Thư Đồng, Vu Lạc Ngôn và Âu Dương Tĩnh vốn dĩ đang
định thanh toán đổi địa điểm dưới sự kêu gọi của Thư Đồng, thì nhìn thấy Chúc
Tiểu Tiểu đã rời đi lại xông vào trong giống như một quả tên lửa. Ba người kinh
ngạc nhìn cô mắt không liếc ngang lao thẳng về hướng phòng bao có Nghiêm Lạc.
Sau đó cô vô cùng khí thế mau lẹ dũng mãnh kéo cửa xông vào, đầu tiên là ôm lấy
Nghiêm Lạc dưới ánh nhìn chằm chặp của tất cả mọi người, sau đó lại lớn tiếng
nói gì đó với một người phụ nữ, cuối cùng thì chính là diễn vở kịch cưỡng hôn,
nữ tấn công nam.
Chúc Tiểu Tiểu cưỡng hôn Boss!!!
Thư Đồng phấn khích huýt sáo, suýt chút nữa còn vỗ tay
hoan hô Chúc Tiểu Tiểu. Vu Lạc Ngôn há hốc miệng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này,
im lặng không nói. Âu Dương Tĩnh quay đầu quan sát biểu hiện của anh, vỗ vai
anh an ủi.
Nụ hôn này của Chúc Tiểu Tiểu thực sự có thể gọi là vô
cùng oanh liệt, trấn động bốn phương! Tới lúc này cô đã định kết thúc nhưng
không ngờ lại khó khăn đến vậy.
Nghiêm Lạc giữ lấy gáy cô, anh ép cô hướng về phía
mình, đầu lưỡi tách môi cô ra, luồn sâu vào trong miệng cô. Phần cưỡng hôn của
cô rất nhanh chóng biến thành một nụ hôn nóng bỏng.
Lần này đổi lại là Chúc Tiểu Tiểu ngây người ra. Cô
nhất thời kích động xông vào, theo lý thì nên lớn tiếng tuyên chiến rồi hung dữ
mắng cho đám người xấu xa dám ức hiếp Boss này một trận, cuối cùng là cùng Boss
nghênh ngang rời đi. Đáng nhẽ cô phải khí phách như vậy chứ.
Nhưng đầu lưỡi nóng như lửa đang cuốn lấy cô kia trong
thoáng chốc đã rút hết cả khí thế của cô rồi. Gay go hơn, anh còn càng hôn càng
sâu, quấn quýt không rời.
Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt nhưng ở trước mặt nhiều
người như thế này, cô lại không dám giãy giụa. Nếu như giằng co một cái, Boss
sẽ mất mặt biết bao. Cô nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Nghiêm Lạc với tác phong của
đà điểu, mặc kệ đi mặc kệ đi, muốn khai chiến thì phải đánh cho xong đã, cứ coi
như lúc này trong lòng có xấu hổ muốn chết, cô cũng phải toàn lực phối hợp với
Boss hôn đến cùng.
Mấy người trong phòng phản ứng không giống nhau, nhưng
cũng đều ngẩn ra trước hành động của Nghiêm Lạc. Cửu Thiên Huyền Nữ tức đến mức
muốn nổi điên lên, Tề Nghiên La lén đá vào chân Nghiêm Lạc một cái, cảnh cáo
anh không được quá tùy tiện khoa trương.
Trước khi Cửu Thiên Huyền Nữ đập bàn, cuối cùng Lạc
cũng buông Chúc Tiểu Tiểu đang mặt đỏ phừng ra, nhìn dáng vẻ thẹn thùng xẩu hổ
lại còn muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra khí thế của cô mà buồn cười. Anh nắm
chặt tay cô, giơ lên trước mặt mọi người, nói với Cửu Thiên Huyền Nữ: "Lời
chú của bà rất mạnh, nhưng có một số chuyện dù pháp thuật có mạnh hơn nữa cũng
không ngăn cản được. Bà nhập thế chưa lâu, quan sát thế giới này nhiều hơn chút
đi, so với trước đây thực sự không còn giống nữa rồi. Chuyện tôi thoái vị, cứ
theo lời bà nói, hy vọng bà có thể giữ đúng lời hứa. Bắc Âm Vương con người này
không dễ dẹp bỏ như bà nghĩ đâu. Ông ta từ trước đến này luôn ở phía sau giở
thủ đoạn, mọi người vẫn phải cẩn thận thì hơn". Anh chỉ trích như thế này,
rõ ràng chính là chửi thẳng vào mặt Bắc Âm Vương. Bắc Âm Vương dù có kiềm chế
tốt hơn nữa, cũng không kìm được, gườm anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nghiêm Lạc cũng nhếch khóe môi lên cười nhạt với ông
ta một cát sau đó lại quay sang phía Hồ Uy - tộc trưởng Hồ tộc: "Còn phải
phiền Hồ tộc trưởng phí nhiều tâm sức thông báo tin này cho các giới, Diêm La
tôi bắt đầu từ hôm nay thoái lui khỏi địa phủ, sau này tất cả mọi việc, đều
không liên quan đến địa phủ nữa".
Cuối cùng anh khom người xuống xoa xoa vai Tề Nghiên
La, nhẹ giọng nói: "Vất vả cho em rồi", vẻ dịu dàng hiếm khi lộ ra
của anh khiến mũi A La cay cay, Tiểu Tiểu ở bên cạnh mắt càng đỏ hoe lên.
Nghiêm Lạc vỗ vai Tất Mặc Kỳ, lại chẳng thèm nhìn
người nào khác, kéo Tiểu Tiểu ra khỏi quán cà phê.
Hai người chầm chậm đi bộ một đoạn dài, Nghiêm Lục
không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay Tiểu Tiểu cứ thế đi.
Chúc Tiểu Tiểu và anh đan mười ngón tay vào nhau, có
một loại cảm giác từ nay sẽ dựa vào nhau mà sống. Boss của cô làm việc vất vả,
nỗ lực vì sự yên ổn của nhân gian, đến cuối cùng lại có kết cục như thế.
Cô cảm thấy đau lòng cho anh, sợ anh quá buồn bã, thế
là ôm lấy cánh tay anh, kề sát đến, nhẹ giọng khuyên: "Boss, anh đừng
buồn. Anh còn có em đây, còn có mọi người, tuy bọn em chỉ là những hàng ma sư
con người, nhưng tất cả đang cùng nhau nỗ lực, còn có thể làm được rất nhiều
việc. Đến khi đó sẽ đánh bại hết tất cả bọn Cửu Thiên Huyền Nữ và Bắc Âm
Vương".
Nghiêm Lạc quay đầu lại, không nói gì, chỉ kéo cô vào
trong lòng rồi hôn. Chúc Tiểu Tiểu lúc này mới nhìn thấy, trên mặt anh rõ ràng
là một nụ cười rạng rỡ, đâu có chút nào dáng vẻ u buồn.
Trên đường lớn mọi người qua lại, anh tướng mạo xuất
chúng khí chất ngời ngời, vốn dĩ đã rất thu hút sự chú ý rồi, bây giờ ở ngay
đầu đường lại ôm hôn cho người ta coi miễn phí, đương nhiên sẽ càng thu hút ánh
mắt người qua đường.
Chúc Tiểu Tiểu lần này không còn ngoan ngoãn như vậy,
cô nghiêng người mạnh tay đẩy anh ra, miệng lùng bùng quát: "Nhiều người
lắm...". Nhưng chút sức lực đó của cô đâu thể là đối thủ của Diêm Vương
lão gia. Anh siết chặt eo cô, bàn tay to lớn giữ phía sau gáy cô, cúi đầu chặn
cái miệng nhỏ xinh của cô lại, quấn quýt với đầu lưỡi của cô, hôn thật mãnh
liệt, hôn cho đã.
Chúc Tiểu Tiểu đẩy anh ra không được, tim càng đập dữ
dội, đầu lưỡi bị anh hôn đến phát đau, chẳng cần nghĩ cũng biết tư thế của bọn
họ bây giờ nóng bỏng thế nào. Chúc Tiểu Tiểu cố gắng liếc mắt lén nhìn phản ứng
của những người qua đường. Thôi chết rồi, nhiều người đang nhìn quá, còn có cả
người lấy điện thoại ra, muốn làm gì? Cô không thở nổi nữa, trong lòng vừa xấu
hổ vừa sổt ruột, không kìm được đá cho anh một cái, miệng quát lên hai tiếng
"ưm ưm" không rõ.
Nghiêm Lạc cuối cùng cũng thả cô ra, cười như gió xuân
đắc ý, môi của anh vì nụ hôn nóng bỏng mà ướt át sáng bóng lên, trên khuôn mặt
lạnh lùng anh tuấn nhuộm lên mấy phần quyến rũ. Chúc Tiểu Tiểu chẳng để ý được
mà giúp anh lau đi, nhìn thấy người bên cạnh thật sự đang cầm điện thoại lên
muốn chụp, cô nhanh chóng kéo anh bỏ chạy.
Nghiêm Lạc cười lớn, thuận theo cô chạy cả một đoạn,
chạy qua hai con phố, xuyên vào trong một ngõ nhỏ. Chắc chắn được không còn bị
người ta vây lại nhìn rồi chỉ trò nữa, Chúc Tiểu Tiểu lúc này mới dừng lại thở
hồng hộc.
Cô đang định càu nhàu thì đã lại bị anh một tay kéo
vào lòng hôn. Chúc Tiểu Tiểu còn chưa kịp nói gì, miệng đã lại bị bịt kín rồi,
cô không kìm được cảm giác cuồn cuộn trong lòng, lừ mắt, duỗi tay đập đập vào
vai anh. Nghiêm Lạc lấy gáy cô, cánh tay đang ôm siết eo cô dùng lực, ép cơ thể
cô lên tường, mãnh liệt chuyên tâm hôn.
Chúc Tiểu Tiểu không có kinh nghiệm đối với việc này.
Vừa rồi ở trong phòng bao của quán cà phê cô chỉ tập trung muốn giành thể diện
cho Boss. Còn nụ hôn ở trên đường lớn kia cô cũng chỉ để ý đến việc ngại ngùng,
lén nhìn những người qua đường. Bây giờ trong con ngõ nhỏ này bốn phía không có
người, bọn họ lại thu mình ở một góc nhỏ, tấm lưng rộng lớn của anh che chắn
cho cô, khiến cô có cảm giác an toàn kín đáo, cuối cùng cũng yên tâm cẩn thận
thưởng thức cơn cuồng nhiệt của anh.
Môi anh rất mềm, đầu lưỡi anh rất nóng, cái ôm của anh
rất dễ chịu, bàn tay lớn rất có lực, Chúc Tiểu Tiểu bị hôn đến mức choáng váng,
cảm giác ngọt ngào ngập tràn trong tim.
Anh mơn trớn trên khóe môi của cô, trêu chọc cuốn lấy
vị ngọt của mỗi tấc trong miệng cô, Chúc Tiểu Tiểu bắt đẩu cảm thấy khó thở, cô
không biết hóa ra chỉ hôn mà cũng có thẽ nóng bỏng thế này. Quan trọng nhất là,
người đàn ông vốn dĩ rất lạnh lùng băng giá kia, bây giờ hình như càng hôn càng
hưng phấn, hoàn toàn vẫn còn chưa thấy đủ.
Chúc Tiểu Tiểu mơ mơ hồ hồ lại bắt đầu suy nghĩ lung
tung, không biết vừa rồi ở trên đường có bị người ta chụp được không, ngày mai
không biết trên báo đài tin tức xã hội có đưa tin một cô gái hôn đến phát
cuồng, chết ở trong con ngõ nhỏ hay không, nguyên nhân chết lại là "bị hôn
đến chết".
Áp lực trên môi đột nhiên biến mất, không khí tươi mới
tràn vào trong phổi Tiểu Tiểu. Cô ở trong lòng Nghiêm Lạc hớp từng ngụm không
khí. Nghiêm Lạc bật cười vỗ vào lưng: "Heo Con ngốc, thở phải dùng mũi
chứ".
Chúc Tiểu Tiểu giả chết không đáp lời, qua vai của anh
nhìn thấy một cô gái nhỏ vừa rời đi, che miệng cười trộm.
Chúc Tiểu Tiểu chắc rằng người đó đang cười mình. Mặt
cô đỏ bừng lên, thụi cho anh mấy đấm: "Lại bị nhìn thấy rồi, mất mặt quá.”
Nghiêm Lạc ôm cô thật chặt trong lòng, nói: "Vừa
rồi chẳng phải em rất anh hùng sao, bây giờ còn xấu hổ cái gì?".
"Cái đó không giống, bọn họ ức hiếp anh, em đương
nhiên phải để cho Cửu Thiên Huyền Nữ kia thấy bùa chú của bà ta chẳng có chút
xíu tác dụng nào, dẹp tan uy phong của bà ta."
Nghiêm Lạc khẽ cười: "Đúng, uy phong nhất chính
là Heo Con của anh".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đẩu nhìn anh, ánh mắt anh sáng
lên, mặt đỏ hồng, cả người hiện rõ vẻ hăng hái. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu biết, vừa
rồi anh rất buồn vì mất đi vương vị thần quan trọng nhất của mình. Cô ôm anh
thật chặt: "Boss, anh còn có em".
"Ừ, anh có em. Cuối cùng anh có em rồi."
Chúc Tiểu Tiểu ngẩng phắt lên, phấn chấn tinh thần
nói: "Đi, quay về em giúp anh thu dọn hành lý, em có nhà, anh có thể
chuyển đến sống với em, chúng ta chẳng thèm sống ở cao ốc Đế Cảnh đó".
Suốt từ lúc ở quán cà phê ra, Nghiêm Lạc vui đến mức
cười không khép được miệng, "Được, chuyển đến chỗ em ở". Đây dù sao
cũng là Heo Con chủ động đề nghị anh sống cùng, anh chẳng dại gì mà không đón
nhận.
Hai người tay trong tay đi trên đường, Chúc Tiểu Tiểu
lại nói: "Boss, anh nói xem, em có cần phải từ chức không?". Không
đợi Nghiêm Lạc trả lời, cô đã tự mình nói tiếp: "Em nghĩ trước mắt không
nên từ chức nhỉ, mỗi tháng em vẫn cần lĩnh lương mà, dù gì em cũng không phải
người của địa phủ, bọn họ không thể ép em đâu. Có tiền lương rồi, cuộc sống của
chúng ta sẽ không cần lo nghĩ".
Heo Con ngốc này, còn định nuôi anh sao? Nghiêm Lạc
không kìm được cứ cười mãi.
"Nhưng mà, tiền lương của em cũng không đủ duy
trì mức sống của anh trước đây, cho nên chúng ta phải tiết kiệm đó." Cô
bấm đầu ngón tay tính toán phí sinh hoạt của hai người rốt cuộc phải tiêu bao
nhiêu.
"Heo Con, đừng lo đến những thứ này vội."
Nghiêm Lạc nắm nốt bàn tay bên kia của cô, thực sự không nhìn nổi dáng vẻ lo
lắng thế này của cô, nói: "Đừng lo, anh có tiền, em quên anh còn có mấy
công ty nữa sao? Có liên quan đến địa phủ, chẳng qua chỉ là công ty hàng ma và
mấy trung tâm nghiên cứu kia. Anh còn những thứ khác như bất động sản, trò
chơi, chứng khoán nữa, không cần nuôi công ty hàng ma, tiền bên này đủ để em
gắng sức phung phí cũng tiêu không hết, em muốn cái gì cũng được".
Thực ra mở công ty hàng ma, ngoại trừ một số khách có
thể thu được phí, và một bộ phận nhỏ do chính phủ tài trợ, những chi phí khác,
toàn bộ đều lấy từ lợi nhuận công ty khác bù vào. Hàng yêu trừ ma chỉ là đang
đốt tiền, dù gì nhiều trang bị vũ khí như thế, tiền lương cho nhân viên, phí
nghiên cứu phát triển kỹ thuật..., tổng số tiền lớn đến kinh người. Vì điều đó,
anh đã mở hết công ty này đến công ty khác, con đường nào có thể kiếm được tiền
anh liền đi theo hướng đó, nghiễm nhiên đã quá đủ tiêu chuẩn của một thương
nhân phàm tục.
Không để anh quản địa phủ nữa, vậy anh nhiều tiền như
thế thật sự là không có chỗ tiêu rồi.
"Nói như vậy, công ty hàng ma sẽ không phải là
không trả nổi lương chứ?" Chúc Tiểu Tiểu nghe xong giải thích lập tức lại
lo lắng cho các đồng nghiệp, hơn nữa nếu không có tiền từ các công ty kinh
doanh, công việc hàng ma có phải sẽ không tiếp tục được nữa không?
"Heo Ngốc." Anh véo vào mũi cô: "Anh
làm sao có thể để mặc A La một mình chống đỡ chứ, hơn nữa vẫn còn có A Mặc. Đến
khi đó anh sẽ chuyển tới cho nó một số tài sản dưới danh nghĩa công ty của A
Mặc. Cửu Thiên Huyền Nữ bọn họ vẫn nắm giữ một môn phái cổ hủ, đối với việc
điều hành kinh doanh của doanh nghiệp hoàn toàn không hiểu, muốn đánh lừa tai
mắt của bọn họ tặng tiền cho A La cũng không khó lắm".
"Boss", Chúc Tiểu Tiểu nắm chặt tay anh:
"Sau này anh có dự định gì?".
"Anh thật sự vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn
thành." Anh ngừng lại có chút sầu não.
"Là cái gì? Em giúp anh.”
Anh nhìn khuôn mặt cô, cười cười: "Thật sự cũng
chỉ có em mới giúp được anh".
Chúc Tiểu Tiểu vui mừng, lập tức gật đầu: "Vậy
anh mau nói, phải làm cái gì?”.
Anh nhìn vào mắt cô, trong đó có bóng hình của anh.
"Đợi thời cơ thích hợp anh sẽ nói cho em." Anh ngẫm nghĩ giây lát,
lại muốn có sự đảm bảo của cô: "Heo Con, có phải là anh muốn làm cái gì,
em đều sẽ giúp anh không?".
"Vâng, đương nhiên rồi", cô gật đầu thật
mạnh.
Nghiêm Lạc cười vui vẻ, nâng cằm cô lên lại muốn hôn,
Chúc Tiểu Tiểu không chịu, đẩy anh ra. Anh không hài lòng: "Chẳng phải vừa
nói muốn làm gì đều được sao''.
Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, ngó quanh: "Đây là đường
lớn mà, em chẳng muốn biểu diễn trước mặt mọi người. Hơn nữa, yêu đương còn có
rất nhiều chuyện khác có thể làm, chúng ta hãy làm những thứ khác trước, đừng
cả ngày cứ hôn qua hôn lại". Cô ra vẻ nghiêm túc giáo huấn anh.
Nghiêm Lạc khoanh hai tay trước ngực, sốt ruột lắm rồi
nhưng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên hỏi: "Được, vậy em nói đi, yêu đương phải làm
những gì, chứng ta sẽ làm hết một lượt. Anh cùng em làm những việc em muốn làm,
em cũng phải cùng anh làm những việc anh muốn làm".
"Ví dụ như xem phim, ăn cơm, tới khu vui chơi,
tặng hoa, cùng em đi dạo phố...", Chúc Tiểu Tiểu giống như vừa đếm đầu
ngón tay vừa tính vậy, nói xong, cô hỏi anh: Anh muốn làm gì?".
Nghiêm Lạc không đáp, trái lại kéo cô rảo bước đi về
phía trước: "Vậy xem phim trước".
Trên con đường trước mặt là một rạp chiếu phim lớn,
Boss đại nhân không có hứng thú với điện ảnh, trực tiếp đến cửa bán vé nói mua
hai vé bộ phim chiếu sớm nhất. Nhân viên bán vé kia nhìn qua tư thế thân mật
của hai người, lại thấy anh có vẻ không mấy quan tâm tới bộ phim, liền hỏi:
"Cần chỗ ngồi tình nhân không?".
"Chỗ ngồi tình nhân?" Trong rạp chiếu phim
có trò này sao? Boss mắt sáng lên: "Được, chỗ ngồi tình nhân".
Chúc Tiểu Tiểu chẳng kịp chọn phim thì vé đã mua xong
rồi, cô chu miệng lên, làm gì có kiểu yêu đương như vậy chứ. Nhưng mà xem lại
buổi chiếu, còn may, là phim võ thuật cô thích. Lúc này bọn họ có thể lập tức
vào xem, Nghiêm Lạc kéo cô muốn vào, nhưng cô không chịu, nhất định phải mua
một túi bắp rang bơ lớn, một cốc coca lớn: "Đây là thứ khi xem phim cần
có".
Được, mua!
Những thứ này đều chẳng to tát gì, Boss rất hào phóng
đáp ứng. Chúc Tiểu Tiểu hớn hở ôm cốc coca và bắp rang bơ, ngoan ngoãn cùng
Boss đại nhân vào chỗ ngồi tình nhân.
Kết quả bộ phim đầu tiên hai người xem chung kể từ khi
bắt đầu yêu đương, Chúc Tiểu Tiểu lại chẳng xem được chút nào tử tế. Ánh đèn
trên màn chiếu vừa tắt, cô liền bị người đàn ông bên cạnh ôm đặt lên đùi, kéo
mặt cô lại, hai môi ép xuống.
"Boss…” Bắp rang bơ trên tay Chúc Tiểu Tiểu suýt
chút nữa văng ra.
"Ừ? Cái gì?" vẫn may, lần này Boss đại nhân
còn lưu lại cho cô quyền phát ngôn, vừa hôn lên môi cô, vừa hỏi.
"Chúng ta rõ ràng đã quyết định đi xem phim
mà."
"Đúng vậy, đây chẳng phải đang xem phim sao? Em
cũng nói không muốn biểu diễn trước mặt mọi người, ở đây rất kín đáo, anh đều
làm đúng như ý của em."
Chúc Tiểu Tiểu mặt đen sì lại, Boss chết tiệt, đừng
giả vờ dân chủ nữa đi?
Nhưng mà sau đó Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng nói được gì
nữa. Nghiêm Lạc cứ ôm lấy cô hôn mãi, thỉnh thoảng lương tâm bộc phát, nhét vào
miệng cô chút coca và bắp rang bơ, sau đó như tìm được lạc thú, lại chiếm đoạt
thức ăn từ trong miệng cô. Vị Boss đại nhân này lúc đầu vào thì nhăn mày nói
không thích ăn những thứ vớ vẩn, ân cần nhét bắp rang bơ cho cô, sau đó lại hôn
lấy hôn để, từ trong miệng cô cướp thức ăn về, còn chẳng biết xấu hổ nói: ''Hóa
ra mùi vị bắp rang bơ không tồi, chẳng trách là thứ đồ ăn cần có khi xem
phim".
Chúc Tiểu Tiểu muốn khóc mà không khóc nổi, bộ phim cô
thích chẳng xem được mấy cảnh, bắp rang bơ cô muốn ăn cũng chẳng ăn được mấy
miếng, chỗ ngồi tình nhân này thật sự không phải cho người ngồi.
"Boss, môi em đã tê cả rồi."
"Một lát nữa ra ngoài mua son dưỡng bảo vệ môi
cho em."
"Đầu lưỡi của em cũng đau đau."
"Lát nữa mua kem em ăn cho lạnh bớt đau."
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lúc môi lưỡi quấn
quýt anh rõ ràng cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Trong lòng Chúc Tiểu Tiểu vẫn cứ
thở dài, không thể nào nghỉ một chút sao? Lần đầu tiên cô cảm thấy một bộ phim
sao lại dài như thế này chứ?
Điện thoại trong túi rung lên, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng
chớp lấy cơ hội, hít một hơi dùng cánh tay hích hích anh, miệng lí nhí nói:
"Điện thoại...".
"Mặc kệ nó." Anh lại tiếp tục hôn cô. Cô
quay đầu trả lời: "Không được, biết đâu là chuyện quan trọng".
Anh cau mày lại, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Chúc Tiểu
Tiểu nhanh nhanh chóng chóng muốn ngồi xuống dưới, lại bị anh giữ lấy eo, càng
siết chặt tỏ ý cảnh cáo, cô chỉ đành ấn cốc coca cho anh, giải quyết được một
tay của anh, sau đó lúng túng lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.
"A lô, ai... ai... ai đây ạ?"
"Tiểu Tiểu, tôi là Mẫn Kỳ."
"Ờ, ờ, Mẫn... Mẫn Kỳ." Tuy không ngờ rằng sẽ
nhận được điện thoại của anh ta, nhưng Tiểu Tiểu bây giờ chẳing còn thời gian
mà kinh ngạc, cô đang rất ngượng ngùng. Chúc Tiểu Tiểu lén nhìn Boss một cái,
anh cứ như chẳng có chuyện gì, đang uống coca - thứ nước mà anh nói là rất
không thích, mắt thì vẫn thản nhiên nhìn cô.
Chúc Tiểu Tiểu lập tức chuyển ánh nhìn, cánh tay thô
lỗ trên eo cô kia đang siết lại, ôm cô gần hơn một chút, sau đó anh nhẹ nhàng
gõ vào huyệt Thái Dương của cô.
"Cô làm sao vậy?" Mẫn Kỳ ở đầu dây bên kia
rõ ràng cảm thấy phản ứng của Chúc Tiểu Tiểu có chút kỳ lạ.
"Không, không sao, tôi đang xem phim.”
"Ồ, tôi chỉ muốn nói, cô có thể nào đến chỗ tạm
giam thăm tôi một chút không, đưa cả Boss của cô đến, tôi có lời muốn nói với
hai người.”
"Anh đợi một lát." Chúc Tiểu Tiểu nhanh
chóng quay đầu lại nhỏ tiếng nói với Nghiêm Lạc: "Mẫn Kỳ nói muốn gặp anh,
anh ta muốn chúng ta đến thăm anh ta một chút". Nghiêm Lạc ngẫm nghĩ giây
lát rồi gật đầu.
Chúc Tiểu Tiểu liền trả lời Mẫn kỳ: "Boss nói
được, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian, khoảng mấy ngày tới sẽ đến đó".
Mẫn Kỳ trong điện thoại cười: "Cô và Boss cô đang
xem phim sao? Vậy tôi không làm phiền nữa, đến khi đó gặp nhé", nói xong
liền dập máy, nhưng tiếng cười giống như rất hiểu chuyện của anh ta lại làm cho
Chúc Tiểu Tiểu vô cùng ngượng
Cái gì chứ, cô chỉ xem phim thôi mà, đâu phải làm
chuyện xấu gì. Cô cau mày lườm Boss một cái, đều tại anh.
Nghiêm Lạc vẻ vô tội đưa cốc coca đến cho cô, cô hút
một ngụm lớn. Nhìn thấy điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc, cô kích vào mở ra
xem, một tin là của Thư Đồng, viết: "Tiểu Tiểu cô là đại nói khoác, hóa ra
cuối cùng không phải Boss ‘quy tắc ngầm' với cô mà chính cô đã cưỡng hôn Boss.
Thật là cao ngạo! Chị đây phục cô!".
Chúc Tiểu Tiểu suýt chút nữa thì phun ngụm coca trong
miệng ra, cưỡng cái quỷ gì chứ, cô còn đang hối hận đây này. Boss vốn dĩ lạnh
lùng, đẹp trai, nam tính biết bao, bây giờ lại trở thành cái kẻ cuồng hôn, cô
cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lại một tin nhắn nữa, là của A La gửi đến, nội dung
như sau: "Heo Con, anh mình 'dưỡng sức nuôi binh' sáu trăm năm rồi, cậu
bảo trọng!".
Lần này thì Chúc Tiểu Tiểu thực sự nghẹn rồi, cái gì
gọi là “dưỡng sức nuôi binh sáu trăm năm"? Nghe mà đáng sợ quá.
Nghiêm Lạc ôm lấy cô, nhìn vào tay cô cùng đọc tin
nhắn, cười ha hả ở phía sau cô: "A La thật là hiểu anh". Anh nhẹ
nhàng cắn vành tai Tiểu Tiểu, cô nhột quá rụt vội cổ lại, anh thổi hơi vào tai
cô: "Heo Con, em bảo trọng!".
Chúc Tiểu Tiểu không kìm được quay người đấm cho anh
mấy cái: "Bảo trọng cái quái gì, anh chỉ biết bắt nạt em".
"Anh đâu nỡ lòng chứ, anh đợi lâu như thế mới đợi
được em", anh ở bên tai cô khẽ nói. Chúc Tiểu Tiểu nóng rát cả tai, trong
lòng mềm nhũn, quay người ôm chặt lấy anh; "Boss, em muốn ở cùng
anh".
Âm thanh của bộ phim đột nhiên lớn hơn, trên màn hình
đại chiến đã bắt đẩu nổ ra, Chúc Tiểu Tiểu liên tưởng đến hoàn cảnh bây giờ của
bọn họ, cô vùi mình trong lòng Nghiêm Lạc khẽ giọng hỏi: "Boss, anh không
làm vua địa phủ nữa, vậy chúng ta cứu thế sao đây?".
Mất hết quyền thế, cũng chính là không còn nhân lực
vật lực nữa, nên làm thế nào ứng phó với sự xuất thế của ma thần? Bắc Âm Vương
nguy hiểm xảo trá đó, phí bao công phu như thế lại không cướp được vương vị của
địa phủ, ông ta nhất định sẽ không cam tâm, sau này không biết còn giở thủ đoạn
gì đây? Còn cả Cửu Thiên Huyền Nữ kia, có còn gây bất lợi gì cho Boss nữa
không?
Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng lo lắng, cô gồng mình
muốn ôm Nghiêm Lạc chặt hơn nữa. Cô chỉ vừa mới tìm được hạnh phúc, mà đối với
tương lai, lại có chút hoang mang, sợ hãi...