Bọn họ đẩy xe đỗ lại ven đường… Thật ra Dương Chiêu cơ bản chỉ vịn hai tay
có mà thôi, vào lần thứ hai đẩy xe cô choáng váng đến mức gần như ngã
sấp xuống đất, tất cả đều do một mình Trần Minh Sinh gắng sức đẩy.
Sau đó, Dương Chiêu với đầu óc choáng váng, đờ đẫn dẫn Trần Minh Sinh về nhà.
Cô không nhớ nổi dọc đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dương Chiêu gần
như dựa vào bản năng để mò về nhà. Cô chỉ có một ấn tượng mơ hồ là bọn
họ đi chậm, cực kỳ chậm. Trước khi đi Trần Minh Sinh khóa xe cẩn thận,
anh lấy một cây nạng từ trong cốp xe ra. Cho dù vậy bọn họ đi vẫn rất
chậm dưới cơn mưa tầm tã.
Sau khi về nhà, Dương Chiêu vẫn nhất
quyết phải tắm rửa, cô cắn răng lê người vào trong phòng tắm, tắm táp sơ qua rồi bước ra. Cô cất tiếng nói Trần Minh Sinh đang ngồi trong phòng
khách: “Phòng tắm ở bên kia, anh qua bên đó tắm rửa chút đi.”
Cô cũng không nhớ rõ Tần Minh Sinh có đáp lời cô không, cô tựa đầu vào sô pha ngủ luôn.
Trần Minh Sinh nhìn cô gái chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm, cứ thế nằm ngủ
trước mặt anh. Anh giương mắt nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, cả
căn nhà được trang hoàng rất xinh xắn, ngăn nắp, mỗi một chi tiết đều có thể nhận ra được phong cách chủ nhân của nó.
Sô pha đồng bộ một
màu đỏ tươi, càng tôn lên vẻ đẹp của người đang nằm trên đó. Dương Chiêu mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc đen nhánh vẫn chưa lau khô,
từng giọt từng giọt nước rơi xuống sàn nhà.
Trần Minh Sinh ngồi
một lúc, sau đó chống nạng đứng lên, anh đặt cây nạng dưới nách phải,
sau đó giơ tay ra gở cái chân giả trên đùi phải xuống. Vào lúc tháo
xuống anh cắn chặt răng chịu đựng, vì hôm nay trời mưa hơn nữa lại đi
nhiều nên cọ sát nhiều, chân của anh rất đau.
Trần Minh Sinh gác chân giả lên trên ghế, sau đó chống nạng bước vào toilet.
Anh thật sự cần tắm nước nóng, bằng không chân anh sẽ không chịu đựng nổi nữa.
Phòng tắm của Dương Chiêu rất lớn, Trần Minh Sinh vừa bước vào đã ngửi thấy
mùi hương hoa nhài rất nồng, đó tất nhiên là mùi sữa tắm của Dương
Chiêu. Trong phòng tắm có một cái bồn tắm lớn hình tam giác, ở bên cạnh
là bồn rửa tay, trên đó bày biện rất nhiều đồ trang điểm. Phòng tắm có
một chiếc gương lớn, chiếc gương này lớn hơn hẳn so với các nhà bình
thường khác, đây chắc là vật chủ nhân đặc biệt lắp đặt.
Trần Minh Sinh nhìn gương mặt không chút biểu cảm của người trong gương, anh chống nạng và chỉ có một chân.
Anh đặt nạng sang một bên, chỉ đứng bằng một chân rồi cởi quần áo. Anh cởi
rất nhanh, ném quần áo sang một bên, nhảy thêm mấy bước vào bồn tắm.
Thời điểm phần chân cụt ngâm vào nước ấm hơi đau buốt, Trần Minh Sinh nén
đau cọ rửa, trước đó không lâu chân của anh vừa bị toác ra. Hôm nay lại
ngấm nước mưa, nếu không xử lý tốt thì không khéo vết thương bị nhiễm
trùng, lúc đó càng phiền phức hơn.
Trần Minh Sinh không dùng đồ
trong phòng Dương Chiêu, thậm chí lúc tắm rửa cũng không dùng xà bông.
Sau khi tắm xong, anh đứng trong nhà tắm một lúc, chờ nước trên người
bốc hơi gần như khô đi mới nhặt từng chiếc quần áo ướt sũng nước mặc vào người.
Giữa hai luồng hơi nóng và lạnh, chân của anh thấy không dễ chịu chút nào, chỉ có điều anh vẫn cố nhẫn nhịn.
Quay trở lại phòng khách, Trần Minh Sinh ngồi xuống sô pha. Anh lướt mắt
nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa có vẻ như vẫn chưa chịu ngừng.
Quay đầu lại, anh nhìn cô gái ở trước mặt.
Dương Chiêu ngủ rất sâu, cô trở mình một cái, chiếc áo tắm trượt xuống một
chút lộ ra một vùng da trắng muốt. Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu một
lượt từ đầu đến chân, khuôn mặt anh thật bình thản.
Anh chợt nhớ tới câu nói giống như đang khiêu khích của Dương Chiêu ở dưới lầu.
“Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì chứ?”
“Ha…” Trần Minh Sinh cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu, anh khoanh tay
lại, ngồi ở sô pha phía đối diện cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, đúng sáu giờ Trần Minh Sinh mở choàng mắt. Hôm qua vất cả cả đêm làm anh thấy có hơi mỏi mệt.
Những tia nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua khung cửa rọi vào trong nhà, bầu trời trong vắt không chút gợn mây.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Trần Minh Sinh khi tỉnh dậy là cô gái đang ngủ trên sô pha ngay trước mặt. Hình như cô ấy ngủ không ngon giấc, dù đang say ngủ nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt. Trần Minh Sinh đứng dậy, mặc bộ
quần áo ướt đẫm cả đêm khiến toàn thân anh đều hơi đau buốt. Anh thầm
thở phào một hơi, chống nạng lên rồi đeo chân giả vào.
Bởi vì đùi phải Trần Minh Sinh bị mất, phần chân còn lại hơi ngắn nên khi mang
chân giả anh phải mang dây đeo ở hông và dùng dây buộc ở chỗ xương chậu
thì mới vững vàng được.
Sau khi Trần Minh Sinh đeo chân giả vào,
anh vốn định cứ vậy rời đi. Đúng vào lúc anh chống nạng bước đi, bỗng
nhiên anh nghe thấy tiếng thở yếu ớt và dồn dập của Dương Chiêu.
Trần Minh Sinh dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Thoạt nhìn, Dương Chiêu có chút không ổn.
Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ đôi chút, anh chống gậy bước tới, anh vương tay vỗ vỗ cánh tay Dương Chiêu.
“Cô có sao không, tỉnh dậy đi,”
Dương Chiêu vẫn không tỉnh lại, gương mặt cô càng nhăn nhó hơn, hơi thở cũng
dồn dập không đều, nét mặt cũng có chút đớn đau. Trần Minh Sinh đã đeo
chân giả nên không thể ngồi xuống, anh chỉ có thể cúi thắt lưng xuống,
vươn tay thử nhiệt độ trên trán Dương Chiêu.
Anh thầm đưa ra quyết định, cuối cùng đành thở dài một lần nữa. Anh chống
nạng bước tới trước cửa, áo khoác của Dương Chiêu đang mắc trên giá áo
ngay cửa, Trần Minh Sinh mở ví của cô ra… hôm qua sau khi Dương Chiêu mở cửa, anh có thấy cô bỏ chìa khóa vào trong ví.
Kết quả là anh không chỉ tìm thấy chìa khóa mà còn tìm được một thứ khác nữa.
Đó chính là tờ giấy ghi số điện thoại liên lạc mấy hôm trước anh đưa cho
cô. Tờ giấy đã nhăn nhúm không còn ra hình dạng gì, hơn nữa vì hôm qua
gặp mưa nên mực đã lem nhem cả ra.
Trần Minh Sinh chăm chú nhìn tờ giấy kia một lúc.
Dương Chiêu chưa từng gọi điện cho anh, cô cũng không giục anh trả tiền, thậm chí cô không thèm bắt anh ghi giấy nợ tiền nữa. Có đôi khi Trần Minh
Sinh cảm thấy Dương Chiêu vốn không cần anh trả năm ngàn đồng này cho
cô.
Trần Minh Sinh bỏ lại mảnh giấy vào ví Dương Chiêu rồi cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Trước tiên anh gọi cho thợ sửa chữa, Trần Minh Sinh quen thân với họ, anh báo cho họ vị trí đậu chiếc xe bị hỏng rồi bảo bọn họ đến kéo nó đi. Sau đó anh chống nạng đi dọc ngã tư đường tìm hiệu thuốc.
Trần Minh
Sinh đi bộ rất vất cả, nhất là với tình trạng cơ thể của anh hiện nay
vốn không tốt. Anh đi một lúc mới phát hiện khu vực này rất vắng vẻ,
siêu thị hay cửa hàng rất hiếm hoi, anh bắt đầu thấy hối hận khi mang
theo chân giả ra ngoài. Nếu không mang đeo chân giả thì anh đi bộ còn
thoải mái hơn.
Trần Minh Sinh thầm mắng một tiếng, anh mang theo
chân giả chỉ là vì khi nhìn trông mình sẽ trọn vẹn hơn một chút, anh
không thích bị người khác nhìn chằm chằm trên đường, anh cũng hiểu rõ
đây chẳng qua chỉ là tâm lý muốn lừa người dối mình mà thôi.
Dù biết việc đó vô dụng, nhưng vẫn không nén nỗi lòng.
Rốt cuộc, sau khi hơn nửa giờ, anh tìm thấy một hiệu thuốc.
Anh bước vào trong, cô gái bán thuốc ngẩng đầu bắt gặp một người đàn ông
chống gậy bước vào, cô chợt sửng sốt một lát sau đó hỏi: “Chào anh, anh
muốn mua gì?”
Trần Minh Sinh trả lời: “Mắc mưa nên bị sốt, nhờ cô lấy thuốc giúp tôi.”
“Dạ, được.” Cô gái nhanh nhẹn lấy vài hộp thuốc: “Mấy hôm nay nhiệt độ hạ
thấp, rất nhiều người bị phong hàn, cảm cúm, tình trạng bệnh ra sao, có
đàm không, cổ họng có đau không?”
Trần Minh Sinh đáp: “Cô cứ xem như có đau họng đi.”
Cô gái ừ một tiếng, đưa ra vài loại thuốc cho Trần Minh Sinh xem.
“Anh ơi, mấy loại thuốc này trị cảm cúm rất tốt.”
Trần Minh Sinh không xem, chỉ gật đầu đáp: “Được rồi, cô gói lại giúp tôi.”
Cô gái cầm cái túi thuốc đã được gói cẩn thận, đưa cho Trần Minh Sinh: “Tổng cộng hết bốn mươi sáu tệ.”
Trần Minh Sinh buộc kỹ lại, tay trái xách bịch thuốc bước ra khỏi hiệu thuốc.
Con đường trở về là một lộ trình dài lê thê, khi đi trên đường Trần Minh
Sinh cố hết sức phân tán sự chú ý của bản thân, anh không dám nghĩ tới
chân mình đang đau tới mức nào. Đến khi anh quay lại nhà Dương Chiêu,
cánh tay cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
Dương Chiêu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trước tiên Trần Minh Sinh đặt cây nạng sang một bên, gở chân giả ra.
Bỏ đi chân giả, Trần Minh Sinh thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh cầm
nạng lên, mở hộp thuốc ra. Anh xem kỹ cả đống thuốc rồi cuối cùng chọn
loại thuốc Trung Khang Thái Khắc.
Loại thuốc này trước kia anh đã từng dùng, nó rất công hiệu.
Kết quả là thuốc thì đã có rồi nhưng Trần Minh Sinh đi khắp phòng cũng không thấy nước uống ở đâu.
Phòng khách và phòng bếp đều bày biện giống hệt nhau, sạch bóng không một hạt bụi, đồng thời ngay cả chất tẩy rửa cũng không có. Trần Minh Sinh tìm
một lúc lâu rốt cuộc anh cũng tìm thấy một cái nồi còn bọc kín bên trong tủ chén, anh lấy cái nồi ra, sau khi rót nước vào nồi anh lại phát hiện bếp gas trong nhà còn chưa mở van.
Trần Minh Sinh không muốn suy đoán xem hằng ngày Dương Chiêu sống như thế nào, anh kéo một chân quỳ
trên mặt đất, mở van gas nằm trong tủ chén.
Vào lúc nước sôi Trần Minh Sinh chợt nghĩ, có thể đây là lần đầu tiên gian phòng bếp này được sử dụng.
Anh đun nước nóng xong, rót nước vào trong chén, đặt trên bàn chờ nước nguội.
Lúc đó anh lại thoáng nhìnDương Chiêu, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Một lát sau, Trần Minh Sinh cà viên thuốc thành dạng bột, bỏ vào trong
nước. Anh ngồi xuống, tay vịn sô pha, nâng đầu Dương Chiêu lên, thấp
giọng gọi: “Cô uống nước này đi.”
Dương Chiêu mơ mơ màng màng, cô ngủ mà miệng khô khốc, chén nước này có thể nói là giải khát khẩn cấp.
Dương Chiêu vội nhắm chặt mắt lại, dựa vào Trần Minh Sinh uống từng
ngụm.
“Uống chậm thôi…” Trần Minh Sinh níu lấy cốc nước, sợ cô uống vội quá mà sặc.
Đút thuốc cho cô xong, Trần Minh Sinh đi một vòng trong nhà, anh tìm thấy
phòng ngủ của Dương Chiêu. Anh lấy một chiếc chăn mỏng trên giường rồi
đi ra ngoài đắp lên người Dương Chiêu.
Làm xong mọi việc, Trần
Minh Sinh hơi kiệt sức. Tối qua, anh vốn không ăn cơm, sáng nay cũng
chưa có hạt cơm nào bỏ bụng, hơn nữa lại còn mắc mưa. Trần Minh Sinh cảm thấy mình cũng cần uống thuốc.
Anh uống mấy viên thuốc còn lại, sau đó ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Anh định chờ Dương Chiêu hạ sốt sẽ rời khỏi đây, nhưng anh quá mỏi mệt, nên ngồi trên sô pha một lát thì mê man đi lúc nào không hay.
Lúc này, người tỉnh dậy lại là Dương Chiêu.
Vì cổ họng quá khô nên cô khó chịu mà tỉnh dậy.
Chính Dương Chiêu cũng biết rõ ràng là mình bị bệnh rồi. Mở choàng mắt ra,
thứ đầu tiên cô nhìn thấy làm cô giật mình hoảng hốt, nếu không phải cổ
họng quá khô, chắc chắn cô sẽ thét lên.
Vừa mở mắt ra đập vào mắt cô là một cái chân… đương nhiên, đó là một cái chân giả.
Phản ứng đầu tiên của Dương Chiêu chính là Trần Minh Sinh vẫn chưa bỏ đi.
Nói cái này cũng bằng thừa, chắc chắn là anh vẫn chưa đi, nếu không thì
sao cái chân này lại nằm ở đây.
Tối qua, Dương Chiêu chỉ biết
chân Trần Minh Sinh có tật, nhưng cô không ngờ thương tật của anh lại
nghiêm trọng thế này, anh mất hẳn một chân.
Dương Chiêu nuốt nuốt nước miếng, muốn tìm Trần Minh Sinh để tranh luận vấn đề sao anh ta có
thể vứt bừa chân giả ra để dọa người khác thế này. Cô ngồi dậy, tấm chăn trên người trượt xuống.
Dương Chiêu có một ưu điểm đó là đầu óc cô rất hiếm khi mơ màng, cho dù lúc bị bệnh ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo.
Cô biết tối qua mình không hề đắp chăn.
Dương Chiêu quay đầu lại, thấy trên bàn có mấy hộp thuốc, còn có chén nước nữa.
Vào lúc ngước lên, Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh nhắm mắt lẳng lặng tựa trên sô pha, hình như đang ngủ say.