chẳng qua khi nãy anh chọt vào gò má của Giang Thu Thu thì vô tình bị dính chút phấn, vì vậy anh mới biết.
Đó chắc là trang điểm nhẹ nhàng trong truyền thuyết!
Anh lạnh lùng nhìn Lý Hàn Minh, “Anh là trai thẳng mà lại phán xét về sắc đẹp như thế thì hơi nhỏ mọn đấy.”
Lý Hàn Minh: Trai thẳng là cái gì?
Giang Thu Thu suýt nữa bật cười, nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của Lý Hàn Minh, cố gắng nhịn cười, ngây thơ nói: “Xem ra anh cũng không hẳn cho rằng không trang điểm là đẹp, mà là cho rằng đã trang điểm nhưng ngỡ là tự nhiên mới là xinh đẹp đúng không?”
Lý Hàn Minh hơi lúng túng, việc trang điểm của những nữ sinh này đúng là khiến người ta khó đoán. Thế nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, tiếp tục nói với Giang Thu Thu: “Để em gái chê cười rồi, nhưng anh đúng là nghĩ như vậy. Không phải em cũng đồng ý với quan điểm của anh sao?”
“Em đâu có.” Giang Thu Thu cười tít mắt nói: “Em chỉ cho rằng nếu nam sinh trong trường chúng ta cũng có suy nghĩ thâm thúy như anh thì quá tốt.”
Lý Hàn Minh không hiểu, “Là sao?”
“Anh nói rất có lý, khiến em vô cùng khâm phục.” Giang Thu Thu giơ ngón tay cái lên với anh ta, khen ngợi: “ Nhưng em nghĩ anh không nên nói những câu đó ở đây, mà nên nói với những người tạo bài viết hoa khôi của trường, và thảo luận về ngoại hình của nữ sinh trên diễn đàn ấy.”
Nụ cười của cô dần trở nên giễu cợt, “Đám con trai chỉ biết thảo luận về ngoại hình của con gái trong các bài viết hoa khôi của trường, bài viết gái xinh, hơn nữa còn tổ chức bỏ phiếu và xếp hạng, thế nhưng chưa bao giờ nói con gái chuyên nghiệp, nghiêm túc và có học thức. Những tên đó quả thật rất nông cạn. Anh không cảm thấy bọn họ là vật cản trở của con trai, khiến người khác nghĩ rằng con trai đều là động vật chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài thôi sao?… Vì vậy em đề nghị anh thay vì đứng đây giảng đạo cho các em gái, chi bằng thống nhất ý kiến nội bộ của đám con trai các anh trước đi.”
“Không phải ID của anh rất nổi tiếng sao? Tin chắc anh vung tay một cái là mọi người sẽ nghe lời anh ngay.”
“Nếu không thì một số nam sinh suốt ngày bàn về ngoại hình của nữ sinh, một số bạn lại muốn dạy dỗ nữ sinh phải chú ý đến nội tâm của mình, như vậy rất tiêu chuẩn kép lắm nghen.”
Giọng nói của Giang Thu Thu cũng không lớn, nhưng nội dung lại sặc mùi châm chọc.
Đặc biệt là chữ “Lắm nghen” cuối cùng, mặc dù trước đây chưa từng nghe qua trợ từ này, nhưng lại có cảm giác rất khinh miệt.
Quả thật những câu nói lúc nãy của Lý Hàn Minh, nhất là cái câu dùng bánh ngọt để miêu tả nữ sinh đã khiến các cô rất tức giận.
Các nữ sinh đứng xung quanh mới đầu còn xấu hổ vì lời nói của Lý Hàn Minh, bây giờ đã sực tỉnh.
Đệch! Có lý!
Rõ ràng trên diễn đàn, trên mạng Internet có nhiều nam sinh tạo bài viết thảo luận về ngoại hình của nữ sinh, đến miệng Lý Hàn Minh lại thành ra nam sinh để ý đến nội tâm của nữ sinh hơn, nữ sinh đừng quá chú ý đến vẻ ngoài của mình.
Có nhiều người đúng là tiêu chuẩn kép.
Lý Hàn Minh không ngờ cô em này lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy, hơn nữa lập luận rõ ràng, bất thình lình đưa ra một ví dụ khiến anh ta không thể nào phản bác.
Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh dần trở nên khinh bỉ, Lý Hàn Minh cảm thấy hơi xấu hổ, ngây người một hồi mới lắp bắp, “… Anh chỉ đang nói đến phần lớn các trường hợp, dù gì không phải ai cũng có suy nghĩ như vậy.”
“Em cũng đang nói về suy nghĩ của em mà.” Giang Thu Thu vẫn dửng dưng, tiếp tục cười nói: “Hơn nữa anh nhầm một chuyện rồi.”
Lý Hàn Minh mơ hồ cảm thấy cô em này không dễ đối phó, nhưng vẫn hỏi theo bản năng: “Chuyện gì?”
“Con gái trang điểm, chưng diện, chú trọng đến vẻ bề ngoài đều không phải là vì con trai.” Đôi mắt của Giang Thu Thu trở nên sắc bén, “Trước mặt người con trai mà mình thích, con gái ăn mặc đẹp một chút là vì họ tôn trọng tình cảm và buổi hẹn hò. Ăn mặc nhếch nhác, lôi thôi lếch thếch rất bất lịch sự, không đáng được khen ngợi.”
“Nếu nói là vì con trai, vậy chẳng thà nói bình thường con gái luôn có yêu cầu cao với hình tượng của mình.”
Cô vừa nói vừa nhìn Tô San và Ngô Tuệ Á không biết đi tới đây từ lúc nào, tiếp tục nói: “Anh có tin lúc con gái đi gặp con gái càng chưng diện cẩn thận hơn khi đi gặp con trai không?”
Tô San nhìn sang Ngô Tuệ Á theo tầm mắt của cô, vô cùng đồng ý, “Đúng rồi!”
Ngô Tuệ Á cũng “Xì” một tiếng, “Lúc đi gặp bạn trai, bà đây còn dám để mặt mộc. Nhưng nếu đi gặp Tô San…”
Chị ta hất mái tóc gợn sóng của mình một cách lẳng lơ, “Thì phải thoa kem nền đến cổ luôn!”HẾT CHƯƠNG 23