Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 52: Chương 52:





Edit: Annie
 
Mùa thu năm Bính Ngọ, Bắc Cảnh đại thắng. Hồ Cầu đã bảy tuổi, Yến Xuyên không còn chiến tranh.
 
Sau khi lấy được một bức thư xin hàng và lời thề của nước cuối cùng trong lục châu, Tình Lan lệ rơi đầy mặt, Bộ Khê Khách và nàng đã chia cách bốn năm, đổi lấy thái bình Bắc Cảnh. Trong bốn năm, nàng viết thư nhưng thư của Bộ Khê Khách chỉ lác đác mấy bức, mà bây giờ cuối cùng nàng có thể trở về.

 
Bốn năm sau, Bộ Khê Khách đều nói sắp rồi, ngày quét sạch Bắc Cảnh, chính là ngày đón nàng về.
 
Ngày này cuối cùng cũng tới.
 
Hai vợ chồng đau khổ tương tư, nhẫn nại bốn năm chia cách này, lại là bốn năm thoải mái nhất của Hoàng đế. Thứ nhất là Hoàng hậu sinh một vị hoàng tử, năm nay đã tròn ba tuổi, thân thể khỏe mạnh, thông minh lanh lợi, Hoàng đế rất vui vẻ, lập làm Thái tử từ sớm, dốc lòng dạy dỗ. Hai là mãnh tướng vượt sa mạc, chiếm được từng tòa thành, năm ngoái còn cướp được đầu Tàng Hạo, cùng với thư xin hàng của hai mươi nước.
 
Vạn quốc triều bái, tử hải thái bình, thịnh thế đến.
 
Thịnh thế thuộc về hắn đã đến.
 
Từ khi nhận được thư xin hàng, Tình Lan liền ngong ngóng Bộ Khê Khách đến đón nàng trở về.
 
Nhưng mà hôm đó tướng quân khải hoàn, lúc quân thần làm lễ chào hỏi nàng không thấy Bộ Khê Khách, chỉ có mặt Bộ Cố.
 

Trái tim Tình Lan trào lên cổ họng, sốt ruột lo lắng, nàng nhún chân nhìn binh lính phía sau Bộ Cố, hy vọng có thể tìm thấy thân ảnh quen thuộc.
 
Nhưng lúc phóng tầm mắt nhìn xem trong những thân ảnh uy phong lẫm liệt kia không có ai là phu quân của nàng.
 
Có lẽ là nhiều năm không gặp, thân hình hắn thay đổi nên mình không thấy được không nhận ra sao?
 
Tình Lan cắn móng tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.
 
Tiếng Bộ Cố như tiếng chuông lớn, sau khi dâng lên danh mục quà tặng của hơn hai mươi nước, cung chúc thái bình thịnh thế, tán thưởng minh quân.
 
Hồ Cầu nhìn xa xa, hỏi: “Mẫu thân, đó là gia gia sao?”
 
Tình Lan khẽ gật đầu.
 
“Cha đâu?”
 
Trong lòng Tình Lan chua xót, trong nháy mắt tuôn ra rất nhiều suy nghĩ lung tung, nhưng trước mặt nhi tử lại không thể thể hiện quá rõ ràng, thế là nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, âm thầm nắm chặt tay, nói: “Yến Xuyên không thể không có người trấn thủ, nhất định là cha con đang bảo vệ nhà chúng ta.”
 
Hồ Cầu nghi ngờ một lát, lại nghe Tình Lan cười giải thích: “Lúc trước mẫu thân con hạ sính lễ, cha con cũng không đến, ta thấy hắn đời này cũng đừng mong đến Hoàng Đô, ở nhà phò mã trấn trạch trong coi mảnh đất Yến Xuyên kia đi!”
 
Hồ Cầu cười, cặp mắt đào hoa cong lên, gật đầu nhận lời giải thích này của Tình Lan.
 

Sau khi chúc mừng khải hoàn kết thúc, đám người mặt mày rạng rỡ vào điện ngồi xuống mở yến tiệc.
 
Cuối cùng Bộ Cố cũng rảnh rỗi, sải bước đi tới.
 
Tình Lan không chờ hắn đứng vững đã hỏi: “Sao Liên Hoa không đến? Có chuyện gì sao?”
 
Bộ Cố nói: “Bắc Cảnh còn có một chút chuyện vặt vãnh sau chiến tranh, không thể không có người phụ trách, cho nên để nó ở lại giữ Yến Xuyên.”
 
Tình Lan thở phào một cái, bốn năm không gặp, bây giờ nhìn thấy Bộ Cố như gặp được người thân, cũng không biết là một cỗ tủi thân từ đâu ra khiến vành mắt nàng đỏ lên.
 
Bộ Cố cuối lên: “Ôi, chuyện này rất khó lường! Điện hạ khóc cái gì? Chuyện đại hỉ, nhà chúng ta bây giờ tốt vậy! Lần này mạt tướng nở mày nở mặt đón điện hạ trở về.”
 
Hồ Cầu nắm chặt tay Tình Lan, nhẹ vỗ, sau đó an ủi.
 
Bộ Cố: “...Hồ Cầu?”
 
Hồ Cầu cười híp mắt: “Chào gia gia.”
 
Lần này Bộ Cố cũng khóc: “Người lớn lên, Hồ thần mặc kệ, chúng ta đã sống hơn nửa tuổi sắp xuống mồ, không cảm giác được thời gian trôi qua, duy chỉ nhìn thấy những tiểu tử này các người, mới biết được tuổi tác đã đi được bao lâu. Tôn nhi ngoan của ta đã lớn như vậy, còn lên tiếng nói chuyện!”
 
Hồ Cầu: “Ừm, ta còn đọc sách.”
 
Bởi vì có Kiểu Kiểu không thích đọc sách hài tử làm người ta đau đầu kia, lúc Bộ Cố nghe thấy câu nói này của Hồ Cầu, lập tức kích động lệ nóng doanh tròng, ôm lấy Hồ Cầu, áng chừng một chút, nói: “Ngươi đã không còn là Hồ Cầu gia gia quen thuộc, bây giờ là 只狐条了!”
 
Trên gương mặt Tình Lan còn vương nước mắt, bật cười phốc một tiếng.
 
Tháng mười năm Bính Ngọ, Hoàng đế Đại Lương phong Đại tướng quân Bộ cố là Hầu gia Yến Xuyên.
 
Tuần giữa tháng mười, Hòa Uyển công chúa mang theo tiểu quận vương quang vinh lên kiệu về Yến Xyên.
 
Trong lòng Hòa Uyển công chúa chỉ muốn về, trên đường vứt đi lễ nghi tùy tùng, chỉ lấy vài nhánh mẫu đơn trước cung điện nàng đơn giản đi cùng nhi tử về Yến Xuyên trước một bước.
 
Sau cánh cửa vào Yến, công chúa xuống xe, hai tay nâng đất vàng Yến Xuyên, cúi đầu rơi lệ.
 
Nàng ngước lên cao nhìn trời, hỏi tiểu quận vương: “Hài tử, con còn nhớ rõ bầu trời nơi này không? Cao hơn so với Hoàng Đô.”
 
Hai tay tiểu quận vương bắt phía sau, ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh mây trong, hoàn toàn cao hơn, rộng hơn, trong xanh hơn bầu trời Hoàng Đô.
 
Tiểu quận vương đáp: “Nếu nhưng trong bốn bể bầu trời đều bao la trong xanh như vậy thì tốt.”
 
Ma ma sau lưng chắp tay trước ngực, niệm ai di đà phật: “Phật Tổ từ bị, cuối cùng công chúa đã trở về.”
 
Giang Lâu nhận được tin tức, đã sớm mang theo xe chờ Hòa Uyển công chúa trong Hạc thành.
 
Xe vừa tới Hạc thành Tình Lan liền thấy xe bọn họ.

 
Dáng người Giang Lâu thẳng tắp như cây nhỏ, thế đứng thiếu niên như cây thông, có phần đẹp tai vui mắt. Mà tiểu cô nương thấp hơn hắn một nửa đứng bên cạnh đã có phần nào thân hình thiếu nữ, nhìn xung quanh khí chất đã nỗi liễm không ít.
 
Tình Lan đi nhanh hai bước, lại sợ hãi dừng lại, không dám nhận nhau.
 
Kiểu Kiểu lại không nhịn được, nhảy dựng lên phất tay, chạy như bay về phía Tình Lan, nhào vào trong ngực nàng, cười ha ha: “Tẩu tẩu! Cuối cùng tẩu cũng trở về! Đã lâu ta không gặp tẩu!”

 
Thật ra từ lúc Kiểu Kiểu vẫy tay với nàng, nước mắt Tình Lan đã sớm ướt cả khóe mắt.
 
Kiểu Kiểu không thay đổi, vẫn là tiểu cô nương hoạt bát linh động kia.
 
Tình Lan sờ tóc nàng, tóc Kiểu Kiểu vẫn loạn như xưa, đuôi tóc vểnh lên rất quật cường.
 
Tình Lan khóc ra tiếng, nàng ôm lấy Kiểu Kiểu thật chặt, không nói nên lời.
 
Bốn năm trước khi nàng rời đi, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chia cách bốn năm với những người này.
 
Bộ Cố nói đúng, người đã trưởng thành không nhìn thấy thời gian trôi qua nhưng lại có thể thấy rõ trên người hài tử. Bây giờ nhìn thấy thiếu nữ Kiểu Kiểu đã không còn tính trẻ con, Tình Lan chỉ còn biết khóc.
 
Nàng khóc xong, nâng mặt Kiểu Kiểu lên, hỏi: "Há miệng, cho ta xem răng có mọc dài ra không?”
 
Kiểu Kiểu sịt mũi, cười ha ha, nhếch môi: “Công chúa tỷ tỷ xem cẩn thận chút!”
 
Tình Lan lau nước mặt, kéo Hồ Cầu qua: “Đây là cô cô của con.”
 
Hồ Cầu gật đầu thận trọng, bị Kiểu Kiểu ôm một cái, vỗ lưng tiểu tử: “Cháu ta! Ha Ha!”
 
Hồ Cầu mềm nhũn mấy phần, nhỏ giọng gọi: “Kiểu Kiểu...Cô cô.”
 
Kiểu Kiểu: “Tiểu tử mặc tã vậy mà cao lớn vậy, còn gọi cô cô, ha ha!”
 
Câu nói này làm con cáo trắng nõn Hồ Cầu biết thành cáo lông đỏ, hắn yên lặng đẩy ra, một mình ngại ngùng.
 
“Thiếu tộc trưởng, lên đường đi.” Giang Lâu ho nhẹ một tiếng, chỉ vào xe ngựa “Tộc trưởng và thiếu tướng quân đang chờ ở Nhã Minh.”
 
Kiểu Kiểu đáp một tiếng, nhảy lên xe ngựa, gọi Tình Lan: “Công chúa tỷ tỷ mau tới đây!”
 
Bước chân Tình Lan vui vẻ đạp vào xe, sau khi nhấc Hồ Cầu lên, nàng phàn nàn nói: “Ta nhớ tới một chuyện.”
 
Kiểu Kiểu: “Chuyện gì?”
 
Tình Lan: “Lúc vừa gả cho ca ca muội, ta nói muốn hắn dạy mình cưỡi ngựa, đã nhiều năm như vậy ca ca muội còn chưa làm tròn lời hứa.”

 
Kiểu Kiểu: “Nhìn xem lần này muội trở về trừng trị huynh ấy! Làm gì mà ném ta ra ngoài, để ta đọc sách bốn năm, chính huynh ấy lại thừa cơ vơ được công lao lớn như thế, quá gian xảo!”
 
Hồ Cầu nhỏ giọng cười.
 
Tình Lan vừa thương vừa xót nói: “Ta sợ Hồ Cầu không còn nhớ rõ hắn...Đã nhiều năm như vậy.”
 
Hồ Cầu lắc đầu, chân thành nói: “Phụ thân là đại anh hùng, ta nhìn thấy phụ thân liền nhớ ra.”
 
Tình Lan xoa đầu Hồ Cầu, vui mừng nói: “Cha con nghe được nhất định rất vui vẻ.”
 
Đêm này sương lạnh xâm nhập vào thành, xe ngựa tiến vào thành trong băng sương.
 
Mặc Kỳ Yến tới đón nàng, nàng ôm nữ nhi, xoay người ôm lấy Tình Lan, dịu dàng nói: “Con của ta, cuối cùng con cũng trở về.”
 
“...Con trở về.” Tình Lan không nói nên lời, khóe mắt cay cay.
 
Mặc Kỳ Yến ôm lấy Hồ Cầu, cười cười, đuổi những người khác đi mới mở miệng nói: “Nhớ nhà không?”
 
Tình Lan khẽ gật đầu, hỏi: “Liên Hoa đâu?”
 
“Tình Lan.” Mặc Kỳ Yến nói “Ta có việc muốn nói với con.”
 
Nghe thấy ngữ khí nghiêm trọng của nàng, Tình Lan và Kiểu Kiểu đều sửng sốt.
 
“Mẫu thân...” Kiểu Kiểu kêu lên “Chuyện gì xảy ra? Ca ca con đâu?”
 
“Không vội, trước hết nghe ta nói.”  Mặc Kỳ Yến nhíu mày lại, nói “Lúc trước sở dĩ để các con rời khỏi Bắc Cảnh là vì Bắc Cảnh muốn đánh trận lớn...Đánh trận không chỉ có người chết, chết quá nhiều sẽ có ôn dịch bệnh tật tràn lan, cho nên...”
 
“Có ý gì?” Nước mặt Tình Lan rơi xuống, giọng nói lại tỉnh táo lạ thường.
“Mùa hạ năm nay, Quy La bùng nổ chiến tranh, là Liên Hoa đi dẹp yên, nhưng sau này từng tướng sĩ phát sốt, không lâu liền ngã bệnh, hôn mê bất tỉnh...Y sĩ cho rằng khả năng là dịch bệnh. Liên Hoa đi đốt Quy La, xử lý bò dê của họ, còn xử lý nguồn nước, ít nhất là ngăn dịch bệnh tràn lan... Nhưng sau khi trở về không lâu, chính nó cũng sốt cao không ngừng, ngủ mê không tỉnh, cho tới hôm nay đã là ngày thứ ba...”
 
Bên tai Tình Lan ù ù, nội tâm nàng gào rít, đứng không vững, lắc lư mấy lần.
 
“Y sĩ nói thế nào?”
 
“Không phải phong hàn bình thường, y sĩ đang thí nghiệm thuốc.” Mặc Kỳ Yến xanh cả mặt, dừng lại rất lâu, tiếp tục nói “Có thể là dịch bệnh...Chúng ta đã xem xét cẩn thận lý do bùng phát, đêm nay công chúa và Đình Diệu tạm nghỉ tại phủ tướng quân, chờ đợi tin tức ngày mai.”
 
“Nếu như ngày mai không hạ sốt thì sao?”
 
“...” Mặc Kỳ Yến trầm mặc hồi lâu, nói “Nếu còn không hạ sốt, vậy thì...Chỉ có thể nghe theo ý trời.”
 
Tình Lan giao Hồ Cầu cho Mặc Kỳ Yến, xoay người đẩy người đứng phía sau ra, loạng chọang chạy về phía phủ công chúa: “Không, ta muốn đi gặp chàng, tuyệt đối không phải dịch bệnh, tuyệt đối không phải! Chỉ là Bắc Cảnh quá lạnh, chàng bị cảm lạnh... Nhất định là vậy.”

 
Mặc Kỳ Yến nói: “Điện hạ! Mời ở lại chỗ này đêm nay chờ tin tức!”
 
Mấy người tiến lên kéo Tình Lan, Tình Lan bị kéo đến đứng cũng không vững, sau khỉ hoảng hốt, hét lên giận giữ nói: “Tất cả cút!”
 
Vệt nước mắt óng ánh trên khuôn mặt nàng, ngữ khí lại kiên định lạ thường, trợn tròn mắt quát: “Không được phép cản ta! Tránh hết ra!! Ngươi bảo ta ở chỗ này đợi cái gì? Ngươi có biết ta đã đợi ròng rã bốn năm ở Hoàng Đô không! Ta và hắn ở chúng mới bao lâu? Ta không thể đợi thêm nữa, bây giờ ta muốn đi gặp hắn, ta xem xem ai muốn ngăn ta!”
 
Thần sắc nàng vừa nghiêm nghị vừa chua xót, vuốt ngực nói: “Ngươi muốn để ta và hắn cách nhau một bức tường nhưng không thể gặp nhau, nhịn đến ngày mai sao? Nếu hắn rời ta mà đi, ngươi bảo ta phải làm thế nào? Về Hoàng Đô vĩnh viễn chia cắt với hắn sao? Không, ta không cho phép xảy ra chuyện như vậy, ta muốn đi gặp hắn, dù hắn thật sự nhiễm dịch bệnh, vậy ta cùng chết với hắn, cùng mai táng ở chỗ này.”
 

“Các ngươi đều nghe cho rõ!” Tình Lan chỉ vào người xung quanh “Nếu Bộ Khê Khách chết, Tiêu Tình Lan ta cũng không sống một mình! Hắn bỏ lại ta bốn năm, đừng hoàng bỏ lại ta cả một đời! Hắn đã hứa, trên không gian xuống hoàng tuyền ta cũng phải đuổi theo hắn, để hắn theo ta cả đời!”
 
Trước phủ tướng quân hoàn toàn yên tĩnh.
 
Kiểu Kiểu sịt nước mũi, hai mắt đẫm lệ, mạnh mẽ lấy tay áo lau nước mắt.
 
Mặc dù khiếp sợ nhưng khi lấy lại tinh thần, Mặc Kỳ Yến vẫn hạ lệnh như cũ: “Nhìn cho kỹ, không cho phép công chúa đi vào!”
 
Kiểu Kiểu không còn là khỉ con không học vấn của bốn năm trước, nàng hiểu cái gì là dịch bệnh, ngẫm lại có thể là ca ca đã nhiễm dịch bệnh, nỗi buồn trong lòng nàng trào ra, không nhịn được khóc lớn lên, vừa khóc vừa tự an ủi mình, an ủi Tình Lan: “Mệnh lão đại cứng rắn, nhất định sẽ khá hơn!”
 
Tình Lan sửng sốt rất lâu, bỗng nhiên bắt đầu chạy như nổi điên, nàng mạnh mẽ xông vào phủ công chúa, đang xông vào trước Huệ Chỉ viện, bị các binh sĩ mạnh mẽ kéo lại.
 
Tình Lan khóc lớn lên: “Bộ Khê Khách! Bộ Khê Khách tên hỗn đản! Ta trở về rồi! Ta đã trở về!”
 
Huệ Chỉ viện yên sinh, một cây đèn dầu trong phòng hơi rung nhẹ.
 
Tình Lan khóc ngất đi.
 
Đến nửa đêm, những bông tuyết rơi từ trên trời xuống.
 
Bên ngoài tường phía sau phủ công chúa, Kiểu Kiểu cắn môi dùng sức đẩy Tình Lan lên tường.
 
Tình Lan bò lên trên tường, ngồi trên đầu tường, quay đầu thở hổn hển nói với Kiểu Kiểu: “Kiểu Kiểu nếu như ta và Bộ Khê Khách không tỉnh lại, muội và Hồ Cầu phải sống thật tốt.”
 
“Hai người sẽ không...có việc gì!” Kiểu Kiểu không dám khóc lớn tiếng, sợ dẫn binh lính tuần tra đến, nàng nhắc lại “Nhất định không có việc gì.”
 
“Kiểu Kiểu, công chúa tỷ tỷ thích muội.” Tình Lan cười nói “Giống như ca ca muội thích muội vậy, có thể đến Yến Xuyên làm người nhà với mọi người thật sự vui vẻ, đây là chuyện ta gặp được tốt nhất trên đời.”
 
Tình Lan nói xong, nhảy xuống tường cao.
 
Kiểu Kiểu nghe được tiếng nàng ngã xấp xuống, khẩn trương hỏi: “Có chuyện gì sao tỷ tỷ? Bị thương sao?!”
 
Thật lâu sau truyền đến giọng nói Tình Lan từ bên trong: “Ta không sao.”
 
Tình Lan chậm rãi bò lên, khập khiễng đi về phía sau cửa sổ.
 
Giống như Bộ Khê Khách bị từ chối ngoài cửa ức chế không chịu nổi muốn nàng bảy năm trước, cũng đi vào từ cửa sổ phía sau vậy. Tình Lan mạnh mẽ lau nước mắt, nàng niệm Hồ thần, một bên cầu nguyện hắn bình an vô sự, một bên vừa mắng hắn, gian nan trèo vào từ cửa sổ sau, đẩy cánh cửa ra.
 
Nàng chậm rãi đến gần Bộ Khê Khách từng bước một.
 
Nàng đứng bên giường, kinh ngạc nhìn Bộ Khê Khách trên giường.
 
Nàng chưa bao giờ thấy hắn suy yếu như vậy, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, vừa nhuốm khí bệnh, tóc đen phủ kín giường, đôi lông mày nhíu chặt, hô hấp yếu ớt.
 
Tình Lan khóc.
 
Nàng bò lên giường, ôm lấy Bộ Khê Khách, chôn mặt vào lồ ng ngực hắn, mặc cho nước mặt làm ướt nhẹp vạt áo hắn.
 
“Xin chàng...Đừng nuốt lời.” Tình Lan nức nở nói”Bộ Khê Khách, xin chàng vô bệnh vô tại, sống lâu trăm tuổi, sống cùng ta cả đời được không? Được không?”
 
 
Tác giả có lời muốn nói: Tướng quân, đây là bệnh tương tư thời kỳ cuối của ngươi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.