Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 20



Sáng sớm thức dậy, Như Nguyệt cảm thấy thật thoải mái vô cùng, hôm nay lại một ngày nữa bắt đầu. Cũng là một ngày cô trả lại cho cái tên Quần Lót Rùa kia một mối hận. Nghĩ đến, Như Nguyệt bỗng ghiến răng chèo chẹo đầy tức giận nhớ lại.

Lúc đó Như Nguyệt bị bắt nhặt banh cho tụi con trai đá, bởi do cô oẳn tù tì thua cho nên đành ngậm ngùi đi nhặt banh. Một trái banh bị đá ra khá xa, Như Nguyệt phải vất vả chạy đi lụm banh, đến khi cầm banh trở về thì giọng Viễn Hinh đã vang lên nói với cô.

– Ê heo mập, mệt không?

Như Nguyệt vừa thở vừa gật đầu. Bọn này chẳng biết là do đá quá dở hay cố tình đá ra ngoài nữa, bắt cô chạy lấy banh hụt cả hơi.

– Vậy đi. Cho bạn cơ hội đá banh chịu không?

Đi lụm banh thôi cũng đã mệt chết được rồi, bắt Như Nguyệt chạy đá banh còn mệt hơn gấp mấy lần, cho nên Như Nguyệt thà rằng đi nhặt banh còn hơn là đá banh, cho nên Như Nguyệt bèn lắc đầu.

– Chỉ đá một trái thôi, rồi nghỉ luôn, không cần nhặt banh nữa, thế nào? – Viễn Hinh liền hất mặt nhìn Như Nguyệt nói.

– Thật hả? – Như Nguyệt cảm thấy vui mừng vì có thể thoát khỏi cảnh đi nhặt banh này. Nhưng Như Nguyệt cũng e ngại, cho nên nhìn Viễn Hinh hỏi – Vậy ai nhặt banh.

– Ai cũng được, thiếu gì người nhặt banh. Bây giờ muốn sao, đá hay tiếp tục nhặt banh đây.

Như Nguyệt lưỡng lự một lát rồi quyết tâm gật đầu.

– Đá.

Viễn Hinh thấy Như Nguyệt đã chấp nhận thì mĩm cười gian xảo chỉ tay vào tấm bảng dựng thẳng ở phía bên kia.

– Giờ nha, bạn cầm banh đặt ở chỗ có cái vòng tròn đó, sau đó đá banh vào tấm biển kia, chỉ cần đá trúng thì bạn được tự do.

– Thật hả – Như Nguyệt tròn mắt nhìn khoảng cách từ cái vòng tròn đến tấm bảng ước định.

– Sao hả, sợ đá không trúng à. Vậy thì đến sát một chút đi – Viễn Hinh sợ Như Nguyệt không chấp nhận bèn đề nghị ưu ái cho Như Nguyệt.

Đã nói đến như thế thì Như Nguyệt đâu thể không đá, cô bé cầm trái banh đến bên cái vòng tròn, hít hít thật sâu một cái, rồi lùi ra xa, cong chân lấy đá lao đến sút một phát. Trái banh không phụ lòng Như Nguyệt, nó banh cái vèo lao thật nhanh đến tấm bảng dựng ở phía trước.

– Binh…

Âm thanh vang dội vang lên khi bởi sự va chạm của trái banh với tấm biển sắt. Trái banh bị đánh bật ra , quay ngược về phía Như Nguyệt . Như Nguyệt không kịp tránh nên lãnh chọn quả banh bay ngược vào mặt.

Cái bảng bị đá trúng ngã nhào về hướng ngược lại, đỗ ập xuống và đỗ ập lên đầu ông thấy giáo thể dục. Ông thầy tức giận đứng bậy dậy gào lên :

– Thầy đã bảo không được đá banh nữa mà, ai còn đá trái banh này nữa hả.

Tất cả mọi người đều im lặng, người thì đảo mắt nhìn xem thủ phạm là ai, người thì lén lút nhìn Như Nguyệt, còn Viễn Hinh và bè lũ của cậu thì thẳng tay chỉ vào Như Nguyệt mà phán:

– Là bạn Nguyệt ạ.

Như Nguyệt đang xây xẩm khi bị trái banh đập vô mặt, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì thấy bị chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên, và tiếp theo sau đó là tiềng gầm của thầy thể dục:

– Như Nguyệt, thầy đã bảo ngồi giải lao ít phút rồi bắt đầu tập thể dục mà, tại sao em không nghe lời hả. Tại sao em dám đá trái banh đó, cũng may người ở sau tấm bảng là tôi, nếu người ở sau là một bạn khác. Em có biết bây giờ sẽ thế nào hay không?

Bị thầy quát một trận, lại bị banh đập vào đau, Như Nguyệt chỉ biết òa lên khóc mà thôi.

Tuy khóc như thế, nhưng Như Nguyệt vẫn bị thầy phạt chạy thêm một vòng so với các bạn. Vốn là người chậm chạp, thân hình cũng tròn lẵng hơn so với các bạn, hơn nữa vừa nãy bị bắt chạy đi nhặt banh cho tụi con trai, cho nên bị phạt thêm một vòng đối với Như Nguyệt là một cực hình. Vừa chạy vừa thở dốc lại một bụng ấm ức không thể nói ra, khiến Như Ngọc vừa chạy vừa khóc, bộ dạng cực kỳ thê thảm.

Đến khi được nghỉ ngơi thì cặp giò cũng muốn rục rã, cổ họng khô rát khát nước vô cùng.

– Khát nước không?

Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thấy Viễn Hinh thì oán giận vô cùng. Nhưng Viễn Hinh lại cười cười rất tươi, tỏ vẻ vô tội chìa tay về phía Như Nguyệt, trên tay là một ly chai nước ướp lạnh đã được mở sẵn, còn nhân tiện cắm luôn cái ống hút vào.

– Xin lỗi nha, hại bạn bị phạt như thế. Mình mua nước cho Nguyệt uống nè.

Đang khát, hơn nữa tính Như Nguyệt không giận dai, nghe Viễn Hinh nói thế thì cầm lấy chai nước lên uống ngay, nhưng hỡi ôi….nước trong chai vừa mặn vừa cai, Như Nguyệt chưa kịp phun ra thì đã nghe Viễn Hinh với đám bạn trai của cậu cười lớn.

– Cần nước nữa không? Tụi này còn nhiều lắm nè – Viễn Hinh cầm trên tay một trái bóng nước nhỏ nhỏ, thảy lên thảy xuống rồi quăng vào người Như Nguyệt.

– Á làm gì vậy – Trái bóng nước bay vào người Như Nguyệt liền vỡ tung khiến nước quăng tung tóe, Như Nguyệt hoảng hốt đứng bật dậy la lên.

Mấy đứa còn lại cũng rủ nhau thảy bóng vào Như Nguyệt rồi cùng phá ra cười nhạo.

– Heo mập nước, heo mập dấm đài, đái dầm…

– Tui méc thầy cho coi.

Đáng tiếc thầy đã không còn ở đó nữa, cho nên cả đám Viễn Hinh mới dám lộng hành như thế. Như Nguyệt chỉ biết vừa khóc vừa ráng né những trái bóng nước kia mà thôi, nhưng người cô bé cũng đã ướt như chuột lột. Như Nguyệt nhút nhát chỉ biết khóc, đến cuối cùng cũng chẳng dám méc thầy cô tí nào. Mấy bạn nữ thấy Như Nguyệt bị trêu chỉ dám đứng bên ngoài lo lắng chứ chẳng ai dám chạy vào can ngăn cả.

Từ đó Viễn Hinh là cơn ác mộng của Như Nguyệt, hễ thấy Viễn Hinh là Như Nguyệt lại run lên sợ hãi.

Nghĩ đến đây thôi, tay Như Nguyệt đã siết chặt, Như Nguyệt ghiến răng tự nói:

– Viễn Hinh hãy chờ đi, tui bây giờ đã không còn là Như Nguyệt nhút nhát khờ khạo ngày xưa nữa. Những gì tên khốn nhà ông làm với tui, tui sẽ trả lại gấp đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.