Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 16: Chương 16:



Edit: Annie
 
Tình Lan nói muốn đi xem mặt trời mọc, nhưng chưa qua bao lâu đã ngủ thiếp đi.

 
Lúc thức giấc, ánh nắng chiếu khắp phòng, Bộ Khê Khách đã dậy từ sớm, tinh thần sảng khoái, ngồi ăn cơm cạnh cửa, nhìn thấy nàng tỉnh liền quay đầu cười với nàng, ngoắc ngón tay nói: “Nàng đến đây, cho nàng nếm thử chút ‘Trong mật thêm dầu’ của Tiểu Lâu Lan.”
 
Tình Lan: “Đây là cái tên gì vậy! Chắc là chàng tự đặt đúng không!”
 
Bộ Khê Khách cười nói: “Nàng oan uổng ta rồi, đây là điểm tâm nổi tiếng của Tiểu Lâu Lan, mì vắt khỏa mật, chiên đến khi hai mặt vàng đều, trước khi vớt khỏi nồi tỉ mỉ quét ba lớp dầu lên trên, vừa ngọt vừa giòn xốp, cắn một cái mật bên trong chảy ra, cho nên gọi là ‘Trong mật thêm dầu’.” 
 
Tình Lan cắn một miếng nhỏ, Bộ Khê Khách cầm ly trà chờ bên cạnh. Thấy nàng đã ăn gần xong rồi liền đưa ly trà tới để nàng uống trà thanh miệng.
 
“Thế nào?”
 
“Ngon lắm.”  Tình Lan nói “Ta... lấy thêm một cái.”
 
“Ăn thêm đi, ăn thêm đi.” Bộ Khê Khách nói, “Không phải giữ mình, ngon thì ăn nhiều hơn chút.”
 
Quả thực ‘Trong mật thêm dầu’ này vị thật sự rất ngon, vừa cắn một miếng mật ấm bên trong liền chảy ra, trong miệng toàn là vị ngọt.
 
Tình Lan ăn từng ngụm lớn, ngước mắt bắt gặp Bộ Khê Khách nhìn mình không chớp mắt, thế là nàng cúi đầu làm bộ không nhìn thấy, nhưng mặt lại nóng lên.
 
Gương mặt này của nàng thật sự không ổn, da mặt quá mỏng, mấy ngày ngắn ngủi đã ửng đỏ vô số lần.
 
Nào ngờ Bộ Khê Khách còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng lau đi vụn đường trên khóe miệng nàng, rụt tay về li3m lấy.
 
Tình Lan nghẹn họng, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
 
Bộ Khê Khách không thèm để ý những thứ này chút nào, gỡ một cây quạt khác bên hông xuống, vừa rót trà nóng vừa quạt.
 
Tình Lan nhìn chằm chằm cây quạt trong tay hắn.
 
“Cái này lấy từ khố phòng ra.” Bộ Khê Khách giơ cây quạt xếp màu trắng muốt hình dáng độc đáo trong tay lên, nói, “Thời gian mùa nóng ở Yến Xuyên không dài, chúng ta là những người đánh giặc trên sa trường lâu ngày cũng không cần đến quạt, cho nên vẫn luôn cất trong khố phòng, sáng nay pha trà sợ nước nóng quá nên mới lấy nó ra, rốt cuộc nó có đất dụng võ rồi.” 
 

Tình Lan nhìn cán quạt trơn nhẵn bóng loáng, mang màu trắng sữa, hỏi: “Làm từ ngọc sao?”
 
Bộ Khê Khách khép quạt lại, cười cười, tay cầm cán quạt gõ gõ, nói: “Không phải, làm từ xương cốt.”
 
Tình Lan giật mình, ho khan một tiếng, Bộ Khê Khách vội vàng cầm chung trà lên thổi thổi, đưa đến bên miệng nàng: “Chậm chút chậm chút, ta không tranh với nàng đâu.”
 
Tình Lan nhận trà uống nhuận họng, nhỏ giọng nói: “Thất lễ rồi.”
 
“Sao vậy.” Bộ Khê Khách nói “Khi ở với ta thì điện hạ không cần để ý những nghi thức xã giao này, bình thường giữa phu thê làm sao phải sợ xấu mặt thất lễ chứ.”
 
Tình Lan lại kinh ngạc nhìn chằm chằm cây quạt trong tay hắn.
 
Bộ Khê Khách cười: “Nếu nàng thích thì cứ nói với ta, của ta chính là của nàng, nàng cứ lấy đi.”
 
Tình Lan mạnh mẽ lắc đầu, khoát tay nói: “Không được không được, chẳng qua ta cảm thấy cây quạt này... hình dáng kỳ lạ, không giống những cây quạt ta đã thấy ở Hoàng Đô.”
 
Bộ Khê Khách nói: “Cái này mài từ xương sói. Đây là tập tục bất thành văn của Yến Xuyên Bắc Cảnh, nam hài tử trong nhà trước khi trưởng thành phải săn đầu sói về, răng sói tặng cho phụ mẫu, da sói cho tộc trưởng, máu và thịt phân cho bằng hữu, còn lại xương cốt để làm vật kỷ niệm cho mình.”
 
Hắn mở cây quạt trong tay, nói: “Đây là con sói ta săn lúc mười bốn tuổi, bình thường các thiếu niên Yến Xuyên đều để lại xương cốt hoàn chỉnh ở phòng khách bày yến tiệc, vốn dĩ ta cũng định làm như thế, nhưng mà năm đó Kiểu Kiểu tròn một tuổi, là ca ca cũng nên tặng lễ vậy, thế là ta liền dùng xương sói mài thành còi đeo trên cổ con bé... Lần đầu mài không có kinh nghiệm, phí rất nhiều xương cốt, những cái còn lại cũng không thành hình nên dứt khoát mài thành nan, tìm người làm ra chiếc quạt này.”
 
Bộ Khê Khách nói xong, đưa cây quạt cho Tình Lan: “Bọn họ đều nói, nếu có cô nương nào muốn gả cho nam nhân Yến Xuyên, chỉ cần nhìn khung xương sói nhà hắn có đẹp hay không, khung xương sói càng lớn chứng tỏ nam nhân càng hung mãnh... Cũng có nam nhân Yến Xuyên tặng xương sói mình săn được thuở niên thiếu cho vị hôn thê của hắn coi như sính lễ... Xương sói năm mười bốn tuổi Bộ mỗ săn được chính là cái này, hôm nay tặng cho công chúa, mong công chúa đừng ghét bỏ. Mặc dù không đẹp… nhưng cũng có thể cầm được.” 
 
Tình Lan sửng sốt một lát, vươn hai tay ra nhận lấy, ngửa đầu cười nói: “Của chàng tất nhiên là tốt nhất rồi.”
 
Bộ Khê Khách nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không thực dụng lắm, cũng chẳng biết lúc đó ta nghĩ thế nào lại muốn làm ra một cây quạt...”
 
Tình Lan lắc đấu, nói: “Ở Hoàng Đô người người đều mang quạt, cho dù là mùa thu hay mùa đông thì bên hông đều treo một cây quạt, mặc dù ngoài miệng mọi người không nói nhưng trên thực tế lại âm thầm đánh giá, có thể là ngọc, là vàng, hay là hương mộc quý báu... Nhưng trong mắt ta, cho dù là quạt khảm vàng tô điểm thêm ngọc phỉ thúy cũng không bằng cây quạt xương sói này chàng đưa. Đây là tâm ý của chàng, ta sẽ luôn mang theo nó.”
 
Bộ Khê Khách chưa từng nghe người khác nói với hắn như vậy, không khỏi cảm thán: “Một lời của công chúa ấm áp như ba tháng mùa xuân.”
 
Tình Lan cất kỹ cây quạt, cười nói: “Tặng quà cho người khác nhất định sẽ muốn đối phương vui vẻ nhận lấy, trân trọng tâm ý của chàng, đây hẳn là việc ta nên làm.”
 
Bộ Khê Khách nhướn mày nói: “Nàng có biết chiếc còi ta đưa cho Kiểu Kiểu thế nào rồi không?”
 
Tình Lan hỏi: “Đánh mất rồi sao?”

 
Bộ Khê Khách hừ một tiếng, nói: “Là ta đưa sai đồ. Lúc con bé lên hai ba tuổi có thể chạy nhảy, mỗi ngày đều thổi còi lùa gà đuổi chó khắp nơi, năm đó ta và phụ thân thắng trận trở về, xa xa nghe thấy con bé thổi còi chạy tới nghênh đón. Phụ thân ta vui vẻ, xuống ngựa bế con bé, vừa muốn mở miệng nói với người khác đây là nữ nhi của ta, Kiểu Kiểu liền dùng sức thổi một cái long trời lở đất bên tai phụ thân, khiến ông ù tai nhiều ngày... Về sau mẫu thân ta cũng bị con bé thổi ầm ĩ đau cả đầu, tâm tình bực bội, trước tiên dạy dỗ ta, cuối cùng đánh con bé một trận, tịch thu cái còi. Đến bây giờ cái còi kia còn đang bị khóa lại ở Hạc Thành, chỉ sợ Kiểu Kiểu đã quên mất...”
 
Bộ Khê Khách cô đơn nói: “Dù sao cũng là con sói đầu tiên ca ca săn được... Được rồi, muội muội nhà ta không hiểu chuyện, ta còn mong chờ gì chứ? Con nhóc không tim không phổi.”
 
Tình Lan cười khanh khách.
 
Bộ Khê Khách mắng xong, quay đầu nhìn Tình Lan, càng nhìn trong lòng càng mềm mại, so sánh hai bên, suýt chút nữa khóc òa.
 
Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng có người trân trọng tâm ý của hắn.
 
Thế là, Bộ Khê Khách thở dài: “Cũng may trời cao đối xử với ta không tệ, ta cưới được tiểu tức phụ tri kỷ thế này.”
 
Tình Lan được khen, vừa thẹn vừa ngượng ngùng nói: “Hôm qua, hẹn với chàng cùng xem mặt trời mọc... Nhưng mà ta ngủ thiếp đi, làm chàng bỏ lỡ.”
 
“Không phải ta muốn đi xem mặt trời mọc.” Bộ Khê Khách nói, “Chỉ là ta muốn ở cùng nàng, nên ta sẽ không bỏ qua việc gì có thể làm cùng nhau, có xem hay không chẳng hề gì. Mặc dù không nhìn thấy mặt trời mọc nhưng ta có thể dẫn nàng đi xem Tê Sơn Ngàn Âm Động.”
 
“Đó là cái gì?”
 
“Đó là một cái sơn động ở Tê Sơn, bên trong mọc đầy kỳ thạch, còn có suối, nước trong núi chảy từ bên trên kỳ thạch, nhỏ xuống dòng suối sẽ phát ra tiếng động êm tai dễ nghe, nên gọi là Ngàn Âm Động.”
 
Tình Lan chưa bao giờ thấy nơi nào như vậy, vô cùng mới lạ, lập tức đồng ý đi xem Ngàn Âm Động với Bộ Khê Khách.
 
Bộ Khê Khách khoác y phục lên cho nàng, sửa sang cẩn thận mới ôm nàng vào ngực, đi về phía núi.
 
Đỉnh tuyết Tê Sơn đang ở trước mặt, nhưng nơi họ đến lại xanh um tươi tốt, sườn núi bị sương mù bao phủ, không nhìn thấy đỉnh núi.
 
Dưới chân Tê Sơn có binh sĩ đóng quân, Bộ Khê Khách để ngựa lại trong doanh trại, cõng Tình Lan, một bên kể cho nàng nghe về phong cảnh Tê Sơn, một bên thi triển khinh công đi lên núi.
 
Chờ lúc không thấy người ở doanh trại nữa, Tình Lan mới nói: “Chàng đi đường cẩn thận, không cần bay.”
 
Bộ Khê Khách cười: “Nàng sợ sao? Bảo sao nàng ôm ta chặt như vậy.”

 
Tình Lan tựa vào lưng hắn, hỏi: “Bộ Khê Khách, chàng mệt không?”
 
“Không mệt.”
 
“Ta... ta sợ chàng sẽ ngã.”
 
“Nàng yên tâm, ta cõng nàng nhất định sẽ không ngã, ta ngã thì không sao nhưng ta làm sao nhẫn tâm khiến nàng ngã cùng?” Bộ Khê Khách nói, “Tình Lan, nàng nhìn phía trước, nàng cứ nhìn về phía trước, cảm nhận một chút.”
 
Hắn nói xong, đề khí, bước chân nhanh như bay, cây cối núi đá phía dưới đều hóa thành tàn ảnh.
 
Tình Lan cả kinh nói: “Chàng đang bay sao?!”
 
Bộ Khê Khách cười vang lên, chạy nhanh hơn.
 
“Cõng thê tử quả thật chắc chắn hơn nhiều so với một mình lên núi.” Bộ Khê Khách nói “Tộc ta không hổ tôn vinh thần nhân duyên, Tê Sơn này nếu là một người chưa thành gia còn ngại leo lên đấy.”
 
Hắn cõng Tình Lan đi rất lâu, Tình Lan hỏi cái gì dường như hắn cũng biết, giải đáp từng thứ cho nàng. Sau đó, Tình Lan nằm trên lưng hắn ngủ thiếp đi, Bộ Khê Khách nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của nàng, không khỏi nở nụ cười.
 
Hắn giảm tốc độ lại, giống như tản bộ, chậm rãi ung dung cõng tiểu công chúa đang ngủ say lên núi tìm Ngàn Âm Động.
 
Mặt trời lên cao hơn chút, sương mù trên núi mỏng dần. Ánh nắng chiếu xuống xuyên qua sương mù, biến thành những dải màu lơ lửng quanh họ.
 
Bộ Khê Khách nghe được tiếng suối trầm bổng, giống như hoa tinh, sơn quái ca hát.
 
Ngàn Âm Động đang ở trước mắt.
 
Bộ Khê Khách lay tiểu cô nương trên người, khẽ nói: “Tình Lan, mở to mắt ra, chúng ta đến nơi rồi, ta cho nàng xem một kỳ quan...”
 
Nói xong, hắn gọi một tiếng thật dài: “Tình Lan, Tình Lan.”
 
Tình Lan dụi mắt, vừa mới ngẩng đầu, lập tức ngàn vạn chim chóc đủ mọi màu sắc bị đánh thức vỗ cánh bay lên không trung, che rợp trời ở trên đỉnh đầu họ, tiếng chim hót vang vọng. 
 
Đợi sau khi bầy chim tản ra, Bộ Khê Khách thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Chú ý nghe.”
 
Hắn vừa dứt lời, Tình Lan liền nghe thấy một đoạn nhạc kỳ diệu, leng ka leng keng, như là ngọc bội chạm vào nhau, lại giống như cầm sư đang đấu đàn, hỗn tạp nhưng không rối loạn, dày đặc mà không chói tai.
 
Sau bản hợp tấu, dư âm giống như ngư dân chèo thuyền ca hát, tiếng ca chậm rãi lan xa theo tiếng nước.
 
“Nơi này chính là Ngàn Âm Động.” Bộ Khê Khách buông nàng xuống, kéo tay nàng, vén lùm cây cao quá nửa người ra, chỉ vào một cái cửa hang cao hơn mười trượng cách đó không xa, nói, “Bên trên kỳ thạch trong động đọng đầy những giọt nước, chỉ cần vừa có âm thanh, những giọt nước này sẽ chấn động rơi xuống dòng suối, phát ra những tiếng khác nhau, nàng kêu một tiếng thử xem?” 

 
Tình Lan lắc đầu: “Ta không kêu được.”
 
“Ồ?” Bộ Khê Khách nhíu mày “Hóa ra tiểu cô nương rụt rè, thế mà đêm qua lại mang cả tên họ ra gọi nhiều lần như thế, sao ban ngày thấy mặt trời lại thẹn thùng vậy?”
 
Tình Lan đỏ mặt, tức giận nói: “Im ngay đi!!”
 
Những giọt nước bên trong Ngàn Âm Động tí tách rơi xuống, phát ra âm thanh kỳ quái, giống như sơn tinh sơn quái bật cười lúc đang ăn.
 
Tình Lan bụm miệng kinh ngạc một hồi lâu, tò mò đi lên, thử cất cao giọng thăm dò, nói: “Bộ Khê Khách da mặt dày.”
 
Giọng nói này quá dịu dàng, bên trong Ngàn Âm Động không có nhiều kỳ thạch đáp lại, mặc dù có cũng chỉ là vài tiếng uể oải.
 
Bộ Khê Khách nhếch miệng cười, hai tay khép lại, hô lớn: “Ta cưới một tiểu cô nương da mặt mỏng.”
 
Tình Lan không nhịn được tặng hắn một quyền: “Không cho phép chàng nói!”
 
Bộ Khê Khách xoa ngực, cười nói: “Không chỉ da mặt mỏng lại còn bá đạo.”
 
Cuối cùng Tình Lan hét lên: “Bộ Khê Khách da mặt dày!!!”
 
Bộ Khê Khách cười ha ha: “Được, một da mặt mỏng, một da mặt dày...”
 
Hắn hét lớn về phía cửa hang: “Duyên trời tác hợp!”
 
Lần này, bên trong Ngàn Âm Động truyền ra âm thanh giống như ngàn vạn người lớn tiếng reo hò, vô cùng sôi nổi, giống như lúc chúc mừng hôn điển.
 
Ngay trong những thanh âm ủng hộ này, Bộ Khê Khách ôm chầm lấy Tình Lan, nói: “Nếu như có thần nhân duyên, nếu ngài ở đây, Bộ Khê Khách muốn nói... Đa tạ ban duyên.”
 
Tình Lan vỗ mặt, khôi phục bình tĩnh sau những tiếng ủng hộ, nhỏ giọng nói: “Tiêu Tình Lan... Cảm tạ thần nhân duyên.”
 
Giọng nói nàng rất nhỏ nhưng trong Ngàn Âm Động lại có hồi âm.
 
Leng ke leng keng, giống như đang cười, nước từ những khối kỳ thạch cao thấp khác nhau nhỏ xuống dòng suối phía dưới, âm điệu kia giống như không ngừng lặp lại bốn chữ.
 
Lương duyên vốn có.
 
Tác giả có lời muốn nói: Cái đó, Bộ Khê Khách, em gái ngươi không quên cái còi ngươi tặng đâu, rất nhanh cô bé sẽ đem cái còi đó từ Hạc Thành về, hơn nữa một đường thổi làm phiền ngươi, vui không?
 
Có câu nói rất hay, thượng đế mở cho ngươi một cánh cửa, nhất định sẽ khép lại một cánh cửa sổ. Hồ Thần cho ngươi một đời lương duyên, tất nhiên cũng sẽ cho muội muội ngươi làm phiền ngươi cả đời. Đây cũng là đời trước ngươi cầu nguyện: Thà Nguyệt Sương phiền ngươi cả đời, cũng không muốn nàng chết ở trước mặt ngươi. Tốt, đời trước cầu nguyện, đời này ngồi khóc, cố gắng lên a, nhóc con ~ lần này nàng sẽ phiền ngươi cả đời, leng ka leng keng (hồ ly cười).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.