Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 15



– Nè, nhìn xem người trong hai bức hình này khác nhau hay giống nhau – Như Nguyệt lôi tấm hình chụp lúc lớn của mình và tấm hình lúc nhỏ đặt mạnh xuống bàn, hất mặt bảo Tuấn và Như Ngọc

Như Ngọc chồm người nhìn lên hai tấm trên bàn thật lâu, có chút khó hiểu hỏi lại:

– Sao giống nhau được. Tấm hình này là lúc bà còn nhỏ, tấm này là lúc lớn mà.

Như Nguyệt thở dài nói:

– Ý tui là, nhìn hai tấm hình này có nhìn ra là cùng một người không ý.

– Sao mà nhìn ra được. Hồi nhỏ bà béo như con heo, nhìn mắc cười muốn chết.

– Bốp…

Tuấn vừa mở miệng cười thì lập tức bị một cú đấm mạnh vào mặt, kêu lên đau đớn lấy tay che mũi lại, nước mắt lưng tròng nhìn Như Nguyệt gào lên:

– Bà vừa phải thôi nha. Là chị em, tui mới nhường bà thôi nha. Có tin tui méc dì dượng hay không hả?

Hôm nay cậu vì cô bị mấy cú đấm oan mạng, tuy rằng có bán đứng cô, chỉ cô là thủ phạm, nhưng mà cậu nghĩ dù sao cô cũng là con gái, chắc sẽ không bị làm khó nhiều như cậu nên mới chỉ ra thôi. Chứ bằng không, cho dù có bị đánh chết, cậu cũng sẽ không bán đứng chị em của mình. Nhưng mà bị đánh thêm lần nữa, không khỏi bị tức giận.

Như Nguyệt không nói hai lời, cô lập tức lôi điện thoại ra gọi, điện thoại vừa thông, cô lập tức nói:

– Dì ơi, hôm nay Tuấn dẫn con đi…

Tuấn gnhe Như Nguyệt nói thế bèn lao đến bịt miệng của cô lại, nếu như để mẹ biết cậu dẫn Như Nguyệt vào vũ trường chơi, thì chắc chắn cậu sẽ bị mẹ làm mắm ăn luôn mất. Sau này đừng hòng được cho tiền mà ăn chơi nữa.

Như Nguyệt bị bịt miệng, cô tức tối vùng đầu ra khỏi tay Tuấn, nghe điện thoại bên kia hỏi.

– Tuấn dẫn con đi đâu?

Như Nguyệt lườm gương mặt lo lắng của Tuấn , lòng khoái chị lắm, hất mặt trêu tức Tuấn một cái rồi nói:

– Dạ đi chơi vòng vòng mấy chỗ ăn uống của thành phố. Ngon ơi là ngon.

Tuấn nghe xong thì mừng thầm, biết mình bị Như Nguyệt chơi xỏ, khẽ đưa tay đập cô một cái. Như Nguyệt lườm Tuấn một cái cảnh cáo, Tuấn đành giơ tay đầu hàng.

Như Nguyệt bèn nói tiếp mà không biết lúc nãy dì Tình đã nói cái gì:

– Dì ơi, hôm nay để Tuấn ngủ lại ở nhà con nha dì. Hai đứa con gái, ngủ một mình cũng thấy hơi sợ.

– Ừ, cũng được. Bảo thằng Tuấn ngủ lại ít bữa đi. Khi nào hai đứa quen rồi nó về nhà cũng được. Mấy bữa nay dì bận , ít hôm nữa dì đưa mấy đứa đi ăn, giờ thì cần gì cứ bảo thằng Tuấn làm cho.

– Dạ, con cám ơn dì – Như Nguyệt ngoan ngoãn đáp lời.

Tuấn trợn tròn mắt khi nghe Như Nguyệt bỗng lên tiếng bắt mình ngủ ở lại đây. Chưa kịp lên tiếng phản đối thì Như Nguyệt đã nhét tay cậu điện thoại của cô. Tuấn cau mày, miễn cưỡng đưa điện thoại lên tai , sau đó được nghe một đống dặn dò của Việt Tình. Mặt Tuấn nhăn nhăn, rồi vò đầu bức tóc đầy khổ sở, nhưng khi nghe mẹ bảo chuyển tiền vào tài khoản thì hớn hở ra mặt:

– Dạ, vậy mẹ chuyển khoản cho con. Con rút tiền dẫn Nguyệt và Ngọc đi ăn. Nhiều nhiều nha mẹ.

Như Nguyệt bèn ném cái gối đệm vào Tuấn, cái tên này lúc nãy còn nhăn nhó, giờ chuyển sang vui vẻ như thế rồi. Tuấn vội vàng nói mấy câu rồi cúp máy.

– Hứ, ai vừa mặt nhăn mày nhó thế – Như Nguyệt mở miệng giễu Tuấn.

– Ai biểu mấy người bắt tui ở lại hầu hạ mấy người làm chi.

– Ai thèm ông hầu hạ, đúng là lấy oán báo ơn, lòng tốt của người ta àm không biết. – Như Ngọc hiểu rõ như Nguyệt bèn thay cô lên tiếng trả lời.

– Cái gì mà lòng tốt chứ. Nhìn đi, đây là lòng tốt đó à – Tuấn không phục chỉ tay vào những vết thương trên mặt mình hậm hực bảo.

– Chính vì mặt của ông như thế, cho nên Nguyệt mới xin cho ông ở lại. Ông định đưa cái mặt thế về nhà à? – Như Ngọc bèn lên tiếng nói tiếp.

Tuấn nghe nói thì mới chợt nhớ ra chuyện này, đập tay cái bộp nói:

– Ờ hen, xém chút nữa quên, cái mặt thế này mà về nhà thì có mà chết.

– Giờ thì biết lòng tốt của chị rồi chứ cưng – Như Nguyệt lúc này mới nhàn nhã lên tiếng.

– Là lỗi của ai vậy ta – Tuấn lườm lườm bảo.

Như Nguyệt không hơi đâu cãi nhau với Tuấn, cô xua tay chỉ vào hai tấm hình vẫn để trên mặt bàn, hỏi lại lần nữa:

– Nếu như nhìn tấm hình hồi nhỏ, rồi giờ nhìn tui, hai người có nhận ra hay không?

– Không nhận ra – Như Ngọc lắc đầu đáp. Hình Như Nguyệt lúc nhỏ tròn trịa mập mạp lại trắng trẻo dễ thương. Nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn, cô đen hơn, xinh hơn, đặc biệt là ốm hơn, thật nhìn hai tấm hình, khó mà cho rằng một người.

– Nhận ra chết liền đó – Tuấn cũng nhìn nhìn nói.

– Không nhận ra chứ gì? Vậy thì rất tốt – Như Nguyệt gật đầu đầy mãn nguyện, ánh mắt trở nên gian tà, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, chưa bao giờ Như Nguyệt lại có vẻ mặt này, đột nhiên Tuấn và Như Ngọc cảm thấy rất ớn lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.