Hẹn Ước Mười Năm

Chương 4



Mặc dù mới mở đầu đã mất đi một anh chồng, nhưng chỉ cần số lượng chồng còn đủ nhiều, cô sẽ không gặp phải cái kết không có hậu.

Số lượng chồng vẫn ổn định ở mức hai con số, Giang Thu Thu ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh nhìn Trịnh Thanh Xuyên, nói ra những lời chính trực: “Cậu bạn này, không được văng tục chửi thề, chúng ta là người văn minh.” 

Trịnh Thanh Xuyên: “…?” Chẳng phải con gái nghe thấy nói tục đều sẽ xấu hổ, giả vờ không hiểu, hoặc là nổi giận sao? Sao nhỏ này vẫn dửng dưng dạy dỗ cậu, còn làm thơ gieo vần các kiểu nữa?

Trịnh Tự lại không có biểu hiện gì, chỉ liếc nhìn Giang Thu Thu rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ tìm người sửa điện thoại của cậu. Bây giờ cậu tiếp tục nằm viện cũng chẳng có ích gì, trước hết tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cậu.”

Đúng như Trịnh Thanh Xuyên nói, tiếp theo Trịnh Tự tỏ ý có thể thu xếp giúp cô trước. Ban đầu anh định đề nghị tìm một chỗ ở cho cô trước, có điều vừa định mở miệng lại đổi ý, hỏi ngược lại: “Cậu có ý kiến gì không?”

Giang Thu Thu không ngờ Trịnh Tự còn hỏi ý kiến của mình, thầm nghĩ Trịnh Tự đúng là người tốt. Cô chần chừ một lát rồi nói ra ý định muốn tiếp tục đi học. Cô cảm khái nửa đùa nửa thật, “Mình nghĩ chắc mình là sinh viên của Đại học Châu Xuyên.”

“Còn phải nói.” Trịnh Thanh Xuyên bên cạnh nghe thấy vậy liền cười nhạo, “Cậu còn là sinh viên khoa Vân Châu khóa 2018 nữa kìa.”

“…” Giang Thu Thu nhìn cậu ta đầy ẩn ý. Cậu bạn chồng cũ, cậu lộ mặt thật rồi.

Không ai biết Trịnh Tự đang nghĩ gì, quả thật trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn. Giang Thu Thu không rõ danh tính, nhưng hiển nhiên chắc còn đang trong tuổi đi học. Cũng không biết cô ấy mất bao lâu mới có thể phục hồi, không thể cứ dây dưa vô ích như vậy được.

Trịnh Tự trầm ngâm, “Vậy trước hết cậu đến Đại học Châu Xuyên học dự thính một thời gian đi.”

“Hả?” Giang Thu Thu sững sờ sau khi nghe xong. Cô vốn chỉ hy vọng có thể đến Đại học Châu Xuyên nghe “chùa” một thời gian. Sau này nghĩ cách lấy được quốc tịch, cô đăng ký thi tuyển sinh đại học lần nữa cũng được. Không ngờ Trịnh Tự lại cho cô đi học dự thính. 

Đại học Châu Xuyên luôn có truyền thống nhận sinh viên dự thính. Thật ra cái gọi là sinh viên dự thính là tạo cơ hội cho sinh viên trường khác đến nghe giảng. Thông thường, thời gian dự thính là từ một học kỳ đến một năm. Trong khoảng thời gian này, đãi ngộ hoàn toàn giống như sinh viên chính thức, nghĩa là được ở ký túc xá, lên lớp, tham gia các hoạt động trong lớp giống như sinh viên chính thức. Điểm khác biệt là không có thông tin sinh viên trong trường, cũng không được cấp bằng tốt nghiệp của Đại học Châu Xuyên.

Một mặt của hệ thống dự thính là để trao đổi cởi mở, mặt khác cũng là để một số thành phần đặc biệt xin vào học.

Sau này, gia cảnh của Trịnh Tự bị giới truyền thông tiết lộ. Giang Thu Thu không hề bất ngờ khi anh có thể lấy được suất học dự thính, nhưng không ngờ anh lại chịu giúp cô.

Giang Thu Thu vô cùng cảm động, phát thẻ một lần nữa, “Cậu đúng là người tốt.” 

Quả nhiên gia thế của Trịnh Tự rất hùng hậu, chẳng mấy chốc đã hoàn thành thủ tục dự thính. Giang Thu Thu chính thức trở thành sinh viên dự thính của Đại học Châu Xuyên khóa 2008. Dựa theo thông tin trên “Thẻ sinh viên giả” của cô, Trịnh Tự giúp cô làm thủ tục dự thính ngành Tài chính của khoa Vân Châu, vừa khéo cùng lớp với anh. 

Hai ngày sau, Trịnh Tự đưa Giang Thu Thu đến dưới lầu ký túc xá nữ của Đại học Châu Xuyên. Giang Thu Thu bày tỏ lời cảm ơn từ tận đáy lòng, còn nói: “Mình sẽ trả lại tiền cho cậu.”

Không những cho cô học dự thính, Trịnh Tự còn cho cô ba nghìn tệ. Tại thời điểm này, chi phí sinh hoạt cho một học kỳ của sinh viên đại học bình thường cũng chỉ có hai đến ba nghìn tệ. Số tiền này không nhiều cũng không ít, đủ để cô trang trải một thời gian.

Giang Thu Thu cần tiền để sống nên không khách sáo. Có điều cô cảm thấy Trịnh Tự đã quá tận tình tận nghĩa, hiển nhiên không thể mặt dày cuỗm luôn tiền của anh.

Trịnh Tự chẳng ừ hử gì, chỉ thờ ơ đáp: “Sao cũng được.”

“Vậy mình lên lầu trước đây.” Giang Thu Thu nói xong định lên lầu.

“À phải rồi.” Trịnh Tự chợt nghĩ tới một chuyện bèn nhắc nhở: “Quân phục rằn ri của cậu chắc đã được gửi đến ký túc xá rồi, ngày mai nhớ đi học quân sự.”

Giang Thu Thu ngơ ngác, “Sao cơ?”

Trịnh Tự giải thích: “Sinh viên dự thính năm nhất cũng phải đi học quân sự dành cho tân sinh viên.” Ngoại trừ không lấy được bằng đại học, mọi thứ khác của sinh viên dự thính đều giống như sinh viên chính thức, học quân sự cũng không ngoại lệ.

Thấy dáng vẻ đờ đẫn của cô, Trịnh Tự hỏi: “Có vấn đề gì không?”

“Không có.” Giang Thu Thu hít sâu một hơi, nét mặt nghiêm túc, “Nhưng mà cần phải đi mua kem chống nắng.”

Trịnh Tự khựng lại, hơi ngạc nhiên, “Cậu bị mất trí nhớ mà còn nhớ phải chống nắng?”

“Mất trí nhớ có là gì.” Mặt của Giang Thu Thu không biến sắc, “Cho dù xuyên không, một cô nàng tinh tế sẽ không quên chống nắng.”

Thời này vẫn chưa có định nghĩa về “Cô nàng tinh tế”, Trịnh Tự nghe thấy vậy liền cảm thấy buồn cười, nhưng lại vô thức nhìn vào khuôn mặt cô. 

Trước đây anh chỉ quan tâm đến vết thương của cô, đúng là không để ý kỹ đến ngoại hình của cô. Bây giờ nhìn thử mới nhận ra cô ấy lại khá xinh đẹp.

Khuôn mặt của Giang Thu Thu thanh tú, trắng nõn và sạch sẽ, làn da hơi mỏng, sơ suất một chút sẽ nổi lên mạch máu đỏ, là khuôn mặt điển hình của mối tình đầu. Thế nhưng do quá sắc sảo, cá tính và thẳng thắn nên làm nhiều người phớt lờ ngoại hình của cô.

Trái tim của Trịnh Tự vô thức nhộn nhạo, “Ừ” một tiếng rồi bật cười, “Vậy tôi dẫn cậu đến phố mua sắm.”

“Không cần…” Giang Thu Thu còn chưa nói xong, Trịnh Tự đã xuất phát.

“Đi thôi.”

Khu đô thị đại học Châu Xuyên nằm ở ngoại ô thành phố Châu Xuyên, là nơi tập trung 14 trường đại học hàng đầu của thành phố. Các cơ sở của mỗi trường đại học được phân bố theo vòng tròn. Trung tâm vòng tròn là hồ nước công cộng của khu đô thị đại học, không gian xanh, sân thể dục và các khu thương mại.

Mười năm sau, khu thương mại của khu đô thị đại học đã phát triển lớn mạnh, có tổng cộng hai tòa nhà trung tâm thương mại lớn. Do xu hướng tiêu dùng tại các trường đại học trở nên phổ biến, một số thương hiệu dành cho sinh viên, thậm chí các gian hàng của thương hiệu tầm trung đều dồn đến đây.

Nhưng tại thời điểm này, khu thương mại vẫn còn rất đơn sơ. Đừng nói đến trung tâm mua sắm lớn, cái gọi là phố thương mại chẳng qua chỉ là căn nhà trệt ban đầu được dân làng bản địa sửa sang thành mặt tiền cửa hàng. Có một số mặt đường gồ ghề trong hẻm nhỏ vẫn chưa sửa xong. Thế nhưng chủ cửa hàng lại rất sáng tạo, làm biển hiệu với nhiều màu sắc rực rỡ, nhìn từ xa rất có cảm giác của hậu duệ cyberpunk*.

*Cyberpunk: Là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự “kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao”.

Trịnh Tự dẫn Giang Thu Thu đến một cửa hàng trong phố thương mại, nói: “Đây là cửa hàng lớn nhất ở đây, cậu thấy sao?”

Giang Thu Thu nhìn thử, cửa hàng này đúng là rất lớn, vị trí đẹp nhất trong khu thương mại. Vì mới vừa khai giảng nên trong cửa hàng có đông đúc sinh viên đến mua đồ, làm ăn rất phát đạt.

Nhưng cô chỉ lướt qua một vòng, trên mặt đã lộ vẻ ghét bỏ. 

Mặc dù cửa hàng này lớn, có đầy đủ sản phẩm, nhưng cũng có rất nhiều hàng tạp nham; chưa đề cập đến một số thương hiệu nhỏ sẽ dính scandal về chất lượng sau vài năm nữa, liếc mắt là thấy có trộn lẫn không ít hàng giả. Các sinh viên thời này chưa đủ khả năng phân biệt ở phương diện này, không giống như mười năm sau cứ lên mạng là được phổ cập kiến thức nhận biết hàng giả. Những sản phẩm cẩu thả có thể nhìn thấy bằng mắt thường lại có thể lừa đảo qua ải ở đây.

Tuy nhiên, một trong những thú vui tiêu khiển hằng ngày của Giang Thu Thu là xem video của blogger làm đẹp, thuộc làu làu lịch sử thương hiệu lớn nhỏ và kiến thức về mỹ phẩm dưỡng da. Hơn nữa, vì tung hoành trên nhiều nền tảng thương mại điện tử, nên cô đã luyện được kỹ năng nhận biết hàng nhái bằng mắt thường. Ở đời sau, cô còn có xác suất có thể nhận biết những sản phẩm siêu nhái có độ bắt chước cực cao, huống hồ những món hàng nhái kém chất lượng này.

Giang Thu Thu nhìn ngó xung quanh, sau đó chỉ vào một nơi gần đó và nói: “Đến cửa hàng bên kia xem thử đi.” 

Thì ra bên cạnh cửa hàng này có một con hẻm rẽ vào, trong hẻm có một cửa hàng nhỏ bán mỹ phẩm dưỡng da. Nhưng do mặt tiền cửa hàng nhỏ, cách trang trí cũng khá đơn giản, vì vậy không có nhiều người qua lại.

Trịnh Tự không hiểu lý do nhưng cũng không hỏi nhiều, thờ ơ đi vào cửa hàng nhỏ đó với cô.

Bà chủ của cửa hàng nhỏ này là một dì trung niên mập mạp, thái độ rất nhiệt tình, thấy ai đi vào đều trò chuyện dăm ba câu. Chỉ trong chốc lát, Giang Thu Thu đã biết được dì này họ Trần, thuộc hộ gia đình di cư địa phương, vì nhàn rỗi nên mở cửa hàng này để giết thời gian theo lời đề nghị của con gái. Cửa hàng mặt tiền cũng là nhà của dì ấy.

Cửa hàng này có mặt tiền nhỏ, không có nhiều sản phẩm, nhưng được cái không có hàng tạp nham của các thương hiệu linh tinh, hầu hết đều là sản phẩm bình dân từ nhà máy sản xuất chính thống. Có một số thương hiệu đã hết thời kể từ khi Giang Thu Thu bắt đầu học dưỡng da, cô chỉ từng thấy qua trong bài viết đề cử đã lâu rồi. Lúc này được nhìn thấy, cô bèn hào hứng thử một lượt.

Dì Trần thấy vậy cũng chẳng để ý, cười nói vui vẻ: “Cô bé thử nhiều chút, chọn một món phù hợp với mình.”

Nhưng cuối cùng, Giang Thu Thu vẫn lựa chọn an toàn một thương hiệu nhỏ quen thuộc, sau đó ước tính ngân sách để lấy thêm chai sữa rửa mặt và sữa dưỡng thể. Cô chọn Dabao* – một thương hiệu lớn trong nước đạt được chứng nhận thời gian và đứng vững nhiều năm, cộng lại chưa tới một trăm tệ.

*Dabao: Mỹ phẩm kết hợp giữa y học cổ truyền Trung Quốc và công nghệ đẳng cấp thế giới.

Cô muốn mua một bộ dưỡng da đầy đủ, nhưng hiện tại tình hình kinh tế không cho phép, cứ dưỡng da cơ bản trước đi đã.

Sau khi chọn đồ xong định đi tính tiền, Giang Thu Thu lại thấy bên phía quầy thu ngân bỗng xảy ra ồn ào.

Dì Trần đỏ mặt nói: “Cô bé, cháu có thể nói đồ không hợp ý cháu, nhưng cháu không thể nói đây là hàng nhái.”

Cô nữ sinh đứng đối diện dì ấy tức giận nói: “Dì bán hàng nhái, dựa vào đâu mà không thể nói?”

Giọng nói của hai người đều không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của những khách hàng khác trong cửa hàng. Dì Trần thấy vậy đã nóng nảy, nói lớn tiếng: “Cháu không được vu khống dì. Mặc dù dì bán lẻ, nhưng trước giờ chưa từng bán hàng nhái.” 

Cô nữ sinh kia nghe vậy bèn đẩy hộp kem dưỡng da mặt lên quầy thu ngân, mở nắp hộp kem ra, “Đồ của dì nhìn khá giống hàng thật. Nhưng đây là loại kem dưỡng mà cháu đã từng dùng rất nhiều lần, dùng một lần là biết ngay kem của dì bán là hàng giả…”

Cô nữ sinh thề thốt chắc nịch, còn có hóa đơn thanh toán mua tại cửa hàng này làm bằng chứng. Còn dì Trần mở cửa hàng chỉ để giải trí, rõ ràng không hiểu sâu về những sản phẩm này. Bà đứng hình trước một tràng lời nói như pháo liên thanh của cô gái, mặt đỏ bừng nói không nên lời. Các bạn sinh viên khác đang chọn mua đồ trong cửa hàng thấy vậy đã rối rít bỏ sản phẩm đang cầm xuống.

Dì Trần thấy vậy càng cuống cuồng. Mất đi công việc làm ăn này chỉ là chuyện nhỏ, nếu bị mất danh tiếng vì chuyện này mới thật sự đáng lo ngại. Nhưng bà lại không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể nói trong vô vọng: “Dì không có bán hàng nhái…” 

“Dì còn ngụy biện nữa!” Cô gái cười khẩy, “Có tin cháu bóc phốt dì lên diễn đàn không? ——”

Cô ấy còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói, “Bạn học, kem dưỡng da mặt của bạn không phải mua ở đây đúng không?”

Cô gái đang sôi máu thì bị người khác ngắt lời, quay đầu lại nhìn thì thấy một cô nữ sinh thanh tú, trắng nõn không biết đến gần từ khi nào. Cô ấy đặt hộp kem dưỡng da mặt cùng loại đang cầm trên tay xuống bên cạnh cái hộp mà cô mang tới, săm soi kỹ lưỡng một hồi rồi cười tít mắt nhìn cô, nói: “Đây là hộp mà mình lấy từ trên kệ hàng, hình như không giống với hộp của bạn mang tới.” 

Dì Trần đang bất lực, bỗng nhiên thấy có người đứng ra lên tiếng cho mình, nhất thời vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Thật không?”

“Bạn nói vậy là sao?” Cô gái tóc dài nhíu mày, cầm lấy kem dưỡng da mặt trên tay Giang Thu Thu và xem thử, tức giận nói: “Không giống chỗ nào? Rõ ràng là giống nhau như đúc.”

Dì Trần cũng nhìn kỹ hai hộp kem dưỡng da mặt, sau đó đưa ra kết luận: “Dì cũng thấy giống nhau như đúc.”

Giang Thu Thu: “…” Dì à, rốt cuộc dì còn muốn lấy lại sự trong sạch không?

Dì Trần nói xong cũng kịp phản ứng, bản thân mình không thích hợp nói ra câu này, vội vàng bảo: “Cô bé, cháu nói xem hai hộp này có gì khác nhau?” 

“Lúc nãy cháu nhìn bằng mắt thường đã cảm thấy khác nhau rồi.” Giang Thu Thu mỉm cười, đặt hai hộp kem dưỡng da mặt cạnh nhau, chỉ vào bao bì và nói: “Như vậy đã thấy rõ sự tương phản.”

Dì Trần liếc nhìn trái phải, vẫn không hiểu, “Rõ chỗ nào?”

Giang Thu Thu nhìn dì ấy như kiểu nước đổ lá khoai, tiếp tục chỉ ra vài chỗ, “Đầu tiên là công nghệ in ấn khác nhau. Mặc dù hoa văn thoạt nhìn giống nhau, nhưng hộp này có vài chỗ sai lệch, hơn nữa màu sắc hơi ngả vàng. Nếu tách ra sẽ không thấy rõ, nhưng đặt cạnh nhau sẽ có thể thấy màu sắc khác nhau…”

Sau khi Giang Thu Thu nói xong, mọi người lại xem xét cẩn thận, phát hiện đúng như lời cô nói. Tuy nhiên, sự khác biệt này chắc chắn không phải “rõ ràng” như lời cô nói, ít nhất không phải như cô ấy nhìn một cái là có thể thấy ngay.

“Độ rộng của băng dính niêm phong mép này cũng khác nhau.” Ở chỗ miệng niêm phong hộp bao bì có dán một vòng băng dính trong suốt. Đó vốn là chi tiết không ai để ý tới. Khi Giang Thu Thu nói ra, mọi người mới để ý, hình như có sự khác biệt về kích thước. 

Nhưng sau khi phát hiện ra điểm này, phản ứng đầu tiên của mọi người không phải là kem dưỡng da mặt mà cô gái tóc dài mang tới có vấn đề, mà là lặng lẽ nhìn Giang Thu Thu: Cái này mà cũng có thể chú ý tới? Thị lực gì vậy trời? Thiên phú quan sát gì đây?

Thật ra nếu ở 10 năm sau, đây chỉ là một quy trình nhận biết cơ bản mà các cô nàng cuồng mua sắm đều rành rọt. Chẳng qua thời này hệ thống mạng mua sắm chưa phát triển mạnh, nhiều người vẫn chưa hiểu biết tường tận kỹ năng này.

“Khoảng cách giữa nắp hộp và thân hộp cũng rất khác nhau.” Giang Thu Thu đang tập trung truy quét hàng giả, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người. Sau khi vặn nắp hộp kem dưỡng da mặt sẽ để lại một khe hở. Cô quan sát khoảng cách của khe hở, sau đó mở nắp lấy một ít kem dưỡng da ra, ngửi kỹ như đang làm thí nghiệm, nhưng lại tỏ vẻ không hoàn toàn chắc chắn, “Mình cảm thấy chất kem dưỡng cũng khác nhau, có ai giúp đỡ thử kem không?” 

Cô vừa nói vừa quay người lại nhìn, chỉ thấy Trịnh Tự đang đứng đằng sau lẳng lặng nhìn cô. Tầm mắt của hai người giao nhau, Trịnh Tự nhìn cô với vẻ thâm sâu, “Cậu không nhớ được những chuyện khác, nhưng phương diện này lại nhớ rất rõ ràng.”

“Đây là bản năng của cô nàng tinh tế.” Giang Thu Thu tỉnh bơ, “Đã khắc sâu trong gien của mình.”

Trịnh Tự: “…” Cô nàng tinh tế đúng là một cái cớ toàn năng.

“Chọn đàn anh vậy.” Giang Thu Thu liền đến gần cầm lấy bàn tay của Trịnh Tự, nhẹ nhàng thoa kem lên tay anh một cách thuần thục, “Cậu tự cảm nhận xem hai kem dưỡng này có gì khác nhau.” 

Đầu ngón tay mềm mại và mát lạnh xoa nhẹ trên mu bàn tay nổi gân xanh, cùng với sự trơn mịn của kem dưỡng da. Trịnh Tự cảm thấy mu bàn tay hơi ngứa.

Tim anh hơi nhộn nhạo, tầm mắt hướng về đỉnh đầu của Giang Thu Thu. Giang Thu Thu đang cúi đầu, không để ý tới ánh mắt của anh, chỉ đắm chìm vào sự nghiệp giám định hàng giả. 

Ngón tay của Trịnh Tự vô thức gập nhẹ, anh nghe thấy Giang Thu Thu hỏi: “Sao rồi đàn anh, có phải hai kem dưỡng da mặt này khác nhau không?” 

Trịnh Tự thoáng khựng lại, sau đó thành thật trả lời: “Tôi không phân biệt được.”

“…” Giang Thu Thu bỗng chốc tức tối, “Suýt nữa quên mất, cậu là một tên trai thẳng khắm lọ.”

Trịnh Tự:?

Trai thẳng là sao?HẾT CHƯƠNG 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.