Lưu Vĩ đoán mình tiêu rồi, đến lời cầu xin tha thứ gã cũng không thốt lên nổi. Gã nhìn họng súng đen thui, âm thanh cất lên chỉ toàn tiếng thở, run rẩy đến mức gã không biết mình đang nói gì.
Bạch Cát giơ súng lên, chỉa họng súng vào đầu Lưu Vĩ, Lưu Vĩ tè ra quần.
Sắc mặt Bạch Cát rất nặng nề, nhìn Lưu Vĩ thê thảm, tả tơi, nét mặt hắn như lo lắng, lại như trầm ngâm.
Mọi người trong phòng im lặng, bàn tay Trần Minh Sinh vẫn nắm chặt cạnh bàn, đôi mắt u ám nhìn thẳng phía trước.
Qua nửa phút, Bạch Cát buông khẩu súng xuống.
Lúc hắn hạ súng xuống, nét mặt rất ung dung, tuy nhiên đó cũng là một kiểu bệnh, sự ung dung có chút thần kinh.
Bạch Cát ném súng lên bàn.
“Suy xét kỹ…” Bạch Cát tiếp lời: “Việc này cũng không phải mày cố ý.”
Bạch Cát vừa nói vừa cười dịu dàng với Lưu Vĩ, những người khác đều run lên vì nụ cười đó, Lưu Vĩ cũng cố cười hùa theo, gã cười nhưng đôi môi run lên dữ dội.
“Mày đã theo tao nhiều năm.” Bạch Cát nói: “Không có công lao cũng có khổ lao.” Bạch Cát xoay người, chìa hai tay với những người đang ngồi trên bàn, nói: “Đại ca như tôi, đâu thể vì một lần vô tình thất bại mà lấy mạng người ta, có đúng không?”
Những người trên bàn không biết hắn đang tính toán gì, đều sợ bị văng miểng, không ai dám đáp lời. Chỉ có vài người phối hợp gật đầu với hắn.
Bạch Cát lại quay đi, vòng đến bên cạnh Lưu Vĩ, hắn hơi khom lưng nhỏ nhẹ: “Đi đến xin lỗi Giang Danh.”
Lưu Vĩ nhìn qua đôi mắt máu me bầy nhầy, thấy Trần Minh Sinh đứng cách đó không xa.
Bây giờ chỉ cần giữ được mạng sống, bảo Lưu Vĩ làm gì gã cũng chấp nhận.
Lưu Vĩ quỳ xuống, lết hai đầu gối đến cách Trần Minh Sinh hai thước, gã dập đầu với anh, từng tiếng “cạch, cạch” làm người khác cảm thấy gã đang cụng đến vỡ đầu.
“Anh Danh, em sai rồi… Em sai rồi, anh Danh…” Nước mắt, nước mũi Lưu Vĩ hòa với máu nhem nhuốc, vô cùng ghê tởm. Gã lết tới trước vài bước, ôm chặt chân Trần Minh Sinh: “Anh Danh, anh Danh, anh tha thứ cho em! Em là một con chó, em là đồ chó—!”
Bạch Cát đứng sau lưng gã, nét mặt không hề thay đổi chăm chú nhìn gã.
Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Bạch Cát như ý thức được, cũng chuyến mắt cười cười với Trần Minh Sinh.
“A Danh, chú rộng lượng một chút.” Bạch Cát nói: “Cho nó một cơ hội.” Bạch Cát bước đến bên Trần Minh Sinh, hắn thấp hơn Trần Minh Sinh rất nhiều, nâng tay vỗ vỗ vai Trần Minh Sinh, còn an ủi: “Từ giờ cho nó làm thuộc hạ của chú, thế nào?”
Trần Minh Sinh không nói tiếng nào.
Bạch Cát hỏi lại: “Thế nào?”
Trần Minh Sinh: “Em không muốn giữ nó.”
Lưu Vĩ run như cầy sấy, dập đầu lạy Trần Minh Sinh.
“Anh Danh, anh Danh, sau này em theo anh, em sẽ theo anh! Sau này anh nói sao thì là vậy, bảo em làm gì em sẽ làm nấy! Anh Danh, anh Danh, cứu em…”
Bạch Cát nghiêng mắt nhìn gã một cái rồi lại quay đầu hỏi Trần Minh Sinh: “Thế nào?”
Sắc mặt Trần Minh Sinh trầm sâu, anh thầm cắn chặt răng, cảm thấy bàn tay Bạch Cát đặt trên vai nặng trĩu.
Cứ như thế, không biết giằng co bao lâu, rốt cuộc Trần Minh Sinh cũng gật đầu.
Bạch Cát vỗ vai anh: “Được rồi.”
Một bữa cơm, nửa bữa đầu ăn rất ngột ngạt, nửa bữa sau xém chút đều phun sạch nửa bữa trước, Bạch Cát vừa bảo giải tán, mọi người trên bàn chỉ ước trốn đi thật nhanh.
Chỉ còn lại vài người có quan hệ thân thiết nhất với Bạch Cát.
Ngô Kiến Sơn: “Anh Bạch, cảnh sát vẫn đang tìm nó, để nó ra ngoài trốn một thời gian đã.”
Bạch Cát bước tới một ngăn tủ, rút một chiếc khăn ướt lau tay rồi bình thản ừ. Hắn vừa lau tay vừa quay đầu liếc nhìn Trần Minh Sinh.
“Làm chú sợ rồi?”
Trần Minh Sinh cúi đầu không đáp.
Bạch Cát bước qua: “Chú về đi, để anh bảo người chuyển tiền vào thẻ của chú, mua chút rượu mồi làm mấy chén, rồi ngủ một giấc sẽ bình tâm lại. Về phần mày…” Bạch Cát quay đầu nhìn Lưu Vĩ, sau đó nói tiếp: “Tìm người thu xếp cho nó, để nó tránh vài ngày đã.”
Ngô Kiến Sơn gật đầu.
Hơn nửa đêm, bọn họ mới tản ra.
Trần Minh Sinh lái xe, chạy một lúc rồi đỗ xe lại ven đường, châm một điếu thuốc.
Anh nhìn ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng lờ mờ, tựa lưng vào ghế lẳng lặng hút thuốc.
Trên một con đường khác, một chiếc xe chạy về hướng khác.
Ngô Kiến Sơn lái xe, ngồi ở vị trí phó lái là Quách Tử, Bạch Cát ngồi hàng ghế sau.
Ngô Kiến Sơn hỏi: “Anh Bạch, vừa nãy anh…”
Bạch Cát lười biếng hỏi: “Hử?”
“Vừa lúc nãy, anh định ra tay với Giang Danh thật sao?”
Ngô Kiến Sơn hỏi xong, Quách Tử cũng lén lút quan sát người phía sau qua kính chiếu hậu, hắn ta cũng rất tò mò.
Thật sự tò mò.
Quan hệ của Giang Danh và Bạch Cát, Quách Tử có nghe sơ. Từ lúc Bạch Cát còn là một tay du thủ du thực, Giang Danh đã đi theo hắn. Giang Danh theo Bạch Cát lăn lộn xông pha, núi đao biển lửa Bạch Cát mới có ngày hôm nay nhanh như vậy.
Bạch Cát châm thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vậy các chú nói xem, nếu Lưu Vĩ nói thật, vì sao A Danh phải làm như vậy?”
Ngô Kiến Sơn cười nói: “Không phải thật đâu, Giang Danh đã theo anh bao nhiêu năm, còn lâu hơn cả em.”
Bạch Cát nói: “Nếu có thì sao?”
Ngô Kiến Sơn trầm mặc, chiếc xe lao nhanh trên đường, cột điện, cây cối, nhà cửa ven đường vùn vụt lướt qua.
Một lát sau, Ngô Kiến Sơn mới nói: “Nếu là thật, thì có thể vì tâm ma hận Lưu Vĩ của cậu ấy.”
Quách Tử hỏi: “Quan hệ của anh Danh và Lưu Vĩ xấu lắm ư?”
“Rất xấu.” Ngô Kiến Sơn nói: “Con người thằng Lưu Vĩ này, tính tình nóng nảy lại thích đắc tội người khác. Bây giờ Giang Danh tàn phế, bị nó chèn ép, trong lòng chắc khó chịu lắm.”
Quách Tử: “Cho nên… báo cảnh sát, làm người tố giác?”
Ngô Kiến Sơn: “Nếu thật là cậu ấy làm thì sẽ như vậy.”
Hai người đang trò chuyện sôi nổi, bỗng nghe thấy tiếng cười nhẹ ở đằng sau.
Hai người ngừng lời, Ngô Kiến Sơn nhìn Bạch Cát qua kính chiếu hậu: “Anh Bạch, tụi em chỉ đoán mò thôi.”
Khóe môi Bạch Cát hơi cong lên, hắn hé mở cửa sổ búng tàn thuốc. Gió đêm ùa vào thổi tóc hắn bay tán loạn, hắn cũng không để ý, híp mắt nhìn ra ngoài.
Không biết hắn đang nghĩ tới điều gì, chợt cười một tiếng, “Các chú chắc không biết, lúc thằng nhóc đó vừa mới theo tôi hai năm, khi ấy Minh Khôn đang làm đại ca, thời gian đó tôi chỉ chạy vòng ngoài, cậu ta đã theo tôi xông pha rồi.”
Bạch Cát dường như rơi vào hồi ức.
“Lúc đó, Khôn ca bị người ta chơi xấu một lần, bảo tụi tôi trả thù. Ngày ấy, bốn năm người tụi tôi buổi tối đến vũ trường của bọn chúng đập phá, tụi tôi vốn nghĩ không có người, kết quả không ngờ đối phương đang tụ tập ăn uống ở quán nướng bên cạnh. Vừa được báo tin, không bao lâu, một đống người chạy đến.” Bạch Cát hồi tưởng lại sự việc năm đó có hơi xúc động.
“Khi ấy, mấy người tụi tôi mới đập phá sơ sơ, không ngờ được có người tới vây đánh. Trước đó, Giang Danh theo tôi nhưng tôi vẫn chưa chú ý lắm, cho đến lần đập phá vũ trường đó tôi mới chú ý cậu ta.”
Bạch Cát rất hiếm khi kể chuyện trước kia với người khác, Ngô Kiến Sơn và Quách Tử đều chăm chú nghe.
“Cho tới lần đó?” Ngô Kiến Sơn ngẫm nghĩ, sau đó nói tiếp: “Giang Danh rất biết đánh.”
Bạch Cát hừ một tiếng bật cười, vì cái bật cười này, hắn bị sặc một ngụm thuốc, ho vài tiếng mới nói tiếp: “Đâu chỉ biết đánh. Thông thường những người im hơi lặng tiếng, không nổi bật tôi đều không nhớ tên, lúc ấy tôi chỉ nghĩ cậu ta chỉ là một tên côn đồ tầm thường.”
Ngô Kiến Sơn đồng ý: “Dạ, em quen Giang Danh hơi muộn, cậu ấy không thích nói nhiều, nhưng ra tay rất tàn nhẫn, cũng rất to gan.”
Bạch Cát tiếp lời: “Lần đó cậu ta một mình đánh bốn năm người, nhưng càng về sau bọn chúng càng đông, tụi tôi bị chúng bắt.” Bạch Cát búng tàn thuốc, kể: “Những chuyện kiểu này, người ta đương nhiên không để yên, tụi tôi bị đập rất thảm. Giang Danh đánh người vô cùng tàn nhẫn, cho nên lúc bọn chúng trị chúng tôi, cậu ta bị đánh thê thảm nhất.”
Đã cách nhiều năm, bỗng nhắc lại chuyện này, mọi người cũng chỉ nghe cho vui thôi, tình hình căng thẳng máu tanh lúc đó, vốn không thể cảm nhận được.
Nhưng Bạch Cát chìm vào trầm tư.
Hắn chậm rãi kể: “Các chú có biết, Giang Danh là người bị đập thê thảm nhất trong chúng tôi, cũng là người duy nhất không xin tha, thậm chí không hề kêu đau một tiếng.”
Cả xe lặng ngắt.
Một lát sau, Ngô Kiến Sơn mới lên tiếng: “Giang Danh rất khí phách.”
Bạch Cát bảo: “Chú nói xem, một người như vậy, có thể vì một chút lợi nhỏ mà báo tin cho cảnh sát, chơi Lưu Vĩ không?”
Ngô Kiến Sơn đáp: “Chắc chắn không.”
Qua kính chiếu hậu hắn ta liếc nhìn Bạch Cát, Bạch Cát cũng vừa lúc nhìn lại. Ngô Kiến Sơn cảm thấy ánh mắt đó hơi kỳ lạ, hắn ta nhanh chóng chuyển tầm mắt đi.
Giọng Bạch Cát bình thản vọng tới: “Ừ, tôi cũng biết thế, cậu ta sẽ không làm.”
Không làm người báo tin.
Nếu Giang Danh không phải người báo tin, vậy là ai?
Đêm ở Côn Minh yên tĩnh khác thường.
Bạch Cát bảo Ngô Kiến Sơn: “Tờ báo lần trước tìm được Giang Danh, cậu còn giữ không?”
Ngô Kiến Sơn hỏi: “Báo, báo nào?”
Bạch Cát nói: “Tờ báo Giang Danh bị đăng lên đấy.”
“A, à.” Ngô Kiến Sơn chợt nhớ ra: “Em vẫn còn giữ, lúc đó xem xong em để luôn ở nhà.”
Bạch Cát: “Lúc đó, cậu ta đang ở đồn cảnh sát?”
Ngô Kiến Sơn không nhớ rõ, Quách Tử khẳng định: “Đúng, em vẫn nhớ, đó là đồn cảnh sát.”
Ngô Kiến Sơn thoáng ngạc nhiên: “Sao cậu ta lại bị bắt đến đồn cảnh sát vậy, quá bất cẩn. Có điều cũng may không xảy ra chuyện gì, cũng không điều tra được gì.
Bạch Cát: “Quách Tử, chú có còn nhớ là đồn cảnh sát nào không?”
Quách Tử cau mày ngẫm nghĩ: “Em không nhớ rõ, hình như ở ngoài tỉnh, rất xa.”
Bạch Cát: “Về tìm lại tờ báo, điều tra xem là đồn cảnh sát nào. Quách Tử, chú làm đi.”
Quách Tử vội gật đầu: “Dạ.”
Ngô Kiến Sơn: “Anh Bạch, anh điều tra làm gì vậy?”
Bạch Cát cười với gã: “Vừa rồi chợt nhớ ra, sợ chú ấy gặp rắc rối gì ở ngoài, biết rõ tốt hơn.”
Ngô Kiến Sơn: “Đúng đúng, đúng là biết rõ tốt hơn.”
Bạch Cát: “Chuyện này, hai chú đừng nói với Giang Danh.”
Ngô Kiến Sơn và Quách Tử liếc nhìn nhau, hai người đều thấy sự ngờ vực trong mắt đối phương, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu vâng dạ.
Lúc Trần Minh Sinh quay về khách sạn đã quá nửa đêm. Anh đi tắm, sau đó gọi điện cho chú Từ.
Giờ này chú Từ đã ngủ, giọng nghe điện thoại mơ mơ màng màng.
Trần Minh Sinh vừa mở miệng đã ném một câu: “Fuck! Tổ sư nhà chú, dậy ngay cho cháu.”
Bình thường Trần Minh Sinh không mắng người, anh mắng người là bộc lộ cảm xúc của anh khác hẳn ngày thường.
Chú Từ giật mình: “Dậy đây, đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Minh Sinh nghe thấy tiếng chú Từ bước xuống giường, xem ra đang vào toilet, chú mở vòi nước vội rửa mặt, giọng nói nghiêm túc: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Trần Minh Sinh nghe giọng nói như bị giày vò của chú bèn cười nói: “Không có gì cả, đùa với chú thôi.”
Chú Từ im lặng hai giây, sau đó mắng: “Tôi chém chết cậu.”
Trần Minh Sinh hút thuốc, ngồi lên giường nói: “Có chút việc.”
Chú Từ: “Thằng đó trốn ở đâu, để tôi cho người đến bắt.”
Trần Minh Sinh: “Cháu không biết, Bạch Cát để người khác thu xếp rồi, tình huống của cháu không thể hỏi nhiều.”
Chú Từ nghiêm túc: “Lưu Vĩ chỉ ra cậu?”
“Ừm…” Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ, kể lại một lần chuyện tối nay với chú Từ. Không khí phút chốc bỗng trở nên nặng nề.
Hai bên đều im lặng.
Một lát sau, chú Từ nói: “Cậu cảm thấy Bạch Cát bắt đầu nghi ngờ cậu?”
“Đúng vậy.” Trần Minh Sinh không hề do dự khẳng định. Anh đưa điếu thuốc lên miệng, nói tiếp: “Nhưng, bây giờ trong đám người đó ai cũng có khả năng, Bạch Cát nghi ngờ rất nhiều người. Hiện nay, hắn nghi cháu hơn phân nửa vì trước giờ hắn chưa từng nghĩ cháu sẽ bán đứng hắn.”
Chú Từ đến lúc này cũng không quên chèn ép Trần Minh Sinh: “Xem ra cậu rất xuất sắc trong cái lũ buôn ma túy đó.”
Trần Minh Sinh: “…”
“Đã hiểu tại sao khi đội cảnh sát bên này đánh bài, cũng có một đống người muốn tóm cậu rồi.”
Trần Minh Sinh: “…”
Chú Từ đùa hai câu rồi nghiêm túc lại.
Trần Minh Sinh: “Cháu sẽ cẩn thận bên này, ở bên kia chú đừng để người ta bắt được dấu vết.”
Chú Từ: “Yên tâm đi.”
Nói thêm vài câu, Trần Minh Sinh cúp điện thoại.
Anh đứng dậy vào toilet, nhìn vào gương.
Mặt của anh bị Bạch Cát ấn mạnh xuống nên bị bầm, khẽ chạm vào cằm, cảm thấy rất đau. Anh cởi quần áo ném sang một bên, đứng tắm dưới vòi sen.
Hơn ba giờ sáng, Trần Minh Sinh ngã thẳng lên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Anh lấy di động ra, nhấn vài cái, chuỗi mười một con số xuất hiện trên màn hình.
Sau khi nhấn xong cũng không làm gì khác, anh không tắt máy cũng không nhấn phím gọi.
Cứ như thế, anh mãi nhìn dãy số đó, màn hình tắt anh lại bấm sáng rồi tiếp tục nhìn.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng anh cũng hơi mệt mỏi, gấp di động lại, chìm vào giấc ngủ.