Giang Thu Thu nhìn Trịnh Tự, ánh mắt kiên định, “Bây giờ cậu tỏ tình, hay để mình tỏ tình?”
Trịnh Tự:??
Trịnh Tự:!!
Chỉ trong chốc lát, não bộ luôn tỉnh táo của anh lại hơi rối loạn… Thế nhưng chỉ vài giây sau, anh đã đưa ra quyết định.
Dì Trần nói đúng, không thể để con gái chủ động.
Trịnh Tự hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nhìn Giang Thu Thu đầy thâm tình, “Để tôi…”
“Xin lỗi bạn.” Nhân viên phục vụ ngắt lời bọn họ, khóe miệng co giật, “Quán có quy định, hoạt động tỏ tình để nhận được ưu đãi miễn phí này cần phải đặt hẹn trước với quán…”
Nhìn ánh mắt trông như khinh bỉ của nhân viên phục vụ, Giang Thu Thu cũng méo miệng, “Mình cũng chỉ giỡn thôi…”
Quả thật lúc nãy cô nảy sinh lòng hiếu thắng, muốn thử thách đấu với thương nhân… Nhưng bây giờ xem ra là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Quả nhiên thương nhân vẫn khôn khéo hơn người tiêu dùng, đã đề phòng từ trước rồi.
Ra khỏi quán, Giang Thu Thu xấu hổ che mặt, “Đàn anh, sau này mình không dám đến quán này nữa.”
Nhưng dù sao mức tiêu hao này cũng không phù hợp với cô ở thời điểm này, tổn thất không đáng là bao. Cô tự an ủi mình như vậy.
Cô nói một hồi nhưng không nghe thấy Trịnh Tự đáp lại, vì vậy lấy làm lạ mà nhìn anh, mới nhận ra sắc mặt của anh không tốt cho lắm, hình như… hơi đen?
“Cậu…” Trịnh Tự nghiêng đầu nhìn cô, hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc hơn thường ngày. Nếu để ý kỹ còn có thể nhìn ra sự khiển trách trong mắt anh.
Giang Thu Thu không hiểu tại sao lại lạnh sống lưng, bỗng dưng nảy sinh cảm giác chột dạ… Mặc dù không biết tại sao Trịnh Tự khiển trách cô, nhưng đừng thấy ngày thường đàn anh trông dễ tính, lúc nghiêm mặt vẫn rất uy nghiêm.
Chột dạ là đúng rồi.
Giang Thu Thu lặng lẽ chắp tay sau lưng, làm ra vẻ lắng nghe, “Đàn anh, mình đang nghe đây.”
Thái độ ngoan ngoãn của cô khiến nỗi buồn bực trong lòng Trịnh Tự bỗng chốc tan biến hơn phân nửa, muốn khiển trách cũng đành bất lực.
Trịnh Tự đỡ trán, bất lực nói: “Sau này đừng tùy tiện đùa giỡn chuyện đó nữa.”
“Hả, chuyện gì cơ?” Giang Thu Thu nhất thời không kịp phản ứng.
Trịnh Tự: “…” Cậu được lắm, xoay người đi đã quên sạch mọi thứ.
Trịnh Tự hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, “Chuyện tỏ tình.”
“À à, chuyện đó à.” Giang Thu Thu bừng tỉnh. Thật ra lúc nãy ở trong quán, cô chỉ muốn đùa giỡn theo bản năng… Nhưng lúc này, cô đã từ từ ngộ ra.
Cô chợt nhận ra hành động này quả thật không hay cho lắm.
Nhưng không phải không hay là vì vứt liêm sỉ để được giảm giá… Khái niệm liêm sỉ của con gái đời sau vốn rất nhạt nhòa.
Mà là vì đối tượng vứt liêm sỉ là Trịnh Tự.
Cô tự hỏi, phải chăng trong hành động lúc nãy của mình có ẩn giấu tư lợi, muốn lợi dụng Trịnh Tự mà mình cũng không nhận ra không?
E hèmmmmm, vậy thì không hay rồi.
Giang Thu Thu cúi đầu xấu hổ, ngại ngùng đáp lại.
Thấy dáng vẻ đáng thương của cô, Trịnh Tự muốn sờ đầu cô theo bản năng, thế nhưng thoáng giơ tay lên lại thả xuống, “Đi thôi, chúng ta đi mua sắm.”
“Được.” Tâm trạng của Giang Thu Thu bỗng chốc phấn chấn trở lại, lôi các phiếu giảm giá ra. “Vừa nãy mình đã xem qua một số phiếu giảm giá, chúng ta đi thôi.”
Trịnh Tự: “…”
Niềm vui của con gái chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Nói là muốn đi mua sắm, nhưng thật ra hai người chỉ đi được một lát. Giang Thu Thu nhớ ra buổi chiều Trịnh Tự đi khảo sát cùng nhà phát triển, chắc là vẫn chưa được nghỉ ngơi. Vì vậy cô chỉ đi dạo một vòng nhỏ, mua chút đồ rồi đi ra.
“Đàn anh, chúng ta quay về trường thôi.” Giang Thu Thu nói.
Trịnh Tự nhìn cô, “Không đi mua sắm nữa?”
Giang Thu Thu lắc đầu, “Không đi nữa.”
“Được.” Trịnh Tự cũng không hỏi nhiều, nhưng suy nghĩ một lúc lại hỏi, “Có muốn đi uống nước không?”
Quả thật Giang Thu Thu hơi khát nên đáp: “Có.”
Hai người mua nước trái cây tại một quán đồ uống lạnh bình dân bên đường. Trịnh Tự rất tự nhiên cầm lấy túi đồ trên tay Giang Thu Thu, hai người cùng đi chậm rãi về hướng trường học.
Giang Thu Thu không hiểu tại sao lại cảm thấy quy trình này khá quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra.
Còn Trịnh Tự đang nhớ lại những gì Quản Kiệt nói với mình trong lúc đưa phiếu cho anh.
Cậu ta bảo, Giang Thu Thu nói với cậu ta rằng nếu con gái muốn đi mua sắm, con trai nên đề nghị đi cùng cô ấy. Sau đó, khi cô ấy mệt thì mời cô ấy uống nước, đồng thời xách đồ về giúp cô ấy…
Ừ, chắc không bỏ sót chỗ nào đâu.
Đến dưới lầu ký túc xá nữ, Giang Thu Thu nhận lấy túi giấy trên tay Trịnh Tự, đuôi mắt cong lên chào tạm biệt anh: “Đàn anh, mình về nhé, hôm nay mình rất vui.”
Thật ra cô vẫn còn quyến luyến, nhưng đến đây là đủ rồi.
Nói xong, cô định xoay người đi vào thì Trịnh Tự chợt gọi cô: “Đợi đã.”
“Hửm?” Giang Thu Thu xoay người lại, nghiêng đầu sang một bên, “Còn có chuyện gì sao?”
Trịnh Tự nhìn cô. Lúc này màn đêm đã buông xuống, ký túc xá rực rỡ ánh đèn. Ánh đèn chiếu vào từ sau lưng cô như mạ một lớp viền nhung lên người cô.
Mà ánh sáng trong mắt cô còn sáng hơn cả ánh đèn.
Trịnh Tự đưa tay vào trong túi, lấy ra một thứ mà mình mang theo suốt dọc đường, đưa đến trước mặt cô, “Cho cậu cái này.”
Thu Thu cúi đầu nhìn, ấy thế mà là phiếu giảm giá của quán bọn họ ăn —— Phiếu miễn phí nếu tỏ tình.
Trịnh Tự: “Không phải cậu muốn phiếu ưu đãi này sao?”
Giang Thu Thu: “…”
Toang rồi, lẽ nào bây giờ ở trong mắt Trịnh Tự, hình tượng của cô đã là vì ưu đãi mà không từ thủ đoạn nào?
Mặc dù cô thực sự không phải vậy… E hèm, có thể có chút suy nghĩ tham lam, nhưng cô cũng chỉ muốn lợi dụng Trịnh Tự thôi.
“Chuyện đó, đàn anh…” Giang Thu Thu cười gượng, đang định giải thích thì nghe thấy Trịnh Tự nói tiếp: “Không dùng được ở quán đó, có thể dùng ở chỗ tôi.”
Giọng nói của anh trong trẻo, hờ hững, hơi trầm thấp, chầm chậm lắng vào trong lòng Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu ngẩng đầu nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu.
Đôi mắt của Trịnh Tự trong veo như nước, “Cậu cầm phiếu này, có thể đổi bất cứ thứ gì với tôi. Chỉ cần tôi có thể làm được… tất cả đều miễn phí.”
“Đây là món quà ngày lễ mà tôi tặng cho cậu.” Anh nói.
Ánh đèn đường chiếu vào người anh, dáng người anh cao ráo giống như một chỗ dựa vững chắc.
Giang Thu Thu không khỏi nghĩ ngợi: Có phải đàn anh lén đi học thêm không?
Sao lại khiến người ta không thể từ chối được cơ chứ?!
Tuy nhiên, cô không tiện hỏi đàn anh —— Nếu dùng phiếu này, có cần tỏ tình thành công trước hay không?
Hoạt động mua sắm điên cuồng của khu đô thị đại học diễn ra rầm rộ đã kết thúc. Tuy nhiên, chủ đề có liên quan đến hoạt động này vẫn còn tiếp diễn trên mạng.
Vài ngày sau hoạt động, các bài viết thảo luận về hoạt động và các bạn học khoe chiến lợi phẩm xuất hiện khắp nơi trên diễn đàn nội bộ của Công đoàn Đại học Châu Xuyên và các trường đại học.
Có nhiều câu chuyện bắt nguồn từ hoạt động này —— Trong ngày lễ có ai thoát ế thành công, nhận được ưu đãi miễn phí hay không. Có người sắp xếp giúp bạn thân tỏ tình, kết quả chính mình là người được tỏ tình. Một nam thần hệ toán học đã nghiên cứu ra một tổ hợp phiếu giảm giá tốt nhất sau một thời gian tính toán kỹ lưỡng. Tất cả đều được lan truyền trên mạng theo sức nóng tàn dư của hoạt động, trở thành một trong những truyền thuyết của khu đô thị đại học.
Đối với những ai theo dõi Giang Thu Thu, giáo trình trang điểm gặp bạn trai cũ, và những câu chuyện liên quan mới là chủ đề được các cô gái quan tâm nhiều nhất.
Tiêu đề: Kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ mà Giang Thu Thu tung ra vào Lễ Độc thân quá đỉnh. Bạn trai cũ của mị đến gặp mị xin quay lại.
Nội dung: Mị đã bảo hắn ta chim cút.
Tiêu đề: Mình không có bạn trai cũ, nhưng sau khi học kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ đã có bồ ngay.
Nội dung: Câu hỏi tới nè, anh ấy sẽ trở thành bạn trai cũ sao?
Tiêu đề: Tại sao lại có nhiều bài viết về Giang Thu Thu thế? Tại sao lại có nhiều người tung hô kiểu con gái thích phô trương như vậy?
Tiêu đề: Giang Thu Thu lại làm ô nhiễm bầu không khí rồi!!
Tiêu đề: Kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ đòi hỏi rất nhiều kỹ năng, tôi không học đâu. Nhưng mà bộ trang điểm bạn trai cũ của Tuyết Sam rất xịn nhé, rẻ và dùng ổn.
Còn nhiều bài viết liên quan khác.
Vì độ hot của chủ đề vẫn chưa hạ nhiệt, thậm chí còn được các phương tiện truyền thông bản địa đưa tin, một số bài viết hot cũng được đăng lại trên diễn đàn trường đại học ở các thành phố khác, cũng như một số diễn đàn trực tuyến công cộng.
Sức ảnh hưởng tiếp tục lan rộng.
Còn trong nội bộ của công ty Tuyết Sam, cuối cùng sức ảnh hưởng của hoạt động lần này đã gây ra một cơn chấn động.
Sáng thứ Hai, tại công ty chi nhánh Tuyết Sam Châu Xuyên, Lưu Phương gọi tên những người thuộc bộ phận marketing đi họp như thường lệ.
“Hoạt động của Đại học Kinh tế và Thương mại sắp bắt đầu. Đây là dự án quan trọng từ nhiều năm trước của chúng ta. Tôi sẽ phân chia một số công việc như sau.” Lưu Phương nói: “Đầu tiên là Chí Dương. Hoạt động lần này là do cậu ấy liên hệ và lên kế hoạch, các công việc sau này cũng sẽ do cậu ấy điều phối. Những người khác sẽ hợp tác với cậu ấy để phân chia công việc…”
Lưu Phương nói một vòng, sắp xếp ổn thỏa công việc cho những người khác, cuối cùng mới hướng mắt về phía Dương Hân, “Tiểu Dương đã làm rất tốt chương trình khuyến mãi Lễ Độc thân lần trước. Tôi đã báo cáo với trụ sở chính, đặc biệt đề nghị khen thưởng cho cô.”
Dương Hân hơi nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đáp lại: “Cảm ơn giám đốc Lưu.”
Theo lời nói của Lưu Phương, tầm mắt của những người khác cũng hướng về phía Dương Hân, trong đó có Lý Chí Dương đang ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh Lưu Phương.
Nhưng khác với ánh mắt ngưỡng mộ của những người khác, trong đôi mắt của Lý Chí Dương ngập tràn sự ghen ghét và sảng khoái.
Vài ngày sau Lễ Độc thân, Dương Hân đã nộp một bản báo cáo số liệu cho Lưu Phương. Quả thật bản báo cáo đó khiến Lưu Phương và Lý Chí Dương kinh hãi tột độ.
Sau khi tận mắt chứng kiến hoạt động Lễ Độc thân hôm đó, bọn họ đã đoán được kết quả chương trình khuyến mãi lần này của Tuyết Sam chắc sẽ rất tốt. Nhưng bọn họ không ngờ lại tốt đến mức đó.
Ngày hôm đó, “Bộ trang điểm bạn trai cũ” do sinh viên của CLB Hers tự hợp tác thiết kế đã được bán hết sạch trong hai đợt, đồng thời thúc đẩy doanh thu của nhiều sản phẩm khác. Cuối cùng khi thống kê, chỉ riêng trong ngày Lễ Độc thân hôm đó, doanh thu còn nhiều gấp ba lần so với hoạt động khuyến mãi trường học thành công nhất mà họ từng thực hiện.
Sau đó, doanh thu của Tuyết Sam ở khu đô thị đại học cũng bắt đầu tăng lên. Dường như chỉ trong một đêm, Tuyết Sam ở khu đô thị đại học đột ngột trở nên nổi tiếng.
Rõ ràng hoạt động hợp tác với Đại học Kinh tế và Thương mại của bọn họ vẫn chưa bắt đầu.
Nhưng vậy thì đã sao?
Lý Chí Dương nhếch miệng cười nhạt.
“Lần này tôi đã đích thân nói chuyện với trụ sở chính, đề nghị thưởng cho cô một nghìn tệ. Cô cũng biết đấy, thông thường thưởng hiệu suất cho hoạt động khuyến mãi là năm trăm tệ. Đó cũng là ân tình mà tôi đổi lấy ở trụ sở chính đấy.” Lưu Phương cười hờ hững và nói tiếp.
Dương Hân: “…” Nhìn dáng vẻ nói khoác mà không biết ngượng của Lưu Phương, cô suýt nữa không kìm được mà mở miệng chửi.
Một nghìn tệ tiền thưởng mà ông ta cũng nói ra được?
Doanh thu của hoạt động lần này và sức ảnh hưởng sau này không thể so sánh với các hoạt động trước đây. Dựa trên tiêu chuẩn đánh giá hiệu suất của công ty, cô hoàn toàn có đủ khả năng đề nghị tăng lương.
Hơn nữa, cái tên chó má Lưu Phương này còn đánh tráo khái niệm, mang hiệu suất chương trình khuyến mãi ra so sánh.
Hiệu suất của năm trăm tệ là hiệu suất tiêu chuẩn của các bộ phận điều hành tuyến đầu, không phải hiệu suất tiêu chuẩn của bộ phận marketing lập kế hoạch.
Nhưng dù gì tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ. Trước đây Dương Hân đã nhịn ông ta rất lâu, không đến mức vì chút tiền thưởng mà trở mặt với ông ta, vì vậy cuối cùng chỉ nhếch mép, “Cảm ơn giám đốc Lưu.”
Lưu Phương thấy bộ dạng nuốt giận của cô thì cười hài lòng, nói tiếp: “Về phần công việc sau này, cô sẽ phụ trách chương trình khuyến mãi tại chỗ của Đại học Kinh tế và Thương mại nhé.”
Dương Hân mở to mắt, “Ông nói cái gì?”
“Phụ trách chương trình khuyến mãi tại chỗ của Đại học Kinh tế và Thương mại.” Lý Chí Dương không nhịn được nói vào, trong mắt toát lên sự đắc ý, “Cô làm chương trình khuyến mãi rất tốt, nhận tiếp công việc này không phải rất phù hợp sao?”
Dương Hân nhìn Lưu Phương với vẻ mặt khó tin, “Ông xác định sẽ sắp xếp như thế này?”
Mặc dù cô biết Lưu Phương sẽ không cho cô nguồn tài nguyên tốt, thế nhưng sau khi nộp bản số liệu hoàn mỹ của Lễ Độc thân, Lưu Phương lại bảo cô làm chương trình khuyến mãi tại chỗ.
Chương trình khuyến mãi tại chỗ của Đại học Kinh tế và Thương mại hoàn toàn khác với khuyến mãi của Lễ Độc thân.
Đối với Lễ Độc thân, cô là người lên kế hoạch tổng thể.
Còn đối với dự án của Đại học Kinh tế và Thương mại đã được duyệt, công việc của cô lại là làm nhân viên hiện trường. Đó vốn dĩ là công việc của bộ phận điều hành tuyến đầu.
“Đó là lý lẽ của Chí Dương.” Lưu Phương vờ như không thấy sự tức giận trong mắt Dương Hân, còn tỏ vẻ tươi cười, “Hoạt động khuyến mãi lần trước cô làm rất xuất sắc. Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục phát huy năng lực trên phương diện này, mãi mãi tỏa sáng.”
Cuối cùng lần này Dương Hân không nhịn được nữa, trực tiếp đập bàn, “Lưu Phương, ông đừng ức hiếp người quá đáng.”
Một tiếng “Rầm”, chiếc bàn rung lên khi bị cô đập xuống. Những người ở đấy đều vội vàng nín thở. Mọi người lén lút nhìn nhau, tất cả đều hiểu chắc hôm nay bộ phận sẽ có biến căng.
“Dương Hân, cô làm gì đấy?” Lưu Phương hơi nheo mắt lại, “Cô không hài lòng với sự sắp xếp của tôi?”
Dương Hân cười khẩy, “Chẳng lẽ tôi nên hài lòng?”
“Dương Hân, tôi biết cô luôn tự đề cao bản thân, tôi cũng rất thích người có tài. Biết cô có chuyên môn, tôi cũng đã xin tiền thưởng cho cô.” Lưu Phương nói từ tốn, nhìn Dương Hân bằng ánh mắt khinh rẻ, “Nhưng dự án lần này của chúng ta rất quan trọng, cả bộ phận đều phải làm việc cùng nhau. Mỗi người đều là chiếc đinh ốc, không phải là màn biểu diễn của bất kỳ cá nhân nào. Mong cô suy nghĩ rõ ràng, đừng vì thể hiện bản thân mà làm hỏng đại cuộc.”
Lưu Phương đúng là người từng trải, nói chuyện rất đường hoàng, đầy đủ lý lẽ, trong phút chốc khiến Dương Hân đỏ bừng mặt.
Nhưng đó là chọc tức.
“Lưu Phương, ông đừng lừa gạt tôi.” Dương Hân nghiến răng nói: “Tôi không chấp nhận sự sắp xếp này.”
Lời nói của cô hệt như mong muốn của Lưu Phương. Lưu Phương chậm rãi cười, “Tôi đã nộp danh sách phân công rồi, cô không chấp nhận cũng phải chấp nhận.”
Dương Hân giận quá mà bật cười, “Nếu tôi không chấp nhận thì sao?”
Lưu Phương nhún vai, “Nếu không tuân theo sự sắp xếp công việc, tôi chỉ đành báo cáo đúng sự thật, yêu cầu công ty sa thải cô.
Đến lúc này, Dương Hân mới bừng tỉnh, “Đó mới là mục đích thực sự của ông nhỉ?”
Đó đúng là mục đích thực sự của Lưu Phương. Ban đầu ông chỉ muốn nâng đỡ Lý Chí Dương nhân lúc sếp cũ Anna đang nghỉ thai sản, để cậu ta trở thành con cờ ở Châu Xuyên của ông.
Nhưng sau khi xem qua bản báo cáo lần này của Dương Hân, ông nhận ra chỉ nâng đỡ Lý Chí Dương không thôi vẫn chưa đủ, mà còn phải loại trừ Dương Hân. Nếu không sau này khi Anna quay trở lại, Dương Hân nhất định sẽ trở thành mối phiền phức.
May mắn thay, tất cả nguồn tài nguyên và mối quan hệ của Dương Hân đã bị ông bắt chẹt. Kết quả của hoạt động lần này cũng bị ông và Lý Chí Dương hợp tác chỉnh sửa. Trong bản báo cáo nộp cho trụ sở chính, những thứ đó đều đã biến thành hiệu quả sinh ra từ việc quảng bá dự án khu đô thị đại học của bọn họ. Còn vai trò của Dương Hân ở trong đó đã trở thành may mắn tận dụng hiệu quả việc quảng bá của bọn họ.
Như vậy cho dù sau này Dương Hân phát hiện ra vấn đề thì cũng không thể nào bắt bí ông, bởi vì ông đã báo cáo công việc của Dương Hân. Mà Dương Hân không thể nào chứng minh kết quả của chương trình khuyến mãi lần này là do một mình Lễ Độc thân tạo nên.
Đó cũng là lý do ông dám công khai gây khó dễ với Dương Hân, sẵn tiện giết gà dọa khỉ, tạo thành nỗi kinh hoàng cho những người khác.
Lưu Phương không hề xấu hổ khi bị vạch trần, tỉnh bơ nói: “Tôi đã cho cô cơ hội, là do cô không cần đấy nhé.”
Dương Hân hít một hơi thật sâu, “Ông không sợ tôi khiếu nại với trụ sở chính sao?”
Lưu Phương: “Cô cứ đi đi, tôi sống không hổ thẹn với lương tâm.”
Lý Chí Dương cũng ngồi một bên nhìn, hả hê nói: “Cô đừng tưởng có chút thành tích là hay ho lắm. Nếu cô không tuân theo chỉ thị của cấp trên, dù cô đến trụ sở chính khiếu nại thì cũng không có ai ủng hộ cô đâu.”
Anh ta vừa dứt lời, điện thoại trước mặt Lưu Phương bỗng rung lên, màn hình hiển thị người gọi là lãnh đạo của trụ sở chính.
Lưu Phương vội vàng bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện, sắc mặt bỗng sa sầm, “Cái gì?”
Hai phút sau, ông ta đặt điện thoại xuống, kinh ngạc nhìn Dương Hân, “Cô và Anna đã bí mật làm gì?”
Lý Chí Dương thấy sắc mặt của ông không ổn, bỗng có dự cảm chẳng lành nên vội vàng hỏi: “Anh Lưu, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trụ sở chính đã ra lệnh thăng chức Dương Hân làm phó giám đốc bộ phận marketing.” Lưu Phương lẩm bẩm.
“Cái gì?” Lý Chí Dương bàng hoàng, “Sao có thể như vậy?”
Nhưng rõ ràng tin tức khiến Lưu Phương mất kiểm soát không chỉ có chuyện đó. Ông ta đờ đẫn ngồi xuống ghế, vẻ mặt hoang mang, từ từ nói tiếp: “Còn nữa… Cậu và tôi phải tiếp nhận điều tra. Dự án trường học lần này giao cho người khác phụ trách…”
Nếu như tin tức trước đó chỉ khiến Lý Chí Dương giật mình, tin tức sau đó đã giáng một đòn trí mạng cho anh ta. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Lưu Phương, vội vàng kéo ống tay áo của Lưu Phương, “Không thể nào. Anh Lưu, anh có nghe lầm không? Chuyện này không thể xảy ra…”
Bản số liệu của dự án bọn họ nộp lên rất tốt, sao có thể bị xóa bỏ chứ?
Nhưng Lưu Phương không để ý đến anh ta, mà chỉ đưa mắt về phía Dương Hân ngồi cách xa ông.
Lúc này, Dương Hân cũng nhận được cuộc gọi, “… Vâng, em biết rồi ạ. Cảm ơn chị Anna.”
Sau khi cúp máy, cô nhìn về phía Lưu Phương, đôi mắt lạnh lùng, “Quả nhiên ông đã chỉnh sửa bản báo cáo của tôi.”
Lưu Phương đã nhận ra có gì đó không ổn trong bản báo cáo đó. Ông ta hoàn toàn mất đi dáng vẻ ung dung lúc nãy, tức giận đứng lên hỏi: “Rốt cuộc cô và Anna đã làm gì?”
“Không có gì.” Dương Hân thờ ơ nhìn ông ta, đáp: “Chẳng qua tôi chỉ nhờ Anna nộp một bản báo cáo mà tôi gửi cho ông trước đó cho trụ sở chính mà thôi.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể.” Lưu Phương nói: “Nếu chỉ là bản báo cáo đó, trụ sở chính sẽ không tin…”
Ông ta bỗng im bặt.
Dương Hân nói: “Bản báo cáo mà Anna gửi sẽ chi tiết hơn.”
Việc Dương Hân nhờ sếp cũ Anna ra mặt gửi bản báo cáo này là do Trịnh Tự đề xuất.
Bởi vì nếu Dương Hân tự trình cho trụ sở chính, thứ nhất sẽ phạm vào điều cấm kỵ là báo cáo vượt cấp. Thứ hai, cô chỉ là một nhân viên bình thường, còn Lưu Phương có dây mơ rễ má và nguồn tài nguyên ở trụ sở chính. Đến lúc đó, có thể trong trụ sở chính sẽ có người bảo vệ Lưu Phương, đè chuyện này xuống.
Nhưng Anna không giống vậy, chị ấy là sếp trực tiếp trên danh nghĩa của Dương Hân. Dương Hân gửi báo cáo cho Lưu Phương, đồng thời gửi cho chị ấy một bản không hề phạm luật.
Mặc dù Anna vẫn còn đang nghỉ thai sản, nhưng vẫn có thời gian gửi một bản báo cáo. Chị ấy là người phụ trách chính của bộ phận marketing Châu Xuyên. Chuyện chị ấy báo cáo với trụ sở chính, trụ sở chính nhất định phải làm rõ.
Số liệu của bản báo cáo đó hoàn toàn giống với số liệu mà Dương Hân nộp cho Lưu Phương. Điểm khác biệt duy nhất là một bản có đầy đủ chi tiết về số liệu trên mạng, liên kết chặt chẽ Tuyết Sam và các từ khóa có liên quan.
Theo bản báo cáo, những từ khóa khiến Tuyết Sam trở nên nổi tiếng tại khu đô thị đại học trong khoảng thời gian này là: Thứ nhất là Lễ Độc thân, thứ hai là Giang Thu Thu, thứ ba là kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ, ngoài ra còn có CLB Hers. Nhưng về cơ bản đều là những yếu tố có liên quan đến nhau.
Bản báo cáo này cho thấy rõ những yếu tố nào ảnh hưởng đến sự thay đổi về doanh thu của Tuyết Sam tại khu đô thị đại học trong khoảng thời gian này.
Nếu Lưu Phương không chỉnh sửa nội dung trong bản báo cáo mà Dương Hân gửi cho ông, báo cáo đúng sự thật, hai bản báo cáo sẽ như nhau, vậy thì dĩ nhiên không còn gì để nói.
Đáng tiếc, Lưu Phương đã chỉnh sửa.
Mà rõ ràng bản báo cáo của ông ta không có sức thuyết phục như của Dương Hân.
Lý Chí Dương vốn còn đang ảo tưởng, nhưng chẳng mấy chốc, người của bộ phận nhân sự đến gõ cửa phòng họp, chính thức đọc lên thông báo của trụ sở chính.
“… Kết quả là vậy đó.” Dương Hân kể ngắn gọn sự việc với Giang Thu Thu qua điện thoại.
Kết quả xử lý cuối cùng của vụ việc là Lý Chí Dương bị sa thải, còn Lưu Phương đúng là có người trong trụ sở chính bảo vệ ông ta. Tuy nhiên, Anna cũng chẳng phải là người hiền lành, lần này chị ấy đã có bằng chứng rõ ràng trong tay. Cuối cùng, Lưu Phương và thế lực sau lưng có dính líu với ông ta đã bị phát hiện, ngược lại vô tình quét sạch một nhóm con sâu làm rầu nồi canh.
Cuối cùng bộ phận marketing ở Châu Xuyên đã trong sạch. Dưới sự cố gắng bảo vệ của Anna, Dương Hân thuận lợi thăng chức lên làm phó giám đốc. Trước khi Anna quay trở lại sau khi nghỉ thai sản, cô tạm thời điều phối công việc của bộ phận marketing.
Sau khi nghe xong, Giang Thu Thu cũng rất vui mừng, “Chúc mừng chị.”
“Lần này may nhờ có em và các bạn giúp đỡ.” Dương Hân thành tâm nói: “Ngoài ra, tụi chị còn điều tra ra được lần này Ban Đối ngoại của Đại học Kinh tế và Thương mại đã đút lót cho Lưu Phương và Lý Chí Dương, vì vậy mối quan hệ hợp tác của bên chị và Đại học Kinh tế và Thương mại cũng chấm dứt.”
“Haiz ——” Giang Thu Thu thở dài, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Cô biết hiện nay nhiều trường đại học không còn cao siêu như trước kia nữa. Nhưng nghe thấy tin tức này, cô vẫn cảm thấy rất nặng nề.
Nhưng chẳng mấy chốc, có một tin vui bất ngờ khiến cô vui trở lại.
“Một chuyện nữa là trụ sở chính của chị rất hài lòng về CLB các em sau khi đọc qua bản báo cáo đó, vì vậy quyết định tài trợ cho cuộc thi dành cho nữ sinh của CLB các em!” Dương Hân nói tiếp: “Trụ sở chính đã mở họp phê duyệt một khoản tiền, tổng cộng là 80 nghìn tệ.”
“80 nghìn tệ?!” Giang Thu Thu lấy làm kinh ngạc.
Theo cô được biết, phí tài trợ ban đầu mà Tuyết Sam cho Đại học Kinh tế và Thương mại đã lập kỷ lục về số tiền tài trợ cao nhất, nhưng cũng chỉ có 40 nghìn tệ.
Nếu là 80 nghìn tệ… thì đủ để tự hào về khoản tiền tài trợ cho hoạt động sinh viên của cả khu đô thị đại học
“Đúng vậy.” Dương Hân hắng giọng, “Vì hoạt động Lễ Độc thân lần trước thu được nhiều lợi nhuận, thật ra số tiền này là lấy từ lợi nhuận vừa rồi…”
Giang Thu Thu: “…”
À, thì ra là ngỗng ông lễ ông trong truyền thuyết.