Mấy đợt tuyết nữa rơi xuống, đã sắp đến ngưỡng cửa cuối năm.
Thời tiết phương Bắc càng ngày càng giá lạnh, tuyết đã đóng một lớp dày trên mặt đất. Hàng cây ven đường trơ trụi lá. Không khí ở đây không quá trong lành, sau khi tuyết rơi vài ngày, đã không còn là tuyết trắng nữa mà là một lớp tro bụi mỏng phủ kín đất trời.
Mọi người đi ủng tuyết, từng tiếng sột soạt vang lên theo mỗi bước chân trên nền tuyết.
Không khí năm mới tràn ngập đường phố, trong những cao ốc, cửa hàng, khách sạn, thậm chí cột đèn ven đường cũng treo đèn lồng đỏ. Chúng tỏa sáng trong màn đêm ánh lên một vùng đỏ nhạt trên nền tuyết trắng.
Đây là ngày mệt mỏi nhất và bận bịu nhất trong năm.
Buổi sáng Dương Chiêu dậy sớm cẩn thận sửa soạn đồ đạc. Hôm nay là đêm giao thừa, theo quy ước của nhà họ Dương đêm giao thừa là ngày gia đình họp mặt. Đó cũng là ngày người trong nhà góp mặt đầy đủ nhất.
Buổi sáng cô dậy sớm thuận tiện đánh thức Dương Cẩm Thiên.
Với thí sinh dự thi đại học mà nói, đây là kỳ nghỉ thư giãn cuối cùng trước kỳ thi đại học.
Dương Cẩm Thiên hiếm khi được ngủ nướng hai ba ngày liên tiếp. Sau khi cậu nghỉ vẫn ở lại nhà Dương Chiêu, Dương Chiêu hỏi cậu có muốn qua nhà ba mẹ cô ở để tiện chăm sóc cậu hơn không, Dương Cẩm Thiên dù nói gì cũng không chịu.
Dương Chiêu gọi Dương Cẩm Thiên dậy, cô gọi bữa sáng cho cậu, sau đó vào nhà lấy một cái túi lớn.
Dương Cẩm Thiên mơ mơ màng dụi mắt hỏi: “Chị, đó là gì?”
Dương Chiêu trả lời: “Là quần áo, tối nay em mặc bộ này.”
Dương Cẩm Thiên lấy túi lại xem, cậu lấy quần áo ra nhìn nhìn, đó là một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn được cắt may khéo léo.
Dương Cẩm Thiên thấy đau đầu: “Chị, chị mua cho em hả?”
Dương Chiêu: “Ừ, chị đặt người làm đó, em mặc thử xem.”
Về loại đồ Tôn Trung Sơn này, không thể không nói đây nó là kiểu đồ yêu thích của ông nội Dương Chiêu. Ông nội Dương Chiêu là phần tử trí thức hiếm có trong thời đại đó, một thanh niên tiến bộ, lòng yêu thích với trang phục kiểu Tôn Trung Sơn của ông đã đến một trình độ nhất định, loại đồ Tôn Trung Sơn này dù mặc được hay không thì trong nhà ông cũng có khoảng nửa tủ quần áo.
Mà tuổi ông đã lớn, nói thẳng ra là không sống được bao lâu, mọi người vì muốn ông cụ vui vẻ, buổi tiệc tất niên cuối năm đều mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn.
Dương Cẩm Thiên ngáp ngắn ngáp dài bước vào toilet, cậu thay quần áo rồi đi ra, hỏi Dương Chiêu: “Chị, chị thấy thế nào?”
Dương Chiêu sửa soạn lại cái túi to, cô ngẩng đầu nhìn một lượt. Sau đó cười bảo: “Ừ, không tệ.”
Dương Cẩm Thiên được cô khen một câu, trong phút chốc tinh thần vui lên không ít: “Chờ em đi chải đầu lại, đẹp trai hơn nhiều.” Cậu hưng phấn tràn trề nói với Dương Chiêu: “Trông giống như học sinh trong thời kỳ dân quốc lịch sử đã mô tả.”
Dương Cẩm Thiên có sức sống hơn trước rất nhiều, Dương Chiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, lòng cũng thầm vui mừng, cô gật gật đầu, đang định lên tiếng thì di động đổ chuông.
Dương Cẩm Thiên thấy Dương Chiêu lấy điện thoại ra, sau đó nhìn chuỗi số trên màn hình di động, rất lâu cô không hề nhúc nhích.
Di động reo vang từng tiếng từng tiếng.
Dương Cẩm Thiên thấy hơi kỳ lạ hỏi: “Chị, là ai vậy, sao chị không bắt máy?”
Dương Chiêu dường như không nghe thấy cậu hỏi.
“Chị?”
Dương Chiêu quay phắt đầu lại: “Hả?”
Dương Cẩm Thiên chỉ vào di động: “Sao chị không bắt máy?”
“À, … ừ.” Dương Chiêu thoáng bối rối, cô bảo Dương Cẩm Thiên: “Em thu dọn đồ đạc trước đi, chị đi nghe điện thoại.”
Dương Chiêu ra khỏi phòng, quay về phòng ngủ của mình, cô trở tay đóng kín cửa.
Lúc này cô mới bắt máy.
“Alo.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi trầm thấp pha chút dịu dàng.
“Dương Chiêu, là anh.”
Dương Chiêu: “Trần Minh Sinh.”
Trần Minh Sinh khẽ cười hỏi: “Sao, em nghe không ra sao?”
Dương Chiêu: “Sao anh lại gọi cho em?”
Trần Minh Sinh hỏi: “Anh không thể gọi ư?”
Dương Chiêu nhận ra trong giọng nói của Trần Minh Sinh thoáng chút lười biếng, nhẹ nhõm hơn trước đây nhiều. Cô bị anh ảnh hưởng, lòng cô cũng dần dần lơi lỏng.
Dương Chiêu bước đến bên cửa sổ, ngoài cửa tuyết phủ kín sân, hôm nay trời hơi mù sương, trời đất ngập là một màu trắng bàng bạc. Cô tựa bên cửa sổ, cảm nhận khung cửa sổ đang tỏa hơi lành lạnh.
“Trần Minh Sinh, anh đang làm gì vậy?”
Trần Minh Sinh: “Gọi điện cho em.”
Dương Chiêu cười bảo: “Trước lúc gọi cho em thì sao?”
Trần Minh Sinh: “Anh chuẩn bị gọi cho em.”
Khóe môi Dương Chiêu khẽ cong lên, cô bất giác cúi đầu trêu: “Trần Minh Sinh, xem ra giờ anh rảnh rỗi lắm nhỉ?”
Trần Minh Sinh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Dương Chiêu chắn chắn sẽ không hùa theo anh chơi trò ‘Gọi điện thoại cho anh’, cô nói với anh: “Em đang chuẩn bị quần áo cho tiểu Thiên.”
Trần Minh Sinh: “Chuẩn bị ra ngoài à?”
“Ừ.” Dương Chiêu: “Chiều nay ra ngoài, tối nay em phải về nhà ba mẹ ăn cơm.”
Trần Minh Sinh cười bảo: “Cơm tất niên?”
“Đúng vậy.” Dương Chiêu hỏi: “Anh … Đêm nay anh sẽ làm gì?”
Trần Minh Sinh đáp: “Vẫn chưa biết.”
Dương Chiêu: “Không được nghỉ sao?”
Trần Minh Sinh nở nụ cười: “Làm gì có ngày nghỉ.”
Dương Chiêu: “Anh đừng vất vả quá.”
“Em đừng lo cho anh, anh không sao.” Trần Minh Sinh hỏi: “Nhà ba mẹ xa nhà em lắm sao? Em dẫn em trai đi là cả nhà bốn người họp mặt à?”
“Không phải.” Dương Chiêu đáp: “Còn một vài người nữa, đó là cuộc họp mặt mỗi năm một lần của đại gia đình em. Nhà ba mẹ không xa nhà em lắm.”
Dương Chiêu đọc một địa chỉ: “Nếu lái xe đi…” Cô dừng một lát, không biết đang nghĩ điều gì, cô cười cười: “Nếu là em lái xe chắc khoảng một tiếng, còn là anh thì khoảng hai mươi mấy phút.”
Trần Minh Sinh cũng cười: “Vậy xem ra không xa lắm.”
Dương Cẩm Thiên ở bên ngoài gọi Dương Chiêu, Trần Minh Sinh nghe thấy bèn giục: “Em đi ra đi, xem em trai em thế nào?”
“Ok.”
Trần Minh Sinh: “Năm mới vui vẻ.”
Dương Chiêu: “Anh cũng vậy.”
Dương Cẩm Thiên cẩn thận gõ cửa: “Chị?”
Dương Chiêu mở cửa ra: “Chị đây, em chuẩn bị đồ đạc xong chưa?”
“Dạ.” Dương Cẩm Thiên lùi về sau một bước, sống lưng thẳng tắp: “Chị thấy thế nào?”
Dương Chiêu gật đầu: “Đẹp lắm.”
Dương Cẩm Thiên nở nụ cười.
Tuổi mười bảy mười tám mãi mãi tươi đẹp như thế. Thoáng chút ngây thơ, lại hơi kích động, vẫn luôn phạm sai lầm nhưng nó vẫn luôn tươi đẹp.
Buổi chiều, Dương Chiêu dẫn Dương Cẩm Thiên về nhà cha mẹ.
Mỗi người đều mang quà đến cuộc họp mặt này. Dương Chiêu chuẩn bị cho Dương Cẩm Thiên một hộp kẹo rất đẹp, cô biết cuộc họp mặt sẽ có những đứa bé khác đến chơi. Dương Chiêu tự chuẩn bị một chai rượu đỏ… Sau khi cô nhận được điện thoại của Trần Minh Sinh, tâm trạng cô rất tốt, cô chọn một chai rượu đỏ ngon nhất trên giá rượu.
Dương Chiêu tới đúng năm giờ rưỡi. Một hàng xe đậu trước cửa, Dương Chiêu chỉ nhận biết được một vài nhãn hiệu, họ đều là người thân của cô. Vì đón tiếp khách khứa nên cha mẹ Dương mở rộng cổng lớn, trước cổng còn treo hai cái lồng đèn đỏ và một bộ câu đối xuân.
Tiếng pháo đì đùng vang lên từ buổi sáng tới giờ vẫn chưa ngừng lại. Mà càng gần đêm, tiếng pháo lại càng lớn, khiến bầu không khí vui tươi càng thêm náo nhiệt.
Dương Chiêu dẫn Dương Cẩm Thiên vào nhà, bà Dương đón khách ở trước cửa, thấy Dương Chiêu, bà cười bảo: “Tiểu Chiêu, sao con tới trễ vậy?”
“Con chuẩn bị quần áo cho em.” Dương Chiêu chỉ chỉ Dương Cẩm Thiên.
“Đâu có…” Dương Cẩm Thiên khẽ lẩm bẩm.
Bà Dương cười: “Mau vào nhà, hai đứa đến chúc tết ông nội đi.”
“Dạ.”
Dương Chiêu và Dương Cẩm Thiên vào nhà, phòng khách lầu một đã có không ít người. Những người già đều ngồi trên ghế sô pha, thế hệ thứ hai ở bên bàn trò chuyện.
Lầu một không có trẻ con, bọn trẻ đều ở trên lầu.
Dương Chiêu dặn Dương Cẩm Thiên: “Tiểu Thiên, em đi chúc tết ông nội, sau đó lên lầu chơi đi.”
Dương Cẩm Thiên chỉnhđốn lại quần áo, sau đó bước đến trước sô pha chúc tết các cụ già.
Ông nội Dương Chiêu đã chín mươi tuổi, ông híp mắt nhìn Dương Cẩm Thiên, ông nhận ra đứa trẻ này. Ông liên tục vẫy bảo cậu tới gần một chút.
Dương Cẩm Thiên bước qua, ông nội Dương Chiêu hỏi thăm tình hình gần đây của cậu. Qua một lúc, mới đưa cậu bao lì xì, cho cậu rời đi.
Đến lúc Dương Chiêu chúc tết, ông nội dặn cô: “Tiểu Thiên là một đứa bé đáng thương, con làm chị, phải chăm sóc nó nhiều một chút.”
Dương Chiêu cúi đầu vâng dạ.
Sáu giờ rưỡi tối là tới giờ ăn tối.
Trong nhà tổng cộng có bốn mươi người, đều là trực hệ nhà họ Dương. Bày tất cả ba bàn, Dương Chiêu ngồi ở bàn thứ hai.
Ông nội mở màn tiệc tất niên bằng vài câu chúc mừng rồi uống ly rượu đầu tiên.
Lời chúc mừng của ông cụ mang phong cách đặc trưng họ giả thời xưa, vừa dài dòng vừa khó hiểu, đám trẻ că bả đều nghe mà chẳng hiểu gì. Nhưng cũng không ai dám nói leo, trước khi ông cụ dứt lời cũng không ai dám đặt tay lên bàn.
Chờ đến lúc ông nói xong, mọi người đều vội vã càn quét bữa ăn.
Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên, Dương Cẩm Thiên ngồi ở bàn thứ ba cùng mấy đứa trẻ khác, trong đám nhỏ cậu cũng được xem như anh cả, cậu lấy kẹo chia cho vài đứa bé, các bé đều vui vẻ ra mặt.
Dương Chiêu cũng cười.
Bên ngoài tiếng pháo hoa vang liên tục, bữa cơm cũng bắt đầu náo nhiệt hơn. Dương Chiêu rót một ly rượu, chuẩn bị đi kính rượu trưởng bối, vào đúng lúc cô sắp đứng lên, di động bỗng rung lên.
Dương Chiêu nghĩ có lẽ là tin nhắn chúc mừng năm mới của Tiết Miểu gửi tới, hai người không cùng đón tết âm lịch là vì anh ta biết không thể tham gia tiệc họp mặt của gia đình Dương Chiêu, cho nên Tiết Miểu tranh thủ thời gian rảnh quay về công ty một chuyến.
Dương Chiêu một tay cầm ly rượu, tay còn lại lấy đi động ra, cô xem tin nhắn kia, trong phút chốc cô ngẩn ngơ.
Tiếng pháo hoa, tiếng tiệc rượu và âm thanh chúc mừng thật ồn ã, vui vẻ. Nhưng tất cả mọi âm thanh lại đột ngột biến mất
Trong mắt Dương Chiêu chỉ còn một dòng chữ ngắn gọn: “Ăn no rồi thì ra ngoài gặp anh.”
Dương Chiêu xem kỹ chuỗi số kia, cứ nhìn đi nhìn lại như đang kiểm chứng. Cho đến khi người thân bên cạnh huých cô một cái hỏi: “Dương Chiêu, chị có khỏe không, sao lại ngẩn người vậy?”
Dương Chiêu không kịp nói tiếng nào, lập tức đặt ly rượu xuống, rời khỏi bàn ăn.
Mọi người đang ăn nên không ai chú ý tới cô. Dương Chiêu bước ra cửa, mang giày vào. Khi cô kéo khóa đôi giày, cô kéo liên tục mấy lần nhưng không được, tay cô đang khẽ run lên.
Cô đẩy cửa ra, cơn gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào, Dương Chiêu bị gió thổi phải nheo mắt lại.
Cô thở hổn hển, làn sương trắng nhàn nhạt tuôn ra theo từng nhịp hít thở.
Tiếng pháo bên ngoài càng vang dội, Dương Chiêu chậm rãi đóng cửa lại tiến lên phía trước.
Tay cô siết chặt lấy điện thoại.
Cô quay đầu lại, bỗng nhiên bắt gặp một chiếc xe taxi màu đỏ đậu ở khúc quanh.
Trái tim Dương Chiêu đập dữ dội không thể kiềm chế.
Cô đi vài bước tiến về chiếc xe.
Vừa đến khúc quanh, cánh tay Dương Chiêu bỗng bị kéo lại. Cô hoảng sợ thét một tiếng, thân thể đã bị kéo mạnh sang một bên, cô chưa kịp thét lớn đã bị cảm giác quen thuộc của vòng ôm sau lưng cắt ngang.
Trần Minh Sinh tựa người vào tường, một tay ôm thắt lưng cô, tay còn lại đặt trước ngực cô. Anh cúi đầu, nhìn nét mặt vẫn còn hoảng hốt của Dương Chiêu khẽ cười, anh nhỏ giọng trêu đùa: “Em no nhanh như vậy sao?”