Heo Yêu Diêm Vương

Chương 24



Núi Phượng là khu du lịch nổi tiếng, không ngờ rằng ở nơi này còn có thể xuất hiện vụ án lớn về ma thần.

Vụ án bên này do Ray phụ trách giám sát điều hành, anh đem bản đồ của vùng núi gửi vào điện thoại PDA1 của nhóm Tư Mã Cần. Địa điểm đám người Nghiêm Lạc đang ở là sau lưng núi, chỗ đó cách xa khu thắng cảnh, người qua lại rất ít, cho nên vốn không có đường đi, mọi người chỉ còn cách leo lên mà thôi.

1 PDA là từ viết tắt của Personal digital asisstant: Máy kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân. Thường cài đặt hệ điều hành Window, có các phần mềm ứng dụng (Word, Excel, PDF,...) giúp ta sử dụng như một máy tính thu gọn.

Ray thông báo cho nhóm Tư Mã Cần, mấy người bọn Boss và Tất lão đại tối qua đại chiến với yêu ma trong núi này cả đêm, đám người Smile và Happy đều bị thương rồi. Bây giờ công việc xử lý bên đó vẫn chưa kết thúc, còn có rất nhiều yêu thú, xác sống phân tán khắp nơi, cho nên cần phải điều động tất cả nhân lực đang rảnh đến tăng viện.

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy điều này, trong lòng rất căng thẳng, không nói câu nào. Xe lái đến sau núi, cả đoạn đường nhìn thấy tầng tầng lớp lớp các trạm kiểm soát được lắp đặt toàn là nhân viên an ninh đang đứng, điều này khiến Tư Mã Cần cũng cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng, dặn dò tất cả mọi người nhất định phải xốc lại tinh thần.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy trạm kiểm soát nào cũng có một vài nhân viên mặc đồng phục khác với của Công ty Nhã Mã. Tư Mã Cần giải thích đó là công ty của Tất lão đại, cũng giống như bọn họ đều là hàng ma sư, chỉ có điều phương hướng xử lý các vụ án của hai bên không giống nhau, nhưng cũng coi là người của mình, có lúc còn cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ.

Chúc Tiểu Tiểu lúc này mới biết hóa ra những người ấy đều là thủ hạ của Tất Mặc Kỳ, những lời người đàn ông trông có vẻ du đãng đó nói ở quán ăn Địa Phủ không hoàn toàn là bông đùa, anh ta thực sự cũng có công ty hàng ma quy mô lớn như vậy.

Xe đi mãi, cuối cùng cũng tới nơi. Nhóm người Tư Mã Cần làm theo chỉ thị, chuyển súng hạng nặng và các trang bị khác ở trên xe xuống. Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy trên trời có trực thăng bay qua, Tư Mã Cần nói đó cũng là của công ty, xem ra lần hành động này thực sự rất lớn.

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy vậy càng căng thẳng, cùng mọi người bước thấp bước cao đi, cuối cùng cũng tới được chỗ của Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc đang cùng Tất Mặc Kỳ cầm điện thoại PDA quay mặt về phía rừng cây rậm rạp nơi sườn dốc, vừa vẽ vừa nói cái gì đó. Nhóm người Tư Mã Cần đến nơi cũng không dám làm phiền, chỉ đứng ở bên cạnh đợi lệnh. Thư Đồng, Cao Lôi và một nhóm người khác đang ngồi cách đó không xa nghỉ ngơi, có lẽ trận ác chiến đêm hôm qua đã khiến mọi người vô cùng mệt mỏi. Xung quanh còn có một số nhân viên an ninh canh gác tại các vị trí cần kiểm soát. Tư Mã Cần chào hỏi với trưởng nhóm của bọn họ, sau đó đưa người của mình đi hội quân cùng bọn Thư Đồng.

Ray nhân lúc này nói rõ tình hình cho mọi người. Theo như tin tình báo phân tích, nơi này có phong ấn giam giữ Bắc Âm Vương, thế nên tối qua Boss cùng Tất lão đại đã bố trí người đến đây để ngăn cản Bắc Âm Vương xuất thế, nhưng vẫn còn chưa tìm được địa điểm phong ấn cụ thể, thì lại đụng phải một đám yêu ma khác. Hai bên đại chiến một trận, sau đó lục soát trong núi thì phát hiện ra tung tích của yêu sói và xác sống, số lượng vô cùng nhiều, phân bố dàn trải. Công ty chụp ảnh khu núi bằng vệ tinh, điểm phân bố của đám yêu sói và xác sống hợp lại tạo thành hình ảnh từa tựa như một loại phong ấn. Ngọn núi này chắc là có phong ấn. Những yêu ma này có thể đang tìm kiếm đường mạch của phong ấn đó, thử phá hoại để hủy phong ấn.

Bây giờ nhân lực của hai công ty còn đang tiếp tục dò tìm, nhiều vị trí cao đã được bố trí tay bắn tỉa. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ lo lũ yêu ma quỷ quái trốn được ra ngoài sẽ đi hại người, cho nên vẫn đang tiếp tục điều người đến phong ấn ngọn núi.

Bọn Nghiêm Lạc hình như vừa thương lượng xong, anh quay người đi về phía bên này. Nghiêm Lạc nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu thì cau mày: "Sao em cũng đến đây?".

Tư Mã Cần lập tức cúi đầu day day huyệt Thái Dương, anh làm sao mà đoán được Boss sẽ không vui.

Chúc Tiểu Tiểu có ngốc hơn nữa cũng không thể cho rằng đó là thái độ nhiệt liệt chào mừng, cô mím môi vẻ không vui, uổng cho cô lo lắng đến vậy, kết quả, thái độ của người ta lại như thế này.

"Làm gì có lệnh nào nói em không được đến.”

Nghiêm Lạc cắn răng, rất tốt, bây giờ ở nơi rừng núi hoang vu này, muốn để cô ấy đi cũng chẳng thể được. Tất Mặc Kỳ nửa cười nửa không, nhìn dáng vẻ rõ ràng chẳng thoải mái gì nhưng lại không thể phát tiết kia của Nghiêm Lạc thì cảm thấy rất buồn cười.

Tất Mặc Kỳ vỗ vai Nghiêm Lạc, gọi người của mình đi về phía đông. Anh và Nghiêm Lạc đều cảm thấy phong ấn trong ngọn núi này đã có kẻ động đến. Nếu như phong ấn bị hủy, Bắc Âm Vương xuất thế chắc chắn sẽ vô cùng phiền toái. Cho nên bọn họ phải tìm thấy huyệt điểm kết giới của phong ấn trong núi trước, đó là điểm yếu nhất của phong ấn, cần nhân lúc chưa bị phá hoại, làm cho nó kiên cố hơn trước.

Nghiêm Lạc cũng phân phối lại nhân lực, bảo nhóm Thư Đồng, Cao Lôi đưa người đi tuần ra, còn bản thân sẽ đưa Tư Mã Cần cùng mấy tổ hành động xuống dốc núi vừa rồi, chỗ đó cũng có khả năng là huyệt điểm kết giới, cần phải kiểm tra.

Nhưng còn Chúc Tiểu Tiểu? Cô bỗng nhiên lại theo tới, ở đây khắp nơi đều có nguy hiểm rình rập, để cô ở đâu cũng không yên tâm. Anh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn bảo Chúc Tiểu Tiểu đứng nguyên tại vị trí này, ở đây gần với trạm kiểm soát, có rất nhiều nhân viên an ninh, trước đó cũng được xử lý sạch sẽ rồi, có vẻ an toàn hơn một chút.

Chúc Tiểu Tiểu vừa thấy phải ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo này liền cảm thấy hơi tủi thân, nhưng dù không vui hơn nữa thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Boss.

Nghiêm Lạc đưa người đi rồi, Chúc Tiểu Tiểu đứng ở đó cứ chăm chăm nhìn bóng lưng bọn họ. Nghiêm Lạc trước khi xuống dốc còn quay đầu lại nhìn cô một cái, cảm thấy bóng dáng cô độc kia bỗng hiện rõ thêm mấy phần đáng thương. Mọi người đều đã đi rồi, xung quanh toàn là nhân viên của A Mặc, chẳng may thật sự có chuyện gì xảy ra, không biết bọn họ có thể chăm lo tốt cho cô ấy không?

Nghiêm Lạc nhìn ánh mắt đáng thương của Chúc Tiểu Tiểu, nhất thời mềm lòng, rảo bước quay lại kéo tay cô: "Để em đi cùng anh vậy, nhưng không được phép làm vướng chân, biết chưa?".

Chúc Tiểu Tiểu thấy anh đột nhiên quay lại thì vô cùng phấn khởi, không nén được, toét miệng cười: "Em đảm bảo không gây rắc rối. Boss, anh thật tốt".

Nghiêm Lạc miễn cưỡng bắt bản thân duy trì biểu hiện nghiêm túc trước nụ cười vui sướng của cô, nhưng bàn tay thì lại nắm tay cô chặt hơn, hoàn toàn không có ý buông ra.

Nhóm người bọn họ trèo xuống dốc núi kia, đi thẳng về hướng tây, địa hình rất dốc, cỏ dại cao quá nửa thân người. Đi được một đoạn dài, đột nhiên tín hiệu dẫn đường GPS không còn nữa, la bàn cũng mất tác dụng. Tư Mã Cần nói: "Chúng ta chắc là đã ở rất gần kết giới rồi, mọi người cẩn thận một chút".

Sự bảo vệ của kết giới không chỉ chống đỡ được những lực tấn công mạnh, mà còn có thể làm rối loạn phương hướng, mê hoặc thị giác. Những công cụ dẫn đường đột nhiên mất tác dụng giống như thế này, hoặc là những người tìm đường cứ đi qua đi lại, luẩn quẩn mãi một chỗ, cũng chính là do ảnh hưởng của kết giới.

Nghiêm Lạc đưa bọn họ đến một rừng cây kề sát với núi, sắp xếp Tiết Phi Hà và ba người trèo lên cây, phụ trách quan sát, điều khiển ở trên cao, những người khác thì tuần tra xung quanh. Còn lại, Chúc Tiểu Tiểu, Tư Mã Cần, Thẩm Thanh cùng người của hai tổ sẽ canh giữ trong rừng. Sau khi sắp xếp xong, Nghiêm Lạc một mình men theo con đường nhỏ nơi vách núi leo lên trên, chỉ lát sau đã không thấy bóng dáng đâu.

Chúc Tiểu Tiểu ban đầu cũng làm theo dặn dò, nhìn bốn phía khắp rừng cây, ngẫm nghĩ một lúc lại thấy không yên tâm, quay đầu tìm Boss, nhưng lúc này đã không thấy Boss đâu nữa, cô sốt ruột: "Tư Mã, Boss đâu rồi?".

"Không sao đâu, có thể anh ấy đã tìm thấy chỗ rồi, chúng ta trông giữ tốt ở đây là được. Yêu ma rất mẫn cảm với sự thay đổi của hoàn cảnh, kết giới bị chạm vào, bọn chúng có thể sẽ tìm đến chỗ này, mọi người hãy tập trung tinh thần."

Chúc Tiểu Tiểu nghe vậy thì không nói gì nữa, tập trung quan sát xung quanh. Một lát sau, Tiết Phi Hà đứng ở vị trí cao nhất đột nhiên nói: "Có động tĩnh, mọi người ẩn nấp cẩn thận".

Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng nép vào phía sau một thân cây to, đó là chỗ ẩn nấp vừa rồi cô đã nhắm được, Tiết Phi Hà vẫn đang nói trong thiết bị liên lạc: "Nhìn thấy năm con yêu sói, sáu, không đúng, bảy xác sống, từ những hướng khác nhau đến, giống như có người dùng thuật chiêu gọi để gọi về vậy. Bây giờ càng nhiều hơn rồi, có tới mười mấy con".

Tư Mã Cần nhỏ giọng dặn dò: "Tất cả mọi người đều không được hành động, để bọn chúng đến gần mới ra tay. Chú ý đợi lệnh của tôi".

Xác sống và yêu sói! Chúc Tiểu Tiểu hít sâu, cố gắng đem những hình ảnh Tống Bình bị xác sống ăn thịt tống sạch ra khỏi đầu. Không sợ không sợ, cô đã không còn là Chúc Tiểu Tiểu vô dụng khi đó nữa, cô cũng là hàng ma sư có năng lực rồi.

Yêu sói luôn hành động nhanh hơn xác sống, nhưng khi bọn chúng bước vào rừng cây thì lại không tiếp tục tiến lên nữa, giống như đang đợi cái gì đó. Đám xác sống đến sau nhưng rồi cũng chỉ dừng lại ở bìa rừng. Nhóm Tiết Phi Hà bên này nhẫn nại chờ đợi, không ai dám hành động bừa bãi.

Bọn xác sống cũng có sự nhẫn nại khác thường, qua một lúc lâu, đáp án cuối cùng đã hé lộ. Âm Yến Nam bất ngờ xuất hiện, cô ta đeo một chiếc ba lô to, bước nhanh đến, bọn yêu sói thở phì phì muốn hành động, nhưng đều ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Tư Mã Cần thầm kinh hãi, Âm Yến Nam này lại lợi hại như vậy, đến yêu sói cũng được huấn luyện vô cùng nghe lời, chỉ điểm này thôi, những hàng ma sư cấp một như bọn họ đây đều chưa chắc có thể làm được.

Âm Yến Nam rất cẩn thận, cô ta đứng ngoài rừng cây quan sát, đi qua đi lại mấy vòng, gần như không phát hiện ra điều gì, nhưng lại tràn đầy nghi hoặc, thế là niệm chỉ quyết, phái hai xác sống vào trong thăm dò.

Xác sống lắc lư thân mình, chầm chậm đi vào rừng cây, vào gần rồi, bắt đầu ngửi thấy mùi con người thì hưng phấn hẳn lên. Tư Mã Cần đột nhiên xông ra, hai tay phóng tới, hai phi đao vun vút xoay chuyển, trong thoáng chốc chém rơi đầu xác sống. Phi đao bay một vòng, sau khi chém xong lại quay trở về, rơi vào bàn tay của Tư Mã Cần.

Âm Yến Nam nhìn anh, trong mắt lóe lên ý hận: "Lại là các người". Chẳng trách yêu ma núi này đều không thấy đâu, trong một buổi tối thương vong của yêu sói và xác sống cũng rất thảm. Cô ta vất vả lâu như vậy, làm nhiều việc như vậy, chính là để phá hủy phong ấn, bây giờ bị đám người này xen vào, muốn thực hiện kế hoạch e không dễ dàng rồi.

Tư Mã Cần so sánh lực lượng: "Chỗ cô muốn tìm chính là ở đây nhỉ? Cô cho rằng câu kết với ma quỷ, tạo ra mấy con yêu sói hữu dũng vô mưu này là có thể phá hủy phong ấn rồi sao?".

Âm Yến Nam quan sát rừng cây, đánh giá tình hình: "Tôi làm sao có tài năng như vậy. Những thứ này chẳng qua dùng để mở đường mà thôi. Tôi chỉ cần đem số linh hồn đã thu thập đủ tới để Bắc Âm Vương khôi phục lại năng lượng, khi đó ông ấy hoàn toàn có thể tự ra ngoài". Nhưng mà bây giờ xem ra, đợi linh hồn thu phục lại đủ rồi cô ta cũng không còn cơ hội nữa. Lúc này e rằng chỉ có thể đánh liều một phen.

Cô ta đột nhiên cười lớn, vẫy tay bảo đám xác sống và yêu sói bắt đầu tiến lên: "Các người cứ giết đi, chúng chết càng nhiều thì linh hồn càng nhiều, càng có nhiều năng lượng để Bắc Âm Vương hấp thụ". Những hồn phách này phát tán đến gần cấm địa của Bắc Âm Vương, ông ấy chắc chắn có thể hấp thụ được năng lượng.

Tư Mã Cần án binh bất động, Tiết Phi Hà trong thiết bị liên lạc lại báo cáo: "Cô ta đích xác là dùng thuật chiêu gọi, bên này còn có gấu quái và xác sống, số lượng không nhỏ, e rằng cô ta đang chú trọng tấn công vào đây".

Ray vẫn luôn giám sát sự việc, nhanh chóng phản ứng: "Mọi người cố gắng chống đỡ một chút, tôi sẽ điều nhân lực đến hỗ trợ. Nhưng mà đường núi khó đi, các tổ nhỏ lại đang phân tán, cần có thời gian".

Tư Mã Cần vẫn đứng yên đó, anh nhìn đám yêu sói trước mặt, thấy sau khi thăm dò mấy bước, bọn chúng lao tới với tốc độ nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tiến vào phạm vi tấn công tốt.

Tư Mã Cần lớn tiếng nói: "Nổ súng!". Tay bắn tỉa ở vị trí cao bắt đầu bắn kịch liệt. Tiếp đó là một tràng tiếng thét thảm thiết, yêu sói và xác sống trong chốc lát đổ xuống hàng loạt.

Chúc Tiểu Tiểu nắm chặt Tiểu Phấn Hồng trong tay, ở yên vị trí của mình đợi lệnh. Âm Yến Nam nheo mắt lại nhìn, những người này thực sự khó giải quyết hơn so với tưởng tượng của cô ta, cô ta cần phải tích cực chiêu gọi hơn nữa. Dù gì những chỗ khác cũng không có cơ hội phân tán nhiều chẳng qua chỉ khiến bọn họ tản ra công phá, không bằng tập trung lực lượng, toàn lực tấn công vào đây. Cô ta đã tìm lâu như vậy, chỗ này chắc chính là huyệt điểm. Đây là cơ hội duy nhất của cô ta rồi.

Phía sau, một đoàn yêu sói và xác sống toàn lực xông lên. Trải qua đợt tấn công trước mặt, bọn chúng đã bắt đầu phản ứng lại, phân chia tấn công, một bộ phận lao nhanh tới các vị trí cao, một bộ phận thì theo mệnh lệnh tản ra tấn công từ các hướng.

Đám Tư Mã Cần bên này tất cả mọi người đều đã vào tư thế chiến đấu, Chúc Tiểu Tiểu cũng xông lên đón đầu, chém hai xác sống đang đến. Sức mạnh của xác sống không được như yêu sói, nhưng nếu bị nó cắn thì cực kỳ phiền phức. Vì xác sống là hồn phách bị khóa trong xác thịt của cơ thể đã chết, cho nên việc chặt chân chặt tay đối với chúng mà nói, chẳng có ảnh hưởng gì, chúng vẫn có thể hành động bình thường, chỉ có tấn công vào phần đầu mới hoàn toàn tiêu diệt được.

Sức lực của Chúc Tiểu Tiểu không thể coi là mạnh, nhưng cô lợi thế hơn ở sự nhanh nhẹn, lại có vũ khí Tiểu Phấn Hồng vô cùng uy lực trợ sức, cô khua kiếm tấn công, trong thoáng chốc lấy được đầu của hai xác sống kia. Ở một bên, tiếp tục có hai con khác tấn công đến, Chúc Tiểu Tiểu quay người, co chân đạp trúng vào đầu một xác sống, nhưng nó chỉ bị chao đảo, ép phải lùi chứ vẫn chưa chết. Cây kiếm trong tay Tiểu Tiểu lao thẳng tới, thân kiếm phóng dài ra, trực tiếp đâm ngay vào mắt một xác sống khác, xác sống đó thét lên một tiếng, ngã xuống đất. Xác sống vừa rồi bị ép lùi lại xông đến, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng thu kiếm về quay người chém ngang. Xác sống khom lưng tránh, vai bị chém rơi một mảng, nó nhe răng ra điên cuồng tấn công. Chúc Tiểu Tiểu lúc đó mau lẹ tặng cho nó một đạp. Đạp xác sống ngã xuống rồi, cô lại nhảy lên chém một kiếm vào đầu nó, cuối cùng cũng tiêu diệt được.

Âm Yến Nam nhìn thấy bọn họ đánh nhau thành đoàn, lùi về phía sau mấy bước, gỡ ba lô xuống, đang muốn mở ra thì một mũi đoản tiễn sắc nhọn xuyên qua không khí bất ngờ lao thẳng đến. Âm Yến Nam rụt tay tránh, mũi đoản tiễn đó cắm trúng vào ba lô. Mũi đoản tiễn thứ hai nhanh chóng bay đến, tốc độ kinh hoàng, Âm Yến Nam không thể không lùi về phía sau lần nữa, lật tay rút từ trong túi ra loan đao.

Từ trên cây cao nhảy xuống, đáp đất ngay trước mặt cô ta, chính là Tiết Phi Hà đã từng đụng độ trong trường học.

"Người nhà họ Âm kia, chớ để yêu ma mê hoặc tâm trí, đừng có làm những điều ác nữa", Tiết Phi Hà đầy chính khí.

Âm Yến Nam lại cười: "Cô vừa từ cổ đại đến đây đấy à? Đọc lời thoại gì vậy? Đừng bị tổ tông của cô tẩy não nữa. Cái gì là ma? Cái gì là thần? Đại kiếp của trời đất sắp đến rồi, thần tộc suy tàn chẳng làm gì nổi nữa, để cho người có sức mạnh thực sự xuất hiện đi".

Tiết Phi Hà vụng ăn nói, ngẫm nghĩ rồi phản bác: "Ma thần không xuất hiện thì làm gì có kiếp nạn? Cô đừng vừa gây tai họa vừa nói họa khó giải. Cùng là con cháu hàng ma thế gia, tôi không muốn làm khó cô. Gia tộc hàng ma chúng ta từ xưa đã gánh vác trọng trách, cô đừng phụ sự ủy thác của tổ tông".

Âm Yến Nam ha ha cười lớn: "Cô thật ngốc, đúng là đồng chí với thằng em trai cổ hủ kia của tôi. Nếu như hôm nay tôi không giết chết cô, cô hãy giúp tôi chuyển mấy câu đến lão Cửu: Cùng là người họ Âm, chúng ta xem xem ai mới là người cười đến cuối cùng". Cô ta nói xong di chân, lật tay, loan đao chém xuống một đường, tấn công đến.

Tiết Phi Hà giương roi nghênh chiến, Tiết gia nhà bọn họ trong hàng ma tộc, xếp hạng luôn đứng dưới Âm gia. Cô từ nhỏ đã nghe ông nội dạy dỗ, Âm gia mấy đời kỳ bí, phục yêu trừ ma, công phu phong phú khôn lường. Cô từ nhỏ trong lòng đã ngưỡng mộ, không ngờ rằng có một ngày bản thân lại được gặp gỡ bằng binh đao với hậu nhân của Âm gia.

Bên này hai người đánh nhau nước sôi lửa bỏng, bên kia Chúc Tiểu Tiểu cũng kinh hãi vô cùng. Cấp bậc của Tiểu Tiểu là thấp nhất, cho nên mọi người đều tương đổi chiếu cố đến cô, gắng sức thu hút kẻ địch về phía mình, trên cơ bản đã ngăn được những loại yêu sói, gấu quái hung dữ. Chúc Tiểu Tiểu chỉ còn phải ứng phó với những xác sống tương đối yếu ớt. Nhưng số lượng xác sống rất nhiều nên Chúc Tiểu Tiểu vẫn hơi mất sức.

Thẩm Thanh ở bên cạnh bắn đạn sáng, cầm dao găm nghênh chiến, nhưng yêu sói đã tìm được cơ hội dùng móng vuốt đánh bị thương anh. Con yêu sói đó được thể, nhào đến há miệng cắn Thẩm Thanh, Thẩm Thanh kinh hãi, gắng sức lăn sang bên để tránh.

Chúc Tiểu Tiểu thấy Thẩm Thanh nguy cấp thì liền phân tâm, lập tức bị một xác sống tóm được cổ tay bên trái. Cô một kiếm chém ra, bên tay phải lại bị con khác giữ. Tận mắt thấy nó sắp cắn lên cánh tay mình, Chúc Tiểu Tiểu sợ đến cứng người, căng thẳng suýt chút nữa thét lên, cho rằng mình tránh không được chiếc răng sắc nhọn của xác sống rồi. Thế nhưng thật không ngờ, xác sống kia vừa mới chạm vào cô thì đột nhiên bị hất văng ra!

Tình cảnh giống như vậy cũng từng xảy ra một lần trong trường học. Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ ra, lẽ nào đó chính là tác dụng của sợi dây chuyền Boss tặng cho mình?

Nhưng tình hình trước mắt không cho phép Chúc Tiểu Tiểu dừng lại để suy nghĩ, cô nhân lúc xác sống kia bị đẩy ra, vung kiếm chém ngang, trúng vào thân mình nó. Quay đầu lại nhìn, Thẩm Thanh đang bị yêu sói tấn công, đám xác sống ngửi thấy mùi máu từ vết thương của anh cũng lũ lượt lao tới.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng lo lắng, cầm kiếm xông đến để bảo vệ, gắng sức chém xác sống, cô không muốn bi kịch của Tống Bình lặp lại trước mặt mình.

Xác sống đã ngăn được, nhưng yêu sói vẫn còn đang tấn công. Thẩm Thanh cuối cùng bị đánh ngã, yêu sói rú lên, nhe răng nhọn nhào xuống. Chúc Tiểu Tiểu nhiệt huyết dâng trào, đầu óc không còn nghĩ đến thứ gì khác, cô đọc câu chú, tập trung ý niệm, một quyền đánh tới. "Binh" một tiếng, yêu sói kia đã bị đánh bay ra xa cách đó mấy mét, đập vào một thân cây to, ngã xuống đất; không động đậy gì nữa.

Tất cả mọi người đều sững lại, Thẩm Thanh thoát khỏi cái chết trong gang tấc, tròn mắt há miệng nhìn Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên mặt đất, nửa người vừa tê vừa đau, cô không suy nghĩ được gì, chỉ nhìn lòng bàn tay của mình, cưỡng chú mà Boss nói thì ra lợi hại như thế.

Chính vào thời khắc Tiểu Tiểu mất cảnh giác, một bóng đen từ phía sau bất chợt vọt tới, cắn vào cổ cô. Đó là một con mèo đen! Thẩm Thanh bên cạnh nhìn thấy, còn chưa kịp cảnh báo, phía bên kia, một khối tròn màu trắng đã lao đến như một mũi tên. Khối tròn phi thân tới, vặn mình giữa không trung, chiếc đuôi nhỏ nhỏ dài dài giống như một cây roi "vút" cái quất thẳng lên mặt con mèo.

Lại là Bát Bát!

Nó quật lên mặt con mèo kia một cái, con mèo rống lên thảm thiết, rơi phịch xuống đất, không ngừng dùng chân xoa mặt. Chúc Tiểu Tiểu vừa vui mừng vừa kinh ngạc hét lên: "Bát Bát!".

Bát Bát uy phong lẫm liệt, hào khí vô cùng lao vào con mèo đen, một lớn một bé, một đen một trắng, hai thân hình lăn lộn giữa bụi cây. Chỉ thấy bùn đất bay lên, kèm theo đó là những tiếng kêu hỗn loạn. Một lát sau con mèo đen lăn ra, nằm trên mặt đất bất động.

Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng gọi Bát Bát, sợ nó xảy ra chuyện. Kết quả chú chuột này lao ra nhanh như bay, chạy nhào vào lòng Chúc Tiểu Tiểu. Bộ lông vốn trắng như tuyết của nó bây giờ nhuốm đầy bùn đất nâu đen, bẩn thỉu, nó dụi dụi vào lòng bàn tay Tiểu Tiểu làm nũng, rồi lại xông tới chỗ con mèo đen nhe răng há miệng, hung dữ kêu mấy tiếng "chít chít chít" thị uy.

Âm Yến Nam nhìn thấy chưởng lực kia của Chúc Tiểu Tiểu thì hơi nheo mắt lại. Hàng ma sư có vẻ đáng coi thường nhất này chẳng ngờ lại bản lĩnh như vậy? Nếu không trừ khử, sợ rằng sẽ đêm dài lắm mộng. Cô ta khua khua thanh đao ép lui Tiết Phi Hà, chiêu gọi một con gấu quái đến che chắn cho mình rồi quay người mở chiếc ba lô ra.

Trong chiếc ba lô toàn là ác linh cô ta thu thập huấn luyện nhiều năm, còn có mấy chục linh hồn, những cái này dự định sẽ làm cống phẩm cho Bắc Âm Vương, hy vọng có thế dùng năng lượng của chúng để gọi ông ta tỉnh lại, quay về nhân gian.

Tiết Phi Hà bị gấu quái ngăn cản nhưng vẫn để ý quan sát hành động của Âm Yến Nam. Vừa nhìn thấy cô ta móc từ ba lô ra những túi chứa hồn và ma khí, trong lòng liền kinh hãi. Đám linh hồn đó đều là ác linh, sợ rằng số lượng lớn kinh người. Nếu như để cô ta thả ra, ác linh phát tán trên khắp núi này, mấy người bọn họ làm thế nào mà thu lại được. Vạn nhất trong núi thực sự có ma thần, năng lượng của ác linh bị hấp thụ, thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi. Cô thầm hạ quyết tâm, khom người xuống tránh sự tấn công của con gấu quái. Không quan tâm tiếp theo nó sẽ ra chiêu gì, cô giương roi quất thẳng về phía Âm Yến Nam, trong lòng chỉ nghĩ: Nhất định phải ngăn cản cô ta.

Quả nhiên gấu quái nắm được cơ hội này, móng vuốt sắc nhọn của nó lập tức bổ xuống sau gáy Tiết Phi Hà. Tư Mã Cần ở xa nhìn thấy, vung tay phóng một cây phi đao đâm trúng vào mắt con gấu quái. Con gấu quái đau đớn rụt lại phía sau, nhưng vẫn kịp cào một nhát lên vai Tiết Phi Hà. Tiết Phi Hà quất roi trúng cánh tay Âm Yến Nam, nhưng chiếc túi buộc hồn thứ nhất đã bị mở, loạt soạt loạt soạt, có tới hai ba chục con ác linh bay ra.

Ác linh đồng loạt trào lên, Tiết Phi Hà bị ép không thể không lùi lại, mắt chằm chằm nhìn Âm Yến Nam mở từng chiếc từng chiếc túi kia ra.

Tư Mã Cần mặt biến sắc, lúc này tổ cứu viện đã đến, nhưng tình cảnh trước mắt cũng khiến bọn họ kinh hãi vô cùng. Đám ác linh dày đặc, phải đến hàng trăm con tràn ra, lại giống như bày binh bố trận vậy, vây bọn họ vào giữa rất có trật tự.

Ác hồn trận. Đây là ma trận tàn độc chỉ thấy trong sách hàng ma cổ, cần tề tựu đủ ba trăm tám mươi tám con ác linh oán lực cực mạnh, sau khi thuần phục tiến hành huấn luyện theo trận pháp. Thế nhưng thu thập được số lượng ác linh lớn như thế này thì gần như là việc bất khả thi. Hơn nữa, bọn ác linh này còn thuộc loại không biết nghe lời nhất, muốn thu phục số lượng lớn như vậy để huấn luyện trận pháp, thì độ khó của nó không cần nghĩ cũng biết. Đây không chỉ là một chuyện cần có năng lực, càng quan trọng là cần có nghị lực và lòng kiên trì. Trong giới hàng ma sư, mọi người vẫn luôn cho rằng Ác hồn trận chỉ là truyền thuyết.

Lúc đó yêu sói, gấu quái kịch liệt tấn công, xác sống vì mùi tanh của máu người mà vô cùng hưng phấn, nhưng khi có thêm một tổ cứu viện, những thứ này cũng không còn là trở ngại nữa. Ấy thế mà chớp mắt, Ác hồn trận kia lại bày ra, trong lòng Tư Mã Cần cũng hết hy vọng rồi.

Chúc Tiểu Tiểu không hiểu rõ chuyện gì, cô thông qua kính nhận hồn chỉ nhìn ra những bóng sáng của ác linh dày đặc, số lượng thật sự rất kinh người. Tư Mã Cần căng thẳng triệu tập mọi người rút lui, Chúc Tiểu Tiểu liền hiểu được mức nghiêm trọng của sự việc.

Âm Yến Nam nhìn bọn họ, đắc ý cười. Tuy hôm nay chưa phải thời cơ tốt nhất, nhưng không một ai có thể ngăn chặn được cô ta. Cứ coi như không hoàn toàn phá vỡ được phong ấn, thì cũng có thể làm động kết giới, với bữa ăn nhiều hồn phách thế này, Bắc Âm Vương đủ năng Iượng rồi, ngày tái sinh sẽ đến rất nhanh thôi.

Âm Yến Nam bắt đầu thúc đẩy trận pháp, bóng sáng của ác linh đan vào nhau, trận hình biến ảo như thật như giả, nhưng không hề có chút nào thu nhỏ, đem nhóm người đang ác đấu với yêu sói và xác sống vây chặt lại. Mọi người chỉ cảm thấy âm khí nặng nề, giá lạnh thấm vào tận xương cô't.

Tư Mã Cần có chút rối trí, đối diện với Ác hồn trận này, anh cũng không biết làm thế nào có thể phá giải. Một khi Âm Yến Nam phát động thế tấn công của trận pháp, e là nhóm người bọn họ đây sẽ bỏ mạng toàn bộ. Đúng vào lúc này, một bóng người từ trên vách núi nhảy xuống, mọi người nhất loạt gọi lớn: "Boss!".

Nghiêm Lạc đá bay một con yêu sói, tiếp đất, xoay người đấm một con gấu quái bay ra rất xa, sau đó lật tay vung lực tấn công hai yêu sói gần đó, đám yêu sói đến kêu cũng không kịp, lập tức đổ nhào hết ra đất.

Mọi người giao đấu cả nửa ngày, nhưng Boss chỉ cần một đá một đấm đã xử lý xong, tất cả đều âm thầm thán phục.

Đây cũng là lần đầu tiên Chúc Tiểu Tiểu chứng kiến Nghiêm Lạc động thủ, cô kinh ngạc mở to mắt ra, cũng thật lợi hại, nhưng có cần phải khoa trương như vậy không?

Nghiêm Lạc chẳng để ý đến phản ứng của mọi người, anh nắm hai tay lại, hơn chục xác sống trước mắt "phập" một tiếng toàn bộ đổ xuống đất, phong ấn trên thi thể bị phá vỡ, ác hồn bị ép lui, những xác sống này đương nhiên cũng tự hủy diệt.

Lần này, ngoại trừ Ác hồn trận, toàn bộ nhứng thứ khác đều được xử lý sạch sẽ. Mọi người trong chốc lát cảm thấy tinh thần phấn chấn trở lại, có người chống đỡ cho rồi.

Âm Yến Nam mặt mày nhăn nhó, nhìn chằm chằm Nghiêm Lạc, người này không biết là đến từ đâu, nhưng năng lượng lại rất mạnh, từ trước đến nay chưa từng thấy. Cô ta cẩn trọng cảnh giới, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể thi triển thế tấn công của Ác hồn trận. Nhưng Nghiêm Lạc căn bản chẳng thèm để ý đến cô ta, xử lý đám yêu sói, gấu quái và xác sống kia xong, anh quay người hỏi: "Không sao chứ?".

Tư Mã Cần đẩy Chúc Tiểu Tiểu ra, Chúc Tiểu Tiểu lúc này mới hiểu được là đang hỏi mình, dưới con mắt tò mò của mọi người, cô đương nhiên là đỏ mặt rồi, chỉ dám nhỏ tiếng thì thầm: "Không sao ạ, mọi người đều rất giỏi, không bị thương quá nặng".

Nghiêm Lạc kéo cô lại gần nhìn một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới yên tâm. Bát Bát thò đầu ra khỏi túi của Tiểu Tiểu, kêu chít chít. Nghiêm Lạc gật đầu với nó: "Tao biết cả rồi, mày cứ ở đó đi".

Âm Yến Nam cuối cùng không kìm được hỏi: "Anh là ai?".

"Âm lão tứ, cô đi đi, tôi đã đồng ý với Âm lão cửu không giết người họ Âm." Nghiêm Lạc cuối cùng quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta, không thèm để ý đến câu hỏi kia, hễ mở miệng là lại sai khiến ra lệnh. Nhưng anh cũng không quên cảnh cáo: "Cô làm việc ác nhiều quá rồi, tôi chỉ có thể cho cô một cơ hội này nữa thôi".

Âm Yến Nam hầm hầm nheo mắt. Lại là lão Cửu Âm Yến Tư, Âm gia lẽ nào chỉ có Âm Yến Tư, Âm Yến Nam cô ta rõ ràng mới là người có thiên phú nhất của Âm gia. Ác hồn trận này thất truyền đã mấy trăm năm mà cô ta cũng làm ra được, cô ta không phải là người mạnh nhất thì còn ai vào đây nữa?

Trong lòng cô ta khao khát điên cuồng, mong muốn chứng tỏ bản thân lại trào lên, đối diện với người đàn ông này, cần gì phải biết hắn ta là ai chứ, có Ác hồn trận ở đây, hàng ma sư lợi hại đến mấy cũng không thể chống đỡ. Âm Yến Nam bắt đầu niệm chú, thi triển trận pháp.

Nghiêm Lạc giơ tay lên, lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng có uổng phí công sức, Ác hồn trận đối với tôi chẳng có tác dụng gì đâu, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận, nhanh cút đi!".

Âm Yến Nam cười lạnh: "Bớt mạnh miệng đi, có tác dụng hay không, anh bản lĩnh lớn thì cứ thử xem".

Hai cánh tay Nghiêm Lạc từ từ nâng lên, anh mở lòng bàn tay, xoay hướng ra bên ngoài, hàng trăm con ác linh vốn đang hoán đổi vị trí trong trận pháp đột nhiên không động đậy nổi. Âm Yến Nam kinh hãi, thử tăng pháp lực lần nữa, nhưng vẫn không có một chút động tĩnh nào.

Giọng nói lạnh băng của Nghiêm Lạc lại vang lên: "Trên thế giới này có thể có người tôi không khống chế được, nhưng không có ma nào là không chịu sự sai khiến của tôi".

Âm Yến Nam hơi run, ngẩng đầu cẩn thận nhìn lên, vừa rồi vì sao không phát hiện ra người đàn ông này lạnh lùng như vậy, cả người khí thế ngùn ngụt, lại có thể đè nén người khác đến mức không thở nổi.

Nghiêm Lạc đánh ra một chưởng, cả mấy trăm hồn phách kia trong thoáng chốc trào đến chỗ Âm Yến Nam, sức mạnh của các linh hồn lại cứ thế đẩy cô ta lên cao rồi nặng nề ngã soài xuống đất. Âm Yến Nam lúc này mới thực sự hiểu, cô ta ộc ra một ngụm máu, khó khăn bò dậy, sợ hãi nói: "Ngươi không phải là người!".

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy lời này thì tức giận: "Cô mới không phải người đó!". Dám mắng Boss nhà cô, thật đáng ghét, cô ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm một câu: "Cô còn chẳng phải là thứ gì!'".

Nghiêm Lạc vừa rồi thật sự đã nổi trận lôi đình, mới chỉ giáo huấn Âm Yến Nam được một chút, cơn phẫn nộ ban đầu lại bị Heo Con chen vào làm tan biến hết. Bất luận trước kia hay là bây giờ, Heo Con mãi mãi đều bảo vệ anh. Khuôn mặt nghiêm túc của anh suýt chút nữa thì không duy trì được, hóa ra khí thế lạnh lùng trong thoáng chốc đã bị Heo Con này làm sụp đổ.

Anh khẽ ho một tiếng, mặt lạnh tanh, nghiêm túc nói: "Đây là lần thứ ba tôi nói với cô. Cút mau! Kể cả Âm lão cửu có ở trước mặt cũng không nói đỡ được cho cô đâu, không muốn chết thì mau biến đi. Lần sau, nếu lại để tôi bắt được, đừng có mong may mắn như thế này".

Âm Yến Nam hận đến mức nghiến chặt răng lại, lau vết máu trên khóe miệng, lảo đảo bỏ đi. Tư Mã Cần và mọi người nhìn theo bóng lưng cô ta, thở phào một cái.

Nghiêm Lạc bảo người nhặt chiếc ba lô của Âm Yến Nam, đem thu hồi tất cả hồn phách lại, cả con mèo yêu màu đen cũng bị bắt, toàn bộ phải đưa về công ty xử lý. Thẩm Thanh, Tiết Phi Hà mấy người này bị thương, cũng theo cùng về công ty. Nghiêm Lạc điều một tổ ở lại, chịu sự chỉ huy của Tư Mã Cần di chuyển đến các khu vực lân cận kiểm tra rà soát xem có còn yêu sói, xác sống, hay những thứ không sạch sẽ nào khác không.

Mặc dù Ray ở phòng giám sát đã cùng với bên công ty của Tất Mặc Kỳ bàn bạc phân công khu vực rà soát của khu núi này. Những người được điều đi đều đã làm tốt nhiệm vụ được giao nhưng Nghiêm Lạc vẫn cẩn thận huy động thêm một tổ, để tránh việc bỏ sót lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Sau khi gọi điện thoại nói chuyện với Tất Mặc Kỳ, Nghiêm Lạc cùng Chúc Tiểu Tiểu men theo con đường nhỏ ở vách núi chầm chậm đi lên, đợi Tất Mặc Kỳ tới gặp mặt.

"Boss, bùa chú anh cho em thật sự rất mạnh, cả đời này em chưa từng lợi hại như vậy, một chưởng liền đánh bay con yêu sói kia ra xa." Lúc này Chúc Tiểu Tiểu đã cảm thấy an toàn, lại có Nghiêm Lạc ở bên cạnh, cả người như được thả lỏng. Tuy rằng hơi bị choáng nhưng khi nhìn lòng bàn tay của mình, cô vẫn vô cùng hài lòng với biểu hiện thần dũng vừa rồi.

"Tốt, sau này em từ từ dùng quen rồi, địch mạnh đến mấy cũng có thể đối phó được."

"Còn cả sợi dây chuyền kia cũng rất hữu dụng." Chúc Tiểu Tiểu khua chân múa tay nói: "Khi còn ở trường học, ác linh động vào em liền bị bắn ra, em còn chưa nghĩ đến. Vừa rổi xác sống đó xông tới, em cho rằng chết chắc rồi, kết quả nó cũng bị bắn bật sang một bên. Chính là sợi dây chuyền này bảo vệ cho em nhỉ?". Chúc Tiểu Tiểu sờ vào những viên đá thủy tinh màu tím kia, cảm thấy mình sắp trở thành nữ anh hùng siêu cấp uy phong vô địch rồi.

"Heo Con.” Nghiêm Lạc dừng lại, quay người nhìn cô rất nghiêm túc, nói: "Em phải đồng ý với anh một chuyện".

"Chuyện gì?"

"Anh tặng em hai thứ đồ này, là để bảo vệ an toàn cho em, chứ không phải để em thuận tiện xông vào chỗ nguy hiểm. Cho nên, đừng có nghĩ mình cao siêu quá, phải tránh xa nguy hiểm một chút"

Chúc Tiểu Tiểu thấy vẻ nghiêm túc của anh thì không dám bắng nhắng nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Nghiêm Lạc nhìn cô hồi lâu, đột nhiên thở dài, xoa đầu cô.

"Boss, anh không tin tưởng em? Em biết, em không nên gây chuyện rắc rối, không nên tự tìm lấy phiền phức, em biết cả, em đảm bảo sẽ không gây họa, anh yên tâm đi."

"Em dễ kích động lại hay khinh suất, bảo anh làm sao yên tâm được?"

"Em đâu có?"

"Khi em ở công ty, rõ ràng đã đồng ý sẽ không tự tiện ra ngoài làm nhiệm vụ trừ phi được sự cho phép của anh. Nhưng anh chưa cho em đến đây, sao em còn dám đến?" Vùng núi này nguy hiểm như vậy, anh vừa mới nhìn thấy cô xuất hiện, thật sự đã thót cả tim.

Chúc Tiểu Tiểu chu môi lên, mới đây thôi đã bắt đầu tính sổ rồi, thật là Boss nhỏ mọn. "Chuyện này anh đâu có chỉ mặt đặt tên nói Chúc Tiểu Tiểu không được đến. Hơn nữa, hơn nữa bọn họ nói là anh cần tăng viện, em nghe thấy đương nhiên rất sốt ruột, cho rằng anh gặp phải phiền phức gì lớn rồi. Em lo lắng mà, dĩ nhiên phải đến xem xem, phải giúp đỡ anh. Nếu như anh xảy ra chuyện gì….", Chúc Tiểu Tiểu càng nói càng cảm thấy không bình thường, mặt đỏ bừng lên. Thật là gặp ma rồi, chỉ nói chuyện thôi mà, cô làm gì phải ngại ngùng như vậy chứ.

Nghiêm Lạc bật cười, anh kéo Chúc Tiểu Tiểu lại gần, bàn tay to lớn khẽ vỗ vào mặt cô, giọng nói trầm xuống, ấm áp mê hoặc lòng người: "Em lo lắng cho anh?".

Chúc Tiểu Tiểu mặt càng đỏ hơn, tay chân căng thẳng không biết đặt vào đâu. Boss này, làm gì mà ngữ khí lại mờ ám như thế. Chúc Tiểu Tiểu cô quang minh chính đại, tâm không tạp niệm được chưa nào?

Cô lí nhí, lắp bắp nói: “Em... em đương nhiên lo lắng cho anh, anh là... Boss mà. Boss có khó khăn, nhân viên tất nhiên phải...” Phải làm gì? Đầu óc cô bị anh làm cho choáng váng rồi, không nghĩ ra được từ nào nữa, cuối cùng đành nói: "Em đến Bát Bát cũng không chăm sóc tốt, may quá nay đã tìm thấy rồi".

Bát Bát? Nghiêm Lạc mặt tối sầm, vì sao anh lại bị đặt ngang với Bát Bát để so sánh?

Bát Bát vốn đang nằm trong túi kia xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy sắc mặt của Nghiêm Lạc liền "roạt" một cái co rúm lại. Chú chuột béo vô tội biết bao, nó không muốn bị cuốn vào chuyện tình cảm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.