Trần Minh Sinh nhìn Bạch Vi Vi nằm ngủ bên cạnh, thầm nghĩ, phụ nữ thật kỳ lạ.
Anh ngửa đầu, gối lên tay mình nhìn trần nhà.
Trong khoảnh khắc, anh ngừng suy nghĩ về nhiệm vụ, về Bạch Cát, Lưu Vĩ và tất cả mọi chuyện. Mọi suy nghĩ của anh tập trung toàn bộ vì sự xuất hiện của cô gái ấy.
Dương Chiêu.
Rất nhiều người nói, nếu xa nhau một thời gian quá dài sẽ không nhớ được khuôn mặt người đó. Mỗi khi nhớ lại đều là bóng dáng mơ hồ.
Nhưng Trần Minh Sinh lại nhớ rất rõ khuôn mặt Dương Chiêu, nhớ rõ giọng nói thản nhiên của cô, và cả nét mặt với nụ cười hơi lạnh lùng.
Trần Minh Sinh nở nụ cười giữa những hồi ức.
Anh đúng là đã bị cô gái này bắt nạt thương tích đầy mình.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, Trần Minh Sinh nhớ Dương Chiêu. Sự nhớ nhung này như muốn nuốt trọn cả người anh.
Anh đưa tay, cầm lấy điện thoại bên giường.
Trong điện thoại không có số của Dương Chiêu, nhưng mười một con số kia đã khắc sâu trong đầu Trần Minh Sinh, anh cảm thấy cả đời cũng không thể quên.
Trong bóng đêm, anh siết chặt điện thoại trong tay.
Người nằm bên cạnh bỗng giật mình, Trần Minh Sinh quay sang, thấy Bạch Vi Vi mở đôi mắt mơ ngủ nhìn anh, khẽ hỏi: “A Danh, anh chưa ngủ sao?”
Trần Minh Sinh không nói gì, Bạch Vi Vi ngẩng đầu: “Có chuyện gì à?”
Trần Minh Sinh thấp giọng: “Không, em ngủ đi.”
Bạch Vi Vi lại nằm xuống, mơ màng nói một câu: “Anh cũng mau ngủ đi, mệt quá.”
Trần Minh Sinh: “… Ừ.”
Tay anh cuối cùng dần buông ra.
Cảm xúc mãnh liệt vừa nhen lên cũng bị anh từ từ dằn xuống.
Trần Minh Sinh nhắm mắt lại, im lặng cắn chặt răng.
Bạch Vi Vi nói rất đúng, đúng là hơi mệt mỏi…
Trần Minh Sinh nằm xuống, Bạch Vi Vi dường như cũng nhận ra, vươn tay qua ôm lấy Trần Minh Sinh trong vô thức. Trần Minh Sinh không hề động đậy, anh nhìn cánh tay trước ngực, tay cô cách ngực Trần Minh Sinh một lớp chăn.
Tấm chăn này là kiểu chăn công chúa, có rất nhiều hoa văn. Bạch Vi Vi thích kiểu này, Bạch Cát dặn dò người chăm sóc cô, tất cả đều làm theo ý thích của cô.
Phải chăng mọi cô gái đều thích sống trong thế giới cổ tích?
Trần Minh Sinh vừa nghĩ xong lập tức khẽ cười.
Nếu trong thế giới cổ tích, Bạch Vi Vi là công chúa hiền lành lương thiện thì Dương Chiêu là ai?
Trần Minh Sinh nhớ đến Dương Chiêu, hình ảnh đầu tiên là cô dựa vào kệ bếp hút thuốc, nét mặt lạnh nhạt ẩn hiện sau ánh chiều tà mờ nhạt, mơ hồ.
Có lẽ cô là một nhân vật phản diện, Trần Minh Sinh nghĩ, cô sẽ là một phù thủy hoặc hoàng hậu lạnh lùng.
Trong thế giới đó, vua chúa không thể chống chọi được với cô.
Mấy tuần sau, số lần Lưu Vĩ xuất hiện ngày càng ít. Trần Minh Sinh mẫn cảm nhận ra, thời gian vận chuyển hàng đã sắp đến.
Trần Minh Sinh lúc này nhàn rỗi ở khách sạn Thúy Hồ. Đại khái là tròn một tháng sau, Ngô Kiến Sơn đến tìm anh, hỏi anh cảm thấy thế nào.
Trần Minh Sinh: “Thế nào là thế nào?”
Ngô Kiến Sơn cười cười: “Khôngphải cậu vừa trở về sao, đã thích ứng lại chưa?”
Trần Minh Sinh nói: “Đâu có gì cần thích ứng.”
Ngô Kiến Sơn ngồi trên sô pha trong phòng Trần Minh Sinh: “Này, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, bây giờ tôi ước gì có chút thời gian rảnh rỗi.”
Trần Minh Sinh ngồi trên giường nhìn anh ta: “Sao thế, bây giờ nhiều việc lắm à?”
Ngô Kiến Sơn bĩu môi: “Cũng không có gì.” Anh ta xoay xoay cổ: “Hai ngày rồi tôi chưa được ngủ.”
Trần Minh Sinh cười trêu chọc: “Cậu tới đây vì muốn ngủ à?”
Ngô Kiến Sơn nói: “Muốn ngủ thì tôi tìm người đẹp, tới chỗ cậu ngủ làm đếch được gì.” Anh ta gõ gõ ngón tay xuống ghế: “Anh Bạch bảo tôi tới hỏi cậu, nghỉ ngơi đủ chưa, có muốn làm gì không?”
Trần Minh Sinh ngừng lại, chậm rãi hỏi: “Làm gì?”
“Ai biết cậu muốn làm gì.” Ngô Kiến Sơn nói, “Cả năm nay bận rộn phiền phức muốn chết, chưa mở rộng thêm được địa bàn nào, cái này cậu cũng biết rồi còn gì. Anh Bạch bảo tôi hỏi cậu muốn làm gì không?”
Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn tay mình, trầm tư.
“Tôi nói này, cậu xuống thẳng khu khách sạn Bàn Long đi.” Ngô Kiến Sơn nói: “Ở đó ít việc, nhàn nhã, béo bở, quan trọng nhất là không phải mệt nhọc.”
Trần Minh Sinh nói: “Anh Bạch sẽ cho phép sao?”
“Đương nhiên.” Ngô Kiến Sơn nói: “Anh Bạch nói tôi tìm được cậu thì bảo cậu muốn làm gì cứ nói thẳng.”
Trần Minh Sinh: “Sòng bài Vạn Phát được không?.”
Trần Minh Sinh vừa nói xong, Ngô Kiến Sơn sửng sốt, anh ta nhìn Trần Minh Sinh, một lát sau nét mặt có chút bất đắc dĩ: “Giang Danh, cậu thật không nể mặt người khác.”
Trần Minh Sinh đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Nể mặt ai?”
Ngô Kiến Sơn nhếch môi: “Còn hỏi ai.”
Trần Minh Sinh cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Ngô Kiến Sơn đợi một lúc rồi nói tiếp: “Giang Danh, sòng bài Vạn Phát trước giờ do Lưu Vĩ quản lý, bây giờ cậu đột nhiên muốn qua, không sợ gặp chuyện bất trắc à?”
Trần Minh Sinh vẫn rũ mắt xuống, không biết đang nhìn nơi nào. Nghe những lời của Ngô Kiến Sơn, mắt anh khẽ nhíu lại, ánh mắt tối tăm xuyên qua làn khói mỏng manh.
Thoải mái, vô vị.
“Xảy ra chuyện gì?” Trần Minh Sinh thản nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?”
Ngô Kiến Sơn nhìn ánh mắt Trần Minh Sinh, nét mặt không hề thay đổi, anh ta ngồi một lúc cuối cùng chỉ cười một tiếng: “Tôi đã nói…”
Trần Minh Sinh lại cúi xuống hút thuốc.
“Ta đã từng nói với Lưu Vĩ, bảo cậu ta phải ý tứ khi nói chuyện.” Ngô Kiến Sơn bất đắc dĩ: “Cậu có biết, thằng nhóc đó trước giờ vẫn vậy, đến bây giờ vẫn chưa biết kiềm chế.”
Trần Minh Sinh cười lạnh một tiếng, không nói gì.
“Tôi biết cậu chướng mắt với nó.” Ngô Kiến Sơn thở dài, “Nó ngáng chân cậu khắp nơi, chẳng phải vì cậu vốn không thèm liếc mắt nhìn nó một cái đó sao?”
Trần Minh Sinh búng tàn thuốc, “Có cậu nhìn là được rồi, cần chi người nhiều.”
Ngô Kiến Sơn cười: “Gần đây nó làm được vài chuyện rất ngon lành, bây giờ cũng có thể nói chuyện trước mặt anh Bạch được rồi. Dù cậu chướng mắt nó thì cũng phải nể mặt anh Bạch chứ, nếu không đều khó cho chúng ta.”
Trần Minh Sinh không đáp lại mà chỉ hỏi: “Sòng bài Vạn Phát, được không?”
Được hay không.
Ngô Kiến Sơn thở dài: “Đương nhiên là được, anh Bạch đã lên tiếng, cậu được tự do lựa chọn, nhưng mà —”
“Vậy được rồi.” Trần Minh Sinh nói: “Ngày mai, tôi sẽ qua đó xem thử.”
Trần Minh Sinh ném tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn Ngô Kiến Sơn.
“Chẳng phải chỉ giết được một cảnh sát thôi sao?”
Ngô Kiến Sơn dừng lại hỏi: “Sao cậu biết.”
“Chậc.” Trần Minh Sinh hừ lạnh một tiếng: “Nó ước gì tôi biết chuyện đó.”
Ngô Kiến Sơn cũng hiểu ra: “Đúng vậy, đây là công lao lớn nhất của nó. Bây giờ nó dùng việc này có thể ngáng được cậu.” Ngô Kiến Sơn dừng lại xong nói tiếp: “Nhưng có thể giết Nghiêm Trịnh Đào cũng phải có bản lĩnh, khó trách gần đây anh Bạch coi trọng nó.”
Trần Minh Sinh cười khẩy: “Hai chúng ta cực khổ bán mạng theo anh Bạch bao năm nay, nó chỉ giết được vài tên cảnh sát liền leo lên tới đây, cậu nhịn được à?”
Ngô Kiến Sơn nghe thế, sắc mặt không tốt lắm: “Vậy có cách nào chứ, cậu cũng biết rồi đấy, từ khi vợ tôi sinh con, tôi coi mẹ con nó như sinh mạng của mình. Bây giờ cậu lại thế này, lấy gì để liều với Lưu Vĩ.
Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn sắc mặt Ngô Kiến Sơn, một lúc sau thì khẽ cười: “Nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, tôi nói đùa thôi. Nó thích thì để nó làm, dù sao cũng là lợi ích chung cả.”
Ngô Kiến Sơn cũng nghĩ thông, cười với Trần Minh Sinh: “Mẹ nó, đầu óc cậu đúng là vô cùng xảo quyệt.” Anh ta đứng lên khỏi sô pha, đến gần Trần Minh Sinh, nói rất nhỏ: “Cậu biết không, mấy ngày nữa nó phải đi chuyển hàng, chờ nó trở về, tất cả sẽ —” Ngô Kiến Sơn không nói hết lời mà dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vào nhau.
Trần Minh Sinh lắc đầu, có chút không yên tâm: “Bây giờ kiểm soát chặt như vậy, nó có thể đi được bao nhiêu, mình nó còn không đủ, lấy đâu chia cho chúng ta.”
Nét mặt Ngô Kiến Sơn như xem xét, ánh mắt thăm dò, đưa tay ra trước người Trần Minh Sinh, sau đó chậm rãi giơ bốn ngón lên.
Sắc mặt Trần Minh Sinh rất bình thản nhưng tim đập rất nhanh.
“Đùa à…” Anh trợn mắt.
Ngô Kiến Sơn cười lạnh, không nói gì.
Trần Minh Sinh không kìm nổi, rút một điếu thuốc.
Bốn ngón tay, số bốn — Heroin.
Heroin được mệnh danh là vua của thế giới thuốc phiện, nói trắng ra là thành phẩm tinh luyện. Trải qua các quá trình tinh luyện không giống nhau, heroin có độ tinh khiết khác nhau, heroin số bốn có độ tinh khiết lên tới 90%.
Trước đây Bạch Cát cũng bán số bốn, nhưng số lượng rất ít.
Trần Minh Sinh nói với Ngô Kiến Sơn: “Lưu Vĩ này, quả nhiên to gan.”
“À, mạng chó mà, đương nhiên gan phải to rồi.” Ngô Kiến Sơn ngồi hút thuốc bên cạnh Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh lại tiếp: “Chuyến này thật béo bở, không biết thằng này vơ vét được bao nhiêu.”
Sắc mặt Ngô Kiến Sơn khó kìm được sự ghen tỵ, múa máy ngón tay: “Ít nhất là số này.”
Trần Minh Sinh yên lặng hút thuốc.
Chuyến hàng này ít nhất phải trên 1.5 kilogram.
Nếu bị bắt, Lưu Vĩ chết chắc.
Ngô Kiến Sơn hút thuốc xong liền rời khỏi phòng.
Trần Minh Sinh nằm một mình trên giường khách sạn, suy nghĩ thật lâu cuối cùng gọi điện thoại cho chú Từ.
“Tin tức là chuẩn xác.”
“Cháu chắc chắn?”
“Dạ.” Trần Minh Sinh tựa vào đầu giường: “Chú Từ, lần này là heroin.”
“Ừ—?” Chú Từ ừ một tiếng thật dài, giọng điệu càng thêm nghiêm túc: “Cháu có chắc chắn không?”
“Tin tức từ Ngô Kiến Sơn, không sai đâu.”
Điện thoại im lặng một lúc, chút Từ nói: “Tiếp theo cháu tính làm gì?”
Trần Minh Sinh: “Cháu sẽ lấy sòng bài Vạn Phát của Lưu Vĩ, ngày mai qua đó.”
“Được.” Chú Từ nói: “Bước này không tệ, Minh Sinh, cháu biết rõ tính nết của Lưu Vĩ, nếu biết cháu chiếm địa bàn của nó, nhất định nó sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó cháu phải xử lý cẩn thận. Còn nữa, phần lớn thời gian nó đều ở sòng bài, cháu nên để ý nhiều đến đám nhân viên ở đó, chắc chắn sẽ có người tranh thủ lấy lòng ông chủ mới, cháu xem thử có tin tức gì không nhé.”
Trần Minh Sinh đáp lại : “Được, đến lúc có tin tức cháu sẽ báo cho chú.”
Chú Từ nói tiếp: “Mấy ngày nay thật vất vả cho cháu.”
Trần Minh Sinh: “Mọi người đều vất vả mà.”
“Minh Sinh.” Chú Từ nặng nề nói tiếp: “Nhớ kỹ, mọi chuyện phải cẩn thận.”